Tề Ninh hơi giật mình, vội vàng đi tới phòng của Tây Môn Vô Ngân, Tây Môn Chiến Anh liền rảo bước đi trước dẫn đường. Hai người tới trước cửa phòng của Tây Môn Vô Ngân, cửa phòng mở rộng, bên trong không đốt đèn. Tây Môn Chiến Anh vào phòng, chỉ lên giường nói:

- Chàng xem, cha đi đâu mất rồi.

Nhàn Nhạc Cư vốn là một căn nhà hết sức giản dị, mặc dù Tây Môn Vô Ngân đường đường là Thần hầu của đế quốc, nhưng sinh hoạt có thể nói là đơn giản. Trong phòng rất giản dị, trên chiếc giường gỗ đơn sơ trải một tấm thảm. Tề Ninh đi tới, nhìn thấy tấm thảm nằm hơi lệch trên giường, khăn trải giường có nếp nhăn, hiển nhiên là có người nằm ngủ trước đó không lâu.

- Thần hầu ngủ lúc nào?

Tề Ninh nhíu mày hỏi, lại nhanh chóng đốt đèn lên, đưa mắt nhìn xung quanh, hai cánh cửa sổ đều đóng chặt.

- Thường ngày, cha ta sinh hoạt rất có quy luật. Khi không có việc gì, sau giờ Tuất cha sẽ vào phòng nghỉ, trước giờ Tuất canh ba, tất nhiên là đã ngủ. Những ngày gần đây, sức khỏe của cha không tốt, cho nên người đi ngủ sớm hơn, vừa đến giờ Tuất đã lên giường đi nghỉ.

- Tối nay cũng như vậy?

- Ăn cơm xong, cha vào phòng vẽ tranh một lát, vừa tới giờ Tuất, ta liền đi gọi người, người tắm rửa xong liền đi ngủ.

Tây Môn Chiến Anh nói:

- Trước khi đi ngủ, ta còn đến xem qua, lúc đó cha ngủ rất say.

- Bây giờ đã sắp đến giờ Tý, nói cách khác, trước đây hơn một canh giờ, Thần hầu còn ở đây.  Tề Ninh đưa tay sờ sờ khăn trải giường, trên đó vẫn còn hơi ấm, khẽ gật đầu:
 

- Đúng là Thần hầu rời đi chưa lâu!

Liếc nhìn cửa phòng, hắn lại hỏi:

- Chiến Anh, lúc nàng vào, cửa phòng có khép không?

- Có.

Tây Môn Chiến Anh nói:

- Ta ở ngoài cửa gọi hai tiếng, trong phòng không có tiếng trả lời, cho nên ta đẩy cửa bước vào, thì thấy trên giường trống không, không thấy cha đâu.

Tề Ninh quan sát khắp phòng, trong phòng cũng không có gì đặc biệt, lại thấy có quần áo vắt trên ghế ở phía góc giường, hắn liền đi tới cầm lên, nhìn về phía Tây Môn Chiến Anh. Tây Môn Chiến Anh đi tới nhận lấy mớ quần áo, nhíu mày nói:

- Đây là quần áo cha mặc lúc ban ngày, buổi tối đi tắm, để ở chỗ này.

- Như vậy có thể nói. Thần hầu cũng không đi quá xa, bằng không sẽ phải mặc quần áo để ra ngoài.

Tề Ninh nhíu mày, nói:

- Chúng ta chia nhau ra đi tìm đi!

Vẻ mặt lo lắng, Tây Môn Chiến Anh vội vàng cùng Tề Ninh chia ra đi tìm. Tề Ninh nghĩ không biết có phải đêm khuya không ngủ được, Thần hầu chạy tới phòng vẽ tranh hay không. Thế nhưng, phía phòng vẽ tranh vẫn chưa đốt đèn, Tây Môn Vô Ngân cũng không thể vẽ tranh trong bóng tối. Tuy vậy, Tề Ninh vẫn đi tới, tìm kiếm một vòng trong ngoài, nhưng hoàn toàn không thấy bóng dáng của Tây Môn Vô Ngân.

Tề Ninh càng cảm thấy chuyện này rất kỳ lạ. Tây Môn Chiến Anh cũng tìm kiếm một vòng, Nhàn Nhạc Cư cũng không lớn, giống như một căn nhà của dân thường, chỉ gồm mấy gian mà thôi, chỉ một lát hai người đã tìm khắp lượt. Thấy vẻ mặt lo lắng của Tây Môn Chiến Anh, Tề Ninh an ủi:

- Đừng lo, sẽ không có chuyện gì.

Tây Môn Chiến Anh lại nghĩ Tây Môn Vô Ngân nắm giữ Thần hầu phủ nhiều năm, tuy quyền cao chức trọng, nhưng năm xưa để trấn áp giang hồ, thật sự là ông đã dùng những thủ đoạn sắt máu. Các đại bang hội giang hồ tuyệt đối không có thiện cảm đối với vị Thần hầu này, thậm chí nhiều người còn mang lòng thù hận Tây Môn Vô Ngân, coi ông là cái gai trong mắt.

Hiện nay tuổi tác của Tây Môn Vô Ngân đã cao, sinh lực đã không còn được như trước kia, Tây Môn Chiến Anh lo sợ có kẻ thù nhân cơ hội này tìm tới cửa, gây bất lợi cho Tây Môn Vô Ngân.  Thế nhưng, dù sao Tây Môn Vô Ngân cũng là Thần hầu của Thần hầu phủ, thế lực vẫn còn mạnh mẽ, kẻ nào ăn gan hùm dám ra tay với một người quyền thế to lớn như vậy?
 

- Cha không sao, cha không sao!

Tây Môn Chiến Anh lẩm bẩm luôn miệng, chỉ là đang tự an ủi mình. Tề Ninh hiểu tâm trạng lúc này của Tây Môn Chiến Anh, nhẹ nhàng ôm nàng vào lòng, dịu dàng nói:

- Võ công của Thần hầu rất cao, lại là mệnh quan triều đình, không có áii dám gây bất lợi cho Thần hầu đâu. Chiến Anh, trước đây có từng xảy ra tình trạng như vậy không?

Tây Môn Chiến Anh lắc đầu nói:

- Chưa hề.

- Vậy gần đây Thần hầu có chuyện gì đặc biệt xảy ra không?

Tề Ninh nhẹ giọng hỏi:

- Ông có nói với nàng về chuyện gì đặc biệt không?

Tây Môn Chiến Anh suy nghĩ một chút, lắc đầu nói:

- Cũng không nói tới chuyện gì.

Ta…ta muốn tới Thần hầu phủ tìm nhị sư huynh!

Tây Môn Vô Ngân đột nhiên mất tích hết sức bất ngờ, Tây Môn Chiến Anh quá lo lắng sẽ rối loạn, lúc này cần phải nhanh chóng thông báo cho người của Thần hầu phủ, để họ cùng tìm kiếm.

Thần hầu phủ có cơ sở ngầm khắp nơi ở kinh thành, điều động người của Thần hầu phủ, đương nhiên có thể nhanh chóng tìm được Tây Môn Vô Ngân.

- Không nên gấp gáp, hãy chờ thêm một lát.

Tề Ninh thận trọng nói:

- Chúng ta còn chưa thể xác định Thần hầu có thực sự mất tích hay không, lúc này thông báo cho phía Thần hầu phủ, rất có thể sẽ khiến bên đó rối loạn.

Vẻ mặt hắn càng ngưng trọng, phía Đông Hải, Đạm Đài Chích Lân tự sát, nếu ngay cả Tây Môn Thần hầu cũng đột nhiên mất tích, tình hình thật sự rất phức tạp.

- Ta nghe lời chàng.

Lúc này, Tây Môn Chiến Anh chỉ có thể dựa vào Tây Môn Chiến Anh, thân thể như nhũn ra, ngả đầu vào lòng Tề Ninh.

Tề Ninh nhẹ nhàng ôm Tây Môn Chiến Anh, dìu nàng đến ngồi xuống một cái ghế trong sân.

Trăng sáng trên trời, bốn bề xung quanh yên lặng. Tề Ninh rót một chén nước, đưa cho Tây Môn Chiến Anh. Hoang mang lo sợ, Tây Môn Chiến Anh nhận lấy nhưng cũng không uống. Đột nhiên nghĩ ra cái gì, nàng vội hỏi:

- À, gần đây tinh thần của cha rất không tốt, mấy hôm trước… Suy nghĩ một chút, nàng muốn nói lại thôi.

Tề Ninh liền hỏi:

- Chiến Anh, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?

- Mấy ngày trước cha ăn cơm tối xong, đang ở phòng vẽ tranh, đột nhiên ngã xuống đất không dậy nổi.

Tây Môn Chiến Anh nói:

- Lúc đó trông cha hết sức thống khổ, toàn thân nóng bừng, giống như là lửa đốt vậy. Ta muốn đi tìm đại phu, nhưng cha ngăn lại, hồi lâu sau cha mới hồi phục.

- Vậy Thần hầu có nói là ông khó chịu ở chỗ nào không?

Tây Môn Chiến Anh cúi đầu, suy nghĩ một chút rồi nói:

- Cha nói trước đây cha luyện một môn nội công, nhưng lại bị thương nội mạch, nhưng cha không cho ta nói chuyện đó ra ngoài, chỉ bảo là không có gì đáng ngại, chỉ cần tĩnh dưỡng một thời gian là sẽ ổn.

Cha đã nói như vậy, ta cũng không dám hỏi nhiều. Hơn nữa, ngay bản thân cha ta còn không thể điều tức, đương nhiên đại phu bình thường cũng không có khả năng điều trị.

- Thì ra là thế.

Tề Ninh gật đầu nói:

- Vậy nàng nói gần đây tinh thần Thần hầu không tốt, là vì nguyên nhân gì?

- Ta cũng không biết cha nghĩ cái gì.

Tây Môn Chiến Anh khẽ thở dài:

- Hiện nay ông rất ít khi tới Thần hầu phủ, mọi chuyện ở Thần hầu phủ đều giao phó cho đại sư huynh và nhị sư huynh. Thật ra người ở Thần hầu phủ đều biết, cha ta tuổi tác đã cao, sức lực không bằng trước kia, có lẽ không bao lâu nữa, sẽ giao vị trí Thần hầu cho đại sư huynh.

Tề Ninh thầm nghĩ, như vậy là việc này đã được tính trước, trước đó Thần hầu để Hiên Viên Phá thống lĩnh tám bang, mười sáu phái đánh Triêu Vụ Lĩnh, vốn là muốn tạo cơ hội để Hiên Viên Phá lập công, được khen thưởng và tạo dựng được uy tín, bây giờ Tây Môn Chiến Anh nói như vậy, xem ra Tây Môn Vô Ngân thật sự đã có dự định truyền lại ngôi vị.

- Thường ngày cha ngồi trong sân, chỉ lặng yên không nói, cứ ngồi ngẩn ra như vậy.

Tây Môn Chiến Anh hết sức lo lắng nói:

- Trước đây, mỗi lúc sáng sớm ta đi Thần hầu phủ, cha ngồi yên trong sân, khi ta trở lại, cha vẫn không thay đổi tư thế, cứ ngồi cả ngày như vậy. Ta hỏi cha ăn cơm chưa, cha cũng không trả lời được, cứ mơ mơ màng màng!

Tề Ninh nhíu mày, thầm nghĩ chẳng lẽ Tây Môn thần hầu bắt đầu đầu bị bệnh sa sút trí tuệ ở người già? Đây là một nhân vật thông minh cơ trí hơn người, nếu như ông thật sự bị sa sút trí tuệ vì tuổi tác, thật sự khiến người khác cảm khái.

- Có đôi khi, tinh thần cha tốt lên, mặt mày rạng rỡ, có thể nói là giống hệt trước kia, không nhìn ra có gì không ổn.

Tây Môn Chiến Anh hơi đăm chiêu:

- Thế nhưng, có đôi khi khí sắc của cha lại trở nên rất tệ, trông ông đờ đẫn như người mất hồn, ta nói chuyện với cha, thậm chí cha không nghe rõ!

Chợt nàng nắm cánh tay Tề Ninh, lo lắng nói:

- Chàng nói xem, rốt cuộc là có chuyện gì?

Tề Ninh cũng rất ngạc nhiên, nhất thời cũng không biết giải thích như thế nào, thầm nghĩ chẳng lẽ bệnh sa sút trí tuệ ở người già kiểu gián đoạn? Hắn biết, có một số người già mắc phải loại bệnh này, lúc ổn lúc tệ, thường ngày có thể nói cười, nhưng một khi bệnh trở nặng, trông như người mất hồn.

- Mấy hôm nay tình trạng thế nào?

- Sau khi cha phát bệnh mấy hôm trước, hai ngày nay tinh thần trở nên tệ hơn.

Tây Môn Chiến Anh nói:

- Chiều hôm nay, cha lại ngồi trong sân cả buổi chiều.

Nói tới đây, mắt nàng đỏ lên.

Tề Ninh đặt tay lên vai nàng, dịu dàng nói:

- Chiến Anh, đừng lo lắng, tất cả đã có ta ở đây.

Tây Môn Chiến Anh nhẹ nhàng gật đầu, rồi đột nhiên ngẩng phắt lên, nhìn về phía sau lưng Tề Ninh. Tề Ninh ngạc nhiên, nghĩ có điều không ổn, lập tức quay đầu lại: dưới ánh trăng, hắn nhìn thấy cách chừng ba bốn bước phía sau lưng mình, có một người đứng chắp tay sau lưng, mặc áo choàng dài, tóc không chải, rối tung.

Tề Ninh kinh hãi, hiện nay võ công của hắn đã cao hơn trước rất nhiều, nếu xung quanh có tiếng động lạ, hắn rất dễ dàng phát hiện, thế nhưng người nọ xuất hiện lúc nào, hắn không hề hay biết, bóng dáng ma mị dưới trăng, khiến người ta sợ hãi.

- Cha!

Tây Môn Chiến Anh lập tức đứng dậy, mừng đến phát khóc, chạy tới nắm lấy cánh tay người kia:

- Cha, cha đi đâu vậy? Con tìm không thấy cha, lo muốn chết!

Tề Ninh cũng đã xoay người lại, lúc này nhìn thấy rõ ràng, người nọ chính là người mà Tây Môn Chiến Anh tìm kiếm cả buổi: Tây Môn Vô Ngân.

- Thần hầu!

Tề Ninh bước tới hai bước, chắp tay thi lễ.

Tây Môn Vô Ngân nhìn vào mắt Tề Ninh, rồi vỗ nhẹ lên lưng Tây Môn Chiến Anh, dịu dàng nói:

- Không sao, buổi tối cha không ngủ được, bèn rời nhà ra ngoài hẻm nhỏ tản bộ. Lớn thế này rồi, hễ có chuyện gì là lại khóc, để người ta biết thì thật là xấu hổ!

Khuôn mặt Thần hầu tươi cười pha lẫn dịu dàng, trông hết sức hiền lành.

Tề Ninh thầm nghĩ, lúc mình tới đây, cửa trước Nhàn Nhạc Cư cài then, chẳng lẽ Tây Môn Vô Ngân leo tường ra ngoài tản bộ? Tuy nhiên hắn không dám nói ý nghĩ ấy ra.

- Sao tiểu Hầu gia đến vào giờ này?

Tây Môn Vô Ngân mỉm cười hỏi:

- Chỉ còn có nửa tháng nữa là ngươi và Chiến Anh thành thân, theo phép tắc, thời gian này các ngươi không nên gặp nhau.

Tây Môn Chiến Anh sợ phụ thân hiểu lầm, vội giải thích:

- Cha, hắn…hắn có việc muốn tìm cha!

- À?

Tây Môn Vô Ngân cười nói:

- Đúng lúc lão phu cũng không ngủ được. Chiến Anh, con đi làm vài món ăn, ta mời tiểu Hầu gia uống vài chén rượu.

Tây Môn Chiến Anh thấy vẻ mặt Tây Môn Vô Ngân ôn hòa, mới yên lòng. Nàng liếc mắt ra hiệu với Tề Ninh, Tề Ninh khẽ gật đầu, lúc này nàng mới đi tới nhà bếp.

Tề Ninh vốn định nói không cần làm món ăn, nhưng nghĩ kỹ lại, cũng không ngăn cản. Thấy Tây Môn Vô Ngân đã đi tới đại đường, hắn cũng lập tức đi theo. Tới đại đường, Tây Môn Vô Ngân đã châm một ngọn đèn, Tề Ninh bước tới liếc nhìn Tây Môn Vô Ngân, thấy mặc dù ông ta tóc tai bù xù, nhưng sắc mặt hồng hào, ánh mắt sắc sảo, khí sắc tất nhiên là rất tốt, hoàn toàn không giống một người bị bệnh.

 

1.80914 sec| 2443.484 kb