Môi Tề Ninh nở nụ cười, nhưng ai nấy đều thấy được, trong mắt tiểu Hầu gia không hề có ý cười, ngược lại vô cùng sắc bén và lạnh như băng.

Tào Sâm bị Tề Ninh nhìn chằm chằm, phía sau lưng vã mồ hôi, trán cũng toát mồ hôi lạnh.

- Hầu gia, ty chức…!

- Ở đại đường Hình bộ, không có Hầu gia!

Giọng lạnh lùng, Tề Ninh nói:

- Tất cả mọi người nhớ kỹ, người ngồi ở vị trí này, là Hình bộ thượng thư, cũng là Bộ đường đại nhân như các ngươi thường gọi.

Tào Sâm vội nói:

- Bộ đường đại nhân, tối hôm qua ty chức…ty chức về nhà, thật sự là luôn xem xét hồ sơ…!

Tề Ninh mỉm cười, gật đầu nói:

- Mọi người đều nghe rõ rồi đó, Tào ty thẩm nói với bổn quan, tối hôm qua sau khi rời khỏi nha môn, về nhà vẫn xem hồ sơ mãi cho tới giờ Tý, vì vậy cho nên hôm nay đến muộn một canh giờ.

Ngồi thẳng lên, hắn thong thả nói:

- Nếu như thức đêm vì giao tiếp, hôm nay muộn chỉ chốc lát, bổn quan lại trách phạt mọi người, hẳn là sẽ có không ít người trong lòng không phục. Thực ra bổn quan cũng không phải là người không thông tình đạt lý!

Hắn khom người xuống, lấy ra một thẻ bài bằng gỗ nhỏ từ dưới bàn. Thẻ bài này thoạt nhìn được làm rất đặc biệt, còn được thắt một sợi dây màu đỏ. Tề Ninh giơ thẻ bài lên, lại cười nói:

- Chư vị biết đây là cái gì chứ?

Các quan viên nhìn thẻ bài, nhiều người lộ vẻ ngạc nhiên.  - Chắc chắn trong chư vị đã có người nhận ra thẻ bài này.
 

Tề Ninh mỉm cười nói:

- Nam nhân phong hoa tuyết nguyệt, thật ra cũng không phải là tội lỗi gì. Bắc thành có một ngõ nhỏ, gọi là ngõ Chi Nghiên, nghe tên rất bóng bẩy ướt át, nhưng thật ra trong ngõ nhỏ này còn có một chỗ ướt át hơn, đó là Chi Nghiên các!

Nhất thời, vẻ mặt nhiều quan viên trông rất khác lạ, có người ngầm hiểu mỉm cười.

- Chi Nghiên các là nơi như thế nào, cũng không cần ta nhiều lời rồi!

Tề Ninh nói:

- Nơi đó có mười mấy cô nương, mỗi người một vẻ, ai cũng phong tình vạn chủng. Mỗi cô nương ở đó đều có một thẻ bài, chủ nhân của thẻ bài này ở Chi Nghiên các…

Ném thẻ bài gần chân Tào Sâm, Tề Ninh thản nhiên nói:

- Tào ty thẩm, ngươi hãy nói cho mọi người nghe, vị cô nương này tướng mạo thế nào?

Khi vừa nhìn thấy thẻ bài, vẻ mặt Tào Sâm đã trở nên tái nhợt. Khi thẻ bài rơi xuống bên chân mình, y càng toát mồ hôi lạnh đầy đầu, khom người xuống nhặt thẻ bài lên, vừa liếc mắt nhìn, cả người đã run như cầy sấy, đưa tay áo lau mồ hôi trên trán, miệng mấp máy, nhưng không nói nên lời.

- Ngày hôm qua đúng là Tào ti thẩm ngươi rời khỏi nha môn Hình bộ vào giờ Dậu.

Tề Ninh mắt sáng như đuốc, nhìn chằm chằm vào mắt Tào Sâm:

- Tuy nhiên ngươi không về nhà!

Không biết từ lúc nào, trong tay hắn hiện ra một tờ giấy, hằn liếc nhìn tờ giấy nói:

- Ngươi đi thẳng tới Bách Hỉ lâu ở thành Đông, gặp một thân hào từ Hộ Kê tới, người đó là Ngô Hiến Trung!

Hắn ngẩng lên liếc nhìn Tào Sâm, nói:

- Ta không nói sai tên chứ?

Lúc này Tào Sâm đã mặt mày trắng bệch, cả người run run, vẻ ung dung bình thản trước đó đã hoàn toàn biến mất, không ngừng dùng tay áo lau mồ hôi lạnh.

- Tại Bách Hỉ lâu, các ngươi nán lại một lúc lâu, gọi tới hai ca cơ.

Giọng Tề Ninh nhẹ nhàng:

- Rời khỏi Bách Hỉ lâu, các ngươi liền đi thẳng tới Chi Nghiên các.

Chi Nghiên các là nơi Tào Sâm ngươi hết sức quen thuộc, mỗi tháng đều tới đó bốn, năm lần. Hai tháng gần đây, ngươi quấn quít một cô nương tên là Ngọc Tuyết, tối hôm qua cũng không ngoại lệ.

Ngươi ở Chi Nghiên các tới giờ Tý mới rời đi. Chi phí cho việc này, đều do thân hào Ngô Hiến Trung thanh toán. Chẳng những như vậy, hôm qua Ngô Hiến Trung tặng cho ngươi một phần hậu lễ, giá trị ước chừng tám trăm lượng bạc. Hơn nữa, Ngô Hiến Trung còn đồng ý mua một căn nhà, sau đó chuộc thân cho cô nương Ngọc Tuyết kia, cho vào ở căn nhà đó.

Nói tới đây, Tề Ninh thở dài, hỏi:

- Tào ty thẩm, nếu như lời nói của ta có chỗ nào không chính xác, ngươi có thể phản bác.

Lúc này Tào Sâm cảm thấy hai chân như nhũn ra, nhất thời không còn hơi sức, vụt quỳ rạp xuống đất, nhếch nhếch miệng nhưng không nói nên lời.

Các quan viên trong đại đường đều thầm hoảng sợ, nhìn thấy phản ứng của Tào Sâm, họ biết Tề Ninh nói không sai, cảm thấy kinh hãi vì Tề Ninh lại biết rõ hành tung của Tào Sâm như nằm trong lòng bàn tay vậy.

- Tào Sâm, ngươi không nói lời nào, có phải vì không dám gật bừa nhận đại?

Tề Ninh cười nói:

- Nếu ngươi nghĩ ta nói sai, bây giờ ta có thể lập tức gọi Ngô Hiến Trung tới. Tuy nói việc tối hôm qua ngươi đi Chi Nghiên các cũng không có nhiều người biết, nhưng đương nhiên vẫn có vài nhân chứng. Nếu ngươi đồng ý, bây giờ bổn quan có thể truyền bọn họ tới, kể cả vị cô nương Ngọc Tuyết kia, nói chung là tuyệt đối không để ngươi bị oan khuất. Ý của ngươi thế nào?

Lúc này này rốt cuộc Tào Sâm đã tỉnh hồn, nằm bò xuống đất, run giọng nói:

- Hầu…à không, Bộ đường đại nhân, ty chức…ty chức chết tiệt, tối hôm qua ty chức…!

- Nam nhân ăn chơi đàng điếm, cũng không phải tội lỗi, lúc này ta đã nói rồi.

Tề Ninh thở dài:

- Thế nhưng trước mặt mọi người, ngươi dam lừa gạt quan trên, rõ ràng là ăn chơi đàng điếm, nhậu nhẹt lu bù, nhưng lại dõng dạc tuyên bố giữa đại đường Hình bộ, rằng ngươi thức đêm làm việc!

Tào Sâm, ngươi quá to gan!

- Ty chức…ty chức có tội, sau này sẽ không dám nữa, cầu xin…cầu xin Bộ đường đại nhân khai ân, bỏ qua cho ty chức lần này…ty chức cũng không dám nữa!

Lúc này dáng vẻ bệ vệ của Tào Sâm hoàn toàn bay biến, cả người run rẩy, liên tục dập đầu.

Tề Ninh cười lạnh nói:

- Nói như vậy, là ngươi thừa nhận lời nói của bổn quan không sai.

Tốt lắm!

Hắn quay sang nhìn Chử Minh Vệ, hỏi:

- Chử đại nhân, lừa gạt quan trên, không biết phải bị tội gì?

Vẻ mặt nghiêm nghị, Chử Minh Vệ chắp tay nói:

- Hồi bẩm Bộ đường đại nhân, việc này phải căn cứ vào tình hình thực tế mà trừng phạt. Dựa theo tội mà Tào Sâm đã phạm, ít nhất phải phạt năm mươi côn, ngoài ra bãi quan miễn chức, không được tái bổ nhiệm!

- Thưởng phạt phân minh, bất luận nha môn nào cũng vậy, chứ chưa nói là nha môn Hình bộ, vốn là nơi chấp chưởng hình phạt.

Tề Ninh thản nhiên nói:

- Tào Sâm, lời nói của Chử đại nhân, ngươi nghe rõ rồi chứ?

Tào Sâm ngẩng đầu lên, nói:

- Bộ đường đại nhân, ty chức…ty chức quả thật có sai lầm, nhưng… nhưng ty chức làm việc ở nha môn Hình bộ hơn mười năm, hơn nữa…hơn nữa trước kia là do Tiền đại nhân dề bạt…!

Nói tới đây, nhận ra mình nói sai, y muốn thu hồi lại đã không kịp.

- Tiền đại nhân?

Quả nhiên Tề Ninh liền nắm lấy sơ hở của y:

- Ngươi nói là Tiền Nhiêu Thuận sao?

Cười ha hả, hắn lại nói:

- Bổn quan biết, trong nha môn Hình bộ, vẫn có không ít người nghĩ rằng, một khi vị Tiền đại nhân kia có thể Đông Sơn tái khởi, nói không chừng bổn quan sẽ phải rời khỏi Hình bộ bất cứ lúc nào, có đúng vậy không?

Quả thật rất nhiều người ở nha môn Hình bộ có suy nghĩ như vậy, bây giờ nghe Tề Ninh nói toạc ra, ai nấy đều thầm rùng mình.

- Tuy nhiên ta khuyến cáo chư vị, thánh thượng hạ chỉ, đích thân bãi miễn Tiền Nhiêu Thuận, nếu nói Tiền Nhiêu Thuận còn có thể Đông Sơn tái khởi, được tái bổ nhiệm, chẳng phải là nói ý chỉ của thánh thượng không anh minh sao?

Tề Ninh lạnh lùng nói:

- Vụ án của Tiền Nhiêu Thuận còn đang thẩm tra. Người này thân là thượng thư hình bộ, biết pháp luật mà vi phạm pháp luật, vì tình riêng mà làm việc bất hợp pháp, làm rối kỷ cương, nghiêm hình bức cung, còn bịa đặt thêm chứng cứ ngụy tạo, tội lớn như vậy, há có thể khoan dung?

Giọng Tề Ninh lạnh lùng, nhất thời các quan viên không dám nhìn vào mắt hắn.

- Bổn quan nói những điều này, chỉ muốn cho các ngươi biết, trước đây các ngươi làm việc như thế nào, ta không quan tâm, thế nhưng từ nay về sau, sẽ phải làm việc theo điều lệ của triều đình!

Tề Ninh thản nhiên nói:

- Có người nghĩ rằng, Tề Ninh ta chưa từng có kinh nghiệm về pháp luật, chạy tới Hình bộ phải chăng là phá hủy điều lệ của Hình bộ.

Điểm này các ngươi không cần lo nghĩ, hoàng thượng hạ chỉ để ta chấp chưởng Hình bộ, đương nhiên ta cũng sẽ căn cứ vào điều lệ của Hình bộ mà làm. Tất cả đều dựa trên pháp luật, ai dám vi phạm, sẽ dựa theo pháp luật mà xử lý!

Có nhiều quan viên đang lăm le định bước ra cầu xin cho Tào Sâm, nghe Tề Ninh nói như vậy, liền do dự.

Nhiều người cũng suy tính như Tào Sâm, đều cảm thấy Tiền Nhiêu Thuận giúp cho Tư Mã gia một đại ân trong biến cố Hoàng Lăng, Tư Mã Lam là Trấn Quốc công, thủ phụ (tức thủ tịch đại học sĩ, “thủ tịch” là đứng đứng đầu, là cấp cao nhất) đương triều, hẳn là sẽ không đến mức bỏ mặc Tiền Nhiêu Thuận, khả năng Đông Sơn tái khởi của Tiền Nhiêu Thuận là rất lớn, bản thân mình thực sự không nên quá gần gũi Tề Ninh.

Nhưng lúc này, chợt họ hiểu rõ, có Cẩm Y Tề gia ngăn chặn, Tiền Nhiêu Thuận chưa chắc có thể Đông Sơn tái khởi. Điều quan trọng nhất là, hôm nay Tề Ninh danh chính ngôn thuận là Hình bộ thượng thư, hiện quan hiện quản, lúc này nếu như nghĩ tới việc Tiền Nhiêu Thuận có thể Đông Sơn tái khởi mà bài xích vị tiểu Hầu gia này, thật sự là không khôn ngoan.

Chuyện xảy ra đối với Tào Sâm, mọi người ở đây đều thầm hiểu, hiển nhiên là Tề Ninh đã dự liệu hôm nay Tào Sâm cố ý làm mình khó xử, cho nên trước đó hắn đã chuẩn bị đâu vào đó, giờ đây trừng trị Tào Sam một phen trước mặt mọi người.

Tào Sâm biết tai vạ đến nơi, nhưng vẫn còn ôm một chút hy vọng, liền chắp tay nói với các quan viên xung quanh:

- Chư vị, xin chư vị niệm tình đồng liêu, hãy cầu xin Bộ đường đại nhân giúp ta. Tào mỗ ở Hình bộ nhiều năm, coi như là tận tụy, chỉ vì…chỉ vì hôm nay điểm danh muộn một canh giờ, mà…mà phải chịu trừng phạt như thế, thật sự là…!

Lúc này các quan viên xung quanh biết rõ Tề Ninh muốn giết gà dọa khỉ, nào ai dám dính dấp vào, cả đám đều quay đi, không nhìn Tào Sâm.

Tề Ninh cười lạnh một tiếng, nhìn về phía Chử Minh Vệ. Chử Minh Vệ trong lòng biết rõ, trầm giọng nói:

- Người đâu, mang Tào Sâm xuống phía dưới, đánh năm mươi côn!

Tào Sâm biết chịu xong năm mươi côn này, không chết cũng bị thương nặng, lúc này đánh liều một phen, lớn tiếng nói:

- Chư vị đại nhân, hôm nay…hôm nay các ngươi đành trơ mắt nhìn ta bị trừng phạt sao? Hôm nay Tào Sâm ta vì đi muộn mà bị trừng phạt nặng nề như thế này, sau này vì một chuyện bé như hạt vừng, các ngươi cũng sẽ bị trừng phạt bất công, chẳng lẽ nha môn hình bộ chúng ta không có người dám lên tiếng?

Y không những phải chịu năm mươi côn, mà còn bị bãi quan miễn chức, tiền đồ mất hết, lúc này dưới tình thế cấp bách, liền đánh liều, kêu to trước mặt mọi người, trông mong các quan viên Hình bộ liên kết lại, cùng chống đối Tề Ninh.

Nhưng vào lúc này, đã biết rõ Tào Sâm gặp họa đến nơi, còn ai dám dính dáng tới y?

Lúc này, mấy tên nha sai Hình bộ đã bước vào đại đường, định đưa Tào Sâm xuống phía dưới chịu hình phạt. Nghe Tào Sâm kêu la, Tề Ninh giơ tay lên, nói:

- Khoan đã!

Hắn khom tới trước, ánh mắt sắc như dao, nhìn chằm chằm Tào Sâm, nói:

- Tào Sâm, bổn quan nể tình ngươi làm việc nhiều năm ở Hình bộ, vốn định giữ lại một chút thể diện cho ngươi, nhưng ngươi đã không biết xấu hổ như thế, ta cũng không cần nể tình nữa.

Hắn lấy ra một tập hồ sơ dưới bàn, đưa cho Chử Minh Vệ, cười lạnh một tiếng:

- Chử đại nhân, ngươi là Hình bộ Hữu thị lang, vụ án này, giao cho ngươi xử lý!

 

0.06871 sec| 2465.242 kb