Chử Minh Vệ nhận lấy hồ sơ, lật xem trước mặt mọi người. Trong lúc nhất thời, các quan viên cũng không biết hồ sơ đó là vụ án gì, nhưng một số quan viên nhanh trí đã mơ hồ cảm thấy vụ án đó có thể liên quan tới Tào Sâm.
Chử Minh Vệ ngẩng lên, liếc nhìn Tào Sâm, lạnh giọng hỏi:
- Tào ty thẩm, tháng Tư năm nay, vụ án ngựa giẫm một phụ nữ có thai ở Hội Kê, ngươi cũng biết chứ?
Tào Sâm vừa nghe, mặt liền trắng bệch, cái trán vốn đã đẫm mồ hôi càng toát mồ hôi lạnh đầm đìa.
- Bổn quan hỏi ngươi, vụ án ngựa giẫm một người phụ nữ có thai, ngươi cũng biết chứ?
Tào Sâm cúi đầu, giọng rất nhỏ:
- Ty chức…ty chức biết!
- Tháng Tư năm nay, từ Hội Kê trình lên vụ án này.
Chử Minh Vệ thong thả nói:
- Mã Bộ Nhân ở Hội Kê cưỡi ngựa giẫm phải một phụ nữ có thai, khiến phụ nữ đó mất mạng, vụ án này cũng đã thẩm tra xử lý, Mã Bộ Nhân bị tuyên án tử hình.
Cầm xấp hồ sơ trong tay Chử Minh Vệ ném tới trước mặt Tào Sâm:
- Lẽ ra Mã Bộ Nhân bị xét hỏi và xử trảm vào tháng trước, vì sao bây giờ vẫn sống yên lành, lại còn được thả khỏi ngục?
- Ty chức…ty chức…!
Mặt xám như tro tàn, Tào Sâm liên tục dùng tay áo lau mồ hôi:
- Ty chức đã kiểm tra hồ kỹ càng, sau đó…sau đó lại điều tra triệt để một lần nữa, biết được…biết được tuy Mã Bộ Nhân cưỡi ngựa giẫm đạp phụ nữ có thai, nhưng người phụ nữ ấy không chết vì lý do đó, mà là…
- Thối lắm!
Tề Ninh lạnh lùng quát lên một tiếng:
- Tào Sâm, ngươi đúng là chưa thấy quan tài chưa đổ lệ, có muốn bổn quan đích thân tra rõ vụ án này?
Lúc này các quan viên đã hiểu rõ, trong vụ án ngựa đạp phụ nữ có thai, hẳn là có vấn đề, rất có thể Tào Sâm đã đóng vai trò không tốt đẹp gì trong vụ án đó.
Chử Minh Vệ cũng hừ lạnh, nói:
- Ngươi tự xem đi, những chuyện tốt ngươi làm đều ở trong đó.
Ngươi tự ý thay đổi khẩu cung, tạo chứng cứ giả, nhằm gỡ tội cho hung phạm và thu lại lợi ích, chuyện này đều có lời cung khai của nhân chứng, chân tướng sự việc cũngg ghi rõ ràng rành mạch!
Ngươi thật to gan!
Cả người run rẩy, Tào Sâm há miệng mấp máy môi, nhưng không phát ra tiếng, đột nhiên mắt trợn trắng, cả người ngã sấp xuống đất.
Tất cả mọi người đều ngẩn ra, Chử Minh Vệ khẽ đưa mắt ra hiệu, nha sai Hình bộ bước lên kiểm tra, rồi nhanh chóng bẩm báo:
- Bộ đường đại nhân, hắn…hắn bất tỉnh rồi.
Xung quanh lập tức xôn xao, đột nhiên Tào Sâm chết ngất, mọi người có mặt đều hiểu rõ, tội trạng mà Chử Minh Vệ nêu lên, tất nhiên là chính xác, bởi vì chân tướng bị vạch trần trước mặt mọi người, Tào Sâm sợ quá ngất đi.
Ngày hôm nay Tề Ninh là tân quan nhậm chức, không ít người đều đoán hắn sẽ “đốt ba đống lửa”, nhưng không ai ngờ, Tề Ninh vừa ra tay, là dùng sát chiêu chí mạng. Tào Sâm dính líu vào vụ án ngựa đạp phụ nữ có thai, tất nhiên y làm việc rất kín đáo, trong Hình bộ không ai hay biết, không ngờ một người chưa từng qua lại với Hình bộ như Tề Ninh, lại có thể đưa ra bằng chứng vô cùng xác thực.
Vị tiểu Hầu gia này thần thông quảng đại, thực sự là bản lĩnh phi thường, nhiều người cảm thấy tim mình đập thình thịch vì sợ hãi.
- Kéo xuống, nhốt vào đại lao!
Tề Ninh phất tay:
- Lúc tỉnh lại, đánh trước năm mươi côn, sau đó giam trong ngục.
Vụ án này bổn quan sẽ sai người điều tra kỹ lưỡng, sau đó sẽ dựa theo pháp luật mà xử trí.
Mấy tên nha sai Hình bộ lập tức đưa Tào Sâm đang bất tỉnh xuống phía dưới.
Bản thân Tào Sâm là một trong các quan chủ yếu của bảy ty nha môn Hình Bộ, mặc dù không phải là quan to vinh hiển, nhưng cũng rất có thế lực, nếu không hôm nay y cũng không dám lững thững đến muộn, cố ý chống đối Bộ đường đại nhân mới nhậm chức. Thế nhưng, vị tiểu Hầu gia này rất thành thạo, dùng thủ đoạn sấm sét đẩy Tào Sâm vào đại lao, vốn có không ít người còn xem thường vị tiểu Hầu gia trẻ tuổi, lúc này cũng đã hơi sợ hãi.
- Vi Ngự Giang!
Tề Ninh ngồi thẳng người lên, liếc nhìn Vi Ngự Giang.
Vi Ngự Giang chỉ là một quan viên cấp thấp với chức vụ Hình bộ Đốc bộ ty, nghe Tề Ninh gọi, vội chỉnh lại quần áo, bước ra quỳ xuống:
- Ty chức Vi Ngự Giang tham kiến Bộ đường đại nhân!
- Vi Ngự Giang, còn nhớ chuyện trên sông Tần Hoài tối hôm đó chứ?
Tề Ninh mỉm cười hỏi.
Liêu Chấn đứng bên cạnh hết sức căng thẳng, tối hôm đó y phá án trên sông Tần Hoài, hành sự thô lỗ, mạo phạm Tề Ninh, hôm nay bước vào đại đường thấy Tề Ninh ngồi trên cao phía trước, lòng thầm hốt hoảng, sợ Tề Ninh tìm mình tính sổ. Lúc này, Tề Ninh gọi Vi Ngự Giang ra, Liêu Chấn hồi hộp, thầm nghĩ hẳn là rốt cuộc đã tới lượt mình rồi.
Tối hôm đó Vi Ngự Giang cả gan nói vài câu với Tề Ninh, biện bạch cho Liêu Chấn, Liêu Chấn thầm nghĩ vị tiểu Hầu gia này nhất định ghi hận trong lòng, hôm nay mượn cơ hội trả thù, xử lý xong Vi Ngự Giang, sau đó sẽ đến lượt mình.
Vẻ mặt nghiêm trang, Vi Ngự Giang nói:
- Hồi bẩm Bộ đường đại nhân, hạ quan vẫn nhớ rõ!
Tề Ninh hỏi:
- Trí nhớ của ngươi cũng không tệ.
Bổn quan hỏi ngươi, tối hôm đó ngươi dám chống đối bổn quan, lá gan không nhỏ, nếu bây giờ cho ngươi lựa chọn, ngươi có còn dám tranh luận với bổn quan hay không?
Tề Ninh nhắc tới chuyện ở sông Tần Hoài, nhiều quan viên vẫn không rõ đầu đuôi, lúc này nghe Tề Ninh nói như vậy, mới chợt hiểu ra. Nhiều người thầm kêu lên “Vi Ngự Giang xong rồi!”, hôm nay tiểu Hầu gia ra tay tàn nhẫn, thoạt nhìn thì hắn hỏi không phải với ý tốt, Vi Ngự Giang lại từng chống đối hắn, làm sao tiểu Hầu gia có thể buông tha?
Vi Ngự Giang kiên trì nói:
- Hồi bẩm Bộ đường đại nhân, ty chức…ty chức cũng không phải là có ý định chống đối Hầu gia, hôm đó chỉ là báo cáo tình hình thực tế với Hầu gia mà thôi. Có tội đương nhiên bị xử phạt, thế nhưng việc hình luật vốn có điều lệ, tội nặng phạt nặng, tội nhẹ phạt nhẹ, đương nhiên là không thể vì người mà bỏ luật, vì sự yêu thích cá nhân, tội nhẹ phạt nặng hoặc tội nặng phạt nhẹ, đó không phải là việc làm của Hình bộ.
Liêu Chấn kinh hồn táng đởm, thầm nghĩ vào lúc này, đương nhiên là nói dựa theo tiểu Hầu gia, tiểu Hầu gia thích nghe cái gì thì nói cái đó, Vi Ngự Giang nói như vậy, chẳng phải là tự tìm đường chết hay sao? Liêu Chấn liên tục nháy mắt với Vi Ngự Giang, nhưng Vi Ngự Giang không nhìn thấy.
Vẻ mặt Tề Ninh quả nhiên trở nên lạnh lẽo, hắn cười lạnh nói:
- Không thể vì người mà bỏ luật?
Ha ha, ngươi thật to gan, nếu như quý nhân trong cung hoặc trụ cột triều đình hơi vi phạm quốc pháp, chẳng lẽ cũng phải truy cứu?
Vẻ mặt trở nên nghiêm nghị, Vi Ngự Giang cao giọng nói:
- Hồi bẩm Bộ đường đại nhân, đã là luật pháp, đương nhiên là phải tuân thủ trên cả nước, trong pháp luật của Hình bộ, không có điều nào nói quý nhân trong cung hoặc trụ cột triều đình vi phạm phép nước thì không nên truy cứu cả!
- Ngươi nói rất hùng hồn.
Tề Ninh hừ lạnh nói:
- Nếu thật sự có quan to triều đình vi phạm quốc pháp, chẳng lẽ Vi Ngự Giang ngươi dám đi truy cứu sao?
- Nếu thật sự xảy ra chuyện này, mà Bộ đường đại nhân lại hạ lệnh ty chức truy cứu điều tra, ty chức có gì không dám?
Vi Ngự Giang lớn tiếng nói:
- Theo lẽ công bằng chấp pháp, không làm theo tình riêng, làm rối kỷ cương, ty chức…ty chức dựa theo phép nước làm việc, thì cũng không có gì phải sợ cả!
Liêu Chấn thầm thở dài, y biết Vi Ngự Giang tài cán không thua ai, nhưng tính tình chính trực, chính vì vậy mà không hợp với nhiều đồng liêu, cũng không phải là một người được yêu mến ở Hình bộ.
Bởi vậy, mặc dù Vi Ngự Giang làm việc nhiều năm ở Hình bộ, nhưng vẫn không được thăng chức. Cũng may là hàng ngày y làm việc tận tâm tận lực, năng lực không tệ, cho nên mới có thể miễn cưỡng tiếp tục ở lại Hình bộ.
Hôm nay, trước mặt mọi người, người này lại nói một khi bậc quyền quý vi phạm quốc pháp, cũng phải bị truy cứu đến cùng, nên biết vị bộ đường đại nhân này là quyền thần Sở quốc, trả lời như vậy, là đắc tội rất lớn với vị tiểu Hầu gia này, sợ rằng kế tiếp đại họa sẽ rơi vào đầu.
Trong đại đường nhất thời im phăng phắc, không ai dám hó hé một lời nào.
Ai cũng biết kế tiếp Vi Ngự Giang chắc chắn sẽ gặp họa, người này thường ngày qua lại với không nhiều đồng liêu, cũng không có ai muốn biện hộ cho y, họ đều thầm nghĩ lúc này tốt nhất là không hé răng, kẻo lại bị người này liên lụy.
Tề Ninh nhìn Vi Ngự Giang chằm chằm, ánh mắt thâm thúy, vẻ mặt lạnh lùng nghiêm nghị, các quan viên đều cúi đầu, chờ cơn thịnh nộ của tiểu Hầu gia bùng ra.
Đột nhiên, mọi người lại nghe vang lên một tràng cười to, tất cả mọi người đều ngẩn ra, nhìn về phía Tề Ninh. Chỉ thấy Tề Ninh đang cười ha hả, tiếng cười này rất đột ngột, trong lúc nhất thời, mọi người cũng không biết chuyện gì xảy ra. Sau đó lại thấy Tề Ninh đứng lên, từ từ đi xuống, chậm rãi đi tới trước mặt Vi Ngự Giang, quan sát Vi Ngự Giang một lượt, sau cùng dùng hai tay ôm Vi Ngự Giang nâng lên.
Mọi người hết sức kinh ngạc, lại nghe Tề Ninh cao giọng nói:
- Các ngươi đều nghe rồi đó, câu nói của Vi Ngự Giang “Không thể vì người mà bỏ luật”, đó là đạo lý đích xác của Hình bộ. Quốc gia có luật pháp, vậy tác dụng của nó ở chỗ nào? Vốn là muốn làm cho con người tuân thủ pháp luật, thiên hạ không có vương pháp, thì sẽ rất hỗn độn. Đã có luật pháp, đương nhiên người người phải tuân thủ pháp luật, bình dân bách tính phải tuân theo pháp luật, quan to và người quyền quý cũng phải bị xử phạt nếu có tội, trước mặt luật pháp, không phân biệt sang hèn!
Khuôn mặt Liêu Chấn lộ vẻ ngạc nhiên, Vi Ngự Giang cũng rất bất ngờ, lộ vẻ kinh ngạc.
- Vi Ngự Giang, ngươi vừa nói, nếu là cho dù quan to, quý nhân vi phạm phép nước, hễ có mệnh lệnh của bổn quan, ngươi sẽ truy cứu đến cùng. Lời hứa của ngươi, bổn quan nhớ kỹ trong lòng, mong rằng ngươi cũng không quên.
Tề Ninh vỗ nhẹ lên cánh tay Vi Ngự Giang, nói:
- Tào Sâm biết pháp luật mà vi phạm pháp luật, từ giờ trở đi, ngươi tới chủ trì ở Thú phán xử.
Mỗi vụ án, ngươi phải kiểm tra kỹ càng, nếu như trong thời gian tại nhiệm, ngươi để xảy ra oan sai, bổn quan sẽ không tha cho ngươi!
Các quan viên có mặt đều trợn mắt há mồm, Vi Ngự Giang cũng chưa hiểu ý Tề Ninh, buột miệng nói:
- Bộ đường đại nhân, ty chức… chuyện này…
- Sao? Ngươi không muốn tới Thu phán xử?
Tề Ninh lại cười nói:
- Bổn quan mới đến, còn chưa hiểu rõ lắm bản lĩnh của ngươi.
Trước tiên ngươi làm việc ở Thú phán xử, nếu là làm không tốt, chẳng những ngươi không thể quay về Đốc bộ ty, mà thậm chí Hình bộ ngươi cũng không thể về, tuy nhiên nếu ngươi tận tâm làm việc, bổn quan đương nhiên sẽ càng trọng dụng.
Nhìn xung quanh một vòng, hắn lại thản nhiên nói:
- Các ngươi đều đã nghe thấy, trước đây Hình bộ dùng người như thế nào, đương nhiên bổn quan không quan tâm, bổn quan không xen vào. Thế nhưng thánh thượng đã bảo bổn quan tới quản lý Hình bộ, thì từ nay về sau, dùng người ở Hình bộ như thế nào, bổn quan đương nhiên phải để tâm.
Hình bộ không chứa người vô dụng, loại người ngồi không án bám, lại càng không nên xuất hiện trong Hình bộ của ta!
Chắp hai tay sau lưng, hắn xoay người chậm rãi trở lại chỗ ngồi, bình tĩnh nói:
- Đừng nghĩ rằng đây là “Ba đống lửa của tân quan vừa nhậm chức”!
Bổn quan không thích điều đó.
Chi bằng tận tâm tận lực, hòa thuận làm việc, cống hiến công sức cho triều đình. Thế nhưng nếu có người nghĩ đông, nghĩ tây, không tập trung vào công việc… Hắn xoay người lại, chỉ tay ra ngoài cửa lớn:
- Thì cút đi chỗ khác, càng xa càng tốt!
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo