Tề Ninh cười ha hả nói:

- Ngươi suy nghĩ thật là kỳ lạ, ngươi nắm giữ kinh mạch của ta, chính là khống chế huyệt Mệnh môn của ta, nếu ngươi xuất thủ hại ta thì sao?

Triết Bặc Đan Ba lập tức nói:

- Ta sẽ không làm như vậy, ta nói chuyện giữ lời.

- Ta không tin được ngươi.

Tề Ninh lắc đầu:

- Một người có thể uy hiếp cả phụ nữ và trẻ em, làm sao có thể giữ chữ tín?

Triết Bặc Đan Ba càng sốt ruột, nói:

- Vậy…ngươi nói nên làm như thế nào?

Tề Ninh quay lại ghế ngồi xuống, từ trên cao nhìn xuống Triết Bặc Đan Ba, hỏi:

- Ngươi nói muốn lập công lớn, ngươi có nghĩ sẽ nhân cơ hội khi ta bất tỉnh, lén kiểm tra mạch của ta?

Triết Bặc Đan Ba nói:

- Nếu không phải ngươi trộm hạt châu, ta có thể trở lại phục mệnh.

Nếu đúng là ngươi lấy trộm, ta sẽ lập tức đưa ngươi về Thần miếu, đương nhiên là lập được công lớn.

Tề Ninh cười nói:

- Xem ra quả nhiên là như thế.

- Ta…ta không định làm hại nữ nhân kia.

Triết Bặc Đan Ba biện bạch:

- Nếu không phải ngươi đánh cắp hạt châu, thì cũng không xảy ra những chuyện này.

- Triết Bặc Đan Ba đại sư, ta nhắc nhở ngươi, cơm có thể ăn bậy, nhưng nói thì không được nói lung tung!

Tề Ninh nghiêm nghị nói:

- Ngươi không có bất cứ chứng cứ gì, nếu lại nói ta đánh cắp hạt châu, ta sẽ không khách khí đối với ngươi!

Dừng một chút, hắn cười lạnh nói:

- Tuy vương quốc cổ Tượng của các ngươi không bì kịp với sự cường thịnh của vương triều Trung Nguyên, nhưng dù sao cũng là một nước lớn, vật quý gì lại không có, đó chỉ là một hạt châu, sao Pháp Vương của các ngươi phải đặt nặng trong lòng?

- Hạt châu đó không tầm thường.

Triết Bặc Đan Ba nói:

- Vì hạt châu đó, chúng ta đã mất rất nhiều thời gian tìm kiếm, đương nhiên đó không phải là một hạt châu bình thường.

Tề Ninh “Ồ” một tiếng, thản nhiên nói:

- Ta còn tưởng rằng Trục Nhật Pháp Vương là một thế ngoại cao nhân, đã vượt lên những tầm thường trần thế, bây giờ hóa ra cũng chỉ đến thế mà thôi!

Mặt lộ vẻ tức giận, Triết Bặc Đan Ba lạnh lùng nói:

- Ngươi…ngươi dám khinh nhờn Đại Pháp Vương?

- Khinh nhờn?

Tề Ninh tức giận nói:

- Đường đường là Trục Nhật Pháp Vương của Đại Tuyết sơn, lại ham thú chơi bời, vì muốn thưởng ngoạn một hạt châu, mà phái người đi vạn dặm tới Đông Tề tìm kiếm, ha ha, thật đúng là không sao kính trọng được!  Triết Bặc Đan Ba cả giận nói:
 

- Đại Pháp Vương là vì chữa thương, không phải như ngươi nói!

Lời vừa thốt ra, nhận ra mình lỡ lời, gã lập tức im miệng.

- Chữa thương?

Tề Ninh giật mình.

Sau khi biết được viên U Hàn châu kia có tác dụng chữa trị vết thương, hắn vẫn lấy làm lạ, vì sao Trục Nhật Pháp Vương lại phái người đến Trung Nguyên tìm kiếm. Hắn nghĩ hẳn là có một nhân vật trọng yếu của vương quốc Cổ Tượng bị thương, không có U Hàn châu thì không thể trị được. Mặc dù hắn cũng từng nghĩ là Trục Nhật Pháp Vương bị thương, nhưng lại nghĩ Trục Nhật Pháp Vương là một vị đại tông sư, thân thể đã đạt tới cảnh giới rất cao, muốn làm một đại tông sư bị thương, cũng không phải là chuyện dễ. Bởi vậy hắn cho rằng người bị thương không phải là Trục Nhật Pháp Vương.

Lúc này hắn dùng biện pháp khích tướng, lại khiến Triết Bặc Đan Ba không kìm chế được mà nói ra, người bị thương lại chính là Trục Nhật Pháp Vương.

Hắn giật mình thầm nghĩ, ở vương quốc Cổ Tượng, Trục Nhật Pháp Vương đều có thần miếu cung phụng, cho thấy địa vị của Trục Nhật Pháp Vương ở vương quốc Cổ Tượng cao như thế nào. Một người có địa vị cao như thế, lại là một đại tông sư không xuất thế, hắn thực sự không tưởng tượng nổi, Trục Nhật Pháp Vương lại bị người khác đả thương.

Tề Ninh hơi trầm tư, lại cười lạnh một cách quái dị, nói:

- Người xuất gia không nói dối, Triết Bặc Đan Ba, bây giờ khả năng ăn nói bừa bãi của ngươi càng ngày càng lợi hại! Trục Nhật Pháp Vương lợi hại như vậy, làm sao có thể bị thương? Cho dù ông ấy thực sự bị thương, với một nhân vật như ông ấy, việc bị thương không phải là chuyện nhỏ, thế mà chỉ cần một hạt châu là có thể trị liệu? Ngươi càng nói càng thái quá!

- Ta không nói dối!

Triết Bặc Đan Ba căm giận nói:

- Ta…!

Gã muốn nói lại thôi, do dự một hồi, cuối cùng ngậm miệng không nói thêm lời nào.

Tề Ninh lại cảm thấy việc này rất quan trọng, bèn cố ý thản nhiên nói:

- Nếu các ngươi tới Đông Tề, đương nhiên biết Đông Tề cũng có một vị đại tông sư.

- Ta…đương nhiên ta biết.

Triết Bặc Đan Ba rõ ràng không phải là một người giởi che giấu:

- Ngươi muốn nói đảo chủ Bạch Vân đảo ở Đông Hải chứ gì?

- Không sai,

Tề Ninh nói:

- Bạch Vân đảo đảo chủ và Trục Nhật Pháp Vương đều là đại tông sư, nếu Trục Nhật Pháp Vương thật sự bị thương, làm sao có thể để người khác biết? Các ngươi tới Đông Tề tìm hạt châu cho Trục Nhật Pháp Vương, tất nhiên Đông Hải đảo chủ sẽ biết được, chẳng lẽ các ngươi không sợ Đông Hải đảo chủ biết việc này?

Triết Bặc Đan Ba hừ lạnh một tiếng, nói:

- Hắn biết thì sao? Vị đảo chủ Đông Tề kia cũng…!

Gã do dự một chút, rốt cuộc không nói tiếp.

Trong lòng nghiêm nghị, Tề Ninh cũng mơ hồ đoán được phần nào, cố ý cười nói:

- Chẳng lẽ ngươi muốn nói Đông Hải đảo chủ cũng bị thương? Ha ha ha, quá sức vô lý! Nếu Đông Hải đảo chủ cũng bị thương, há ông ta để cho các ngươi biết?

Ngươi ăn nói lung tung, nếu Đông Hải đảo chủ biết ngươi ở đây nguyền rủa ông ta, ngươi cũng biết hậu quả rồi đó!

Triết Bặc Đan Ba lạnh lùng nói:

- Ta không nguyền rủa hắn, hắn……hắn vốn cũng bị thương.

Hơn nữa…hừm, đến bây giờ vẫn không thể trị hết, hạt châu kia vốn ở trong tay hắn!

- Hạt châu đó từng ở trong tay Đông Hải đảo chủ?

Tề Ninh nhíu mày:

- Làm sao ngươi biết?

Triết Bặc Đan Ba nói:

- Ta không nói cho ngươi biết đâu.

- Ha ha, chính ngươi không thể nói rõ, cho nên mới nói như vậy.

Tề Ninh vờ giễu cợt:

- Ngươi nói hạt châu là để Trục Nhật Pháp Vương chữa thương, lại nói là Đông Hải đảo chủ cũng bị thương, vậy thì vì sao Đông Hải đảo chủ không giữ hạt châu lại cho mình, mà lại tặng cho các ngươi?

Hắn lắc đầu, cười nói:

- Ngươi nói dối còn không thông, vậy mà cứ ở đó ăn nói lung tung.

Mặc dù không thể động đậy, nhưng Triết Bặc Đan Ba đỏ mặt tới tận mang tai, cãi lý:

- Ta không ăn nói lung tung, hạt châu kia cũng không phải là hắn tặng cho bọn ta, mà là chúng ta trao đổi lấy về.

- Đổi về?

Tề Ninh vờ nghi ngờ:

- Ngươi nói hạt châu đó rất trân quý, các ngươi lấy gì mà trao đổi với Đông Hải đảo chủ? Ha ha, cho dù Đông Hải đảo chủ thực sự muốn trao đổi, e rằng các ngươi cũng không thể tìm được thứ gì quý giá để đổi với ông ấy.

- Thiên Niên Tuyết Liên!

Triết Bặc Đan Ba buột miệng, tức đỏ mặt:

- Thiên Sơn tuyết liên của chúng ta còn quý giá hơn hạt châu kia gấp trăm lần!

- Thiên Niên Tuyết Liên?

Tề Ninh càng nghe, trong lòng càng kinh ngạc, hắn biết Triết Bặc Đan Ba không nói dối. Nếu là như vậy, Trục Nhật Pháp Vương và Đông Hải đảo chủ đã ngầm tiến hành một giao dịch, bọn Cống Trát Tây từ Thanh Tạng xa xôi vạn dặm mang theo Thiên Niên Tuyết Liên tới Đông Tề, âm thầm đổi lấy U Hà châu.

Tề Ninh chưa từng nhìn thấy Thiên Niên Tuyết Liên, thế nhưng hắn có nghe lời đồn về loại thực vật quý hiếm này.

Tục truyền, Thiên Niên Tuyết Liên sinh trưởng trên đỉnh Đại Tuyết sơn, đó là nơi vô cùng lạnh lẽo. Thiên Niên Tuyết Liên vô cùng quý giá, số lượng rất thưa thớt, nói là vô giá cũng không quá lời.

Mà U Hàn châu ẩn trong bụng trai Long mẫu dưới đáy biển sâu, cũng là vật cực kỳ hiếm thấy.

Tề Ninh từng nghe Đường Nặc nói, trong “Bách Thảo tập” có ghi chép ba loại dược vật quý giá ở nơi rất lạnh, đứng thứ nhất là Huyền Vũ đan, đó là thần đan trong miệng thần thú Huyền Vũ trong truyền thuyết, đứng thứ hai là Trấn Hồn ngọc, nghe nói nó có thể giúp hồn phách con người không mất, đứng thứ ba là U Hàn châu.

Tuy U Hàn châu chỉ đứng thứ ba, nhưng hai dược vật đứng trên nó hầu như chỉ tồn tại trong vu thuật (phép phù thủy), bởi vậy giá trị của U Hàn châu cũng có thể nói là vô giá.

Hai loại dược liệu hiếm quý vô giá được trao đổi cho nhau, nếu không phải do chính miệng Triết Bặc Đan Ba nói ra, Tề Ninh sẽ không sao tưởng tượng nổi.

Chỉ có điều, hắn không sao giải thích được, vì sao hai đại tông sư phải bí mật trao đổi dược liệu?

Theo lời của Triết Bặc Đan Ba, Trục Nhật Pháp Vương và Đông Hải đảo chủ đều bị thương và hai người đều đang tìm kiếm dược vật để chữa trị thương thế cho mình.

Thiên Niên Tuyết Liên và U Hàn châu đều là dược liệu hiếm thấy trên thế gian, nếu như hai người đều phải chữa thương, vì sao Trục Nhật Pháp vương không thể dùng Thiên Niên Tuyết Liên, còn Đông Hải đảo chủ không thể dùng U Hàn châu? Hắn ngẫm nghĩ một chút, liền hiểu ra.

Nếu nói hai bên trao đổi dược liệu cho nhau, như vậy cho thấy Thiên Niên Tuyết Liên không thể trị được thương thế cho Trục Nhật Pháp Vương, mà U Hàn châu cũng không thể trị được thương thế của Đông Hải đảo chủ. Bởi vậy hai bên mới âm thầm giao dịch, lấy dược liệu của đối phương để trị liệu cho mình.

Thế nhưng vì sao hai đại tông sư lại bị thương? Trong thiên hạ, kẻ nào có thể làm cho hai vị đại tông sư này bị thương?

Trục Nhật Pháp Vương ở tận Đại Tuyết sơn, Đông Hải đảo chủ quanh năm ở tại đảo Bạch Vân ở Đông Hải, cả hai đều là nơi rời xa trần thế, người bình thường đừng nói dám tới động chạm vào đại tông sư, mà e rằng ngay cả việc tới gần họ thôi, cũng còn không có gan, làm sao có thể làm gì được họ?

Người có thể làm đại tông sư bị thương, tìm khắp thiên hạ, e rằng cũng chỉ có đại tông sư, lẽ nào giữa các đại tông sư đã phát sinh tình huống tranh đấu?  Hắn lại nghĩ tới Hướng Bách Ảnh từng đề cập tới mấy vị đại tông sư.
 

Mấy đại tông sư này đều có tính nết rất kỳ quặc. Hơn nữa, họ đều ràng buộc với mệnh số của một quốc gia. Đã lên tới địa vị này, nếu không ở trong tình huống vạn bất đắc dĩ, các đại tông sư tuyệt đối sẽ không quyết đấu với nhau.

Tề Ninh thậm chí còn đặt mình vào hoàn cảnh của người khác để suy nghĩ, một khi bản thân ràng buộc với vận mệnh của một quốc gia, nếu các đại tông sư quyết đấu, tất nhiên sẽ là lưỡng bại câu thương, do đó tạo cơ hội để các đại tông sư khác vượt lên. Đương nhiên là các đại tông sư sẽ không để tình trạng này xảy ra, bởi vậy họ cũng tuyệt đối không tùy tiện xuất thủ.

Hắn càng nghĩ càng thấy chuyện này rất kỳ lạ.

Bọn Cống Trát Tây mang theo thiên niên tuyết liên đến Đông Tề, cho thấy trước khi họ tới Đông Tề, họ đã biết Đông Hải đảo chủ bị thương rồi. Như vậy lần trước hắn gặp Mạc Lan Thương trong Quỷ Trúc lâm, hẳn là ông ta cũng đã bị thương.

Lúc đó nhìn thấy Mạc Lan Thương khí chất siêu nhiên, Tề Ninh hoàn toàn không nhìn ra ông ta có gì không ổn. Điều này có thể do năng lực của hắn chưa đủ, nhưng lần đó Kiếm Thần Bắc Cung Liên Thành cũng xuất hiện.

Kẻ phàm phu tục tử không thể phát hiện thương thế của đại tông sư, nhưng Kiếm Thần cũng là đại tông sư, ông ta không thể không nhìn ra. Nếu như Mạc Lan Thương bị thương, hôm đó nhất định Bắc Cung Liên Thành đã có thể phát hiện, mà nếu như vậy, làm sao Bắc Cung Liên Thành có thể dễ dàng bỏ qua cơ hội?

Đương nhiên đại tông sư không có tâm tư đi tranh cao thấp với người bình thường, nhưng giữa các đại tông sư với nhau, tất nhiên trong lòng vẫn tồn tại cái mong muốn “tiếu ngạo thương khung”, nếu có cơ hội áp chế đại tông sư khác, trở thành duy ngã độc tôn, đó là một thứ cám dỗ có thể hấp dẫn bất cứ đại tông sư nào.

Tề Ninh suy nghĩ rất nhanh, càng nghĩ càng thấy kỳ lạ.

Triết Bặc Đan Ba thấy Tề Ninh ngẫm nghĩ, dường như cũng nhận ra mình đã nói điều không nên nói, môi gã giật giật, mặt lúc xanh lúc trắng, nhưng cũng không biết phải làm thế nào.

 

0.05825 sec| 2457.227 kb