Rốt cuộc Kim Đao hầu có tâm tư thế nào đối với Cẩm Y hầu, Tề Ninh không thể nào phán đoán, hơn nữa trong tình thế trước mắt, Tề Ninh cũng không đoán được Kim Đao Đạm Đài gia rốt cuộc là địch hay là bạn.
Nếu truy cứu chuyện cũ, Kim Đao Đạm Đài gia không có hảo cảm gì với Cẩm Y Tề gia cả.
Thời Thái Tổ hoàng đế, Đạm Đài Hoàng là chiến tướng số một, đến lúc Thái Tông hoàng đế kế vị, phía nam vẫn chưa hoàn toàn bình định xong, Thái Tông hoàng đế lại mạnh mẽ đề bạt chiến tướng tâm phúc Cẩm Y Tề gia. Cẩm Y Tề gia quả là đi sau mà về trước, dưới sự ủng hộ của Thái Tông hoàng đế, lập được rất nhiều quân công, thay thế Đạm Đài gia thành đệ nhất quân công thế gia.
Mặc dù cho tới nay, Cẩm Y Tề gia và Kim Đao Đạm Đài gia không có xung đột công khai, nhưng Tề Ninh biết chuyện quá khứ đó luôn khiến hai nhà có một khoảng cách rất lớn. Hắn cũng cảm thấy, cho tới nay, quan hệ giữa Kim Đao Đạm Đài gia và Cẩm Y Tề gia hoàn toàn không gần gũi, sự tiếp xúc giữa hai nhà cũng rất thưa thớt.
Hôm nay Kim Đao lão Hầu gia đột nhiên mời hắn tới, có phần hơi đột ngột, Tề Ninh cũng cảm thấy bất ngờ, mà mình chờ đợi một buổi sáng, lúc này đối phương lại dọn lên một bữa cơm rau dưa thật sự, khiến Tề Ninh rất kinh ngạc, cũng nhận ra chuyện này không đơn giản.
Đạm Đài Hoàng là lão tướng của đế quốc, hôm nay mời mình tới đã có vẻ kỳ lạ. Đường đường là Kim Đao hầu phủ, đương nhiên không có khả năng không hiểu đạo đãi khách, cảnh tượng trước mắt khiến cho người ta không thể tưởng tượng nổi. Thế nhưng chính điều đó lại khiến Tề Ninh nghĩ trong chuyện này có thể ẩn chứa thâm ý, hắn tin rằng đây không phải là lão Hầu gia nhàn rỗi không có việc gì làm, cố ý mời mình tới làm trò cười.
Nghĩ như vậy, Tề Ninh cũng không nói nhiều, liền bưng chén cơm lên, gắp vài cọng rau, thong thả ăn xong một chén cơm một cách đúng khuôn phép, rồi đặt chén đũa xuống, đứng lên. Thấy người nọ vẫn còn khoanh tay đứng ở bên cạnh, hắn mỉm cười, nhìn người nọ, nói:
- Người đã đến, cơm trưa cũng đã dùng, nếu hôm nay lão Hầu gia không tiện gặp mặt, ngày mai ta lại sang bái kiến!
Người nọ cung kính nói:
- Lão Hầu gia vốn định ra gặp Hầu gia, nhưng hôm nay đột nhiên cảm thấy không khỏe, thất lễ với Hầu gia, xin Hầu gia đừng trách.
Y giơ tay lên:
- Tiểu nhân tiễn Hầu gia ra phủ!
Tề Ninh mỉm cười, theo sau người kia ra ngoài cửa. Hắn đi được một đoạn đường, từ một góc hành lang xuất hiện một chiếc xe đẩy, Người đẩy xe là một đại hán thân hình cao lớn, da ngăm đen, người ngồi trên xe đẩy là Kim Đao hầu Đạm Đài Hoàng của Sở quốc. Vẻ mặt bình tĩnh, Đạm Đài Hoàng nhìn theo bóng lưng Tề Ninh ở phía xa, ánh mắt thâm thúy.
- Lão Hầu gia, người đó đã đi, ngài có muốn giữ hắn lại không?
Từ phía sau, đại hán thấp giọng hỏi, dáng vẻ hết sức cung kính.
Đạm Đài Hoàng cũng không trả lời ngay, lão hơi quay đầu, ánh mắt dừng lại ở một gốc cổ thụ cách đó không xa. Trầm ngâm một lát, Đạm Đài Hoàng mới lên tiếng:
- Tân Tứ, ngươi còn nhớ cây đó chứ?
Tân Tứ cũng nhìn về phía gốc cổ thụ kia, vẻ mặt cũng hết sức ngưng trọng, thấp giọng nói:
- Đó là sau khi thế tử gia trận đầu lập công, năm đó đã đích thân trồng!
- Đúng vậy!
Đạm Đài Hoàng thở dài, hiện giờ trông ông ta càng già nua hơn so với lần vào triều trước đó, tâm lưng vốn cao ngất, hôm nay cũng đã cong xuống một chút. Nhìn chằm chằm gốc cổ thụ, mắt cũng không chớp, Đạm Đài Hoàng nhẹ giọng nói:
- Sau khi trồng xong, lão phu đứng bên cạnh nhìn, mới đó đã hơn ba mươi năm rồi!
- Lão Hầu gia, ngài… Đạm Đài Hoàng nhẹ nhàng xua tay, ngẩng lên nhìn trời, rồi thản nhiên nói:
- Cho người chặt nó xuống đi!
Tân Tứ cúi đầu, muốn nói lại thôi.
Đạm Đài Hoàng ho khan mấy tiếng, hỏi:
- Người thấy Tề Ninh thế nào?
- Không kiêu ngạo, không nóng nảy, hết ức kiên trì.
Tân Tứ nói:
- Hắn tuổi còn trẻ, mà đã biết đối nhân xử thế như vậy, sau này có thể làm nên đại sự!
Đạm Đài Hoàng nói:
- Thay y phục cho lão phu, vào cung kiến giá (bái kiến hoàng đế)!
Tề Ninh rời khỏi Kim Đao hầu phủ, sự nghi hoặc trong lòng vẫn không giải thích được, thậm chí có phần chẳng hiểu ra sao cả. Trở lại Hình bộ, Tề Ninh vẫn suy nghĩ rốt cuộc Kim Đao lão Hầu gia muốn như thế nào, nhưng rốt cuộc nghĩ không ra.
Đến lúc hoàng hôn, Tề Ninh vừa quay trở về Hầu phủ, nhưng chưa vào cửa, đã thấy Điền phu nhân từ trong phủ đi ra.
Tối hôm đó Triết Bặc Đan Ba uy hiếp Điền phu nhân sắp đặt bẫy rập, dẫn Tề Ninh vào tròng, vào thời điểm mấu chốt, Điền phu nhân nhắc nhở Tề Ninh kịp thời, khiến Triết Bặc Đan Ba sa lưới, nhưng Điền phu nhân cũng bị một phen kinh sợ.
Đột nhiên nhìn thấy Điền phu nhân từ trong phủ đi ra, Tề Ninh ngẩn người, nhưng lại lập tức lô vẻ tươi cười, hỏi:
- Phu nhân đưa Điền cô nương tới xem bệnh?
Mặt Điền phu nhân hơi ửng đỏ, tối hôm đó, trước khi Tề Ninh rời khỏi Điền gia, hai người ôm nhau hôn môi bên bờ ao. Lúc đó hai người đều nảy sinh tình cảm, Điền phu nhân cũng là lần đầu tiên cam tâm tình nguyện hôn Tề Ninh.
Nhớ lại chuyện đó, tim Điền phu nhân đập rộn, cảm thấy mình có chút sai. Hôm nay nhìn thấy Tề Ninh, nàng lập tức nhớ tới cảnh Tề Ninh ôm mình hôn môi, cảm thấy hơi xấu hổ. Khẽ cắn môi, Điền phu nhân nhẹ giọng hỏi:
- Ta…ta sang chỗ Đường cô nương, bàn bạc chuyện đó.
- Ồ?
Tề Ninh mỉm cười nói:
- Vào nhà rồi hãy nói!
Hắn định dẫn Điền phu nhân đi vào, nhưng Điền phu nhân vội vàng xua tay, nói:
- Không, không cần! Hầu gia, ta nói mấy câu rồi đi ngay.
Tề Ninh nhìn khuôn mặt rất xinh đẹp nhưng rõ ràng là hơi căng thẳng của Điền phu nhân, dịu dàng nói:
- Trời đã tối rồi. Ở lại đây ăn cơm chiều cũng tốt.
Điền phu nhân vội lắc đầu, suy nghĩ một chút, nàng mới nói:
- Hầu gia, thật ra thì ta đến cũng vì muốn từ biệt ngài.
- Từ biệt?
Tề Ninh ngẩn ra.
Điền phu nhân vội giải thích:
- Lần trước…lần trước ta đã nói với Hầu gia, ta muốn đi…muốn đi Đông Hải làm chút việc, công việc trong dược hành đã sắp xếp tương đối ổn thỏa, chuẩn bị hai ngày nữa sẽ lên đường, cho nên…cho nên muốn tới nói với ngài một tiếng.
Ngoài ra, ta đi Đông Hải, nhanh nhất cũng mười ngày nửa tháng mới có thể trở về, sức khỏe Phù nhi không tốt, ta không thể đưa nó đi cùng, mà ở nhà một mình thì lại không yên tâm…
Tề Ninh hiểu ra:
- Nàng không yên tâm về Điền cô nương? Việc đó không thành vấn đề, ta sẽ chú ý trông nom cho Điền cô nương, nhưng nếu như vậy không ổn, thì có thể để Điền cô nương đến Hầu phủ ở một thời gian, ở gần bên Đường cô nương, cũng không cần phải thường xuyên chạy tới chạy lui.
Điền phu nhân đỏ mặt, đôi mắt mê người hiện ra vẻ cảm kích:
- Đa tạ Hầu gia, ta cũng vừa trao đổi với Đường cô nương về việc này, ý của Đường cô nương cũng là muốn để Phù nhi sang bên này ở mấy ngày. Chỉ có điều, ta lo lắng như vậy sẽ quấy rầy Hầu phủ, bởi vậy…
- Để ta cho người dọn dẹp bên kia một chút, ngày mai nàng đưa Điền cô nương tới là được. Tề Ninh cười nói:
- Nếu Đường cô nương cũng nói như vậy, ta càng không có ý kiến gì.
Sau khi Tề Ninh khống chế được Thái phu nhân, toàn bộ Hầu phủ đã nằm trong tay hắn, hiện nay hắn muốn làm điều gì, điều duy nhất khiến hắn bận tâm chỉ là cảm nhận của Cố Thanh Hạm, mà từ lâu Cố Thanh Hạm đã biết Điền Phù vẫn đến Hầu phủ khám bệnh, bởi vậy hắn để Điền Phù tới, đương nhiên Cố Thanh Hạm sẽ không phản đối.
Điền phu nhân vui mừng, cười nói:
- Vậy…vậy xin đa tạ Hầu gia, sau khi ta trở về, sẽ lập tức đón Phù Nhi về.
Tề Ninh cười nói:
- Đừng lo, Điền cô nương ở chỗ này, đảm bảo tuyệt đối an toàn.
Hắn nhìn vào đôi mắt mê người của Điền phu nhân, nhẹ giọng nói:
- Nhưng bản thân phu nhân mới đáng lo, lần này phu nhân đi Đông Hải đường xá xa xôi, hơn nữa nàng cũng không hoàn toàn rành rẽ đường đi nước bước bên đó, mọi việc nhất định phải cẩn thận một chút. Nếu như bên đó có người muốn gây khó dễ cho nàng, nàng cũng đừng tranh chấp, trở về nói cho ta biết là được rồi.
Trong lòng cảm thấy ấm áp, Điền phu nhân khẽ “Ừm” một tiếng, nhìn trái nhìn phải, thấy bốn gã hộ vệ đứng trước cửa, nàng do dự một chút, đưa mắt nhìn Tề Ninh, rồi nhẹ nhàng đi tới một chỗ cách đó không xa. Tề Ninh ngầm hiểu, liền đi theo, nhẹ giọng hỏi:
- Có phải phu nhân có việc gì đó muốn nói riêng với ta?
Thân thể mềm mại run rẩy, Điền phu nhân liếc nhìn Tề Ninh. Đầu óc Điền phu nhân vốn thông minh lanh lợi, thấy Tề Ninh nhìn mình có phần ám muội, tim nàng liền đập rộn lên, khẽ cắn môi, nhẹ giọng nói:
- Hầu gia, việc…việc ngài bảo ta làm, ta…ta đã làm xong. Lại nhìn xung quanh, xác định không có ai chú ý, nàng vội vàng lấy ra một cái gói nhỏ, bọc trong vải gấm, đưa cho Tề Ninh. Tề Ninh hơi khó hiểu, nhưng vẫn cầm lấy. Điền phu nhân thấp giọng nói:
- Bản nhạc phổ ở trong bao, trong đó còn có hai bản từ khúc do ta viết, hẳn là không có gì sai sót.
Tề Ninh vội cất cái gói vào ngực, trong lòng vui mừng, càng thấy cảm kích, bèn thấp giọng nói:
- Phu nhân đã giúp ta một việc lớn, tuy nhiên bây giờ phu nhân phải đi, hôm nay thì không kịp rồi, chờ nàng đi Đông Hải về, ta sẽ tạ ơn nàng.
- Hầu gia đừng nói như vậy.
Cảm nhận ánh mắt của Tề Ninh nhìn mình chằm chằm, Điền phu nhân không còn giữ được vẻ ung dung bình tĩnh như lúc thường ngày điều hành việc kinh doanh nữa. Tim nàng đập rất nhanh, trong lúc nói chuyện, trong đầu nàng lại hiện ra cảnh tượng mình và Tề Ninh hôn nhau:
Ngài…ngài giúp ta rất nhiều. ta… ta chỉ làm được chút việc nhỏ mà thôi.
Có đoi khi, bản thân nàng cũng cảm thấy khó hiểu, đối với việc tiếp xúc thân thể với Tề Ninh, lúc đầu Tề Ninh trúng độc, lúc nàng giải độc cho hắn, thân thể hai người còn tiếp xúc nhiều hơn nữa, nhưng lần tiếp xúc đó, nàng không có cảm giác gì, ngược lại chỉ thấy ngượng. Thế nhưng nụ hôn mấy đêm trước, cứ luôn quanh quẩn trong đầu nàng, đôi khi nhớ tới, là nàng lại cảm thấy hơi thở gấp gáp, mặt đỏ tim đập dồn.
- Phu nhân đi Đông Hải, đường xá xa xôi, không biết có muốn dẫn theo vài người không? Tề Ninh trầm ngâm một chút, rồi nhẹ giọng nói:
- Để ta điều vài người bên này hộ tống nàng đi Đông Hải, hẳn là không đến mức xảy ra vấn đề gì.
Tề Ninh điều động mấy tên hộ vệ ở Hầu phủ là chuyện rất dễ dàng, nhưng từ việc đó, Điền phu nhân lại cảm nhận được sự quan tâm của Tề Ninh đối với mình, trong lòng càng ấm áp, tâm trạng ban đầu hơi căng thẳng, giờ đây bình tĩnh hơn nhiều. Điền phu nhân ngước đôi mắt đẹp nhìn Tề Ninh, mỉm cười dịu dàng nói:
- Hầu gia không cần lo lắng, ta rời kinh xa nhà cũng không phải là lần đầu, mấy năm nay ta cũng đi đi về về Tây Xuyên mấy lần, tất cả đều thuận lợi. So với Tây Xuyên, Đông Hải bình yên hơn nhiều, ngài đừng lo cho ta.
Tề Ninh khẽ gật đầu, nhẹ nhàng nói:
- Nàng là nữ nhân bôn ba vất vả như vậy, làm sao ta không lo cho được.
Hắn vừa nói vừa nhìn sâu vào mắt Điền phu nhân. Điền phu nhân vốn đã bình tĩnh trở lại, bị hắn nhìn như vậy, tim nàng lại bắt đầu đập dồn. Đúng lúc này, chợt nghe có tiếng bước chân, rồi có tiếng hô to:
- Hoàng thượng tuyên triệu, Cẩm Y hầu lập tức tức vào cung!
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo