Tuy tối nay Triết Bặc Đan Ba bày ra bẫy rập, nhưng lúc này Tề Ninh đã biết, người này có thể có một vài thủ đoạn nho nhỏ, nhưng không phải là người giỏi mưu tính, mình chỉ cần thăm dò một chút, là có thể moi ra một số thông tin từ miệng gã.
Hai vị đại tông sư đồng thời bị thương, điều này đương nhiên không phải là việc nhỏ, Tề Ninh hy vọng có thể biết thêm nhiều tin tức từ miệng Triết Bặc Đan Ba, liền thản nhiên nói:
- Ngươi nói Trục Nhật Pháp Vương dùng Thiên Niên Tuyết Liên đổi lấy hạt châu, đến bây giờ ta vẫn không thể tin được. Trục Nhật Pháp Vương là nhân vật thế nào, làm sao có thể bị người khác gây thương tích?
- Chuyện này…!
Triết Bặc Đan Ba nói:
- Đương nhiên không có người nào có thể gây thương tích cho Trục Nhật Pháp Vương.
- Điều này không đúng, nếu không có người nào có thể đả thương Trục Nhật Pháp Vương, vậy thì làm thế nào Đại Pháp Vương lại bị thương?
Tề Ninh khẽ cười nói:
- Ngươi ở đây bịa đặt lung tung, không chỉ nguyền rủa Đại Pháp Vương bị thương, mà ngay cả Đông Hải đảo chủ cũng bị ngươi nguyền rủa. Ha ha, bọn họ mà biết có người ở sau lưng nguyền rủa mình như vậy, bọn họ sẽ để yên cho ngươi sao?
- Đại Pháp Vương…!
Triết Bặc Đan Ba suýt nữa nói ra, nhưng cũng may, tuy gã không phải là người có tâm cơ sâu xa, nhưng cũng không phải là người khù khờ, lúc này đã tỉnh tảo lại, cười lạnh nói:
- Ta không nói, ta biết ngươi muốn làm cái gì rồi.
Tề Ninh cười nói:
- Ngươi nói không nên lời?
- Không phải ta nói không nên lời, mà là ta không nói cho ngươi biết!
Triết Bặc Đan Ba gân cổ nói:
- Ngươi muốn làm như thế nào thì cứ việc, đừng hòng ta nói thêm một câu nào nữa.
Nói rồi, gã ngậm miệng lại, không nói nữa.
Tề Ninh cố ý thăm dò mấy câu, hiển nhiên Triết Bặc Đan Ba đã nhận ra điều mình không nên nói, quyết định không nói một lời.
Loại người này một khi đã quyết tâm, nếu muốn dụ gã mở miệng, thật sự không dễ dàng.
Tề Ninh ngẫm nghĩ, lúc này nếu hắn muốn lấy mạng Triết Bặc Đan Ba, có thể nói là dễ như trở bàn tay, chỉ cần điểm một cái là xong.
Nhưng hắn cũng không phải là người lỗ mãng, hắn hiểu rõ, tuy Triết Bặc Đan Ba không phải là nhân vật quan trọng, nhưng dù sao gã cũng là người của Trục Nhật thần miếu. Có câu đánh chó cũng phải nể mặt chủ, chỗ dựa của người này là đại tông sư Trục Nhật Pháp Vương, muốn động vào người của Trục Nhật Pháp Vương, thực sự phải suy nghĩ cho kỹ càng.
Cống Trát Tây ra lệnh cho Triết Bặc Đan Ba ở lại kinh đô Sở quốc, một khi Triết Bặc Đan Ba xảy ra chuyện không hay, người bị nghi ngờ nhiều nhất sẽ là Tề Ninh, nếu Trục Nhật Pháp Vương ra sức điều tra chân tướng, Tề Ninh có muốn che giấu cũng không phải dễ.
Hắn cũng không muốn tùy tiện đắc tội một vị đại tông sư, huống hồ là gây thù kết oán với Trục Nhật Pháp Vương. Hơn nữa, đó sẽ không còn là ân oán giữa hắn và Trục Nhật Pháp Vương, mà liên quan tới quan hệ giữa Sở quốc và vương quốc Cổ Tượng. Hiện nay, mặc dù Sở quốc và vương quốc Cổ Tượng chưa tới mức giao hảo, nhưng cũng không phải là nước đối địch, phương bắc nước Sở đang có cường địch nhìn chằm chằm, Tề Ninh không muốn bởi vì người này mà có thêm một quốc gia thù địch.
Thế nhưng, đương nhiên là không thể cứ buông tha Triết Bặc Đan Ba dễ dàng như thế này, ai biết sau khi tha cho gã, người này còn làm ầm ĩ chuyện gì nữa. Bắt người này trong tay, với việc xảy ra hôm nay, cũng là một lợi thế khi đàm phán với vương quốc Cổ Tượng sau này, vì dù sao thì một cách cổ của Trục Nhật thần miếu cũng vẫn là một nhân vật có hạng. Người này lại sắp đặt bẫy rập hãm hại hầu tước Sở quốc, cho dù xét ở điểm nào, phía vương quốc Cổ Tượng cũng không đúng lý. Hơn nữa, Tề Ninh biết rõ, tên
Triết Bặc Đan Ba này nhất định còn có một chút giá trị nào đó để lợi dụng. Hôm nay gã không mở miệng, cũng không có nghĩa ngày mai cũng không mở miệng, trước hết cứ giữ người này lại, từ từ gặng hỏi, biết đâu sẽ thu hoạch được đôi điều.
Hắn đã có quyết định, liền không nhiều lời, ngồi xuống bên cạnh Triết Bặc Đan Ba, như cười như không nhìn Triết Bặc Đan Ba.
Dáng vẻ tươi cười của hắn làm Triết Bặc Đan Ba hết sức sợ hãi, hoảng hốt kêu lên:
- Ngươi…ngươi muốn làm cái gì?
Tề Ninh lại cười nói:
- Chẳng phải ngươi nói muốn giết cứ giết sao? Ta giúp ngươi được như ý nguyện đây.
Đột ngột hắn vung tay lên, chém xéo vào đầu Triết Bặc Đan Ba với tốc độ cực nhanh. Triết Bặc Đan Ba còn chưa kịp hự lên một tiếng, đã bị cú chém bằng thủ đao của Tề Ninh làm cho hôn mê.
Tề Ninh nhìn Triết Bặc Đan Ba, trầm ngâm một chút rồi mới bước ra khỏi cửa, nhìn thấy Điền Tuyết Dung ngồi trên một cái thạch đôn ở cách đó không xa, đang ngơ ngác nhìn sững xuống mặt ao.
Tề Ninh đi tới phía sau Điền phu nhân, nàng cũng không phát hiện.
Tề Ninh biết đêm nay thiếu phụ này đã rất hoảng sợ, niềm yêu thương chợt dâng lên trong lòng, liền nhẹ nhàng đặt tay lên vai Điền phu nhân. Thân thể mềm mại của Điền phu nhân chấn động, lấy làm kinh hãi, liền quay đầu lại, gương mặt xinh đẹp biến sắc.
- Đừng sợ, là ta!
Tề Ninh nhìn thấy vẻ mặt hoảng sợ của Điền phu nhân, cảm thấy hơi áy náy, bèn ngồi xuống bên cạnh Điền phu nhân. Thạch đôn này không nhỏ, hai người cùng ngồi vẫn không chật. Điền phu nhân nhận ra là Tề Ninh, vẻ mặt mới giãn ra một chút, nhưng nghĩ tới chuyện lúc nãy còn rùng mình, sợ hãi hỏi:
- Hầu gia, người đó…người đó…?
- Đừng lo.
Tề Ninh dịu dàng nói:
- Phu nhân, đêm nay khiến nàng bị sợ hãi, nếu như không phải vì ta, nàng cũng không bị kinh sợ như lần này.
Điền phu nhân thở ra một tiếng, đưa tay vén tóc một bên má, trông vô cùng nữ tính, cười khổ nói:
- Hầu gia bình yên vô sự là tốt rồi, ta…ta chỉ sợ hắn làm Hầu gia bị thương…
Tề Ninh cười mềm mỏng nói:
- Đó chỉ là một kẻ gian tặc tầm thường, hắn có mối thù truyền kiếp với Tề gia chúng ta, cho nên mới hành động như vậy. Tuy nhiên sau lần này, hắn có muốn làm ác cũng không được, nàng yên tâm.
Hắn lại hỏi:
- Điền cô nương thế nào rồi?
- Nó không sao.
Điền phu nhân lắc đầu, cười gượng:
- Đa tạ Hầu gia quan tâm.
Nương theo ánh trăng, Tề Ninh ngắm nhìn dung nhan xinh đẹp và thành thục của nàng, nghĩ tới tối nay nàng chủ động nhắc mình có bẫy rập, trong lòng hắn hết sức vui vẻ, nhẹ giọng nói:
- Ngày hôm nay nhờ có phu nhân nhắc nhở, nếu không ta đã rơi vào bẫy của kẻ gian, xem như là phu nhân đã cứu mạng ta.
Thật ra lúc này hắn đã biết, thuốc trong chén rượu chỉ là thuốc mê mà thôi, dù sao Triết Bặc Đan Ba cũng không xác định là hắn có đánh cắp U Hàn châu hay không, cho nên không dám hại mạng một người đường đường là hầu tước Sở quốc. Mà đối với Tề Ninh, loại thuốc mê này vô tác dụng, cho dù có uống chục chén, hắn cũng không hề hấn gì.
Nhưng hắn nói như vậy, là để Điền phu nhân cảm thấy dễ chịu một chút.
Quả nhiên, Điền phu nhân nghe Tề Ninh nói như vậy, mặt lộ ra một chút vui mừng, nhẹ giọng nói:
- Hầu gia…Hầu gia có đại ân đại đức với ta, dù thế nào, ta…ta cũng sẽ không giúp người khác mưu hại Hầu gia.
Tề Ninh nghe nàng nói như vậy, chỉ hận không thể ôm lấy nàng hôn một cái. Tuy nhiên thiếu phụ này vừa trải qua một trận hoảng sợ, Tề Ninh cũng không dám lỗ mãng, mỉm cười nói:
- Phu nhân nói như vậy, chỉ là bởi vì nàng có tâm địa thiện lương, nhưng trên thế gian này, người lấy oán trả ơn cũng không ít đâu.
- Ngài đối xử tốt với ta, đương nhiên ta…ta phải đổi xử tốt với ngài.
Điền phu nhân nhẹ giọng nói. Một làn gió nhẹ thổi qua, làm mái tóc đen huyền của nàng phơ phất, trông hết sức dịu dàng. Nhất thời cảm xúc dâng tràn, Tề Ninh cầm lòng không đậu đưa tay qua nắm lấy bàn tay của nàng, tay Điền phu nhân mịn màng mềm mại, nhưng hơi lạnh.
Điền phu nhân càng hoảng sợ, theo phản xạ định giãy ra, Tề Ninh nhẹ giọng hỏi:
- Vẫn còn sợ sao?
Giọng Tề Ninh dịu dàng, bàn tay ban đầu muốn thoát ra của Điền phu nhân liền dừng lại, không biết vì sao, mặc dù bị Tề Ninh nắm tay, nhưng lúc này nàng đột nhiên cảm thấy rất an toàn.
Nàng vẫn một mình chèo chống hiệu thuốc của Điền gia, đưa mắt nhìn quanh, cũng không thấy có ai đủ khả năng để nàng dựa vào, mà người xung quanh đều dựa vào nàng. Bởi vậy cho dù hoàn cảnh khó khăn tới mức nào, nàng chỉ có thể gắng gượng chống đỡ. Một nữ nhân gánh vác một sản nghiệp, duy trì kế sinh nhai cho mười mấy nhân khẩu, sự khó khăn vất vả trong đó, cũng chỉ có bản thân nàng mới có thể hiểu được, nhưng lại không thể tâm sự cùng ai. Nhưng giờ khắc này, đột nhiên trong nàng đột nhiên dâng lên một cảm giác kỳ lạ, tựa như trong lúc vô cùng mệt mỏi muốn buông trôi theo dòng nước, bỗng nhiên có một bàn tay mạnh mẽ đưa ra kéo nàng lại.
- Không…không sao.
Điền phu nhân để mặc cho Tề Ninh nắm lấy bàn tay mềm mại của mình, lộ vẻ tươi cười:
- Lúc trước…lúc trước trong phòng nhìn không rõ, ta…ta lo sợ ngài gặp chuyện không may, bởi vậy ta rất sợ hã. Thế nhưng…thế nhưng sau đó thấy ngươi bình yên vô sự, ta cảm thấy khá hơn rồi, bây giờ…bây giờ ta không còn sợ nữa.
Tề Ninh dùng nhiệt độ bàn tay của mình sưởi ấm cho bàn tay của Điền phu nhân, nhẹ giọng nói:
- Nàng rất kiên cường, cũng rất dũng cảm. Nếu là người khác, chưa chắc đã dám nói cho ta biết chân tướng. Chỉ là từ nay về sau nàng hãy nhớ, bất kể xảy ra chuyện gì, ta đều sẽ ở bên cạnh nàng. Đừng sợ, dù xảy ra chuyện gì, ta cũng sẽ giúp nàng. - Ta…!
Điền phu nhân rất cảm động, định nói gì đó, rồi lại không biết nên nói như thế nào, đôi mắt mỹ lệ đăm dăm nhìn Tề Ninh. Lúc này, nàng chợt phát hiện, tuy Tề Ninh còn rất trẻ tuổi, nhưng ánh mắt hắn lại rất từng trải và sắc bén, hoàn toàn không giống một thanh niên hai mươi tuổi. Ánh mắt này không làm người ta nghĩ hắn còn non nớt và bồng bột, mà mang lại cảm giác an toàn và vững vàng.
Đối với một thiếu phụ xinh đẹp như Điền phu nhân, điều hấp dẫn nàng nhất chính là cái cảm giác chín chắn và vững chãi này.
Lúc này Tề Ninh cũng nhìn đăm đăm vào đôi mắt mỹ lệ của Điền phu nhân, giờ đây đôi mắt này có vẻ hết sức yên hòa, cũng hết sức trong trẻo. Dưới ánh trăng, sự quyến rũ của đôi mắt nàng kết hợp với khuôn mặt xinh đẹp, làm hắn rung động thật sự. Xung quanh hoàn toàn yên tĩnh, trong lúc nhất thời, hai người cũng không dời ánh mắt.
Tề Ninh dịu dàng nắm bàn tay mềm mại của Điền phu nhân, bất tri bất giác, thân thể đột nhiên từ từ áp sát tới, đôi môi hắn tìm lấy đôi môi thơm tho xinh xắn của nàng. Lúc này, Điền phu nhân cũng không né tránh, chỉ nhẹ nhàng chớp chớp mắt. Tề Ninh rất nhanh chóng hôn lên đôi môi mềm mại của nàng.
Đôi môi của Điền phu nhân dường như thơm mùi hương nhu, mềm mại mà ấm áp, trong khoảnh khắc hai cặp môi chạm vào nhau, thân thể mềm mại của Điền phu nhân không khỏi hơi run rẩy, mà Tề Ninh cũng rất tự nhiên vòng tay ôm eo nàng, nhẹ nhàng kéo về phía mình, đưa thân hình thơm tho của nàng sát lại.
Nụ hôn của Tề Ninh mềm mại và nhẹ nhàng không gì sánh được.
Dường như Điền phu nhân đã rơi vào mê hồn trận, nàng không có bất kỳ động tác chống cự nào, thân hình mềm mại, nở nang dán sát vào người Tề Ninh, một bàn tay ngọc thậm chí đã khoác lên cánh tay hắn. Chỉ đến khi Tề Ninh muốn đưa lưỡi vào miệng nàng, nàng mới giật mình như chợt tỉnh, mạnh mẽ đưa tay đẩy Tề Ninh ra, vội vàng đứng lên, mặt đỏ tới mang tai, xoay người đưa lưng về phía Tề Ninh, thân thể mềm mại nhẹ nhàng rung động.
Tề Ninh cũng đứng dậy, tới phía sau lưng Điền phu nhân, đưa hai tay khoác lên vai nàng, nhẹ nhàng nói:
- Xin lỗi, là…là ta lỗ mãng!
- Không…không phải đâu!
Điền phu nhân không dám quay đầu lại, hơi cúi đầu:
- Việc này…việc này không trách được Hầu gia, là…!
Nghĩ tới mình không biết ma xui quỷ khiến thế nào mà không có bất cứ động tác nào chống lại nụ hôn môi của Tề Ninh, trái tim nàng đập thình thịch trong lồng ngực, như là vừa làm điều vô cùng xấu hổ không thể nhìn mặt người khác, mặt đỏ đến mang tai.
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo