Tề Ninh im lặng suy nghĩ, rồi nhẹ giọng hỏi:
- Phu nhân xác định đối phương chỉ có một người hay là…?
- Ta…ta cũng không rõ.
Điền phu nhân thấp giọng nói:
- Nhưng mấy lần xuất hiện, đều là người đó, hắn nói năng…nói năng có vẻ…không lưu loát.
- Không lưu loát?
Tề Ninh khó hiểu hỏi lại:
- Thế nào là không lưu loát?
Phu nhân suy nghĩ một chút, đáp:
- Hắn nhất định không phải là người ở kinh thành, giọng nói cũng không phải ở vùng phụ cận kinh thành. Hơn nữa, nói năng nghe…là lạ. Ta đã gặp nhiều người bên ngoài, cũng nghe giọng địa phương của rất nhiều người bên ngoài, nhưng…đây là lần đầu tiên nghe khẩu âm như hắn.
- Hắn là người miền bắc?
Tề Ninh hỏi.
Tề Ninh biết vào thời đại này, khẩu âm của miền nam và miền bắc khác biệt khá lớn, một số khẩu âm địa phương càng khó nghe, tuy nhiên Điền phu nhân là một thương nhân, từng tiếp xúc với rất nhiều người, theo lý mà nói, không đến mức không nghe ra xuất xứ của giọng nói kia.
Phu nhân suy nghĩ một chút, nói:
- Không giống như người miền bắc, ta…ta cũng không rõ!
Tề Ninh khẽ ừ, thấp giọng nói nói:
- Phu nhân, lời ta sắp nói ra, nàng phải nghe cho kỹ, dựa theo lời ta mà làm, đừng để sai sót…!
Hắn ghé sát vào bên tai Điền phu nhân thì thầm mấy câu, Điền phu nhân mở to đôi mắt đẹp, chờ Tề Ninh nói xong, lộ vẻ lo lắng hỏi:
- Hầu gia, vậy…vậy được sao?
Tề Ninh cười nhẹ, thấy trong mắt Điền phu nhân đầy vẻ âu lo, cầm lòng không đậu, nhẹ giọng hỏi:
- Phu nhân lo lắng ta không đối phó được người xấu kia, hay là lo lắng ta xảy ra chuyện không hay?
Điền phu nhân chớp mắt, nhẹ giọng nói:
- Hầu gia…Hầu gia là người tôn quý, ta…ta lo lắng nếu ngài thực sự gặp chuyện không hay, ta…ta không biết phải ăn nói như thế nào với Hầu phủ…
- Phu nhân lo lắng là vì không biết phải ăn nói như thế nào với Hầu phủ ư?
Tề Ninh nhìn chằm chằm vào đôi mắt mê người của Điền phu nhân, khẽ cười, hỏi.
Điền phu nhân thầm nghĩ bây giờ đã ở trong tình thế này rồi, Hầu gia còn hỏi những chuyện không hề liên quan, thực sự là không biết nặng nhẹ là gì mà! Nhưng nàng lại không thể không trả lời, chớp chớp mắt, nhẹ giọng đáp:
- Đương nhiên là thế…Hơn nữa, ta cũng không mong muốn Hầu gia bị thương…!
Tề Ninh nhẹ giọng nói:
- Nói như vậy, phu nhân cũng rất quan tâm ta, cũng không phải do ta là Cẩm Y hầu.
Lúc này, ngắm nhìn khuôn mặt với vẻ đẹp chín muồi của Điền phu nhân, hắn càng cảm thấy rung động, mà thân thể mềm mại, tươi đẹp, nở nang của Điền phu nhân bên dưới người hắn cũng nóng lên. Chợt Điền phu nhân khẽ vặn người, thấp giọng nhắc nhở:
- Hầu gia…Chúng ta cứ như thế này lâu, sẽ khiến đối phương nghi ngờ?
Tề Ninh thầm nghĩ lời này của Điền phu nhân thật sự không tệ, hắn bèn kề tai nàng thấp giọng nói:
- Y kế hành sự!
Xoay người một cái, hắn rời khỏi người Điền phu nhân đứng lên, vắt chân ngồi bên bàn. Mặt ửng hồng, Điền phu nhân chống tay ngồi dậy, thấy quần áo của mình hơi xốc xếch, vừa đưa tay định sửa sang lại, Tề Ninh đã ho khan một tiếng rồi nháy mắt ra hiệu.
Điền phu nhân nhìn thấy, hơi ngẩn người, rồi lập tức hiểu ra. Điền phu nhân không chỉnh lại trang phục nữa, để mặc quần áo xốc xếch, mái tóc tán loạn, lộ ra cái cổ trắng như tuyết, trông càng thêm quyến rũ.
Tề Ninh cũng đã bưng chén rượu, chậm rãi đứng lên đi tới bên cửa sổ, thản nhiên ngâm:
- Minh nguyệt kỷ thì hữu, Bả tửu vấn thanh thiên, Bất tri thiên thượng cung khuyết, Kim tịch thị hà niên? (Trăng sáng có từ bao giờ,
Cầm chén rượu hỏi trời xanh. Đêm nay trên cung khuyết, Chẳng biết là năm nào? Đây là đoạn mở đầu bài thơ “Thuỷ điệu ca đầu - Trung thu” của Tô Thức)
Lúc này Điền phu nhân đã đi theo phía sau Tề Ninh, hắn đột ngột ngâm lên mấy câu thơ, khiến nàng hơi bất ngờ, nhưng lại nghĩ bài thơ này rất ý nhị, cũng không nói gì.
Tề Ninh hướng về phía cửa sổ, nâng chén nói:
- Trăng sáng trên trời, ta mời trăng sáng!
Rồi lập tức kề chén vào môi, bàn tay kia áp sát vào chén, ngửa đầu uống rượu.
Điền phu nhân đứng rất gần, cũng nhìn thấy rất rõ ràng, Tề Ninh cố ý cầm chén bằng hai tay, lúc uống rượu, khéo léo rót toàn bộ rượu trong chén vào trong tay áo, hơn nữa tốc độ cực nhanh, nếu không nhìn rất gần, thì hoàn toàn không phát hiện sơ hở.
Tề Ninh cố ý uống rượu bên cửa sổ, đương nhiên là muốn dẫn xà xuất động. Hắn vốn định uống luôn chén rượu có độc vào bụng, dù sao thì thân thể hắn bách độc bất xâm, nhưng nghĩ kỹ lại, để phòng ngừa bất trắc, chẳng may cơ thể mình không chống lại được loại độc trong rượu, cẩn thận không uống vẫn hơn.
Động tác của hắn rất nhanh nhẹn, nhất định không bị phát hiện là uống giả vờ.
Điền phu nhân cảm thấy từ đầu đến cuối đều có người đang chăm chú nhìn mình, trong lòng hết sức căng thẳng, nhưng dù sao nàng cũng là người từng trải, tuy trong lòng thấp thỏm bất an, nhưng vẻ mặt vẫn rất bình tĩnh. Trong tay đang cầm bình rượu, Điền phu nhân theo lời dặn của Tề Ninh, thấy hắn uống xong một chén, liền cố ý cười nói:
- Hầu gia, ta rót rượu cho ngài!
Tề Ninh đưa cái chén không qua cho nàng. Điền phu nhân cẩn thận rót rượu, Tề Ninh cũng không diễn qua loa, lúc này hắn xoay người lại, đưa lưng về phía cửa sổ, nâng chén lên uống cạn một cách rất tự nhiên, cũng ngầm cho rượu chảy vào trong tay áo.
Trở lại bên cạnh bàn, hắn ngồi xuống, Điền phu nhân cũng ngồi xuống bên cạnh hắn. Nàng đặt bầu rượu lên bàn, chợt thấy Tề Ninh đưa tay bóp trán, mày nhăn lại.
Tuy biết rõ Tề Ninh không uống rượu độc, nhưng thấy hắn đột nhiên làm động tác đó, trong lòng thầm cả kinh, vội hỏi han:
- Hầu gia, ngài…ngài làm sao vậy?
Tề Ninh lắc đầu, nói:
- Không sao, có lẽ…có lẽ là ta uống nhanh quá, nghỉ ngơi một chút là được.
Điền phu nhân sửng sốt, thầm nghĩ rõ ràng ngươi không có uống rượu, sao lại nói là uống quá nhanh, trong lòng đầy ngờ vực.
Nàng không hề biết, lúc này Tề Ninh đã nhận thấy có người tới gần ngoài cửa sổ.
Nội công của Tề Ninh càng ngày càng tinh tiến, giác quan càng nhạy bén, đương nhiên là vượt xa người bình thường.
Vừa rồi hắn đi tới bên cửa sổ, thứ nhất là cố ý để đối phương nhìn thấy mình uống rượu, thứ hai là quan sát cảnh vật xung quanh, xem chỗ nào đối phương có thể ẩn nấp.
Dưới ánh trăng, thật ra Tề Ninh đã phát hiện hành tung của đối phương, quả nhiên đúng như lời Điền Tuyết Dung, đối phương ẩn nấp ngay cạnh đó để theo dõi căn phòng này.
Việc dễ dàng nhìn ra nơi ẩn thân của đối phương, khiến Tề Ninh phán đoán là đối phương cũng không sở trường về theo dõi. Tuy hắn xác định được nơi ẩn thân của đối phương, nhưng cũng không manh động, khi vừa quay trở lại bên bàn rượu, lập tức hắn nhận thấy tiếng động của đối phương ngay bên ngoài cửa sổ. Tề Ninh thầm cười nhạt, lúc này đối phương có can đảm tiến lại gần, đương nhiên là vì thấy hắn đã uống rượu độc. Rõ ràng đối phương nghĩ rằng chỉ cần Tề Ninh uống rượu độc vào, thì sẽ không phải là địch thủ của mình.
Sự biến đổi này chỉ xảy ra trong chốc lát, Tề Ninh biết rõ, Điền phu nhân hoàn toàn không biết gì cả. Tuy nàng thấy kỳ lạ, nhưng vẫn theo lời dặn của Tề Ninh, cố gắng phối hợp. Nàng thấp giọng hỏi:
- Hầu gia có muốn uống thêm một chén không?
- Không vội…!
Tề Ninh khẽ cười nói:
- Phu nhân, đây…đây là loại rượu gì vậy? Rượu này khá mạnh đó!
Hắn đưa hai tay ôm đầu:
- Ta…ta hơi chóng mặt, muốn… muốn nằm một chút!
Vừa dứt tiếng, thân hình hắn đã ngã xuống, nằm thẳng dưới đất.
Vẻ mặt và động tác của Tề Ninh đều rất thật, mặc dù trước đó hắn đã nói rõ, nhưng Điền phu nhân chưa bao giờ trải qua chuyện này, thầm giật mình, vội kêu lên:
- Hầu gia, ngài…ngài làm sao vậy?
Nàng quỳ gối nhích tới bên cạnh Tề Ninh, thấy mắt hắn nhắm nghiền, răng cắn chặt, càng giật mình, khẽ kêu lên:
- Hầu gia, Hầu gia, ngài…ngài mau tỉnh lại…!
Tề Ninh cũng không nhúc nhích, thậm chí ngay cả hơi thở cũng không nghe thấy, đương nhiên Điền phu nhân không biết là hắn nín thở. Đối với một cao thủ có nội công cao thâm như Tề Ninh, muốn nín thở trong chốc lát, là điều rất dễ dàng.
Điền phu nhân nắm tay Tề Ninh, nhận thấy tay hắn đang lạnh đi, hơn nữa vẻ mặt của hắn cũng dần dần trở nên tái nhợt, khiến nàng vô cùng luống cuống. Nàng cho rằng, vừa rồi trong lúc vờ uống rượu, Tề Ninh không cẩn thận uống phải một chút rượu độc, trong lòng hết sức kinh sợ, vừa khẽ lắc lắc người Tề Ninh, vừa khóc nức nở nói:
- Hầu gia, ngài…ngài mau tỉnh lại! Ngài đừng làm ta sợ…!
Lúc này nàng thật sự lo lắng hắn gặp chuyện không hay.
Đúng lúc này, từ phía sau vang lên một giọng nói:
- Hắn…Hắn chưa chết đâu! Hiện giờ…vẫn chưa chết, chỉ bị hôn mê thôi!
Giọng nói cứng ngắc như người bị kẹp đầu lưỡi, miễn cưỡng có thể nói thành tiếng.
Điền phu nhân vừa nghe giọng nói kia liền tái mặt, lập tức xoay người quay đầu lại, chỉ thấy một người khoác áo choàng đen đang đứng phía sau lưng mình cách vài bước. Trên đầu người kia đội một cái mũ vài bố màu xám, vóc người rất cao to, lúc này gã đang chăm chú nhìn Tề Ninh.
Điền phu nhân vừa nghe giọng nói kia, lập tức nhận ra, trong đôi mắt đẹp tràn ngập vẻ kinh sợ, run giọng nói:
- Là…là ngươi!
Mặc dù nàng từng vài lần bị người này uy hiếp, nhưng trước đây gã đều xuất hiện trong bóng tối, thậm chí trước đây nàng không nhìn rõ được mặt của gã. Lúc này, dưới ánh đèn dầu trong cầm thất, nàng đã nhìn thấy rõ ràng, người kia hốc mắt sâu, xương gò má rất cao, mũi cao và thẳng, da khô vàng, hơi đen, hình dạng khác hẳn người Trung Nguyên.
Người mới đến liếc nhìn Điền phu nhân, cất giọng khàn khàn:
- Ngươi…có thể đi được rồi, chuyện này không được nói…nói với bất cứ ai, bằng không ngươi và con gái của ngươi…đều sẽ chết!
Nói xong, gã liền bước tới gần Tề Ninh.
Điền phu nhân thấy kẻ địch đã xuất hiện, nhưng lúc này Tề Ninh vẫn nằm không nhúc nhích trên sàn nhà, lòng nàng nóng như lửa đốt. Thấy người nọ tới gần, đột nhiên nàng giơ hai tay ra, che cho Tề Ninh, nhìn người nọ chằm chằm:
- Ngươi…ngươi không được tới!
Không được…không được hại hắn!
Thật sự thì khi đối mặt với quái nhân này, nàng vô cùng sợ hãi, thế nhưng vì tưởng rằng Tề Ninh đã bất tỉnh nhân sự, nàng nghĩ tuyệt đối không thể để gã quái dị này giết hại Tề Ninh trước mặt mình, cho nên mới có dũng khí ngăn cản gã.
Người nọ nhíu mày, hiển nhiên không ngờ rằng một nữ nhân yếu ớt như vậy lại dám ngăn cản mình.
Gã lạnh lùng nói:
- Ngươi không đi, ta sẽ giết ngươi, tự lựa chọn đi!
Gã giơ một tay lên, nắm lại thành thủ đao, tiếp tục tiến tới.
Mặt mày tái nhợt, trán toát mồ hôi lạnh, thân thể mềm mại và nở nang của Điền phu nhân run run, thấy người nọ tới gần, đột nhiên nàng chụp lấy bầu rượu trên bàn, giơ lên về phía người nọ, cắn răng nói:
- Ngươi…Ngươi không được tới gần!
Chỉ là hai tay nàng không ngớt run rẩy, thậm chí không cầm vững bầu rượu.
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo