Lạt ma giật mình, vội kêu lên:
- Ta làm những việc này không liên quan tới Hô Đồ Khắc Đồ, càng…càng không liên quan tới vương quốc Cổ Tượng.
Phản ứng của y cho thấy rõ ràng y cũng sợ Sở quốc xem vương quốc Cổ tượng là nước đối địch.
Vương quốc Cổ Tượng ở Thanh Tạng (tỉnh Thanh Hải và Tây Tạng), mặc dù có đại tông sư là Trục Nhật Pháp Vương, nhưng dù sao vẫn là nơi hoang vắng, đất rộng người thưa, tài nguyên thiếu thốn, thực lực đương nhiên là không thể so sánh với cường quốc Trung Nguyên.
- Hô Đồ Khắc Đồ là ai?
Tề Ninh hơi khó hiểu.
Lạt ma sửng sốt, nhưng im lìm không nói lời nào. Tề Ninh cười lạnh nói:
- Ngươi cứ việc ngậm miệng không nói, chuyện này nếu ngươi không nói rõ ràng, ta đành phải giao ngươi cho triều đình. Nếu ngươi đặt bẫy rập ở chỗ này hại ta, đương nhiên là đã lên kế hoạch rất lâu và hiểu rất rõ về tình huống của ta. Vậy hẳn là ngươi cũng biết, hôm nay ta đã chấp chưởng nha môn Hình bộ Sở quốc. Một khi ta đưa ngươi tới nha môn Hình bộ thẩm vấn, chỉ cần triều đình biết ngươi là người của vương quốc Cổ Tượng, chuyện này sẽ dẫn tới hai nước phân tranh, nếu như ngươi muốn nhìn thấy tình thế đó diễn ra, ta không ngại cứ tiếp tục như thế.
- Hô Đồ Khắc Đồ chính là Cống Trát Tây.
Lạt ma rốt cuộc mở miệng:
- Theo cách nói của người Trung Nguyên có nghĩa là “Thánh”.
Cống Trát Tây là một trong Tứ Đại Hô Đồ Khắc Đồ của vương quốc Cổ Tượng, là vị thánh chuyên phục vụ trong Trục Nhật Thần Miếu!
- Trục Nhật Thần Miếu?
Tề Ninh hơi nhíu mày:
- Là thần miếu của Trục Nhật Pháp Vương?
Lạt ma nói:
- Đúng vậy! Trục Nhật Thần Miếu là thần miếu do đại pháp vương xây dựng, là địa điểm hành hương của vương quốc Cổ Tượng chúng ta.
- Vậy ngươi là ai?
Tề Ninh hỏi:
- Ngươi cũng là đệ tử của Trục Nhật Pháp vương sao?
Lạt ma nghiêm nghị nói:
- Đại pháp vương là sứ giả của thần, pháp lực vô biên, đâu có phải ai cũng đều có tư cách trở thành đệ tử của đại pháp vương?
Hô Đồ Khắc Đồ là đệ tử của Trục Nhật Pháp Vương, chúng ta là sứ giả của thần miếu!
Cảm thấy mình hơi nhiều lời, lạt ma dừng lại một chút, mới nói tiếp:
- Ta là cách cổ của thần miếu, tên là Triết Bặc Đan Ba. Ngươi muốn hỏi tội, cứ tìm Triết Bặc Đan Ba ta là được, ta cam tâm tình nguyện gánh chịu tất cả hậu quả.
- Cách cổ?
- Cách cổ là tăng quan của thần miếu, theo cách nói của người Trung Nguyên các ngươi là “Thiết trượng”.
Triết Bặc Đan Ba nhìn chằm chằm vào mắt Tề Ninh:
- Nên ta đã nói rồi, bây giờ ngươi có thể giết ta.
Tề Ninh cười nói:
- Chỉ nói mấy câu như vậy là ngươi nghĩ đã xong rồi sao? Triết Bặc Đan Ba, ngươi đã tự biết cấp bậc chưa đủ, vậy ngươi nên biết ít ra phải do Cống Trát Tây đứng ra nói chuyện với ta chứ? Hiện giờ hắn ở đâu?
- Ngươi không gặp được hắn đâu.
Triết Bặc Đan Ba nói:
- Hô Đồ Khắc Đồ đã trở về Đại Tuyết sơn, muốn gặp Trục Nhật Pháp Vương để bẩm báo tất cả mọi việc.
Lạt ma hừ lạnh một tiếng:
- Vật đó là Đại Pháp Vương phái bọn ta thu hồi, lại bị các ngươi đánh cắp, Đại Pháp Vương biết việc này, sẽ nổi cơn thịnh nộ, cũng nhất định sẽ nghiêm khắc trừng phạt các ngươi!
- Các ngươi?
Tề Ninh nhíu mày:
- Các ngươi mà ngươi nói đây là ai?
Triết Bặc Đan Ba:
- Đương nhiên là người từng tiếp xúc với hạt…!
Suýt nữa y đã buột miệng nói ra, nhưng kịp dừng lại. Tề Ninh buồn cười, thầm nghĩ ngươi đã nghi ngờ ta đánh cắp hạt châu kia, nhưng bây giờ lại không dám nói ra là cái gì, suy nghĩ như vậy thật sự cũng kỳ lạ. Hắn liền hỏi thẳng:
- Hạt châu ư? Hạt châu gì?
Triết Bặc Đan Ba hơi do dự, rốt cuộc vẫn im lặng không nói.
- Triết Bặc Đan Ba, hiện giờ ta chỉ thấy khó hiểu về một việc, ngươi nói ta lấy cắp vật gì đó, còn nói ta làm như vậy để gây xích mích giữa nước các ngươi và Bắc Hán, vậy thì chứng cứ ở đâu?
Tề Ninh thở dài:
- Đây là chuyện liên quan tới quốc gia, không thể tùy tiện nói bậy được.
Hắn giơ tay ra:
- Nếu như ngươi có chứng cứ, thì bây giờ đưa ra cho chúng ta xem, còn nếu như không chứng minh được việc này có liên quan tới ta, ta cũng không nói lời vô ích, mà sẽ cùng ngươi đi Đại Tuyết sơn giải thích với Trục Nhật Pháp Vương!
Triết Bặc Đan Ba mấp máy môi, nhưng không lập tức nói ra ngay, ngập ngừng một chút, rốt cuộc mở miệng nói:
- Không phải là người Hán quốc, thì là các ngươi. Hô Đồ Khắc Đồ nói chuyện này rất có thể là bọn ta hiểu lầm người Hán quốc, mắc bẫy người Sở quốc. Hắn đã nói như vậy, đương nhiên không phải giả.
Tề Ninh sửng sốt, ngạc nhiên hỏi:
- Chứng cứ mà ngươi nói, là suy đoán của Cống Trát Tây?
- Hắn là Hô Đồ Khắc Đồ, nhất định không nói sai.
Triết Bặc Đan Ba nói một cách chắc chắn:
- Hô Đồ Khắc Đồ đã nói, rất có thể hạt châu kia rơi vào tay ngươi.
Tề Ninh thở dài:
- Các ngươi không đưa ra được chứng cứ nào, chỉ dựa vào suy đoán, lại xác định là vật đó bị ta cướp đi? Nếu vị pháp vương kia của ngươi biết việc này, e rằng sẽ tức sôi máu.
- Tức sôi máu?
Rõ ràng là Triết Bặc Đan Ba chưa từng nghe qua từ này, hỏi lại:
- Tức sôi máu là cái gì?
Tề Ninh cười lạnh nói:
- Nghĩa là y bị các ngươi làm cho tức chết đó!
Trong lòng hơi yên tâm, hắn tưởng Triết Bặc Đan Ba tới tìm mình là vì có chứng cứ chính xác, nhưng bây giờ mới biết, thì ra trước đó bọn họ nhận định hạt châu bị Bắc Đường Phong phái người lấy trộm, hoàn toàn chỉ dựa vào suy đoán.
- Chúng ta không lấy được hạt châu về, đương nhiên là đáng chết.
Triết Bặc Đan Ba nói:
- Trở về Đại Tuyết sơn, đương nhiên là ta phải cúi đầu chịu tội trước Đại Pháp Vương.
Y nhìn Tề Ninh nói:
- Tuy nhiên ngươi cầm hạt châu của đại pháp vương, Đại Pháp Vương tuyệt đối không bỏ qua cho ngươi!
- Nói như vậy, Đại Pháp Vương của các ngươi sẽ xuống núi tới tìm gặp ta?
Triết Bặc Đan Ba đáp:
- Đương nhiên là Trục Nhật Pháp Vương sẽ không hạ sơn, thế nhưng sau khi Cống Trát Tây trở lại, Trục Nhật Pháp Vương sẽ phái Tứ Đại Hô Đồ Khắc Đồ tới tìm ngươi, ngươi có chạy cũng không thoát!
- Ngươi uy hiếp ta?
Tề Ninh cười lạnh:
- Lần này ngươi mưu hại bổn hầu, cho dù người của vương quốc Cổ Tượng không tìm tới, bọn ta cũng sẽ đi tìm họ. Được rồi, Tứ Đại Hô Đồ Khắc Đồ chứ gì? Ngươi yên tâm, ta sẽ lần lượt tìm tới bọn họ.
- Ngươi thừa nhận là hạt châu bị ngươi lấy đi?
Triết Bặc Đan Ba mở to mắt.
Tề Ninh đáp:
- Lỗ tai nào của ngươi nghe ta thừa nhận điều đó? Triết Bặc Đan Ba, ngươi ức hiếp nữ nhân, còn muốn ở chỗ này đặt bẫy hại ta, chuyện này lan truyền ra ngoài, danh dự của Đại Pháp Vương của các ngươi sẽ mất sạch! Ha ha, người của Trục Nhật Pháp Vương lại đi hiếp bức kẻ yếu, chuyện này phải để người trong thiên hạ phân xử.
- Ta…ta chỉ hù dọa các nàng ấy, thực sự không…không muốn hại bọn họ.
Triết Bặc Đan Ba lập tức sốt ruột, biện bạch:
- Ta chỉ muốn xác định xem hạt châu có phải do ngươi lấy đi hay không thôi.
- Ngươi nghĩ rằng ta sẽ tin lời ngươi nói?
Tề Ninh nói:
- Chẳng lẽ ngươi nghĩ ta sẽ mang hạt châu bên người, chờ ta trúng thuốc của ngươi mê đi, ngươi sẽ lục soát trên người ta? Triết Bặc Đan Ba nói:
- Đương nhiên là không phải!
Ta…
Dường như y muốn nói điều gì, nhưng cuối cùng vẫn ngậm miệng, không nói tiếp.
- Nói không nên lời?
Tề Ninh cười lạnh nói:
- Hiếp bức nữ nhân, âm thầm hạ độc, đêm hôm trộm đạo! Triết Bặc Đan Ba, những chuyện “tốt đẹp” này đều là Cống Trát Tây sai ngươi làm? Không sai, hẳn là đúng rồi. Ngươi là thuộc hạ của Cống Trát Tây, dám to gan lớn mật như vậy, đương nhiên là do Cống Trát Tây sai khiến rồi!
Hắn rút chân đặt trên người Triết Bặc Đan Ba lại, đứng lên nói:
- Bây giờ ta phải đi gọi người đến dẫn ngươi tới nha môn Hình bộ.
Sau đó bẩm tấu với hoàng thượng ngay đêm nay, hẳn là trước tiên hoàng thượng sẽ phái người đến vương quốc Cổ Tượng chất vấn việc này, hỏi xem vương quốc Cổ Tượng các ngươi có hiếp bức nữ nhân, âm thầm hạ độc hay không!
Triết Bặc Đan Ba không thể động đậy, nhưng ánh mắt lộ vẻ lo lắng, vội kêu lên:
- Ta…ta không cố ý làm như vậy, việc này không liên quan tới Cống Trát Tây Hô Đồ Khắc Đồ, tất cả đều là…là do ta làm!
- Cho dù ngươi nói như vậy… Tề Ninh nhìn y mỉm cười:
- Nhưng người khác có tin hay không, ta cũng không biết. Ngươi không có chứng cứ chứng minh ta lấy trộm hạt châu, nhưng việc ngươi hiếp bức nữ nhân, âm thầm hạ độc, thì bị ta bắt quả tang, ta có nhân chứng, vật chứng, để xem ngươi làm thế nào chối tội!
Nói xong, hắn liền bước đi. Triết Bặc Đan Ba chớp mắt lia lịa, vội kêu lên:
- Khoan đã, khoan đã, ta có điều muốn nói!
Tề Ninh cười thầm, mặc dù Triết Bặc Đan Ba đặt ra cạm bẫy, nhưng xem ra y cũng không phải là người quá mưu mô xảo quyệt, chẳng qua chỉ có chút thông minh thôi. Hắn dừng chân lại, cũng không quay đầu lại, hỏi:
- Ngươi còn muốn nói cái gì?
- Cống Trát Tây…Cống Trát Tây quả thật là bảo ta ở lại kinh thành Sở quốc ngầm theo dõi ngươi.
Triết Bặc Đan Ba do dự một chút, rồi thành thật nói:
- Hắn bảo ta không nên hành động thiếu suy nghĩ, càng không được để ngươi phát hiện…!
- Cống Trát Tây căn dặn ngươi như vậy?
Tề Ninh xoay người lại, cười lạnh nói:
- Chỉ sợ là không hẳn như vậy! - Thật mà, ta nói thật đó!
Triết Bặc Đan Ba nói:
- Vốn là…vốn là ta cũng không định trêu vào ngươi, thế nhưng… thế nhưng ta muốn lập công lớn! - Công lớn?
Triết Bặc Đan Ba nói:
- Cống Trát Tây nói ngươi là hầu tước của Sở quốc, bên cạnh ngươi nhất định có rất nhiều cao thủ.
Người khác có được hạt châu cũng không biết công dụng của nó, nhưng nếu lọt vào tay ngươi, rất có thể đã bị ngươi sử dụng.
Tề Ninh thầm nghĩ thật ra lời nói của người này cũng không sai, bây giờ quả thật U Hàn châu đã dung nhập vào cơ thể hắn, nhưng hắn cố ý làm ra vẻ nghi hoặc:
- Bị ta sử dụng? Nói vậy là có ý gì?
Hiển nhiên là Triết Bặc Đan Ba thật sự lo lắng bởi vì việc này sẽ khiến vương cổ Tượng xấu hổ, y do dự một chút, rồi giải thích:
- Hạt châu đó được lấy từ trai biển, dùng làm thuốc có hiệu quả rất cao, bởi vậy…
Trong lòng y rất mâu thuẫn, vừa muốn giải thích rõ ràng, lại không muốn nói rõ ra, đành nói một cách mơ hồ:
- Dù sao thì nếu ngươi đã lấy được nó, bây giờ tất nhiên ngươi đã sử dụng rồi, nếu như ngươi muốn chứng minh sự trong sạch của mình, cũng dễ dàng thôi.
- Chứng minh sự trong sạch?
Tề Ninh cố ý hỏi:
- Làm thế nào chứng minh?
Triết Bặc Đan Ba nói:
- Ta không nói, nếu như ngươi muốn biết, bây giờ ngươi giải huyệt cho ta, ta chỉ cần kiểm tra là biết. Nếu như ta nói sai, ta sẽ thỉnh tội với ngươi, tùy ý ngươi xử trí.
Hơn nữa…hơn nữa ta sẽ báo cáo với Trục Nhật Pháp Vương, xóa sạch hiềm nghi cho ngươi.
Tề Ninh cười nói:
- Ngươi lại muốn giở trò à? Ta không mắc lừa đâu!
Hắn thầm giật mình, tự nhủ lời nói của Lạt ma xem ra cũng không phải là nói dối, chỉ sợ y thật sự có biện pháp kiểm tra xem hắn đã dùng U Hàn châu hay chưa. Lúc này hắn chợt hiểu ra, tối nay Triết Bặc Đan Ba đặt bẫy ở chỗ này, rất có thể là chờ sau khi mình mê đi, sẽ kiểm tra xem mình có sử dụng U Hàn châu hay không. Một khi bị y thật sự tra ra U Hàn châu đã dung nhập vào cơ thể hắn, e rằng tên lạt ma này sẽ đưa mình về Đại Tuyết sơn.
Triết Bặc Đan Ba cũng nghiêm nghị nói:
- Ta không giở trò, chỉ cần ngươi để ta kiểm tra Thủ Thiếu Âm Tâm Kinh và Thủ Thiếu Dương Tam Tiêu Kinh (hai kinh mạch trên tay), là sẽ biết ngay ngươi có đoạt hạt châu hay không. Ngươi có dám để ta kiểm tra hay không?
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo