- Chết rồi?

Tề Ninh ngẩn ra:

- Quốc công có chứng cứ xác thực chứ?

Tư Mã Lam thản nhiên mỉm cười, nói:

- Nếu như thực sự có chứng cứ xác thực chứng minh Bắc Đường Huyễn Dạ đã chết, thì cục diện hiện nay đã không như vậy.

Tề Ninh gật đầu, hiểu rõ ý của Tư Mã Lam.

- Bắc Đường Chiêu và Bắc Đường Hạo tất nhiên là như nước với lửa.

Tư Mã Lam nghiêm nghị nói:

- Khi Bắc Đường Hoan mất, hai người này đều ở Lạc Dương, nhưng so ra thì thực lực của Bắc Đường Hạo vượt xa Bắc Đường Chiêu. Theo nguồn tin đáng tin cậy, sau khi Bắc Đường Hoan mất, Bắc Đường Hạo lập tức nhận được sự ủng hộ của nhiều người, muốn diệt trừ Bắc Đường Phong và Bắc Đường Chiêu là hai người có thể uy hiếp địa vị của hắn, sau đó vững vàng kế thừa ngôi vị hoàng đế.

Tuy Tề Ninh đối chọi gay gắt với Tư Mã gia, nhưng đối mặt với Bắc Hán, ít ra hắn cũng ở cùng trận tuyến với Tư Mã gia, bèn nói:

- Khi Bắc Đường Phong ở Đông Tề, luôn lo sợ bị người truy sát, sau đó đúng là đã bị người truy sát.

Hắn chỉ nói tới đó là dừng, cũng không nói rõ chi tiết cụ thể.

Tư Mã Lam gật đầu:

- Nếu tin tức không sai lầm, người truy sát Bắc Đường Phong hẳn là Bắc Đường Hạo. Bắc Đường Hạo phái người ám sát Bắc Đường Phong. Ở Lạc Dương, nghe nói hắn sắp bày bẫy rập, muốn giết Bắc Đường Chiêu, nhưng Bắc Đường Chiêu cũng rất giảo hoạt, không biết dùng biện pháp nào trốn thoát khỏi Lạc Dương, từ đó không còn thấy tăm tích. Trước trận chiến này, mới biết là Bắc Đường Hạo đi Bắc Cương, tranh thủ sự ủng hộ của biên quân Bắc Cương.

Trước đó Tề Ninh đã nghe được một số tin tức về hai vị hoàng tử này từ Bắc Đường Phong, nghe nói Bắc Đường Chiêu đã từng trải qua rèn luyện ở biên quân Bắc Cương, thậm chí lập được chiến công. Ắt hẳn Bắc Đường Chiêu duy trì tốt quan hệ với biên quân, trong khi Bắc Đường Phong lại sở trường về lôi kéo đại thần trong triều, một võ một văn, đối chọi gay gắt.

- Bắc Đường Chiêu tránh được kiếp nạn, bất luận là vì thù riêng hay là vì ngôi vị hoàng đế, nhất định hắn muốn nhất quyết thư hùng với Bắc Đường Hạo.

Tề Ninh dáng vẻ suy nghĩ:

- Quốc công có tin tức của Bắc Đường Phong không?

Hắn thầm thấy khó hiểu, nhẩm tính theo thời gian, nếu Bắc Đường Phong đều gặp thuận lợi, hẳn là đã tới Hàm Dương rồi. Với sự hộ vệ của hai đại cao thủ Hỏa Thần Quân và Bạch Vũ Hạc, dọc đường hẳn là không ai có thể ngăn được Bắc Đường Phong.

Với tính cách của Bắc Đường Phong, một khi đã tới Hàm Dương, tất nhiên y sẽ cầu Khuất Nguyên Cổ lĩnh binh xuất trận, vượt ải tranh đoạt ngôi vị hoàng đế. Nhưng cho tới bây giờ, dường như cũng không tìn tức từ Hàm Dương truyền tới.

- Người duy nhất mà Bắc Đường Phong có thể dựa vào là Khuất Nguyên Cổ.

Ánh mắt thâm thúy, giọng nói nhẹ nhàng, Tư Mã Lam từ tốn nói:

- Trong các tướng ở Bắc Hán, mặc dù Khuất Nguyên Cổ không phải là nhân vật lợi hại, nhưng cũng không phải là loại người ngu xuẩn, việc hắn chọn thủ đoạn tọa sơn quan hổ đấu (Ngồi trên núi xem hổ đấu) là điều dễ hiểu.

Tề Ninh nói:

- Phía Hàm Dương muốn chờ Bắc Đường Chiêu và Bắc Đường Hạo phân định thắng bại?

- Ít ra phải chờ bọn hắn bắt đầu đã.

Tư Mã Lam khẽ cười nói:

- Trai sò đánh nhau, ngư ông đắc lợi.

Chăm chú nhìn Tề Ninh, lão hỏi:

- Hẳn là Cẩm Y hầu cũng biết vì sao hôm nay lão phu nói với ngài những chuyện này?

- Xin quốc công chỉ giáo!

- Thiên hạ chia ba, Tề quốc yếu ớt, nhưng Bắc Hán là cường địch của Sở quốc ta.

Tư Mã Lam từ tốn nói:

- Ban đầu Thái Tổ hoàng đế khỏi binh, là muốn nhất thống tứ hải, thống trị thiên hạ, bởi vậy cho nên Đại Sở ta và Bắc Hán rốt cuộc phải phân định thắng bại.

Vuốt râu, lão lại nói:

- Bắc Đường Hoan mất đột ngột, Bắc Hán rơi vào tình thế rối loạn vì tranh đoạt ngôi vị, điều này đối với Đại Sở ta là cơ hội ngàn năm một thuở, bất luận như thế nào, cũng không thể bỏ qua.

Tề Ninh khẽ gật đầu, lúc này hắn vẫn không đoán được dụng ý của lão cáo già này, biết lúc này tốt nhất là nên nghe nhiều hơn là nói.

Xe ngựa đã bắt đầu đi vào kinh thành, tốc độ cũng không nhanh, đường quan đạo ngoài thành đã được tu sửa, cho nên xe ngựa không bị xóc nảy. Tư Mã Lam từ tốn nói:

- Về việc thông gia với Đông Tề, hay chuẩn bị việc bắc phạt Hán quốc, Cẩm Y hầu đều không thẹn với sứ mệnh, thuận lợi đón công chúa Đông Tề quay về, có thể nói là lập được công lao to lớn cho việc chuẩn bị Bắc phạt.

Tề Ninh mỉm cười, vẫn không lên tiếng.

- Mặc dù Bắc Hán rơi vào nội loạn, nhưng quốc thổ rộng lớn, nhân tài không thiếu, hơn nữa binh hùng tướng mạnh, cũng khó đối phó.

Tư Mã Lam vẻ mặt nghiêm trọng:

- Muốn Bắc phạt thành công, không những phải nắm chắc thời cơ, điều quan trọng nhất là…Sở quốc phải có đủ thực lực để cho Bắc Hán một đòn chí mạng, nếu không, tất cả cũng chỉ là lý luận suông.

- Quốc công có nghĩ là thực lực của Đại Sở ta lúc này vẫn chưa đủ để Bắc phạt hay không?  Tư Mã Lam vuốt râu, mỉm cười hỏi lại:
 

- Cẩm Y hầu nghĩ sao?

- Tại hạ không dám nói bừa.

Tề Ninh cười nói:

- Việc quốc gia đại sự, quốc công là cựu thần triều đình, đối với việc quốc gia đại sự này, cũng chỉ có thể thỉnh giáo quốc công.

Tư Mã Lam cười ha hả, nói:

- Cẩm Y hầu quá khiêm nhường rồi.

Ánh mắt thâm thúy, lão nhẹ giọng nói:

- Việc binh đao là vấn đề quan trọng của quốc gia, thắng bại khó liệu. Năm xưa Thái tổ hoàng đế khởi binh chưa đầy vạn, tướng không quá trăm, nhưng vẫn càn quét một dải phía nam Trường Giang, dựng nên đế quốc Đại Sở ta. Hôm nay Đại sở ta có hơn mười vạn tinh binh dũng tướng, so với lúc khởi binh năm xưa, có thể nói là một trời một vực. Nếu quân đội Đại Sở ta hôm nay có được khí thế như năm xưa, thì việc đánh đâu thắng đó sẽ không thành vấn đề.

Tề Ninh nghe ra ý tại ngôn ngoại trong lời nói của lão cáo già, “Ồ” lên một tiếng.

Tư Mã Lam thở dài, nói:

- Chỉ là hôm nay Đại Sở đã không còn dũng mãnh như xưa. Lão phu không có ý nói hôm nay Sở quốc ta suy yếu, mà muốn nói danh tướng thiện chiến của Sở quốc ta hiện nay không nhiều lắm. Nếu lệnh tôn còn sống, Bắc Hán xảy ra biến cố như vậy, chính là cơ hội tốt trời ban để Sở quốc ta chinh phạt phương Bắc, hơn nữa nhất định có thể mã đáo công thành.

Tề Ninh hỏi:

- Ý lão quốc công nói là Nhạc Hoàn Sơn không có khả năng lĩnh binh Bắc phạt?

- Cẩm Y hầu, đối với chúng ta, Bắc Hán là một cánh cửa sắp đổ chứ chưa đổ.

Tư Mã Lam từ tốn nói:

- Tuy đã sứt mẻ, nhưng nếu muốn đẩy ngã nó cũng không hề dễ dàng.

Đưa tay lên, bàn tay mở ra, Tư Mã Lam làm động tác đẩy tới:

- Chỉ bằng một chưởng này, không thể xô đổ cánh cửa đó!

Tề Ninh nhìn bàn tay của Tư Mã Lam, thấy ông ta khép ngón tay lại, nắm lại thành nắm đấm:

- Thế nhưng, nếu như có thể nắm lại thành một nắm đấm, lực đánh vào cánh cửa kia nhất định có thể đánh bại Bắc Hán trong nháy mắt.

Dừng một chút, lão mới nghiêm nghị nói tiếp:

- Sở quốc ta có thực lực Bắc phạt thành công hay không, là tùy ở bàn tay có thể nắm lại thành quả đấm hay không. Năm xưa, khi hoàng đế Thái Tổ hoàng đế và Thái Tông hoàng đế còn sống, Nam chinh Bắc chiến, dựa vào trên dưới đồng lòng, đồng sinh đồng tử, mới gây dựng được giang sơn rộng lớn này.

Tề Ninh cười nói:

- Quốc công, chẳng lẽ Đại Sở ta hôm nay không được xem là một nắm đấm? Trong triều có quốc công phụ chính, tướng sĩ tiền phương phục vụ quên mình, dũng mãnh thiện chiến, không hề kém cạnh so với Bắc Hán.

Khóe môi Tư Mã Lam hơi nhếch lên thành một tia cười, hỏi ngược lại:

- Cẩm Y hầu có thật sự nghĩ rằng hôm nay Đại Sở ta đã là một quả đấm thép?

Hơi nghiêng người về phía trước, lão chăm chú nhìn Tề Ninh, hỏi:

- Hoài Nam vương mưu phản, ngoài ra dư đảng của hắn còn chưa quét sạch, thế cục trong triều vẫn không ổn định, làm sao mà đồng tâm hiệp lực?

Tề Ninh “À” một tiếng, lại cười nói:

- Hoài Nam vương đã đền tội, cho dù bè đảng còn sót lại, nhưng cũng không thể gây sóng to gió lớn được.

- Con đê dài nghìn dặm bị vỡ vì lỗ kiến làm tổ kia mà!

Tư Mã Lam than thở:

- Nếu như Sở quốc ta không thể tạo thành quả đấm, thì tuyệt đối không nên tùy tiện khai chiến đối với Bắc Hán.

Nhìn vào mắt Tề Ninh, lão lại nói:

- Tâm nguyện cả đời của lệnh tôn là một ngày nào đó có thể cắm lá cờ Sở quốc trên tường thành Lạc Dương, ngài kế thừa tước vị của lệnh tôn, đương nhiên là phải trợ giúp lệnh tôn hoàn thành nguyện vọng.

Tề Ninh thở dài:

- Đây không chỉ là nguyện vọng của gia phụ, mà là nguyện vọng của mỗi người Sở quốc chúng ta.

- Sở dĩ ngày hôm nay lão phu tìm Cẩm Y nói chuyện, là mong muốn hai nhà có thể đồng tâm hiệp lực, cùng phò tá thánh thượng.

Tư Mã Lam nghiêm nghị nói:

- Năm xưa lão phu theo Thái Tông hoàng đế chinh chiến thiên hạ, là mong muốn sẽ có một ngày thiên hạ nhất thống, bách tính thiên hạ không còn gặp họa chiến tranh, được sống an cư lạc nghiệp.

Tề Ninh dáng vẻ cung kính nói:

- Nguyện vọng của quốc công cũng là nguyện vọng của những kẻ sĩ có chí hướng trong thiên hạ.

- Ta biết trong triều có một số lời ra tiếng vào.

Tư Mã Lam thở ra:

- Có người nói Tư Mã gia quyền khuynh thiên hạ, lại có người nói sau lưng rằng lão phu có lòng bất trung! Ha ha, Cẩm Y hầu, ngài có thấy như vậy không?  Tề Ninh thật sự không ngờ lão cáo già này lại hỏi huỵch tẹt như vậy, liền cười nói:
 

- Lão quốc công trung thành với nước, cần gì phải để ý tới những lời xằng bậy đó? Thân ở địa vị cao, cũng khó tránh khỏi có người ở sau lưng đồn đãi chuyện nhảm.

Tuy nhiên hiện nay ta chủ trì Hình bộ, sau này nếu còn có người bịa đặt sinh sự, tùy tiện phỉ báng lão quốc công, tất nhiên ta sẽ không tha!

- Cẩm Y hầu có hiểu biết như vậy, thông cảm cho lão phu, lão phu cũng an lòng.

Tư Mã Lam mỉm cười nói:

- Lão phu đã qua tuổi thất tuần, sức khỏe càng ngày càng sa sút, xử lý công việc hàng ngày có lẽ có chút võ đoán, nhưng tất cả đều là vì muốn dành hết tâm lực khi còn sống, trợ giúp Đại Sở bình định phương Bắc, nhất thống tứ hải.

Vuốt râu mỉm cười, lão lại nói tiếp:

- Cho dù bị hiểu lầm, nhưng chỉ cần có thể đạt được ý nguyện, bị như thế cũng đáng.

Tề Ninh khẽ gật đầu, nói:

- Cúc cung tận tụy, cho đến hơi thở cuối cùng!

- Nói hay lắm!

Tư Mã Lam vỗ tay cười nói:

- Cúc cưng tận tụy, cho đến hơi thở cuối cùng, đúng là như vậy.

Cẩm Y hầu có thể thông cảm cho tấm lòng của lão phu, khiến lão phu hết sức vui mừng.  Cầm lấy cổ tay Tề Ninh, lão nói bằng lời lẽ thấm thía:
 

- Lão phu tuổi tác đã cao, không còn sống bao lâu nữa, tương lai của Đại Sở sẽ do những thanh niên tài tuấn như Cẩm Y hầu chèo chống. Chỉ mong Cẩm Y hầu có thể hiệp trợ lão phu, giữ gìn triều cương, quét sạch gian nịnh, trên dưới nắm tay, đồng lòng Bắc phạt!

- Đương nhiên là ta sẽ cùng lão quốc công cống hiến sức lực cho triều đình!

Tề Ninh nghiêm nghị nói.

- Tốt, tốt lắm.

Tư Mã Lam mỉm cười cởi mở:

- Có lời này của Cẩm Y hầu, lão phu càng an tâm. Vì đại nghiệp Bắc phạt, lão phu sẽ không so đo thanh danh cá nhân, miễn là người đồng tâm hiệp lực với lão phu, tất nhiên lão phu sẽ thành thật đối đãi. Thế nhưng, nếu trong triều có người muốn ngăn cản đại nghiệp Bắc phạt, bất luận như thế nào, lão phu cũng không để hắn làm xằng làm bậy, cho dù có phải hy sinh tính mạng, cũng phải hoàn thành đại nghiệp mà các hoàng đế Đại Sở ta mong muốn!

Tề Ninh thản nhiên rút tay về, cũng nghiêm nghị nói:

- Thần phục triều đình thần phục hoàng thượng, đó là bổn phận của thần tử, trợ giúp hoàng thượng Bắc phạt, cũng là điều thần tử nên làm. Tâm tư của ta cũng giống như lão quốc công, hễ ai thần phục hoàng thượng, thành tâm Bắc phạt, thì đều là người đồng đạo với ta, bằng không…!

Thản nhiên mỉm cười, hắn bỏ lửng câu nói.

Tư Mã Lam chăm chú nhìn vào mắt Tề Ninh, bỗng nhiên cười ha hả, Tề Ninh cũng cười to, tiếng cười của hai người từ xe ngựa truyền ra, khiến quần thần trên các xe ngựa gần đó đều ngơ ngác nhìn nhau, không hiểu là chuyện gì.

 

5.24459 sec| 2460.18 kb