Thái độ của Điền phu nhân hôm nay rất khác thường, làm sao Tề Ninh không nhận ra, hai lần hắn nâng chén rượu định uống, đều bị nàng ngăn lại, hắn thấy rất lạ.
Lúc này Điền phu nhân chủ động yêu cầu hắn ôm nàng, Tề Ninh càng xác định chuyện này có vấn đề.
Tề Ninh hiểu rõ tâm tư của Điền phu nhân, ngay từ đầu nàng lo lắng hắn thèm khát sắc đẹp của nàng, cho nên trước sau đều luôn đề phòng hắn. Mỗi lần hắn chủ động tỏ vẻ thân mật với nàng, nàng đều chống cự, nói chi đến chuyện chủ động bảo hắn thân cận nàng? Hẳn là phải có nguyên nhân bất đắc dĩ, nàng mới phải chủ động như vậy.
Thật ra đêm nay Điền phu nhân mời Tề Ninh tới uống rượu, vốn cũng hơi đột ngột, bây giờ còn chủ động bảo hắn ôm nàng, Tề Ninh đã rõ sự tình có điều không ổn.
Tề Ninh chăm chú nhìn Điền phu nhân, lúc này trong mắt nàng không lộ vẻ ngượng ngùng, mà ngược lại là đầy khẩn trương.
Không rõ vì sao nàng có phản ứng như vậy, hắn do dự một chút, bỗng đưa tay ra, nắm lấy bàn tay Điền phu nhân đặt trên bàn. Trong khoảnh khắc Tề Ninh nắm lấy bàn tay mềm mại của nàng, thân hình Điền phu nhân hơi run rẩy, Tề Ninh cười nói:
- Phu nhân lại đây tiếp rượu cho ta nào!
Tay hắn hơi dùng sức, Điền phu nhân cũng ngoan ngoãn đứng dậy, đi qua chiếc bàn vuông, Tề Ninh kéo một cái, Điền phu nhân khẽ kêu “Ôi” một tiếng, đã bị hắn kéo vào lòng.
Động tác thuần thục, Tề Ninh ngồi tréo chân, thân thể mềm mại của Điền phu nhân bị kéo tới, liền ngã ngồi trên đùi hắn. Tề Ninh choàng tay ôm Điền phu nhân, tay trái nâng phía sau lưng nàng, từ trên cao nhìn xuống, trông như nàng nửa nằm trong lòng hắn, trong phút chốc, gương mặt của người thiếu phụ xinh đẹp đã đỏ bừng.
Dưới ngọn đèn dầu, lúc này vẻ đẹp chín muồi vốn đã hết sức quyến rũ của Điền phu nhân trông càng vô cùng kiều diễm ướt át, nhuyễn ngọc ôn hương. Nhưng lúc này Tề Ninh cũng không có tâm trạng đâu mà thưởng thức khoảnh khắc đẹp đẽ này, mà Điền phu nhân do dự một chút, cũng đưa tay lên ôm cổ Tề Ninh, thân thể mềm mại nở nang kề sát vào ngực Tề Ninh.
Động tác này vô cùng hút hồn, Tề Ninh thuận thế cúi đầu xuống, như muốn hôn lên mặt Điền phu nhân.
Động tác của hai người lúc này vô cùng thân mật, Tề Ninh cũng thấp giọng hỏi:
- Trong rượu có vấn đề ư? - Hầu gia, là ta…là ta không tốt…!
Thân thể mềm mại của Điền phu nhân hơi vặn vẹo, nương vào cánh tay đang ôm cổ Tề Ninh mà ngồi dậy. Hai tay nàng ôm lấy Tề Ninh, cằm đặt trên vai hắn, thân thể hai người dán vào nhau. Điền phu nhân kề tai Tề Ninh nói nhỏ:
- Xung quanh cầm thất có người!
- Có người?
Tề Ninh hơi khựng người, nghe Điền phu nhân nói xong, hắn liền cảm thấy nhẹ nhàng. Hắn biết vừa rồi là Điền phu nhân cố ý làm để người khác thấy, thảo nào hôm nay thiếu phụ xinh đẹp này chủ động như vậy. Chỉ có điều, không rõ kẻ nào khiến Điền phu nhân khẩn trương như vậy, thậm chí không ngại đụng chạm cơ thể với mình chỉ để che giấu.
Nếu là có người đang âm thầm theo dõi, lẽ ra nàng càng phải theo khuôn phép, chứ không thân cận với hắn như vậy, để tránh lời đồn đại truyền ra ngoài. Tuy nhiên Tề Ninh biết Điền phu nhân là một người thông minh, nếu nàng đã làm như vậy, hẳn là có nguyên nhân. Điền phu nhân muốn đóng kịch, đương nhiên Tề Ninh cũng phối hợp đóng kịch với nàng, hắn vòng một tay ôm lấy eo Điền phu nhân, tay còn lại nhẹ nhàng vỗ về tấm lưng mềm mại của nàng, vẻ mặt thản nhiên, thấp giọng hỏi:
- Ở đâu?
- Ta…ta không biết!
Bị Tề Ninh vỗ vỗ sau lưng, Điền phu nhân có một cảm giác khác lạ, thân thể mềm mại khẽ run lên, giọng hạ thấp cực nhỏ:
- Hắn…hắn ở rất gần phòng này, ta…ta không biết hắn có nghe được chúng ta nói chuyện hay không.
- Ngoài cửa sổ?
Tề Ninh nhẹ giọng nói:
- Trừ phi nội công đạt tới một cảnh giới nhất định, nếu không chúng ta nói nhỏ như vậy, tuyệt đối hắn sẽ không nghe được.
Hắn đưa tay nhẹ nhàng vuốt tóc Điền phu nhân, thấp giọng hỏi:
- Kẻ đó là ai?
- Ta không nhận ra!
Điền phu nhân khẽ đáp:
- Hắn tựa như…tựa như hồn ma bóng quỷ vậy. Cách đây mấy ngày, giữa đêm hôm khuya khoắt, ta có cảm giác trong phòng có người, nhưng không tìm thấy ai, ta còn tưởng rằng…là ma quỷ lộng hành, nên không dám nói với ai.
- Ma quỷ lộng hành?
- Ba ngày trước, nửa đêm ta giật mình tỉnh lại, phát hiện một người đứng cạnh giường.
Cả người Điền phu nhân run run, hiển nhiên là rất sợ hãi người nọ:
- Lúc đó…lúc đó ta hồn phi phách tán, muốn gọi người tới, nhưng gọi không ra tiếng. Người đó bảo ta phải nghe lời hắn, nếu không… nếu không hắn sẽ lấy mạng Phù nhi bất cứ lúc nào.
Tề Ninh nhíu mày, đột nhiên xoay người một cái, Điền phu nhân giật mình khẽ kêu lên, Tề Ninh đã đè Điền phu nhân xuống đất.
Cầm thất này là chỗ ở của Điền phu nhân, được xây dựng vô cùng tao nhã, sàn làm bằng gỗ, hôm nay đang là mùa hè, cho nên nằm trên sàn đương nhiên không bị cảm lạnh.
Chỉ là Tề Ninh đột nhiên lật người đè nàng xuống dưới, khiến Điền phu nhân rất sợ hãi, đang định chống cự, lại nghe hắn thấp giọng nói:
- Đừng cử động, như vậy hắn mới không nhìn thấy chúng ta.
Điền phu nhân hơi ngẩn người, nhưng liền hiểu ra, cửa sổ của cầm thất trước sau luôn được cố ý để mở, nếu ngồi bên bàn, người ngoài cửa sổ nhìn vào có thể thấy hai người, nhưng nằm xuống như thế này, tầm nhìn của bên ngoài sẽ bị che khuất, Tề Ninh làm như vậy không phải là cố ý cợt nhả mình.
Chỉ là đối với nàng lúc này, tính mạng quan trọng hơn cả, cho nên nàng cũng bất chấp những điều cấm kỵ, để mặc cho Tề Ninh nằm đè lên thân thể mềm mại của mình. Tề Ninh sợ Điền phu nhân bị đè nặng, cho nên dùng hai tay chống đỡ hai bên, nhằm giảm bớt sự đè ép cho nàng. Mặc dù như vậy, nhưng thân thể hai người vẫn kề nhau rất sát, hắn có thể nghe được hơi thở thơm tho như lan như huệ của Điền phu nhân.
- Người nọ bảo ngươi bỏ độc vào rượu?
Tề Ninh kề tai Điền phu nhân, khẽ hỏi.
Điền phu nhân hơi sợ hãi, nói:
- Hầu gia, ta…ta thực sự không muốn hại ngài. Ta…ta thực sự không biết phải làm thế nào.
Người nọ tới không thấy bóng, đi không thấy hình, thực sự giống như hồn ma bóng quỷ, hình như… hình như chỗ nào hắn cũng có thể tới được, nếu như…nếu như hắn muốn hại Phù nhi thì…!
- Ta hiểu rồi.
Tề Ninh nhẹ nhàng an ủi:
- Nàng rơi vào tình thế bất đắc dĩ mà, thậm là tình thế nguy cấp, ngươi đã nhắc nhở ta đúng lúc, chứ không phản bội ta, ta rất vui mừng vì điều đó.
Vừa rồi hắn hai lần nâng chén định uống, nhưng đều bị Điền phu nhân ngăn lại, do đó Tề Ninh mới nhận ra trong rượu có vấn đề.
Sau khi thay máu, cơ thể của Tề Ninh trở thành bách độc bất xâm, cho dù Điền phu nhân không ngăn cản, rượu độc uống vào cũng không làm hại được hắn, nhưng việc Điền phu nhân không phản bội hắn, mà nhắc nhở hắn kịp thời, làm Tề Ninh cảm thấy rất dễ chịu, thầm nghĩ xem như thiếu phụ này cũng trung thành và tận tâm đối với mình, là một người đáng tin cậy.
- Hầu gia…trước đây Hầu gia từng hỏi ta một câu… Hai người kề sát nhau, đều có thể cảm nhận được hơi thở gấp gáp của đối phương; thân thể dính sát vào nhau, cũng có thể cảm nhận được hơi nóng trên người đối phương…Gương mặt ửng hồng, Điền phu nhân lại nói:
- Ta đã trả lời, bất luận…bất luận thế nào, cũng sẽ không phản bội Hầu gia!
Tề Ninh cười nhẹ, nhẹ nhàng nói:
- Làm khó cho nàng rồi.
Lúc này, thiện cảm hắn dành cho Điền phu nhân càng tăng lên mạnh mẽ. Nhìn khuôn mặt xinh đẹp trắng hồng của nàng, hắn khẽ nói:
- Ngày hôm nay nàng tới Hầu phủ, là hắn sai nàng tới tìm ta?
Tuy Điền phu nhân ngăn Tề Ninh uống rượu độc kịp thời, nhưng vì trong lòng áy náy, nàng không dám nhìn vào mắt Tề Ninh. Hơi quay đầu đi, nàng thấp giọng nói:
- Ta vốn muốn tới nói với Hầu gia chuyện này, Hầu gia thần thông quảng đại, nhất định có biện pháp giải quyết một cách hiệu quả, nhưng…nhưng người nọ nói, chỉ cần ta tiết lộ chuyện này, hắn sẽ cho mẹ con ta chết không có chỗ chôn! Lúc gặp Hầu gia, trong lòng ta rất sợ hãi, nhưng lại không dám nói!
Hai người kề tai nhau nói khẽ, như là đang thủ thỉ tâm tình, giọng nói nhỏ như tiếng muỗi kêu.
Tề Ninh thừa hiểu, Điền phu nhân luôn ra sức kinh doanh trên thương trường, đương nhiên không tránh khỏi cạnh tranh gay gắt với người khác, mặc dù không thể không qua lại với người trong giới hắc đạo, nhưng chẳng qua chỉ là một số côn đồ chợ búa mà thôi.
Một hãng thuốc nho nhỏ như Điền Gia Dược Hành, đương nhiên không có khả năng giao tiếp với môn phái giang hồ chân chính, càng không thể chứng kiến kiểu tránh đấu ngươi chết ta sống trong chốn giang hồ.
Người nọ có thể đến không thấy ảnh, đi không thấy bóng, thường xuyên lui tới Điền gia, hẳn là võ công không thấp, đối với một người có tầm mắt như Tề Ninh thì không tính là gì, nhưng đối với một phụ nữ bình thường chưa từng giao tiếp với nhân vật trong giang hồ, thì đó là chuyện kinh tâm động phách.
Đối với Điền phu nhân, tính mạng của Điền Phù còn quan trọng hơn tính mạng của nàng, đối phương uy hiếp lấy mạng Điền Phù, đương nhiên là khiến tấm trí của Điền phu nhân bị rối loạn. Dù sao thì người nọ đến và đi như hồn ma bóng quỷ, khiến Điền phu nhân kinh sợ, đương nhiên nàng nghĩ rằng, nếu gã muốn lấy mạng Điền Phù, thì đó là chuyện dễ như trở bàn tay.
Trong lúc nhất thời, Tề Ninh không đoán được rốt cuộc là người phương nào lợi dụng Điền phu nhân đối phó mình, nhưng hắn có thể khẳng định một điều, nếu đối phương biết lợi dụng quan hệ này, đương nhiên là đã bỏ nhiều công sức chuẩn bị, không những biết hắn và Điền phu nhân có qua lại, mà còn biết Điền Phù là “yếu huyệt” của Điền phu nhân.
Nhưng người nọ thật sự không ngờ, vào thời điểm mấu chốt, Điền phu nhân không bán đứng Tề Ninh. Tề Ninh biết Điền phu nhân có thể làm được đến mức này, là không hề dễ dàng, giọng hắn càng dịu dàng hơn, khẽ nói:
- Đừng lo lắng, có ta ở đây, nàng đừng sợ, ta sẽ không để nàng xảy ra bất trắc, cũng không để Điền cô nương gặp chuyện không hay. - Hầu gia, bây giờ ta…ta không biết nên làm thế nào!
Mắt Điền phu nhân hơi đỏ lên:
- Nếu người nọ thực sự hại Phù nhi, ta cũng không thể sống. Van cầu ngài, hãy cứu… cứu mẹ con ta!
Thấy Điền phu nhân nước mắt đoanh tròng, Tề Ninh thương xót, không kìm chế được đưa tay lên nhẹ nhàng lau nước mắt trên khóe mắt của nàng. Động tác của hắn hết sức dịu dàng, khiến Điền phu nhân hơi sửng sốt. Mặc dù tình thế bức bách, nhưng hai người kề sát nhau một cách thân mật như vậy, khiến nàng hơi xấu hổ, thấy Tề Ninh đăm đăm nhìn mình, nàng vội né tránh ánh mắt hắn.
- Người nọ vì ta nên mới làm như vậy.
Tề Ninh thấp giọng nói:
- Lần này là do ta liên lụy đến nàng, nhất định ta sẽ giải quyết chuyện phiền phức này cho xong.
Phu nhân, nàng nói người nọ ở gần phòng này, không sai chứ?
- Không sai đâu!
Điền phu nhân vội nói:
- Người nọ bảo ta mời Hầu gia tới, sau đó cho ta một viên thuốc, sau khi bỏ vào trong rượu, chỉ chốc lát là nó tan ra, chỉ cần Hầu gia uống rượu, thì xem như ta xong việc, hắn sẽ tha cho hai mẹ con ta!
Nàng khẽ đảo mắt, nhìn về phía Tề Ninh, khẽ nói:
- Hắn nói lúc uống rượu, hắn sẽ ở gần đó quan sát, nếu ta dám giở trò…hoặc là tiết lộ dù chỉ một chút tin tức cho Hầu gia, hắn… hắn sẽ lập tức giết Phù nhi!
Tề Ninh thầm cười nhạt, tự nhủ người nọ vì muốn đối phó mình, lại đi uy hiếp cô nhi quả phụ, thật sự là hết sức vô sỉ, nhân phẩm thật sự vô cùng thấp kém.
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo