Đạm Đài Hoàng chậm rãi đứng dậy, tuy Tề Ninh thầm giật mình, nhưng lại vẫn nhanh chóng đưa tay nâng ông ta lên.

- Đi gặp hoàng thượng đi.

Đạm Đài Hoàng nhẹ giọng nói:

- Hoàng thượng sẽ ban ý chỉ, nếu như Cẩm Y hầu thực sự không muốn đi, hoàng thượng và lão phu cũng không làm khó.

Tề Ninh nhíu mày:

- Lão Hầu gia, vì sao lại muốn ta đi Đông Hải?

- Bởi vì…chuyện này, chỉ có ngươi là người ở ngoài, hơn nữa cũng chỉ có ngươi mới có tư cách điều tra.

Đạm Đài Hoàng chậm rãi nói:

- Ngươi là thượng thư Hình bộ, vụ án này đương nhiên phải giao cho Hình bộ điều tra. Trừ ngươi ra, ngươi cho rằng còn có ai có thể điều tra vụ án này tại Đông Hải?

Tề Ninh sửng sốt, Đạm Đài Hoàng nhìn hắn bằng ánh mắt thâm thúy, nói một cách sâu xa:

- Trừ ngươi ra, lão phu cũng không tin được người khác. Tối hôm qua lão phu suy nghĩ hồi lâu, chuyện này chi có thể làm phiền Cẩm Y hầu.

Tề Ninh chợt nhớ tới cảnh ngộ hôm nay ở Kim Đao hầu phủ, mơ hồ hiểu ra, sáng nay Đạm Đài lão Hầu gia mời mình tới Kim Đao hầu phủ, e rằng là thử mình. Có lẽ biểu hiện của mình ở Kim Đao hầu phủ đã không làm lão Hầu gia thất vọng, do đó Đạm Đài lão Hầu gia mới quyết định chọn mình.

- Lão phu sẽ không ép buộc.

Lão Hầu gia chậm rãi đi tới ngự thư phòng, vừa đi vừa nói:

- Ngươi sắp thành thân, lúc này lại phiền ngươi đi Đông Hải, tất nhiên hôn lễ sẽ bị đình lại, nếu như ngươi cảm thấy chuyện này phiền phức, lão phu sẽ thỉnh cầu hoàng thượng phái người khác.

Tề Ninh biết lão Hầu gia tìm cách nói chuyện riêng với mình như thế này, có nghĩa là trong lòng đã nhất quyết, nhất định muốn mình đi Đông Hải điều tra vụ án này.  Kim Đao lão Hầu gia kinh nghiệm phong phú, suy nghĩ đương nhiên chu toàn, nếu ông ta muốn mình đi, chắc chắn đã suy nghĩ rất kỹ càng, bằng không tối nay cũng sẽ không nói nhiều với mình như vậy.
 

Biết rõ mình sắp đại hôn, lão Hầu gia lại vẫn đưa ra đề nghị này, nguyên nhân trong đó không hề đơn giản. Hơn nữa, mấy câu nói vừa rồi của lão Hầu gia đều là ám chỉ, không tiện nói toạc ra, Tề Ninh lại phải đoán mò một phen.

- Nếu hoàng thượng và lão Hầu gia nghĩ việc này cần ta đích thân giải quyết, đương nhiên vãn bối không thể đổ trách nhiệm cho người khác.

Tề Ninh nghiêm nghị nói.

Đạm Đài Hoàng dừng bước, liếc nhìn Tề Ninh, ánh mắt thâm thúy.

Trong lúc nhất thời, Tề Ninh cũng hoàn toàn không thể nhìn ra suy nghĩ của ông ta từ ánh mắt đó, chỉ thấy lão Hầu gia khẽ gật đầu, cũng không nói thêm lời nào.

Hai người trở lại ngự thư phòng, bên này, hiển nhiên Tư Mã Lam cũng vừa bàn bạc một hồi với hoàng thượng, nhìn thấy Kim Đao lão Hầu gia trở về, Tư Mã Lam lập tức dứng dậy.

Hiện nay Tư Mã Lam là Trấn Quốc công, tước vị cao hơn một bậc so với Kim Đao lão Hầu gia, nhưng từ đầu đến cuối, vị quốc công này tỏ ra hết sức cung kính đối với Kim Đao hầu.

Sau khi Tề Ninh đỡ lão Hầu gia ngồi xuống, lão Hầu gia mới thở dài, nói:

- Hoàng thượng, Đạm Đài Chích Lân mất, lúc này điều quan trọng nhất là trước khi có người phát hiện nó đã chết, cần phái ra một người tài giỏi có thể lập tức lên đường tới Đông Hải. Những năm gần đây, có thủy quân Đông Hải trấn giữ, những kẻ ôm ấp suy nghĩ làm loạn ở Đông Hải cũng không dám hành động thiếu suy nghĩ.

Thế nhưng, một khi tin tức Đạm Đài Chích Lân mất lan truyền ra, một số người có thể sẽ lợi dụng cơ hội, khiến cho Đông Hải rối loạn.

Bởi vậy, nhất định phải có một viên đại tướng trấn giữ Đông Hải, đề phòng bất trắc.

Long Thái hơi gật đầu, nói:

- Lão Hầu gia, trẫm vừa bàn chuyện này với Trấn Quốc công.

Hàn tộc có gốc rễ ở Đông Hải, nếu trong số đó có người mang nặng tà tâm, rất có thể sẽ nhân cơ hội này gây rối loạn. Bởi vậy cho nên, ý tứ của trẫm và lão Quốc công cũng là lập tức phái người đi trước.

Từ trên hộc bàn, tiểu hoàng đế cầm lấy một cuốn sổ con, nhìn lướt qua, nói:

- Trong công văn này báo cáo Đạm Đài đô đốc tự sát bỏ mình, nhưng lão Quốc công cho rằng sự việc không đơn giản như vậy.

Tư Mã Lam nghiêm mặt nói:

- Lão Hầu gia, ta cũng hiểu một chút về tính cách của Đạm Đài Chích Lân, hắn kế thừa tính tình kiên cường của lão Hầu gia, năm xưa cho dù rơi vào tuyệt cảnh, cũng chưa từng có ý nghĩ coi thường mạng sống của mình. Lần này, hắn đột ngột tự sát, hết sức trái ngược với tính cách của hắn, ta nghĩ nhất định phải điều tra kỹ càng, làm rõ ràng chân tướng sự việc.

- Vừa rồi cựu thần đã bàn bạc với Cẩm Y hầu.

Đạm Đài Hoàng liếc nhìn Tề Ninh:

- Cẩm Y hầu tuổi còn trẻ nhưng đầy hứa hẹn, suy nghĩ kín đáo, hơn nữa hiện nay đang nắm Hình bộ, nếu như làm phiền Cẩm Y hầu đi một chuyến, tất nhiên có thể điều tra ra một số đầu mối. Hơn nữa, Cẩm Y hầu là từ Cẩm Y Tề gia mà ra, Cẩm Y Tề gia là quân công thế gia của Đại Sở ta, trên người có quân uy, bọn giặc cướp cũng không dám hành động thiếu suy nghĩ.

Tư Mã Lam hơi gật đầu, nói:

- Cẩm Y hầu rốt cuộc là người thích hợp nhất.

- Cẩm Y hầu, lão Hầu gia tiến cử ngươi đi Đông Hải điều tra vụ án này, ý của ngươi thế nào?

Long Thái nhìn về phía Tề Ninh dò hỏi.

Tề Ninh đứng dậy, chắp tay nói:

- Đạm Đài đô đốc mất đột ngột, tất nhiên sẽ có ảnh hưởng lớn tới tình hình ở Đông Hải. Hiện nay Bắc Hán hỗn loạn, Đại Sở ta đang chuẩn bị cho việc Bắc phạt, vậy thì trước mắt, nội bộ Đại Sở ta tuyệt đối không thể xảy ra chuyện gì không hay, bởi vậy chuyến đi này tới Đông Hải là điều cần phải làm.

Liếc nhìn Đạm Đài Hoàng, Tề Ninh lại tiếp tục nói:

- Được lão Hầu gia và lão Quốc công nhìn tới, nếu hoàng thượng cho rằng thần có thể đảm đương nhiệm vụ này, đương nhiên thần tuân chỉ đi ngay.

- Tuy nhiên Cẩm Y hầu sắp đại hôn, lúc này đi tới Đông Hải, có phải đình hôn lễ lại không?

Tư Mã Lam nói:

- Cẩm Y hầu, ngày kết hôn của ngươi dường như cũng rất gần rồi.

Tề Ninh gật đầu nói:

- Làm phiền lão Quốc công quan tâm rồi, ngày kết hôn được xác định là ngày 18 tháng 8, còn chưa tới nửa tháng nữa.

- Tới Đông Hải cả đi lẫn về mất khoảng mười ngày, trong vòng nửa tháng, e rằng Cẩm Y hầu không kịp gấp rút trở về.

Tư Mã Lam hơi nhíu mày:

- Ngày kết hôn đã được xác định, nếu tùy tiện thay đổi, sợ rằng sẽ không may mắn.

Tề Ninh lắc đầu nói:

- Lão Quốc công không cần lo lắng, Đông Hải xảy ra chuyện lớn như vậy, nếu hoàng thượng có ý chỉ, ta chỉ có thể dời lại ngày cưới, chọn một ngày lành tháng tốt khác.

Đạm Đài Hoàng gật đầu nói:

- Như thế đúng là làm khó cho Cẩm Y hầu rồi.

Long Thái nhìn về phía Tư Mã Lam, hỏi:

- Lão Quốc công, nếu Cẩm Y hầu sẵn lòng dời ngày kết hôn, chọn ngày lành tháng tốt khác, ngươi xem có nên để Cẩm Y hầu đảm đương việc này?

Tư Mã Lam nói:

- Nếu Cẩm Y hầu coi quốc sự làm trọng, như vậy Cẩm Y hầu đương nhiên là người thích hợp nhất cho chuyến đi này.

- Tốt!

Long Thái gật đầu, nhìn Tề Ninh nói:

- Cẩm Y hầu, trẫm hạ chỉ, lệnh ngươi đi Đông Hải điều tra vụ Đạm Đài Chích Lân tự sát. Ngoài ra, cần chú ý động tĩnh ở Đông Hải, tuyệt đối không để Đông Hải xảy ra náo loạn. Trẫm cũng sẽ nhanh chóng bàn bạc với đại thần trong triều, chọn người thay thế Đạm Đài Chích Lân, trước khi xác định tân đô đốc thủy quân, phía Đông Hải giao cho ngươi.

Tề Ninh tiến tới một bước, cung kính nói:

- Thần lĩnh chỉ!

Lại nói:

- Thần vẫn có một chuyện muốn nhờ, xin hoàng thượng ân chuẩn!

- Hả?

Long Thái hỏi:

- Chuyện gì?

- Thần cũng không quen thuộc đối với Đông Hải, có thể nói là không quen thủy thổ. Đạm Đài đô đốc mất một cách không rõ ràng, khó bề phân biệt, thần cũng không biết rốt cuộc ở Đông Hải phát sinh tình trạng gì.

Tề Ninh nghiêm trang nói:

- Điều tra vụ án này, có thể liên quan tới rất nhiều phương diện, hơn nữa nếu như có người nhân cơ hội gây rối loạn, thần cũng muốn quyết định dưa ra quyết định thật nhanh, nhưng thần không có quyền điều động binh mã ở Đông Hải, như thế… - Ý Cẩm Y hầu muốn có quyền điều dộng thủy quân Đông Hải?

Tề Ninh lắc đầu nói:

- Không phải là quyền điều động thủy quân Đông Hải, mà là quyền điều động toàn bộ binh mã của quận Đông Hải, kể cả binh mã trong tay thứ sử Đông Hải và toàn bộ binh mã nha môn các cấp Đông Hải.

Tư Mã Lam nhíu mày, Kim Đao hầu đã nói:

- Hoàng thượng, nếu như cái chết của Đạm Đài Chích Lân là do nguyên nhân khác, cựu thần tin rằng phía sau đã có người bắt đầu chuẩn bị gây loạn, lần này cắt cử Cẩm Y hầu đi Đông Hải điều tra cái chết của Đạm Đài Chích Lân là chuyện thứ yếu, ổn định tình hình Đông Hải mới là nhiệm vụ quan trọng.

- Lão Hầu gia nói có lý.

Long Thái khẽ gật đầu.

- Đúng như Cẩm Y hầu nói, nếu như Đông Hải đột nhiên phát sinh náo động, Cẩm Y hầu lại không có quyền điều động binh mã Đông Hải, thủy quân Đông Hải cũng không có tướng thống lĩnh, khi đó các lộ binh mã của Đông Hải như một loạn binh, chắc chắn đều chiến đấu một cách tự phát.

Vẻ mặt nghiêm nghị, Đạm Đài Hoàng lại nói:

- Bởi vậy cấp quyền điều binh cho Cẩm Y hầu, là việc đương nhiên.

Long Thái liếc nhìn Tư Mã Lam, Tư Mã Lam gật đầu nói:

- Hoàng thượng, lão Hầu gia nói rất đúng, một khi Đông Hải xuất hiện biến loạn, triều đình cũng không thể cấp tốc triệu tập binh mã tới đó, chỉ có thể dựa vào quân binh ở Đông Hải dẹp loạn. Danh bất chính thì ngôn bất thuận, cựu thần cho rằng có thể ban cho Cẩm Y hầu một đạo ý chỉ, một khi Đông Hải rơi vào loạn lạc, Cẩm Y hầu có thể xem xét điều động binh mã ở Đông Hải.

Tề Ninh vẻ mặt không đổi, lời lẽ của Tư Mã Lam đương nhiên hắn nghe rõ ràng.

Tuy Tư Mã Lam đồng ý cấp quyền điều động binh mã cho Tề Ninh, nhưng lại kềm điều kiện tiên quyết, đó là Đông Hải xảy ra biến loạn, bằng không vẫn không thể tùy tiện diều binh.

- Cẩm Y hầu, trẫm sẽ ban cho ngươi ý chỉ đó.

Long Thái cũng không do dự, cầm bút viết một đạo mật chỉ, đóng dấu ngọc tỷ lên, rồi đưa cho Tề Ninh:

- Một khi Đông Hải phát sinh náo loạn, ngươi có thể dùng đạo ý chỉ này điều khiển các lộ binh mã Đông Hải.

Tề Ninh bước tới, hai tay tiếp nhận ý chỉ, cẩn thận cất vào lòng.

Tư Mã Lam nói:

- Cẩm Y hầu, lão phu nói thẳng, Đông Hải không phải là nơi tầm thường, ngươi cũng đã biết, năm xưa Sở quốc bình định Đông Hải, tuy giết chết cả nhà Hàn Tĩnh Đình , người tự lập làm vua, thế nhưng Hàn tộc ở Đông Hải là vọng tộc, có gốc rễ sâu xa. Thái Tông hoàng đế lòng dạ nhân hậu, biện pháp chủ yếu là luôn vỗ về người dân Đông Hải. Những năm gần đây, triều đình cũng vẫn thi hành chính sách lung lạc đối với Đông Hải, hơn nữa có Đạm Đài đô đốc thống lĩnh thủy quân trấn giữ, cho nên mới giữ Đông Hải được bình yên vô sự.

Tề Ninh gật đầu nói:

- Ta hiểu.

- Bởi vậy không ở tình thế vạn bất đắc dĩ, tuyệt đối không được diều chuyển binh mã ở Đông Hải.  Tư Mã Lam nghiêm mặt nói:
 

- Ngươi là hầu tước Đại Sở, đi tới Đông Hải là đã khiến người khác chú ý, một khi tùy tiện điều binh, rất có thể sẽ khiến người Đông Hải hiểu lầm, gây nên những phiền phức không đáng.

Nhìn về phía Đạm Đài Hoàng, Tư Mã Lam vẫn rất cung kính:

- Lão Hầu gia, ngài rất quen thuộc đối với phía Đông Hải, điều ta nói có đúng không?

Đạm Đài Hoàng nói:

- Trấn Quốc công nói không sai.

Cẩm Y hầu, Hàn gia là vọng tộc ở Đông Hải, mà Đông Hải có rất nhiều cường hào, thân sĩ có quan hệ rắc rối phức tạp với Hàn gia, triều đình áp dụng chính sách vỗ về ở Đông Hải đương nhiên là không sai, nhưng Hàn gia cũng không nhất định thật sự thần phục Đại Sở ta. Tuy rằng nhiều năm đã qua, nhưng Hàn gia vẫn cảnh giác đối với triều đình, nếu như tùy tiện điều động binh mã, rất có thể sẽ khiến Hàn gia cùng với nhiều thân hào cảnh giác, có thể xảy ra chuyện rắc rối. Bởi vậy ngươi tuyệt đối phải hành động cẩn thận.

Tề Ninh chắp tay nói:

- Hoàng thượng, lão Quốc công và lão Hầu gia yên tâm, chuyến này tới Đông Hải, ta nhất định cẩn thận hành sự.

Hắn thầm nghĩ, qua những gì hai vị cựu thần nói về Đông Hải, cho thấy tình hình ở đó quả thực không đơn giản, mình tiếp nhận trọng trách này, đúng là phải vô cùng cẩn thận, không được nửa điểm sơ sẩy.

 

0.06010 sec| 2491.227 kb