Tề Ninh cười lạnh một tiếng, lớn tiếng quát lên:
- Chu Ba, nếu ngươi không muốn chết, hãy mau cung khai mọi tội lỗi, bằng không bổn quan sẽ đi bái kiến thánh thượng ngay bây giờ.
Bị Tề Ninh quát một tiếng, Chu Ba sợ hãi đến mức hồn vía lên mây, hầu như nằm rạp trên mặt đất, run giọng nói:
- Bộ đường đại nhân, ty chức…ty chức cung khai tất cả, tuyệt đối không dám giấu diếm, chỉ xin Bộ đường đại nhân cầu xin thánh thượng tha thứ giúp cho ty chức, việc này…!
Y còn chưa nói xong, Đạt Hề Xung lại gầm lên một tiếng, lao về phía Chu Ba. Tề Ninh cũng đã cầm lấy kinh đường mộc (1), vung tay ném mạnh tới. Kinh đường mộc đánh trúng khoeo chân của Đạt Hề Xung, Đạt Hề Xung khuỵu chân xuống, ngã nhào xuống đất.
Tề Ninh lạnh lùng quát lên:
- Bắt lấy hắn!
Nha sai Hình bộ đứng gần đó lập tức xông tới, đè Đạt Hề Xung xuống đất.
Đạt Hề Xung phẫn nộ quát to:
- Tề Ninh, ngươi lợi dụng việc công để trả thù riêng, ngươi mưu hại người trung lương…!
- Vả miệng!
Tề Ninh lạnh lùng ra lệnh.
Nếu là lúc thường ngày, nha sai Hình bộ sẽ không dám động thủ với Đạt Hề Xung, nhưng bây giờ thì khác. Tuy nha sai Hình bộ có địa vị rất thấp, nhưng cũng không phải là người ngu ngốc, lúc này họ đã nhận ra tình thế chạy trời không khỏi nắng của Đạt Hề Xung, nếu bây giờ không nắm bắt cơ hội lấy lòng tiểu Hầu gia, e rằng sau này chén cơm dành cho nha sai Hình bộ cũng không còn được ăn nữa.
Một tên nha sai liền vung tay vả miệng Đạt Hề Xung. “Bốp” một tiếng giòn giã, các quan viên xung quanh đều kinh hồn táng đởm, thầm nghĩ tiểu Hầu gia hôm nay ra tay mạnh mẽ vang dội, Tào Sâm vừa bị giải vào ngục, xem ra Đạt Hề Xung cũng khó giữ được tính mạng.
Bị vả miệng, Đạt Hề Xung nổi cơn thịnh nộ, gầm lên:
- Các ngươi…Các ngươi dám đánh ta!
Y trợn mắt căm tức nhìn nha sai kia, tên nha sai thấy vậy cũng hơi hoảng sợ. Lúc này Tề Ninh đã đứng lên, từ sau bàn lướt tới, trong tay cầm một lệnh bài của đại đường hình bộ. Hắn sải bước tới trước mặt Đạt Hề Xung, túm tóc y kéo ra sau, khiến y phải ngửa mặt lên. Không nói một lời, hắn cầm lệnh bài vả vào mặt Đạt Hề Xung liên tiếp mười mấy cái, Đạt Hề Xung hoàn toàn không có sức phản kháng, trong đại đường chỉ nghe tiếng vả miệng “Bốp, bốp, bốp” không ngừng.
Mọi người càng kinh sợ, Tề Ninh ném Kinh Đường mộc ra, lại phi thân tới trước, bộc lộ một thân công phu rất cao siêu, có thể nói là bản lĩnh kinh người. Lúc này, mọi người đều thầm hiểu, vị tiểu Hầu gia này thật sự không phải là một người tầm thường.
Bị tát mười mấy cái, miệng Đạt Hề Xung đầy máu, môi sưng vù lên, ánh mắt đầy phẫn nộ, nhưng đồng thời cũng tràn ngập hoảng sợ.
Tề Ninh ngừng tay, đưa lệnh bài trong tay cho nha sai, lạnh lùng nói:
- Lúc này không tới lượt hắn nói, hắn nói một tiếng, ngươi đánh một cái, ai trái lệnh, sẽ bị xử tội chống lệnh!
Tên nha sai kia vội vàng cầm lấy lệnh bài, làm điệu bộ vả miệng Đạt Hề Xung, chờ y mở miệng là đánh tiếp.
Tề Ninh chắp hai tay sau lưng, nhìn chằm chằm Chu Ba, trầm giọng nói:
- Năm đó vì sao Mạnh Sở tìm được đường sống trong chỗ chết, bây giờ ngươi thành thật nói ra, nếu dối trá dù chỉ một chữ, ta cam đoan ngươi sống không quá ba ngày!
Chu Ba quỳ rạp trên mặt đất, lúc này đã sợ mất hồn mất vía, run giọng nói:
- Bộ đường đại nhân, đều là do Đạt Hề Xung bức bách ty chức mà ra!
- Ngươi thối lắm!
Đạt Hề Xung phẫn nộ quát lên, tên nha sai cũng trung thành với nhiệm vụ, Đạt Hề Xung vừa phun ra ba tiếng, gã liền cầm lệnh bài vả vào miệng y ba cái liên tiếp, lực đánh khá mạnh. Đạt Hề Xung lập tức nói không ra lời, máu tươi trong miệng chảy ròng, trên lệnh bài cũng dính đầy máu tươi.
Chu Ba thầm biết tình thế đã không còn cứu vãn được nữa, đưa tay lau mồ hôi trên trán, nói:
- Mạnh Sở bị nhốt vào tử lao, đã định ngày hành hình, nhưng trước ngày hành hình năm sáu hôm, Đạt Hề Xung tìm gặp ty chức bảo ty chức tìm người thay thế Mạnh Sở.
Ty chức…Ty chức biết như thế là vi phạm luật pháp, một khi bị phát hiện, sẽ bị tử hình, bởi vậy cho nên…cho nên không dám nhận lời.
Y len lén liếc mắt nhìn về phía Tề Ninh, thấy Tề Ninh chắp hai tay sau lưng đứng bên cạnh mình, mới tiếp tục nói:
- Thế nhưng Đạt Hề Xung nói nếu như ty chức không nghe lời hắn phân phó, hắn…hắn sẽ lập tức cho ty chức cút về quê làm ruộng, còn kín đáo đưa cho ty chức năm trăm lượng bạc!
Tề Ninh im lặng, các quan viên khác cũng đều cúi đầu không nói, cả đại đường im phăng phắc.
- Hắn…Hắn là thượng quan, ty chức đành chịu, không dám không tuân theo. Hai ngày sau, hắn giao cho ty chức một người, ty chức… ty chức đành tráo người đó với Mạnh Sở.
Chu Ba cúi đầu nói:
- Người nọ rất giống Mạnh Sở, nếu không nhìn kỹ, sẽ dễ dàng phát hiện chỗ sơ hở. Ngày hành hình, quan giám trảm chính là Đạt Hề Xung, phạm nhân bị đưa ra pháp trường, vẫn che khăn trùm đầu, đến trước khi xử trảm một khắc, mới tháo khăn trùm đầu xuống, không để người nhìn rõ, đã chém đầu ngay!
Tề Ninh cười lạnh một tiếng, liếc nhìn Đạt Hề Xung, thấy y ngồi ũ rũ, cả người co quắp trên mặt đất, mặt mày xám như tro tàn.
- Sau khi phạm nhân bị xử trảm, Đạt Hề Xung liền cho người dọn dẹp hiện trường, chuyện này từ đầu đến cuối thần không biết quỷ không hay, không ai phát hiện.
Chu Ba tiếp tục nói:
- Ty chức…Ty chức vẫn rất sợ hãi, thế nhưng qua mấy tháng cũng không có gì xảy ra, cho nên…cho nên cho rằng chuyện này không ai biết. Một thời gian sau đó, có người âm thầm tặng bạc cho ty chức. Ban đầu, ty chức không biết là bạc của ai, cho nên không dám dùng. Đến lần tặng bạc thứ hai, hạ quan mới biết, đó là Mạnh Sở chạy trốn tới Lư Lăng, hàng năm đưa bạc tới tặng, có lẽ…có lẽ là lo sợ ty chức tiết lộ tin tức!
Mọi người thầm nghĩ, sau khi thành thật cung khai, Chu Ba có giữ được mạng sống hay không vẫn còn chưa biết, nhưng Đạt Hề Xung chắc chắn là không giữ được cái đầu rồi.
Lúc này Chử Minh Vệ lạnh lùng nói:
- Năm đó, theo quy định thì quan giám trảm xử trảm Mạnh Sở là hạ quan, nhưng Đạt Hề Xung chủ động yêu cầu đích thân giám trảm, hóa ra là vì lý do này.
Tề Ninh nhìn về phía Đạt Hề Xung, thản nhiên nói:
- Đạt Hề Xung, ngươi còn có gì muốn nói không?
Cả người mềm nhũn, đôi mắt ngây dại, dường như Đạt Hề Xung cũng không nghe được câu hỏi của Tề Ninh, Tề Ninh vung tay lên, lạnh lùng nói:
- Nhốt vào tử lao!
Nha sai lập tức lôi Đạt Hề Xung đi. Chờ cho Đạt Hề Xung bị dẫn đi rồi, Tề Ninh mới nhìn Chu Ba, nói:
- Ngươi chủ động khai thật, bổn quan đã nói trước, sẽ nói với triều đình mấy câu giúp ngươi, nhưng xử trí như thế nào, còn phải dựa vào luật pháp triều đình mà thực hiện. Bây giờ ngươi tới viết bản thú tội đi.
Hắn phất tay, ra hiệu cho nha sai dẫn Chu Ba đi xuống phía dưới.
Trong đại đường hoàn toàn yên lặng, Tề Ninh đưa mắt nhìn lướt qua một lượt, ánh mắt hắn quét tới quan viên nào, quan viên đó đều cung kính khom người.
Đám quan viên quỳ trên mặt đất càng cúi đầu dán sát mặt đất, ngay cả thở mạnh cũng không dám.
- Không có quy củ, thì không thể thành công (2)
Tề Ninh vừa quay về chỗ ngồi, vừa thản nhiên nói:
- Hình bộ đã có quy củ gì rồi, ta không biết, cũng không muốn biết. Từ giờ trở đi, cứ dựa theo quy củ của ta mà làm việc, làm tròn chức trách của mình, công chính liêm minh, đây là quy củ của ta. Làm việc tại Hình bộ, vốn không phải là việc dễ dàng, chỉ cần có chút sơ sẩy, sẽ gây ra chuyện hệ trọng liên quan tới sinh tử!
Dừng một chút, hắn thản nhiên mỉm cười:
- Không chỉ liên quan tới sinh tử của phạm nhân, mà cũng là sinh tử của chư vị!
Mọi người đều thầm rùng mình.
- Người bị xử phạt, đi chịu hình phạt, người làm việc đi làm việc đi!
Tề Ninh phất tay:
- Bổn quan cũng không muốn nói lời thừa, các ngươi đều là người thông minh, không cần nhiều lời.
Các quan viên quỳ trên mặt đất đều đứng dậy, khom người ra khỏi cửa, đi nhận hình phạt; các quan viên khác đều hướng về phía Tề Ninh thi lễ, rồi ai nấy đều về ty của mình làm việc.
Chử Minh Vệ cũng định rời đi, Tề Ninh nói:
- Chử đại nhân dừng chân.
Chờ tất cả mọi người lui ra, Tề Ninh mới chắp hai tay sau lưng đi về phía hậu đường. Chử Minh Vệ do dự một chút, rồi cũng theo sau. (1) Kinh đường mộc: còn gọi là thước gõ, là một thanh gỗ cứng hình chữ nhật, quan huyện thường dùng để gõ lên bàn để mọi ng
ười trong công đường yên lặng hoặc trấn áp phạm nhân)
(2) Nguyên văn: “Vô quy củ bất thành phương viên." nghĩa là không có quy củ thì không thể vẽ được vuông tròn. “Quy” là com-pa dùng để vẽ hình tròn, “Củ” là thước ê-ke dùng để vẽ góc vuông, thiếu hai dụng cụ này, sẽ không thể vẽ được hình vuông (phương), hình tròn (viên). Tuy nhiên câu này được dùng với nghĩa bóng:
Làm việc gì cũng phải có quy tắc, tiêu chuẩn thì mới thành công được.
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo