Ánh mắt sắc bén, Tề Ninh vẫn không nói gì, chợt nghe có tiếng nói:
- Đạt Hề đại nhân nói như vậy là sai rồi!
Mọi người theo tiếng nhìn lại, thấy người vừa lên tiếng là Vi Ngự Giang vừa được Tề Ninh đề bạt làm Thu phán xử ty thẩm. Vi Ngự Giang vẻ mặt nghiêm nghị, bước tới một bước, nói:
- Đạt Hề đại nhân, triều đình thiết lập nha môn lục bộ, các bộ hiệp đồng với nhau, nhưng đều có chức trách riêng. Hôm nay là việc nội bộ của Hình bộ, căn cứ vào luật pháp triều đình, nếu trong lục bộ có quan viên vi phạm hình luật, người đứng đầu mỗi bộ sẽ xin ý chỉ trừng phạt từ hoàng thượng, các bộ khác không được vượt quyền can thiệp.
Vi Ngự Giang vừa nói ra, nhiều người biến sắc, thầm nghĩ tên họ Vi thật là to gan lớn mật, câu nói vừa rồi rõ ràng nói Đạt Hề Xung không nên để Trấn Quốc công can thiệp vào việc của Hình bộ, bỗng chốc dường như xúc phạm cả Đạt Hề Xung và Trấn Quốc công.
Đạt Hề Xung là Hình bộ Tả thị lang, xem như là quan lớn, hơn nữa là quan trên của Vi Ngự Giang, mà Trấn Quốc công là thủ phụ đương thời của triều đình, cho dù bây giờ Vi Ngự Giang là Thú phán xử ty thẩm, nhưng hai người này muốn trừng trị Vi Ngự Giang là việc rất dễ dàng. Quả nhiên, mặt Đạt Hề Xung sa sầm, y lạnh lùng nói:
- Vi Ngự Giang, ở đây há có chỗ để ngươi lên tiếng? Cút!
- Ty chức…chỉ căn cứ vào luật pháp triều đình mà nói thôi.
Vi Ngự Giang cung kính nói” - Đật Hề đại nhân, Bộ đường đại nhân muốn bãi miễn quan viên, cần phải trình lên hoàng thượng, chứ không cần bàn bạc với Trấn Quốc công.
- Họ Vi kia, ngươi thật to gan!
Đám quan viên quỳ phía sau lưng Đạt Hề Xung nghe Tề Ninh nói muốn bãi miễn chức quan của họ, đều hồn phi phách tán, đến khi Đạt Hề Xung ra mặt nói giúp bọn họ, người nào cũng lập tức hồi phục tinh thần và sức lực. Một quan viên vóc người mập mạp chỉ tay về phía Vi Ngự Giang, quát lên:
- Trấn Quốc công là đại thần do tiên đế ủy thác, là thủ phụ của triều đại đương thời, ngươi dám ở chỗ này khinh nhờn Trấn Quốc công! Trấn Quốc công hiệp trợ hoàng thượng xử lý triều chính, vì sao Trấn Quốc công không thể hỏi tới sự tình ở Hình bộ?
Người này vừa nói ra, những người khác tỏ vẻ kiêu ngạo, có liền tiếp lời:
- Vi Ngự Giang, ngươi vừa được đề bạt, liền ở đây diễu võ dương oai, ha ha, quả nhiên là tiểu nhân đắc chí!
- Thế nào, vội vã lập công có đúng không?
Lại có người cười lạnh nói:
- Các quan viên lớn nhỏ của nha môn Hình bộ đều ở đây, cái đồ chó má như ngươi, có tư cách gì mà nói ở chỗ này?
Trong lúc nhất thời, tất cả mọi người đều chĩa mũi dùi về phía Vi Ngự Giang, lời lẽ càng lúc càng khó nghe.
Dáng vẻ thờ ơ lạnh nhạt, Tề Ninh cũng không lên tiếng ngay. Trong lòng hắn biết rõ, chẳng qua là đám người này chỉ cây dâu mà mắng cây hòe, ngoài mặt là nói Vi Ngự Giang, nhưng thật ra là chửi xéo mình. Người mang lại “khí thế” cho bọn họ, thoạt nhìn là Đạt Hề Xung, nhưng thật ra là Trấn Quốc công Tư Mã Lam.
Không còn nghi ngờ gì, hiển nhiên là Đạt Hề Xung đã nương nhờ vào Tư Mã Lam. Sau biến cố ở Hoàng Lăng, Tư Mã Lam lập tức thu nạp Đạt Hề Xung trở thành thế lực của Tư Mã gia, đương nhiên là chuẩn bị đưa người này thành mũi đột phá, nhằm giúp Tư Mã gia nhanh chóng thâm nhập vào nha môn Hình bộ.
Mặc dù trước biến cố Hoàng Lăng, Tiền Nhiêu Thuận đã âm thầm qua lại với Tư Mã gia, nhưng lúc đó dù sao Hình bộ vẫn còn nằm trong phạm vi thế lực của Hoài Nam vương, tuy Tư Mã gia mua chuộc được Tiền Nhiêu Thuận, nhưng chưa từng thật sự thâm nhập nha môn Hình bộ. Sau khi Hoài Nam vương sụp đổ, đương nhiên Tư Mã gia không bỏ qua cơ hội đưa thế lực thâm nhập vào Hình bộ.
Tề Ninh biết rõ trong nha môn Hình bộ này, một thế lực do Đạt Hề Xung dẫn đầu đã trở thành tay sai của Tư Mã gia. Hôm nay đám người này đưa Tư Mã Lam ra chống đỡ, là muốn Tề Ninh vì kiêng nể Tư Mã gia, không dám hành động thiếu suy nghĩ. Mà nếu hôm nay mình không xử lý ổn thỏa, sẽ không thể thiết lập quyền uy tuyệt đối ở Hình bộ. Như vậy sau này mình muốn khống chế Hình bộ, sẽ không dễ dàng gì.
Nãy giờ Tề Ninh không nói gì, đám quan viên này thật sự nghĩ rằng đưa Tư Mã Lam ra đã chế ngự được hắn, thậm chí, có người lớn tiếng nhục mạ Vi Ngự Giang.
Vẻ mặt lạnh lùng nghiêm nghị, Vi Ngự Giang vẫn đứng thẳng tắp như cũ.
Đạt Hề Xung giơ một tay lên, mọi người mới hết nhao nhao. Trong mắt hiện ra một chút đắc y, Đạt Hề Xung lớn tiếng nói:
- Hầu gia, nếu như ngài tùy tiện bãi miễn những quan viên này, dẫn tới công việc ở Hình bộ không thể tiến hành bình thường, thậm chí vụ án Hoài Nam vương không thể tiếp tục tra rõ, như vậy khi triều đình truy cứu, rốt cuộc là bọn ta đảm trách hay là Hầu gia đảm trách? Xin Hầu gia cân nhắc kỹ.
Tề Ninh mỉm cười nói:
- Trấn Quốc công là thủ phụ, hiệp trợ hoàng thượng xử lý triều chính, nếu như triều đình ban chỉ, yêu cầu Hình bộ giải quyết, đương nhiên là Hình bộ sẽ bàn bạc việc nước với Trấn Quốc công một phen rồi.
Vẻ mặt Vi Ngự Giang hơi sa sầm, ngay cả Chử Minh Vệ cũng hơi nhíu mày. Đạt Hề Xung cũng cười nói:
- Hầu gia có thể nghe theo lời phải, khiến người khâm phục.
Các quan viên khác cũng cho rằng Tề Ninh nói như vậy là có ý thỏa hiệp với thế lực của Tư Mã gia, suy nghĩ khác nhau, có người nghĩ đây là điều đương nhiên, Tư Mã gia quyền khuynh thiên hạ, tất nhiên Cẩm Y Tề gia không dám thực sự tranh đấu tới cùng với Tư Mã gia, bằng không sẽ là một Hoài Nam vương thư hai; cũng có người trong lòng thất vọng, thầm nghĩ còn tưởng rằng Cẩm Y hầu gia thật sự mạnh mẽ, nào ngờ Đạt Hề Xung vừa đưa chiêu bài của Tư Mã Lam ra, trong nháy mắt tiểu Hầu gia đã nhũn như con chi chi.
Có người trong lòng nghi hoặc, thầm nghĩ lúc xảy ra biến cố Hoàng Lăng, Cẩm Y hầu đã đối chọi gay gắt với Tư Mã gia, mà ngày hoàng đế thành hôn, Tư Mã gia mất hết thể diện vì Cẩm Y Tề gia, trong triều đã ngấm ngầm hình thành thế đối chọi gay gắt giữa Tư Mã gia và Cẩm Y Tề gia, vì sao ngày hôm nay Đạt Hề Xung vừa nhắc tới Tư Mã gia, vị tiểu Hầu gia này đã nhũn ra, trong chuyện này e rằng có điều khác lạ.
- Vi Ngự Giang, ngươi nói cho bổn quan nghe, Hình bộ xử lý công việc, năm bộ còn lại có thể can thiệp hay không? Tề Ninh nhìn về phía Vi Ngự Giang đang đứng với vẻ mặt ngưng trọng.
Vi Ngự Giang cung kính nói:
- Hồi bẩm Bộ đường đại nhân, Hình bộ có điều lệ riêng của Hình bộ, chẳng những nha môn năm bộ, mà bất cứ nha môn nào cũng không có quyền can thiệp vào công việc của Hình bộ.
- Như vậy thủ phụ có thể can thiệp không?
Tề Ninh hỏi thẳng.
Vi Ngự Giang đáp:
- Thủ phụ có thể hiệp trợ hoàng thượng chế định quốc sách, nếu quốc sự có liên quan tới Hình bộ, triều đình sẽ ban ý chỉ, giao trách nhiệm cho hình bộ đi làm, nhưng cụ thể như thế nào, là do quan đứng đầu Hình bộ phụ trách thực hiện.
- Nói cách khác, người đứng đầu Hình bộ có thể tìm thủ phụ bàn bạc, cũng có thể làm theo ý mình, có đúng không?
Vi Ngự Giang nghiêm mặt nói:
- Đúng vậy! Bắt đầu từ Thái Tông hoàng đế, lệnh của triều đình ban xuống nha môn các bộ, nha môn các bộ ra sức thực hiện chức trách của mình, làm tốt việc triều đình giao cho, ngoài hoàng thượng ra, bất cứ ai cũng không thể vượt trên lục bộ mà tùy tiện sai sử.
Tề Ninh thầm nghĩ, ngoài hoàng đế ra, nếu thật sự có người có thể khoa tay múa chân đối với lục bộ, thì người đầu tiên không thể tha thứ chính là bản thân hoàng đế.
Hắn mỉm cười nói:
- Ngươi nói như vậy, bổn quan hiểu rồi.
Hắn nhìn về phía Đạt Hề Xung, nói:
- Đạt Hề đại nhân, ngươi là Hình bộ Tả thị lang, nhưng hóa ra nhiều năm như vậy, ngay cả nha môn Hình bộ phải làm việc như thế nào, ngươi cũng không biết. Ta thật sự tò mò muốn biết, rốt cuộc ngươi dựa vào cái gì mà ngồi vào vị trí này!
Mặt Đạt Hề Xung trở nên lạnh lẽo, Tề Ninh lại nói tiếp:
- Thủ phụ hiệp trợ hoàng thượng chế định quốc sách. Sau đó do hoàng thượng ban ý chỉ, nhưng không phải là thủ phụ trực tiếp thống lĩnh lục bộ. Hôm nay bổn quan dựa theo luật pháp Hình bộ, bãi miễn quan viên tự tiện rời bỏ cương vị công tác, ngươi lại bảo bổn quan đi bàn bạc với thủ phụ, không biết ngươi muốn dồn thủ phụ vào chỗ nào? Chẳng lẽ ngươi nghĩ Trấn Quốc công muốn nhúng tay vào lục bộ, nắm hết quyền bính?
Nói tới câu sau cùng, giọng hắn đã trở nên lạnh lùng và nghiêm nghị khác thường.
Vẻ mặt Đạt Hề Xung hơi biến đổi, chợt y nhận ra mình đã thực sự phạm một sai lầm lớn.
Đạt Hề Xung đưa Tư Mã Lam ra, vốn là vì thế lực của Tư Mã Lam trong triều quá mạnh mẽ, y muốn dùng lực lượng của Tư Mã Lam đối chọi Tề Ninh. Tuy nhiên lúc này, y chợt nhận ra, nếu Tư Mã Lam thật sự tùy tiện can thiệp vào công việc của lục bộ, thì đúng là ông ta đã phạm vào điều rất kiêng kị là vượt quyền.
Thủ phụ có thể tự ý can thiệp công việc của Hình bộ, tức là cũng có thể tự ý can thiệp công việc của lục bộ, mà một khi đã có quyền thế đến mức đó, thì chẳng khác nào ngang hàng với hoàng đế.
Tất nhiên Tư Mã Lam có quyền thế rất lớn, nhưng nhất định Tư Mã gia không muốn nghe có người nói Tư Mã gia là quyền thần, có một số việc có thể làm, nhưng tuyệt đối không thể nói toạc ra.
Một câu nói có vẻ hời hợt của Tề Ninh, khiến Đạt Hề Xung nhận ra sai lầm của mình, mà các quan viên vừa rồi lớn tiếng kêu la, cũng đều không phải là kẻ ngu si, lúc này họ cũng ý thức được sự nghiêm trọng của vấn đề, lập tức ngừng công kích, cả đám cúi đầu, trán đổ mồ hôi, ngay cả hơi thở cũng nhẹ đi.
- Đạt Hề Xung, ngươi mở miệng một câu Trấn Quốc công, hai câu Trấn Quốc công, nếu Trấn Quốc công lão nhân gia biết ngươi ở chỗ này giương cao cờ hiệu của ông ấy, cũng không biết Trấn Quốc công nghĩ như thế nào. Tề Ninh thở dài, nói:
- Hôm nay bổn quan diểm danh, bảo tất cả mọi người trình diện, đương nhiên là muốn cùng mọi người nhận biết một chút, nhưng có một việc quan trọng hơn, đó là muốn cùng mọi người thẩm tra xử lý một vụ án.
Mọi người ngẩn ra, không hiểu Tề Ninh muốn làm cái gì, Đạt Hề Xung cũng lộ vẻ nghi hoặc.
Tề Ninh khom người lấy ra một tập hồ sơ từ dưới bàn, đặt lên bàn, nhẹ nhàng vỗ vỗ, nói:
- Vụ án này rất quan trọng, ban đầu ta muốn tự mình thẩm vấn, nhưng thân phận của người có liên quan quá nhạy cảm, nếu như không thể thẩm tra xử lý rõ ràng trước mặt mọi người, sợ rằng sẽ có người nói bổn quan thẩm vấn bất công. Bởi vậy hôm nay các quan viên lớn nhỏ của Hình bộ đều có mặt ở chỗ này, nếu mọi người nghĩ bổn quan thẩm tra xử lý có vấn đề, thì có thể nói ra trước mặt mọi người, hẳn là vụ này có thể thực hiện một cách công chính vô tư.
Các quan viên đưa mắt nhìn nhau, có người trong lòng đã bắt đầu thấp thỏm không yên.
Lúc nãy Tề Ninh đưa một tập hồ sơ cho Chử Minh Vệ thẩm tra xử lý, đó là hồ sơ vụ án ngựa giẫm đạp phụ nữ có thai, Tào Sâm dính dáng vào vụ đó, rốt cuộc bị dọa sợ đến nỗi ngất đi trước mặt mọi người.
Lúc này vị tiểu Hầu gia lại đưa ra một hồ sơ khác, hơn nữa còn dày hơn hồ sơ liên quan tới Tào Sâm, vụ án này rõ ràng còn lớn hơn, chứng cứ cũng càng nhiều, chỉ có điều không biết ai sẽ là “nạn nhân” tiếp theo?
Có người nghĩ trước khi vị tiểu Hầu gia này đến nhậm chức, rõ ràng là đã chuẩn bị rất kỹ càng, chỉ là không biết tiểu Hầu gia có thật sự có bản lĩnh thông thiên, có thể thu thập được nhiều chứng cứ phạm tội hay không thôi.
- Vụ án này, hẳn là rất nhiều người trong Hình bộ đều biết rõ.
Tề Ninh vừa lật xem hồ sơ, vừa nói:
- Hai năm trước, Nam Lĩnh xảy ra một vụ án nghe rợn cả người, Hiệu úy Mạnh Sở của phủ Bình Dương, Nam Bình, giết dân thường là Mạo Công, sau đó bị tuyên án tử hình, Nếu như ta không lầm, Mạnh Sở bị áp giải vào kinh, sau khi giao cho Hình bộ thẩm vấn, ký tên đồng ý, sau đó xử phạt với mức cao nhất.
Liếc nhìn Chử Minh Vệ, hắn hỏi:
- Chử đại nhân, chuyện này hẳn là ngươi nhớ rõ chứ?
Giọng Tề Ninh điềm tĩnh, dáng vẻ ung dung thoải mái, khóe mắt Đạt Hề Xung lại giật giật mấy cái, ánh mắt lóe lên vẻ khác thường.
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo