Lúc Tề Ninh vào cung, trời đã bắt đầu tối, thái giám đưa Tề Ninh tới thư phòng. Sau khi bước vào thư phòng, hắn lập tức cảm thấy không khí nơi này khác hẳn trước kia.

Đầu tiên, hắn nhìn thấy Long Thái ngồi sau bàn, liếc mắt lại nhìn thấy Trấn Quốc công Tư Mã Lam, ngoài ra, Kim Đao hầu Đạm Đài Hoàng cũng bất ngờ có mặt.

Tề Ninh thầm kinh ngạc, buổi trưa hắn còn dùng cơm trưa ở Kim Đao hầu phủ, nhưng không thấy Kim Đao hầu đâu, không ngờ lúc này lại gặp ông ta ở trong cung.  Đạm Đài Hoàng vẻ mặt bình tĩnh, lúc Tề Ninh bước vào, ông ta liếc nhìn, ánh mắt vô cùng trầm ổn, nh
ưng vẻ mặt của Tư Mã Lam thì khá ngưng trọng, dường như mang đầy tâm sự.

Tề Ninh nhận thấy, sau lần gặp ở Phượng Nghi cung, đã nhiều ngày hắn không nhìn thấy Long Thái, hôm nay tinh thần của tiểu hoàng đế có vẻ không tốt, trông hơi uể oải, hơn nữa dường như cũng gầy đi một chút. Tề Ninh hơi nhíu mày, biết nửa tháng qua ở hậu cung, đêm nào Long Thái cũng xem ca múa, gần gũi hoàng hậu vô độ, cho nên lúc này mới có vẻ uể oải như vậy.

Long Thái đưa mắt ra hiệu cho Tề Ninh ngồi cạnh Kim Đao hầu. Tề Ninh cung kính lui ra phía sau, ngồi xuống ghế, trong lòng lòng hết sức thắc mắc, không biết Long Thái triệu mình vào cung vì chuyện gì.

Tư Mã Lam xuất hiện ở trong cung là chuyện bình thường, thân là phụ chính đại thần, ông ta vẫn thường xuyên vào cung, nhưng Đạm Đài Hoàng xuất hiện trong cung, khiến Tề Ninh cảm thấy bất ngờ. Những năm gần đây, đừng nói là vào cung, Kim Đao hầu Đạm Đài Hoàng hầu như không vào triều, quanh năm tĩnh dưỡng trong phủ, việc này cả triều đều biết.

Không ai lên tiếng, mặc dù trong lòng Tề Ninh tràn đầy nghi hoặc, nhưng ba người kia không nói gì, hắn cũng không tiện mở lời.

Sau một lát, bỗng Đạm Đài Hoàng nói:

- Hoàng thượng, cựu thần muốn ra ngoài hít thở không khí, đi dạo vài vòng trong sân, xin hoàng thượng khai ân!

- Người đâu, dìu lão Hầu gia đi ra ngoài hít thở không khí!

Lập tức Long Thái gọi người.

Đạm Đài Hoàng cũng mỉm cười nói:

- Hoàng thượng, không cần làm phiền bọn họ.

Ông ta quáy sang Tề Ninh:

- Cẩm Y hầu, có thể đỡ lão phu một vòng không?

Tề Ninh hơi ngạc nhiên, nhưng không do dự, mà lập tức đứng dậy, chắp tay nói:

- Rất vinh hạnh!

Hắn bước tới cẩn thận nâng Đạm Đài Hoàng lên, Tư Mã Lam cũng đứng dậy, ân cần nói:

- Lão Hầu gia bảo trọng!

Đạm Đài Hoàng mỉm cười cũng không nói gì, nhẹ nhàng đưa tay ra, Tề Ninh hiểu ý ông ta, liền đỡ ông ta chậm rãi ra khỏi ngự thư phòng.

Bên ngoài ngự thư phòng là một khu vườn rộng, một con đường nhỏ màu xám quanh co, hai bên hoa cỏ điểm tô, bố cục của cả khu vườn độc đáo và thú vị. Khu vườn này là nơi hoàng đế một mình xử lý công việc triều chính, bài trí đẹp đẽ, tinh xảo và tự nhiên, hơn nữa hoàn toàn yên tĩnh.

Tề Ninh đỡ cánh tay Đạm Đài Hoàng, đi theo bước chân chậm rãi của ông ta.

Đạm Đài Hoàng chợt muốn ra ngoài hít thở không khí, hơn nữa còn bảo Tề Ninh đi cùng, cho dù Tề Ninh có chậm hiểu cỡ nào, cũng biết là có điều không bình thường, trong chuyện này nhất định có duyên cớ.

Liên tưởng tới buổi sáng hôm nay ngồi đợi tới trưa ở Kim Đao hầu phủ, lại ăn bữa cơm rau dưa, mà từ đầu đến cuối, Đạm Đài Hoàng cũng tránh không ra gặp, Tề Ninh biết nhất định có chuyện lớn phát sinh.

Đi trên con đường nhỏ trong vườn được một đoạn, Đạm Đài Hoàng dừng bước, vỗ nhè nhẹ lên mu bàn tay Tề Ninh. Theo ánh mắt của ông ta, Tề Ninh nhìn thấy cách đó không xa có một cái bàn cẩm thạch, bên cạnh là bốn cái đôn bằng cẩm thạch trắng. Biết ý Đạm Đài Hoàng, Tề Ninh cẩn thận đỡ ông ta tới ngồi xuống đôn, từ đầu đến cuối, hắn tỏ ra hết sức cung kính đối với Đạm Đài Hoàng.

Đạm Đài Hoàng lớn tuổi nhất trong bốn hầu tước thế tập, hơn Tư Mã Lam vài tuổi. Hôm nay, trông ông ta đã không còn uy phong lẫm liệt nữa, tuổi già sức yếu, nhưng trong ánh mắt, vẫn còn vẻ oai nghiêm.

Kim Đao lão Hầu gia ra hiệu cho Tề Ninh ngồi xuống, ngẩng đầu lên nhìn trời, phía đông, mảnh trăng non vừa hiện. Tề Ninh cũng không tùy tiện lên tiếng. Ngồi một lát, lão Hầu gia hỏi:

- Ngươi sắp thành thân phải không?

Tề Ninh ngấn người , không ngờ lão Hầu gia mở miệng lại hỏi chuyện này, nhưng vẫn cung kính đáp:

- Vâng, ngày mười tám tháng Tám, vẫn còn nửa tháng nữa!

- Cưới vợ sinh con, kiến công lập nghiệp, làm rạng rỡ tổ tông, đây là việc mỗi nam nhân đều phải làm.  Đạm Đài Hoàng nói bằng giọng bình thản:
 

- Năm xưa, lão phu biết phụ thân ngươi lúc phụ thân ngươi còn nhỏ hơn ngươi bây giờ nhiều, ngươi không giống phụ thân ngươi, lúc còn trẻ, phụ thân ngươi rất khỏe mạnh. So với hắn, ngươi yếu ớt hơn nhiều.

Tề Ninh chỉ mỉm cười, thầm phỏng đoán dụng ý của Kim Đao hầu.

- Lão phu có ba con trai, trưởng tử là Chích Lân, thứ tử là Chích Kỳ và con trai út là Chích Tú.

Lão Hầu gia nói bằng giọng điềm đạm như kể chuyện nhà:

- Trưởng tử và thứ tử đã theo lão phu chinh chiến sa trường từ rất sớm, lập được không ít chiến công, cũng coi như không bôi nhọ thanh danh của Đạm Đài gia.

Tề Ninh cảm thấy khó hiểu, thầm nghĩ trước đây mình nghe nói dường như Kim Đao lão Hầu gia chỉ có hai con trai, sao đột nhiên lại có thêm một người con trai?

Tuy nhiên hắn vẫn thản nhiên, chỉ nghe :hg tiếp tục nói:

- Đáng tiếc là trong lúc chiến tranh, thứ tử Chích Kỳ đột nhiên bị bệnh nặng. Lúc đó loại bệnh này lan tràn trong quân, lấy đi tính mạng mấy trăm người, Chích Kỳ bạc phận, không chết trận mà lại chết vì bệnh.

Tề Ninh ngẩn ra, lúc này hắn mới hiểu, Kim Đao lão Hầu gia quả thật có ba con trai, nhưng có một người chết từ thời trẻ. Hắn vội an ủi:

- Lão Hầu gia không nên quá đau buồn.

Đạm Đài Hoàng thở dài:

- Lão phu cũng không phải là đau buồn vì nó mất, mà buồn phiền vì nó không chết trận nơi sa trường.

Lúc nó ra đi, trong lòng nhất định không cam lòng!

Vẻ mặt ngưng trọng, Tề Ninh thầm nghĩ hẳn không phải là lão Hầu gia vào cung, chỉ để kể chuyện nhà với mình.

- Đối với nam nhi Đạm đài gia, chết ở chiến trường là một loại vinh quang.

Vẻ mặt Đạm Đài Hoàng cũng trở nên nghiêm nghị:

- Khi trưởng tử Chích Lân ra đời, tổ phụ của nó có mời một vị đại sư xem số mệnh cho nó, lão phu còn nhớ vị đại sư đó từng nói với lão phu, lão phu chinh chiến sa trường, sát nghiệt (tội lỗi giết người) quá nặng, có thể sẽ tổn hại âm đức của đời sau.

Tề Ninh thầm thở dài, thầm nghĩ nếu nói như vậy cũng không sai, năm xưa Cẩm Y lão Hầu gia chiến công hiển hách, Cẩm Y Tề gia trở thành đệ nhất quân công thế gia của Đại Sở, Tề Cảnh cũng mất ở tuổi trung niên, còn vị Cẩm Y thế tử chân chính kia, cũng chết oan uổng, dòng dõi của Cẩm Y lão Hầu gia, có thể nói là đã đứt đoạn.

Nhất tướng công thành vạn cốt khô, càng là danh tướng uy chấn thiên hạ, tay càng nhuốm nhiều máu tươi.

- Tổ phụ của Chích Lân nghe đại sư nói xong, liền khẩn cầu đại sư ban tặng biện pháp bài trừ.

Đạm Đài Hoàng nói bằng giọng bình thản, như không mang chút tâm tình nào:

- Biện pháp mà đại sư để lại, đó là trước khi con cháu Đạm Đài gia xuất chinh lần đầu tiên, hãy trồng một thường ấm thụ (cây che chở), như thế sẽ giữ được âm đức.

- Thường ấm thụ?

Tề Ninh hơi khó hiểu, nhưng ngẫm nghĩ lại, dù sao thì vào thời đại này, mọi người rất quan tâm tới số mệnh, hơn nữa niềm tin sát phạt quá nặng gây tổn hại cho âm đức, vốn là truyền thuyết lưu truyền xưa nay, cũng không phải là tự dưng mà có.

Đạm Đài Hoàng vẫn nhỏ nhẹ nói:

- Lần đầu xuất trận, Chích Lân theo lời của đại sư, trồng một gốc thường ấm thụ, từ đó trải qua hàng trăm trận chiến, tuy rằng rất nhiều lần bị tiểu Hầu gia, nhưng lần nào cũng có thể chuyển nguy thành an.

Tề Ninh biết hôm nay tự nhiên Đạm Đài Hoàng nói những chuyện này, không phải là tuổi già nói nhiều, mà trong đó nhất định có nguyên do, cho nên hắn cũng không nó chen vào, chỉ kiên nhẫn lắng nghe.

- Chích Lân là trưởng tử của lão phu, hành sự thận trọng, nhưng Chích Kỳ lại không giống như anh cả.

Khóe môi Đạm Đài Hoàng nở nụ cười:

- Chích Kỳ từ nhỏ đã tinh nghịch, chỉ e thiên hạ chưa đủ loạn, từ lúc bắt đầu hiểu chuyện, cũng ít gây phiền phức. Đứa nhỏ đó tính tình ngay thẳng, nghĩa hiệp, có lẽ là rất giống lão phu thời trẻ, do đó lão phu cũng dung túng nó rất nhiều.

Năm đó, khi lần đầu nó theo lão phu xuất chinh, bướng bỉnh không nghe lời, cũng không trồng  Tề Ninh hơi giật mình, thầm nghĩ chẳng lẽ sau đó Đạm Đài Chích Kỳ bị bệnh mất, thật sự là do không trồng thường ấm thụ?
 

- Đối với thường ấm thụ, lão phu luôn nửa tin nửa ngờ, nếu đứa nhỏ đó bướng bỉnh không nghe, lão phu cũng tùy nó thôi.

Đạm Đài Hoàng chậm rãi nói:

- Nam nhi chém giết trên chiến trường, kiến công lập nghiệp, có ai mà không chết? Giết một người là giặc, giết triệu người là anh hùng, điều này không cần nói nhiều. Lúc đó, lão phu không bao giờ nghĩ một gốc thường ấm thụ thực sự có thể bảo vệ được sự bình an, mãi cho đến khi Chích Kỳ mất, lão phu mới tỉnh ngộ, có lẽ thật sự là vì đứa nhỏ đó không trồng thường ấm thụ, cho nên mới mất sớm!

Kim Đao lão Hầu gia không hổ là người xuất thân thiết huyết chiến trường, nhắc lại chuyện cũ, giọng nói vẫn điềm tĩnh tự nhiên, giống như tán gẫu chuyện nhà vậy.

- Đại Sở ta chinh phạt bốn phương, lập quốc định đô, sau đó Chích Lân đi Đông Hải thống lĩnh thủy quân Đông Hải, Chích Tú đến quân đoàn Tây Xuyên.

Đạm Đài Hoàng nhìn về phía Tề Ninh:

- Những năm gần đây, mỗi ngày lão phu đều tự tay tưới nước cho hai gốc thường ấm thụ trong Kim Đao hầu phủ, qua mấy chục năm, hôm nay chúng đã là đại thụ cao ngất, xanh um tươi tốt.

Lúc này Tề Ninh rốt cuộc chen lời:

- Hai gốc thường ấm thụ đó nhất định có thể phù hộ hai vị tướng quân bình an thuận lợi.

Đạm Đài Hoàng nhè nhẹ mỉm cười, nói:

- Ngày hôm nay, lão phu đã hạ lệnh chặt bỏ gốc thường ấm thụ mà Chích Lân đã trồng ba mươi năm trước, ngay cả rễ cũng nhổ sạch.

Tề Ninh lấy làm kinh hãi, thất thanh nói:

- Chặt thường ấm thụ?

- Thường ấm thụ được trồng để bảo vệ bọn hắn bình an vô sự, nếu người đã chết, còn giữ thường ấm thụ lại làm gì?

Đạm Đài Hoàng nói:

- Chích Lân đã mất, gốc thường ấm thụ kia cũng không cần phải tồn tại trên đời này nữa.

Câu nói đó như sét đánh ngang tai, Tề Ninh mở to hai mắt, con ngươi co lại.

Đạm Đài Chích Lân đã chết?

Đại đô đốc thủy quân Đông Hải Đạm Đài Chích Lân của Đại Sở đã chết?

Tề Ninh không bao giờ ngờ được, mình lại có thể nghe được một tin tức long trời lở đất như vậy từ miệng Đạm Đài Hoàng, miệng hắn há hốc, trong lúc nhất thời không nói nên lời.

Đạm Đài gia là một trong tứ đại thế tập hầu tước, có địa vị cực cao tại Sở quốc, hôm nay Đạm Đài lão Hầu gia tuổi tác đã cao, đã hiếm khi hỏi đến thế sự, niềm hy vọng của Đạm Đài gia đều gửi gắm vào Kim Đao thế tử Đạm Đài Chích Lân.

Tề Ninh biết, trong hai vị công tử của Đạm Đài gia, đại công tử Đạm Đài Chích Lân thống lĩnh thủy quân Đông Hải, còn Đạm Đài Chích Tú ở tại quân đoàn Tây Xuyên xa xôi, thân là trưởng tử Đạm Đài gia, thân phận của Đạm Đài Chích Lân đã sớm được xác định, nhất định kế thừa tước vị của Kim Đao hầu.

Nếu nói cho tới nay quân đội Tần Hoài đều ở trong phạm vi thế lực của Cẩm Y Tề gia, thì thủy quân Đông Hải ở trong phạm vi thế lực của Kim Đao Đạm Đài gia, đất liền có mãnh hổ, biển cả có giao long, hai nhà là hai rường cột to lớn của quân đội Sở quốc.

Tuy Đạm Đài Chích Tú thống lĩnh quân đội Tây Xuyên, nhưng binh lực quân đoàn Tây Xuyên bạc nhược, trang bị kém xa các quân đội khác, hơn nữa, nội bộ quân đoàn có nhiều phe phái, ngay cả Tư Mã gia cũng có thế lực ở quân đoàn Tây Xuyên. Bởi vậy cho nên, lực lượng mà Đạm Đài gia thật sự khống chế, là thủy quân Đông Hải dưới trướng Đạm Đài Chích Lân.

Tương lai của toàn bộ Đạm Đài gia gắn bó chặt chẽ với Đạm Đài Chích Lân, thế nhưng hôm nay Đạm Đài Chích Lân, trụ cột của Đạm Đài gia đã chết, làm sao Tề Ninh không giật mình kinh hãi?

 

1.80885 sec| 2447.18 kb