Tú Nương gọi Tề Ninh là “Chủ nhân”, khiến Tề Ninh hơi khựng người. Lúc này thấy tiểu mỹ nhân thuận theo quỳ sát dưới chân mình, hắn cảm thấy trong người có một cảm giác khác lạ, cũng không bảo Tú Nương đứng dậy, mà sáp lại gần nhẹ giọng hỏi:
- Có thật là từ nay về sau, ngươi sẽ tuyệt đối tuân lệnh ta, không dám cãi lại nửa lời?
Tú Nương ngẩng lên nhìn Tề Ninh, vẻ mặt kiên quyết:
- Tính mạng của nô tỳ là do chủ nhân ban cho, chắc chắn nô tỳ sẽ đem tính mạng của mình hầu hạ chủ nhân.
Tề Ninh cười ha hả, nhẹ giọng nói:
- Nếu ngươi thực sự nghe lời chủ nhân, chủ nhân nhất định sẽ không bạc đãi ngươi, nhưng nếu ngươi dùng thủ đoạn đối với chủ nhân, cuối cùng kẻ xui xẻo không chỉ một mình ngươi, mà ngay cả Lệnh Hồ Húc cũng sẽ bị liên lụy.
Tú Nương im lặng không đáp.
Tề Ninh Tề Ninh nhớ tới vừa rồi Tú Nương nói muốn đoạn tuyệt với tất cả mọi người, mọi việc trước đây, mình đề cập tới Lệnh Hồ Húc, đương nhiên nàng không phản ứng rồi. Hắn nhẹ giọng nói:
- Đã như vậy, ngươi phải tới Phật đường chăm sóc vị Thái phu nhân kia. Nhớ kỹ, không có sự phân phó của ta, ngoại trừ Tam phu nhân và Băng Xảo đưa cơm, bất cứ kẻ nào khác tới gần, ngươi đều phải lập tức ngăn cản.
Tú Nương nói:
- Nô tỳ xin tuân lệnh chủ nhân.
Nàng đứng dậy, xoay người liền định rời đi, Tề Ninh lại nói:
- Ngươi chờ một chút!
Tú Nương xoay người lại, cung kính đứng trước mặt Tề Ninh. Tề Ninh nhìn thẳng vao mắt nàng, hỏi:
- Ngươi vừa nói có thể vì ta mà làm một việc nữ nhân nên làm, đó là ý gì?
Tú Nương cúi đầu, mặt ửng đỏ, do dự một chút, rồi hỏi lại:
- Chủ nhân…hiện giờ cần sao?
- Ta chỉ muốn biết “việc mà nữ nhân nên làm” là cái gì thôi.
Tề Ninh điềm tĩnh nói.
Tú Nương khẽ cắn môi, cuối cùng đi tới đóng cửa sổ lại, rồi tới bên cạnh Tề Ninh, do dự một chút, chợt đưa tay định cở quần áo của hắn. Tề Ninh đưa tay ngăn lại, cười nói:
- “Việc nữ nhân nên làm” mà ngươi nói, là việc này sao?
Tú Nương đỏ mặt, thấp giọng nói:
- Chủ nhân, nô tỳ…nô tỳ còn trong trắng, cũng không có…!
- Vậy trước hết cứ giữ gìn sự trong trắng của ngươi đi đã.
Tề Ninh mỉm cười nói:
- Nếu có một ngày ngươi thực sự lập được đại công cho ta, ta có thể để ngươi ban tặng nó cho ta.
Hắn tới gần Tú Nương, kề tai nàng khẽ nói:
- Để ngươi thật sự trở thành đàn bà!
Khuôn mặt Tú Nương lộ vẻ ngượng ngùng, Tề Ninh lại nói:
- Ngươi có thể lui xuống, chăm sóc tốt cho Thái phu nhân nhé.
Tú Nương cung kính thi lễ, rồi xoay người rời đi. Nhìn theo bóng lưng Tú Nương, Tề Ninh thở dài.
Đây là món ngon đưa tới trước miệng, chỉ cần hắn há miệng ra là có thể ăn, tuy nhiên thời điểm này không thích hợp. Hơn nữa, đối với việc Tú Nương có thật lòng thuần phục mình hay không, Tề Ninh vẫn cần phải quan sát thêm, dù sao Tú Nương tuyên thệ thuần phục hắn hơi đột ngột, Tề Ninh thật sự không nhìn ra được, nàng là thật tâm hay là đóng kịch.
Tề Ninh lại tới chỗ Tề Phong.
Đêm qua Tề Phong bị bóp vỡ xương cổ tay, vô cùng đau nhức, suốt đêm y phải cắn răng chịu đựng. Lý Đường luôn ở bên cạnh chăm sóc Tề Phong, nhìn tháy cảnh đó, y thật sự không đành lòng. Y đánh bạo sang chỗ Đường Nặc, xin một ít thuốc giảm đau, vốn chỉ muốn giúp Tề Phong giảm bớt nỗi thống khổ, nào ngờ sau khi hỏi rõ tình huống, Đường Nặc cũng thức suốt đêm chế thuốc trị thương cho Tề Phong.
Tề Phong dùng thuốc của Đường Nặc, mấy canh giờ gần đây cơn đau đã dịu đi một chút. Hơn nữa, theo lời dặn của Đường Nặc, chỉ cần Tề Phong tĩnh dưỡng khoảng mười ngày, là xương cổ tay có thể khôi phục bình thường.
Tề Phong lo lắng nhất là xương cổ tay gãy để lại di chứng, gây ảnh hưởng xấu đến thân thủ của mình.
Hiện nay y là thống lĩnh thị vệ của Hầu phủ, nếu thân thủ kém đi, khó tránh khỏi các thị vệ thuộc hạ trong lòng không phục. Biết là sau khi dùng thuốc chữa thương của Đường Nặc, xương cổ tay của mình sẽ có thể khôi phục bình thường, đương nhiên là Tề Phong hết sức vui mừng, trong lòng tràn ngập sự cảm kích đối với Đường Nặc.
Đêm qua Tề Ninh đánh nhau với Ngưu Đầu, rất may là Tề Phong dẫn người dùng cung nỏ trợ giúp một tay đúng lúc, thuộc hạ có công, đương nhiên là Tề Ninh ra tay rất hào phóng, không chỉ khen ngợi mà còn âm thầm thưởng ba trăm lượng bạc cho ba người trợ trận tối hôm qua.
Chuyện tối hôm qua, Tề Ninh đã dặn dò không được tiết lộ ra bên ngoài, bởi vậy cho nên rất ít người trong phủ biết Tề Phong bị thương, người biết được, cũng chỉ nghĩ là Tề Phong bị thương trong lúc luyện võ.
Đêm qua Lý Đường không tuần tra đêm, không nhìn thấy chuyện xảy ra ở Phật đường, trong lòng y biết đêm quá có vấn đề, tuy nhiên nếu Tề Phong chưa nói, y cũng không hỏi nhiều. Cửa quyền quý sâu như bể, chuyện như thế này xảy ra rất nhiều trong chốn thế gia đại tộc, mình biết càng ít càng tốt.
Tề Ninh vốn bố trí Tề Phong điều tra chuyện của Trác Tiên Nhi, Trác Tiên Nhi đột nhiên biến mất khiến Tề Ninh rất lo lắng, Tuy nhiên với tình trạng hiện tại, Tề Phong không thể nào đi tìm Trác Tiên Nhi, nhưng biết Trác Tiên Nhi mất tích, tất nhiên Tề Ninh không thể không quản. Cũng may, Lý Đường xem ra cũng là một người làm việc chu toàn, Tề Ninh liền sai Lý Đường phụ trách việc tìm kiếm tung tích Trác Tiên Nhi, một khi có tin tức, lập tức báo lại cho hắn.
Khi trời tối, theo lời ước hẹn với Điền phu nhân, Tề Ninh liền đi tới Điền gia.
Hắn vốn quen thuộc đường tới Điền gia, mà người của Điền gia cũng đều biết, hôm nay Điền gia hành y càng ngày càng lớn, cũng càng ngày càng thuận lợi, xét cho cùng là nhờ dựa vào “cây đại thụ” Cẩm Y hầu này, có Cẩm Y Tề gia làm chỗ dựa, Điền gia muốn không phát tài cũng khó.
Thỉnh thoảng Điền phu nhân mời tiểu Hầu gia đến ăn, mọi người cũng không suy nghĩ nhiều, chỉ cho rằng phu nhân muốn tăng cường quan hệ với Cẩm Y Tề gia, cho nên mới bày tỏ tấm lòng với tiểu Hầu gia.
Dựa vào nhà quyền quý, là thủ đoạn của rất nhiều thương nhân, không ai cảm thấy Điền phu nhân làm như vậy là có gì sai. Dù sao thì hiện nay trong ngoài hiệu thuốc của Điền gia cũng có gần trăm người, tất cả đều dựa vào hiệu thuốc để sinh sống, nếu như được Cẩm Y Tề gia bảo hộ, đương nhiên là họ cầu còn không được.
Khi Tề Ninh tới Điền gia, lão quản gia của Điền gia dẫn Tề Ninh đến vườn sau. Tề Ninh càng cảm thấy kỳ lạ, thầm nghĩ phải chăng thiếu phụ xinh đẹp kia thực sự nghĩ thông suốt điều gì rồi.
Tới trước cổng vòm của hậu hoa viên, lão quản gia cung kính nói:
- Hầu gia, phu nhân đã bày sẵn rượu và thức ăn ở cầm thất bên kia, phu nhân nói Hầu gia thích yên tĩnh, lão nô sẽ không đưa ngài vào.
Tề Ninh khẽ gật đầu, tiến vào hậu hoa viên, bước chân quen thuộc đi qua bụi hoa và hòn giả sơn, từ xa nhìn thấy cầm thất bên ao, trong phòng đèn đuốc sáng trưng. Tề Ninh đi về phía đó, tới trước cửa, thấy cửa cầm thất khép hờ, hắn hơi do dự, nhưng vẫn nhẹ nhàng gõ cửa.
Rất nhanh, cửa phòng ken két mở ra, Điền Tuyết Dung mặc một bộ đồ tím kéo cửa ra, nhìn thấy Tề Ninh tươi cười nói:
- Hầu gia, mời vào!
Nàng kéo cửa xong, liền lui ra bên cạnh. Tề Ninh mỉm cười, chắp hai tay sau lưng tiến vào cầm thất, Điền phu nhân do dự một chút, rồi vẫn nhẹ nhàng đóng cửa lại.
Tề Ninh liếc nhìn chiếc bàn vuông nhỏ đặt trong phòng, trên bàn bày trái cây, rượu và thức ăn, mùi vị còn chưa biết thế nào, nhưng cách trình bày thì rất đẹp đẽ và khéo léo, mỹ phụ này hiển nhiên là hao tổn khá nhiều tâm tư. Điền Tuyết Dung đóng cửa lại, eo thon uyển chuyển, từ phía sau đi tới, cười nói:
- Hầu gia, trời nóng, ta làm mấy món rau trộn, cũng không biết có hợp khẩu vị của Hầu gia hay không.
Tề Ninh cười nói:
- Ta còn tưởng phu nhân mời ta đến, chiêu đãi ta bằng thịt cá chứ!
Thiếu phụ xinh đẹp liếc nhìn Tề Ninh, sóng mắt lan tràn, dáng vẻ động lòng người, nói:
- Hầu gia đại phú, đại quý, e rằng thịt cá đã ăn chán chê rồi, bởi vậy ta mới muốn thay đổi khẩu vị cho Hầu gia. Nếu như Hầu gia không thích, bây giờ ta đi làm món có thịt cá cho ngài.
Tề Ninh thấy thiếu phụ xinh đẹp như cười như không, sóng mắt long lanh, chỉ cảm thấy thật sự là đáng yêu động lòng người.
- Khách theo chủ thì mới thuận tiện.
Tề Ninh nhún vai:
- Đã chuẩn bị xong rồi, thì không cần làm phiền nữa.
Hắn ngồi xếp bằng trên chiếc bồ đoàn bên cạnh bàn, đưa tay lên nói:
- Phu nhân cũng ngồi đi.
Điền phu nhân cười tươi như hoa, ngồi đồi diện với Tề Ninh. Tề Ninh hỏi:
- Bệnh mắt của lệnh ái như thế nào rồi? Đã đỡ nhiều chưa?
Lộ vẻ cảm kích, Điền phu nhân đáp:
- Đường cô nương diệu thủ hồi xuân, chính là Bồ Tát sống, hiện giờ Phù nhi đã đỡ hơn rất nhiều, có thể nhìn thấy rõ rồi. Đường cô nương nói hai ba tháng nữa, mắt của Phù nhi có thể khỏi hẳn.
Dừng một chút, nàng lại nói tiếp:
- Thật ra…Thật ra thì ta luôn rất cảm kích Hầu gia, nếu như không có Hầu gia tương trợ, sợ rằng…!
Tề Ninh xua tay, cười nói:
- Đừng nói tiếng tạ ơn, ta và phu nhân quan hệ thế nào kia chứ!
Hơn nữa, tạ ơn như vậy nghe rất xa lạ!
Điền phu nhân đỏ mặt, thầm nghĩ ta và ngươi có thể có quan hệ gì chứ, ít ra thì vẫn chưa thân cận đến mức không cần nói tạ ơn. Tuy nhiên, nàng chỉ nghĩ thế thôi, làm sao dám nói ra miệng. Nàng giơ cánh tay trắng như ngọc cầm lấy bầu rượu, khom người về phía trước, rót rượu cho Tề Ninh. Tề Ninh nâng chén, nói:
- Phu nhân bận bịu tới bây giờ, ta trước hết kính phu nhân một chén!
Hắn định uống, chợt thấy vẻ mặt của Điền phu nhân hơi biến đổi, nàng kêu lên:
- Hầu gia…!
Tề Ninh ngẩn ra, thấy vẻ mặt Điền phu nhân rất mất tự nhiên, trong lòng ngờ vực, đặt chén rượu xuống, hỏi:
- Phu nhân làm sao vậy? Cảm thấy trong người khó chịu sao?
- Ta…!
Điền phu nhân gượng cười, liếc nhìn chén rượu của Tề Ninh, rốt cuộc nói:
- Hầu gia, ta…tháng sau có thể ta phải đi Đông Hải một chuyến.
- Đông Hải?
- Hầu gia hẳn còn nhớ, trong phương thuốc mà Đường cô nương kê trước đây, có vị thuốc trị bệnh đường ruột.
Điền phu nhân nói:
- Có rất nhiều người ở phía nam mắc bệnh đường ruột, nhất là ở Đông Hải, bởi vậy…
- À, ta nhớ rồi, hình như phu nhân từng nói, chuẩn bị mở dược phường ở Đông Hải, trực tiếp sản xuất dược vật ở đó.
Tề Ninh cười nói:
- Đay là chuyện tốt, có trở ngại gì không?
- Ta phái người đến Đông Hải, tuy nhiên ở đó có thương hội, người ta phái đi trở về nói, ta không nên đích thân đến nói chuyện với họ.
Điền phu nhân khẽ thở dài:
- Nếu không thì dược phường không thể khởi công. Ta cũng hiểu rõ ý của họ, đơn giản là muốn thương lượng tiền lãi với ta. Ta còn bận quá nhiều việc, tháng sau sẽ sang bên đó xem ý họ ra sao, nếu như quá mức..
- Phu nhân muốn nhờ ta ra mặt?
Tề Ninh hơi nhíu mày, mặc dù hắn sẵn lòng giúp đỡ Điền phu nhân nếu đủ khả năng và không vi phạm nguyên tắc, nhưng việc liên quan tới thương hội, bản thân hắn là quan viên triều đình, nếu như tham gia vào việc bên ngoài, có vẻ không ổn lắm.
- Không không không!
Điền phu nhân vội vàng xua tay nói:
- Chuyện này Hầu gia tuyệt đối không thể ra mặt. Thương nhân có quy củ của thương nhân, nếu như…nếu như Hầu gia đứng ra, cho dù thật sự khiến bọn họ không dám làm khó dễ ta, thế nhưng… thế nhưng sau đó chắc chắn họ sẽ ngầm gian lận. Hơn nữa…hơn nữa đến lúc đó tất cả thương hội đều sẽ nói Điền gia Dược hành là…!
Nàng bỏ lửng, không nói tiếp.
Tề Ninh khẽ gật đầu, hiểu rõ ý tứ của Điền phu nhân, thầm nghĩ người phụ nữ này không ngờ cũng là người lý trí.
Hắn biết ngành nghề nào cũng đều có quy tắc của nó, thương nhân cũng vậy, nếu như Điền Tuyết Dung mượn quyền lực để phá hủy quy tắc trò chơi, thì sau đó sẽ không thể tiếp tục hoạt động hiệu quả trong thương giới. - Chỉ cần điều kiện hợp lý, cũng có thể nói chuyện với bọn họ.
Tề Ninh mỉm cười nói:
- Nếu như họ thực sự khinh người quá đáng, nàng nói cho ta biết, ta sẽ nghĩ cách giúp nàng.
Hắn nâng chén rượu lên, nói:
- Nào, phu nhân, ta mượn hoa hiến Phật, chén rượu này xin chúc cho nàng tháng sau thuận buồm xuôi gió, mang về tin tức tốt.
Điền Tuyết Dung vội hỏi:
- Hầu gia, ngài…!
- Phu nhân làm sao vậy?
Lúc này Tề Ninh đã cảm thấy có gì đó không ổn, thản nhiên nâng chén rượu lên nói:
- Có phải phu nhân có điều khó nói?
Điền Tuyết Dung cắn môi, khẽ nói:
- Hầu gia…Hầu gia có thể tới…tới ôm ta một cái không?!
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo