Khi Tề Ninh rời cung, đã là lúc nửa đêm.

Nếu là quan viên ở nơi khác xảy ra chuyện, đương nhiên Tề Ninh không cần phải đích thân đi điều tra, nhưng lần này, chuyện không may lại xảy ra với đô đốc thủy quân Đông Hải, đây không chỉ là đại sự đối với Đạm Đài gia, mà còn là đại sự đối với Sở quốc.  Đ
ương nhiên Tề Ninh có thể nghe ra trong giọng điệu của Tư Mã Lam, thật sự lão cáo già cũng không muốn hắn điều tra vụ án này, nhưng rõ ràng là Đạm Đài lão Hầu gia lại hết sức kiên trì.

Tề Ninh cũng nhạy bén nhận ra, cái chết của Đạm Đài Chích Lân khiến thủy quân Đông Hải như rắn mất đầu, do đó chắc chắn thủy quân Đông Hải sẽ gặp phải một cơn chấn động rất lớn.

Sau khi ra khỏi cung, Tề Ninh cũng không về phủ, mà đến Nhàn Nhạc Cư của Tây Môn thần hầu.

Tuy Tây Môn Vô Ngân là Thần hầu của Thần hầu phủ, nhưng gần đây, thời gian ông ta ở Thần hầu phủ càng ngày càng ít, nhưng lại thường xuyên ở Nhàn Nhạc Cư, hơn nữa sức khỏe của lão Thần hầu cũng không còn được như trước.

Nhàn Nhạc Cư ở nơi hẻo lánh, khi Tề Ninh tới nơi, đêm đã khuya. Tề Ninh không thể xác định Tây Môn Vô Ngân đã biết tin Đạm Đài Chích Lân tự sát hay chưa, mặc dù tin này đã bị phong tỏa, cũng không lan truyền ra ngoài, nhưng Thần hầu phủ bản lĩnh cao cường, nếu Tây Môn Vô Ngân biết được tin này, cũng không có gì lạ.

Nhàn Nhạc Cư hoàn toàn yên lặng, dường như Tây Môn Vô Ngân đã ngủ, Tề Ninh do dự một chút, rốt cuộc vẫn gõ cửa.

Tiếng gõ cửa vang lên trong đêm hết sức vang vọng, một lúc sau, mới nghe bên trong có tiếng người hỏi:

- Ai đó?

Đó là giọng nữ, Tề Ninh nhận ra là giọng Tây Môn Chiến Anh.

Sau lần luận võ ở hoàng cung, Tề Ninh chưa gặp lại Tây Môn Chiến Anh, hôm nay đã qua nhiều ngày, nhưng theo phong tục Sở quốc, sau khi đính hôn, đôi bên nam nữ không nên gặp riêng. Lúc này, Tề Ninh cũng không định tìm gặp Tây Môn Chiến Anh, nhưng đêm nay hắn đến Nhàn Nhạc Cư, hiển nhiên là không tránh khỏi việc đó.

Tề Ninh do dự một chút, đáp:

- Chiến Anh, là ta!

Trong phòng yên lặng một hồi, sau đó Tề Ninh nghe phía sau cửa vang lên tiếng nói:

- Huynh tới có việc gì? Đã khuya rồi!

- Thần hầu có ở nhà không?

Tề Ninh nhẹ giọng nói:

- Ta có việc gấp muốn gặp Thần hầu!

- Cha đã ngủ rồi.

Phía sau cánh cửa, Tây Môn Chiến Anh thấp giọng nói:

- Nếu không thì sáng mai chàngtới.

Tề Ninh thầm nghĩ, sau cuộc nghị sự vừa rồi, bất luận là hoàng đế hay là Đạm Đài lão Hầu gia, cũng đều mong muốn mình nhanh chóng lên đường, mình còn không tới một ngày để thu xếp, sau đó sẽ lập tức khởi hành, thật sự là không có thời gian tới tới lui lui. Suy nghĩ một chút, hắn nhẹ giọng nói:

- Ta biết Thần hầu đã ngủ rồi, chỉ có điều…

Dừng một chút, hắn lại nói:

- Mà thôi, vậy nàng cũng đi nghỉ sớm một chút đi, ngày mai ta lại sang.

Hắn thầm nghĩ tuy sự tình cấp bách, nhưng đêm hôm khuya khoắt gọi Tây Môn Vô Ngân dậy, đúng là không thích hợp, liền xoay người định đi. Nhưng mới đi được vài bước, lại nghe tiếng một tiếng “két”, cửa Nhàn Nhạc Cư mở ra, Tề Ninh liền dừng bước. Xoay người lại, hắn thấy cửa đã mở một cánh, Tây Môn Chiến Anh đứng bên cạnh cửa, cũng không nói gì.

Tề Ninh liếc nhìn xung quanh, cũng không nói lời thừa, liền nhẹ nhàng lách mình đi vào. Tây Môn Chiến Anh thuận tay đóng cửa, rồi xoay người lại, liền nhìn thấy Tề Ninh đứng ngay trước người mình, hai người gần nhau trong gang tấc. Tây Môn Chiến Anh giật mình, liền lui về phía sau một bước. Nương theo ánh trăng, Tề Ninh nhìn thấy Tây Môn Chiến Anh mặc một bộ váy lụa màu xanh rộng thùng thình, tóc mây hơi rối, hẳn là vừa thức dậy, nhưng như vậy trông nàng càng xinh đẹp.

Tây Môn Chiến Anh tập võ thường xuyên, đường cong trên cơ thể càng nổi rõ so với cô nương bình thường, thân thể tươi đẹp được bao phủ bởi váy lụa mỏng, uyển chuyển động lòng người.

Thấy ánh mắt Tề Ninh lướt trên người mình, gương mặt Tây Môn Chiến Anh hơi nóng lên, Tề Ninh cầm lòng không đậu, thấp giọng nói:

- Chiến Anh, nàng dường như càng ngày càng đẹp hơn!

- Chàng…chàng chỉ thích nói nhảm.

Được Tề Ninh khen ngợi, Tây Môn Chiến Anh thầm vui mừng, hơi ngượng ngập hỏi:

- Khuya khoắt thế này rồi, huynh còn tới làm gì?

Tề Ninh cố ý nhích tới gần hơn, thấp giọng nói:

- Ta tới nhìn vợ một cái, dù sao cũng không có tội chứ?

- Còn chưa thành thân, người ta… người ta chưa phải là vợ chàng!

Tây Môn Chiến Anh cúi đầu, không dám nhìn Tề Ninh.

Tề Ninh thấy thường ngày Tây Môn Chiến Anh tư thế oai hùng hiên ngang, lúc này dáng vẻ ngượng ngùng của nàng lại có một phong vị khác làm rung động lòng người, liền đưa tay cầm lấy tay nàng. Tây Môn Chiến Anh sợ hãi, liền vùng ra, thấp giọng nói:

- Chàng đừng làm càn, cha ở trong nhà kìa!

Tề Ninh thầm nghĩ, đây không phải chuyện đùa, nếu bị Tây Môn Vô Ngân nhìn thấy mình đêm hôm khuya khoắt chạy tới chiếm tiện nghi con gái của ông ta, mình nhất định sẽ phải nếm trái đắng. Đối với vị Thần hầu đó, Tề Ninh có đôi chút kiêng dè, hắn liền buông lỏng tay ra. Thấy vậy, khóe môi lộ ý cười, Tây Môn Chiến Anh lườm hắn một cái, thấp giọng nói:

- Hóa ra chàng cũng biết sợ.

- Cũng không phải là sợ.

Tề Ninh thấp giọng nói:

- Chỉ là ta nhẫn nại một chút, dù sao qua một thời gian nữa, nàng sẽ là vợ ta, đến lúc đó, ta muốn nắm tay nàng thì nắm, muốn hôn nàng thì hôn!

Tây Môn Chiến Anh nghe lời lẽ càn rỡ của hắn, mím môi, thấp giọng nói:

- Còn nói nữa? Nếu như chàng cứ tiếp tục nói càn như vậy, ta sẽ gọi cha ra đó!

Tề Ninh cười hì hì, thấp giọng hỏi:

- Chiến Anh, Thần Hầu đang ngủ hả? Ta thật sự có việc gấp muốn tìm người.

- Việc cấp bách gì mà phải chạy tới lúc khuya khoắt thế này?

Tây Môn Chiến Anh nhíu mày nói:

- Mấy ngày nay sức khỏe của cha không được tốt, ta muốn tìm đại phu, nhưng cha không chịu, thật sự không biết phải làm sao.

- Thấn hầu bị bệnh?

Tề Ninh nhíu mày hỏi:

- Vẫn chưa khỏe lại?

- Lúc khỏe, lúc lại mệt.

Gương mặt lộ vẻ lo lắng, Tây Môn Chiến Anh khẽ thở dài:

- Cách đây mấy đêm, cha còn ói ra máu!

Tề Ninh kinh hãi, với tu vi của Tây Môn Vô Ngân, mà vẫn bị thổ huyết, có thể thấy là bệnh của ông ta rất nặng.

Tề Ninh cũng biết, cho dù võ công cao tới mức nào, thì thân thể con người vẫn là máu thịt, không phải là thần tiên, không tránh được sinh, lão, bệnh, tử. Hiện nay, Tây Môn Vô Ngân tuổi tác đã cao, sức khỏe suy nhược, là điều khó tránh khỏi, nhưng bệnh nặng tới mức đó, mà cũng không mời đại phu khám bệnh, thật sự là kỳ lạ.

Thấy vẻ mặt lo lắng của Tây Môn Chiến Anh, Tề Ninh dịu dàng nói:

- Chiến Anh, Thần hầu võ công rất cao, sức khỏe không giống người thường, cho dù có bệnh trong người, chỉ cần cẩn thận tĩnh dưỡng một thời gian, nhất định sẽ hồi phục.

Tây Môn Chiến Anh kẽ “dạ” một tiếng, nhẹ giọng nói:

- Chàng khuyên nhủ cha giúp ta với, mỗi lần ta tìm đại phu tới, cha đều nói y thuật của họ không cao, ngay bản thân cha còn không tự trị được bệnh, những đại phu đó hoàn toàn không làm được gì.  Nàng thở dài, buồn bã nói tiếp:
 

- Cha cả đời quá mức tự cao, cũng không muốn nhờ người khác giúp đỡ, bây giờ tuổi đã cao, vẫn không chịu thua kém, ngay cả bệnh cũng không mời đại phu khám!

- Thần hầu cả đời anh hùng, đương nhiên không nghĩ rằng hễ mắc chút bệnh nhỏ là phải tìm người điều trị.

Tề Ninh khẽ thở dài:

- Chiến Anh, nàng cũng đừng quá lo lắng, lát nữa ta sẽ cố gắng khuyên nhủ cha nàng.

Tây Môn Chiến Anh gật đầu, thấp giọng hỏi:

- Khuya thế này rồi, chàng tìm cha ta có việc gì?

Tề Ninh do dự một chút, nói:

- Thật ra là…ta muốn nói về hôn sự của hai chúng ta.

Tây Môn Chiến Anh đỏ mặt, cúi đầu nói:

- Việc này không phải đều do Tam lão thái gia bên đó đến bàn bạc hay sao? Đích thân chàng tới làm cái gì?

Nàng thầm nghĩ, người ta thành hôn đều do bà mối thu xếp từ đầu đến cuối, cũng không cần chú rể như chàng đích thân lo liệu đâu?

- Chiến Anh, có lẽ nàng cũng biết, Đông Hải vừa xảy ra chuyện lớn.

Vẻ mặt ngưng trọng, Tề Ninh nói.

- Chuyện lớn? Đông Hải?

Tây Môn Chiến Anh nghi hoặc hỏi:

- Chuyện lớn gì vậy?

Tề Ninh thấy phản ứng của Tây Môn Chiến Anh, thầm nghĩ xem ra nàng không biết Đạm Đài Chích Lân đã chết, tuy nhiên hắn cũng không biết đây là do Tây Môn Vô Ngân cố tình giấu diếm, hat là ngay cả Tây Môn Vô Ngân cũng không nhận được tin tức.

Tề Ninh cũng không giấu diếm, liền kể lại việc Đạm Đài Chích Lân tự sát cho nàng nghe, Tây Môn Chiến Anh biến sắc, giật mình nói:

- Đạm Đài đô đốc tự sát rồi? Sao lại như thế được?

- Triều đình cũng biết việc này có vấn đề, bởi vậy cho nên… Tề Ninh ngập ngừng, muốn nói lại thôi.

Trong lòng hắn biết rõ, có lẽ hiện nay Tây Môn Chiến Anh đang vui sướng vì sắp làm vợ hắn, gần đây hai nhà vẫn đang chuẩn bị cho cuộc hôn nhân này, chuyện vui sắp diễn ra, nếu như lúc này hắn nói mình sắp phải đi Đông Hải điều tra, có thể sẽ làm cho Tây Môn Chiến Anh rất thất vọng.

Nhưng dường như đã đoán ra điều gì, Tây Môn Chiến Anh thấp giọng hỏi:

- Vậy triều đình phái chàng đi Đông Hải phải không?

Tề Ninh ngẩn ra, thâm nghĩ Tây Môn Chiến Anh thật thông minh.

Hắn cười khổ, đáp:

- Ta vừa vào cung về, đêm nay Đạm Đài lão Hầu gia một mình nói chuyện với ta, ý của ông ấy là việc tự sát của Đạm Đài đô đốc có điều kỳ lạ, chỉ có thể nhờ ta đi Đông Hải điều tra rõ ràng. Hơn nữa, triều đình lo lo lắng sau khi Đạm Đài đô đốc qua đời, tình hình Đông Hải sẽ rung chuyển. Hiện nay triều đình đang chuẩn bị việc Bắc phạt, một khi Đông Hải có biến, tất nhiên sẽ ảnh hưởng bất lợi cho kế hoạch Bắc phạt của triều đình, thậm chí bỏ qua cơ hội tốt thống nhất thiên hạ!

Quả nhiên trên gương mặt Tây Môn Chiến Anh thoáng hiện vẻ thất vọng, nhưng nàng vẫn nói:

- Chàng là thượng thư Hình bộ, Đông Hải phát sinh vụ án lớn như vậy, triều đình phái chàng đi điều tra cũng là chuyện đương nhiên.

- Chiến Anh, chúng ta sắp thành thân rồi, thế nhưng lại bị trắc trở!

Trong lòng Tề Ninh cảm thấy hơi áy náy.

Tây Môn Chiến Anh cũng gượng cười, thấp giọng nói:

- Chàng đừng lo lắng, ta biết mà, quốc sự là việc lớn, phát sinh việc lớn như vậy, nếu như chàng không đếm xỉa tới, thì chàng không còn là chàng nữa rồi. Chàng đi Tây Xuyên, đi sứ Đông Tề, rốt cuộc đều là mã đáo công thành, lần này đi Đông Hải, cũng nhất định sẽ sẽ thuận lợi điều tra rõ ràng chân tướng.

Tây Môn Chiến Anh quan tâm hắn như vậy, trong lòng Tề Ninh càng áy náy, hắn đưa tay nhẹ nhàng kéo Tây Môn Chiến Anh vào lòng.

Tây Môn Chiến Anh hơi run rẩy, nhưng vẫn để mặc Tề Ninh ôm lấy. Tề Ninh dịu dàng nói:

- Chiến Anh, lần này tới Đông Hải, ta sẽ nhanh chóng giải quyết sự việc, chờ ta trở về, chúng ta lập tức thành thân.

- Chúc chàng mọi việc thuận lợi.

Tây Môn Chiến Anh thấp giọng nói:

- Sức khỏe cha không tốt, ta muốn ở bên cạnh chăm sóc cho người, lần này không thể cùng đi với chàng. Dọc đường chàng càng phải bảo trọng nhiều hơn, dù thế nào ta cũng nhất định chờ huynh trở về.

Tề Ninh càng ôm chặt thân thể mềm mại của Tây Môn Chiến Anh vào lòng, dưới ánh trăng mờ ảo, đôi bên tình ý miên man.

- Ta đi gọi cha.

Một hồi lâu sau, Tây Môn Chiến Anh mới nhẹ nhàng đẩy Tề Ninh ra:

- Chàng đi Đông Hải, không thể xong việc một sớm một chiều, chúng ta đành phải dời ngày thành hôn, chuyện này phải nói với cha.  - Ừ.
 

Tề Ninh gật đầu:

- Đêm nay ta đến, là muốn thảo luận chuyện này với Thần hầu, xem có thể dời lại ngày kết hôn sang tháng khác hay không.

Tây Môn Chiến Anh khẽ gật đầu, thấp giọng nói:

- Chàng chờ một chút, ta đi xem sao.

Nói xong nàng liền đi thẳng tới phòng Tây Môn Vô Ngân. Tề Ninh đợi trong sân, suy nghĩ nói như thế nào với Tây Môn Vô Ngân cho thỏa đáng. Một lát sau, hắn thấy Tây Môn Chiến Anh vội vã chỵ tới, gương mặt tràn đầy lo lắng. Tề Ninh hỏi:

- Thần hầu thức dậy rồi?

- Không có!

Tây Môn Chiến Anh lo lắng nói:

- Cha không…không ở trong phòng, người đi đâu rồi!

 

0.05237 sec| 2479.031 kb