Quái nhân kia vẻ mặt khó coi, cũng không dừng bước, tiếp tục tới gần, vung tay chộp lấy Điền phu nhân. Điền phu nhân quá sợ hãi, nhắm mắt lại, hai tay cầm bầu rượu, lập tức đập tới.

Quái nhân trở tay một cái, bầu rượu liền bị đánh vỡ. Trên mặt lộ vẻ giận dữ, quái nhân vung bàn tay to lớn chộp vào mặt Điền phu nhân. Ngay lúc này, một bóng người từ phía sau lưng Điền phu nhân chợt hiện, Tề Ninh từ dưới đất bật lên như một cái lò xo, tung một chưởng đánh vào người quái nhân.

Quái nhân biến sắc, rõ ràng thật sự không ngờ Tề Ninh lại tỉnh lại, đôi mắt lộ vẻ hoảng sợ. Gã vung tay phải đỡ lấy một chưởng của Tề Ninh, lập tức hai chân chà trên mặt đất, thân hình bị đẩy lui về phía sau mấy bước. Tề Ninh cũng đã nhẹ nhàng đáp xuống trước mặt Điền Tuyết Dung, bảo vệ trước mặt nàng.

Quái nhân lui về phía sau vài bước, lại vung tay lên, một vật gì đó trong tay gã bắn ra, nhưng không bắn về phía Tề Ninh, mà bắn về phía ngọn đèn dầu. “Bốp” một tiếng, ngọn đèn dầu lập tức tắt ngúm, trong phòng tối om. Quái nhân liền lao tới cửa sổ, nhảy ra ngoài, thân hình Tề Ninh chớp động, đi sau mà đến trước, trong nháy mắt đã chặn trước mặt quái nhân kia.

Lúc đối chưởng với quái nhân, Tề Ninh đã biết nội lực của đối phương cũng không tệ, nhưng vẫn còn kém mình một chút, hiển nhiên là võ công của gã còn chưa bằng mình.

Đã thăm dò được trình độ võ công của đối phương, đương nhiên là Tề Ninh càng bình tĩnh, gã kia ném bể ngọn đèn dầu muốn chạy trốn, làm sao Tề Ninh có thể để gã được toại nguyện.

Tuy nhiên quái nhân này vừa thấy Tề Ninh tỉnh dậy, lập tức có ý định chạy trốn, cũng cho thấy trong lòng gã có sự kiêng kỵ đối với Tề Ninh.

Quái nhân thấy Tề Ninh chặn lối đi, biết là không dễ thoát thân, liền liên tiếp đánh ra bốn chưởng, kình phong rít lên vù vù.. Tề Ninh thấy chiêu thức của gã hơi quái dị, nhưng cũng không được tinh diệu lắm, hắn dễ dàng hóa giải bốn chưởng của gã. Quái nhân kia có vẻ hơi sợ hãi, thúc đẩy chưởng lực, trong nháy mắt tân công liên tiếp bảy, tám chiêu, Tề Ninh vẫn lần lượt hóa giải như trước, nhưng không lập tức phản công.

Người trong nghề vừa ra tay, là đã có thể đánh giá được ngay, vừa đối chưởng với quái nhân, Tề Ninh đã biết nội lực của quái nhân không cao. Mặc dù trong lòng nắm chắc, nhưng hắn vẫn không xem thường đối phương, thầm nghĩ không biết có phải người nọ còn ẩn giấu thực lực hay không.

Nhưng lúc này, quái nhân chỉ muốn thoát thân, hiển nhiên là toàn lực xuất thủ, chiêu thức của gã mặc dù quái dị, nhưng đối với Tề Ninh, chiêu thức này cũng không lợi hại lắm, hắn có thể ung dung đón đỡ.

Trong khoảnh khắc ngọn đèn dầu tắt đi, Điền phu nhân lạnh người, bốn phía tối om, nàng kinh hồn táng đởm, lúc đầu còn không hiểu chuyện gì xảy ra. Khi đôi mắt hơi thích nghi với bóng tối, nàng mới mơ hồ nhìn thấy hai bóng đen đang đánh nhau ở không xa trước mặt mình. Nàng cũng không biết rốt cuộc là ai chiếm thượng phong, lo sợ Tề Ninh có sơ xuất, muốn đi ra ngoài gọi người tới hỗ trợ, nhưng lúc này đừng nói đứng dậy, ngay cả hơi sức để kêu lên, nàng cũng không có.

Cả người nàng rũ rượi, hai chân như nhũn ra, không đứng dậy nổi, chỉ có thể ngồi co quắp trên nền nhà, không thể động đậy.

Nàng chưa từng chứng kiến một trận đấu như thế này. Mặc dù trước đây, vì bảo vệ Điền gia, nàng đã từng lập ra lôi đài muốn tìm một người con rể có thân thủ lợi hại, nhưng vẫn chưa từng đến lôi đài. Lúc này, nhìn thấy hai bóng đen lồng vào nhau, cảm nhận được kình phong vù vù, trái tim như muốn nhảy ra khỏi cổ họng, thân thể trước đó bị Tề Ninh ôm nóng lên, bây giờ cũng lạnh toát.

Chợt nghe hai tiếng “Bịch, bịch” vang lên, rồi một tiếng kêu đau đớn, sau đó lại hai tiếng “phụp phụp”, sau đó trong phòng liền im lìm.

Tim đập dồn dập, Điền phu nhân cũng không biết xảy ra chuyện gì, đầu óc mơ hồ, chỉ khi ánh lửa lóe lên, nàng mới hồi phục tinh thần.

Nàng nhìn thấy quái nhân kia nằm thẳng đơ trên sàn, cũng không nhúc nhích, còn Tề Ninh thì bước tới thắp đèn.

Tề Ninh thắp sáng ngọn đèn dầu, không để ý tới quái nhân, mà trước hết đi tới bên cạnh Điền phu nhân, ngồi xổm xuống, thấy rõ thân thể nàng vẫn còn run, lại thấy gương mặt nàng đầy kinh sợ, liền dịu dàng mỉm cười, đặt tay lên vai nàng, dịu dàng nói:

- Không sao rồi, phu nhân bình tĩnh lại!

Thấy Tề Ninh bình yên vô sự, lúc này Điền phu nhân mới thở phào nhẹ nhõm, yếu ớt hỏi:

- Hầu gia, ngài…ngài không sao chứ?

- Không sao, đừng lo lắng.

Tề Ninh thấy trán Điền phu nhân ướt đẫm mồ hôi lạnh, biết đêm nay thiếu phụ xinh đẹp này vô cùng hoảng sợ, mà tất cả chuyện này đều do hắn mà ra, bởi vậy hắn cảm thấy hơi xấu hổ, dịu dàng nói:

- Chuyện này cứ để ta lo liệu, nàng yên tâm đi! Có thể đứng lên không?

Điền phu nhân “ừm” một tiếng, tay chống sàn nhà định đứng lên, thế nhưng hai chân vẫn nhũn ra, chỉ hơi đứng dậy, hai chân vô lực, “Ôi” một tiếng, liền ngã xuống. Tề Ninh thuận tay ôm Điền phu nhân vào lòng. Thân hình Điền phu nhân dựa vào người Tề Ninh, lúc này không phải vì đóng kịch như trước đó, cảm giác tất nhiên là khác hẳn. Gương mặt Điền phu nhân hơi đỏ lên, Tề Ninh cũng kề tai nàng khẽ hỏi:

- Trên người không còn hơi sức?  Hắn cũng hiểu được, một thiếu phụ bình thường, nhìn thấy cảnh tượng kinh tâm động phách tối nay, nếu vẫn có thể bình tĩnh tự nhiên, mới là chuyện lạ.
 

Phu nhân hơi xấu hổ, thầm nghĩ mình sợ hãi tới mức độ này, quả là mất mặt trước mặt Hầu gia, nên khẽ cắn môi. Tề Ninh một tay ôm thắt lưng nàng, một tay nâng cánh tay nàng, đỡ nàng đứng dậy.

Sau khi đứng lên, khí lực trên người Điền phu nhân hơi khôi phục lại, nàng rất khéo léo thoát khỏi vòng tay nâng đỡ của Tề Ninh, liếc nhìn quái nhân phía bên kia, lòng còn sợ hãi nói:

- Hầu gia, hắn…!

- Hắn chưa chết.

Tề Ninh nhẹ giọng nói:

- Nàng ra ngoài trước đi, giúp ta canh chừng bên ngoài, không cho bất cứ ai đến gần. Người này là người quen cũ của ta, để ta khuyên nhủ hắn, bảo hắn sau này không nên làm điều xằng bậy.

Điền phu nhân tuy rằng hãy còn mờ mịt không hiểu, nhưng trong lòng cũng biết, quái nhân kia tìm tới Điền gia, rõ ràng là vì Tề Ninh mà hành động, cho nên trong lòng cũng có phần phức tạp.

Nàng tiếp cận Tề Ninh, nguyên nhân quan trọng nhất cũng là vì muốn dựa vào hắn. Sau khi đặt được quan hệ với Cẩm Y hầu, việc kinh doanh của Điền gia thực sự trên rất thuận lợi, hơn nữa trước đó Tề Ninh còn nhập vốn với một số bạc rất lớn. Điều này giống như là cột chặt Điền gia vào chùng một chỗ với Cẩm Y Tề gia, đương nhiên Điền phu nhân hết sức vui mừng.

Nhưng lúc này nàng đã biết, giao hảo với Cẩm Y Tề gia, mặc dù là điều tốt mà nhiều người cầu còn không được, nhưng đồng thời cũng gánh chịu nhiều nguy hiểm.

Kẻ thù của Cẩm Y Tề gia không ít, Điền gia thân cận với Cẩm Y Tề gia, đương nhiên cũng thành cái gai trong mắt họ.

Trong lòng bất an, Điền phu nhân hết sức bối rối, cũng không muốn cuốn vào quá xa trong mối quan hệ này. Nghe Tề Ninh dặn, nàng hơi mờ mịt ra cửa, ngồi xuống một cái đôn đá bên bờ ao ngoài cầm thất, muốn tỉnh táo lại.

Tề Ninh chờ Điền phu nhân ra khỏi cửa, mới kéo một cái ghế tới bên cạnh quái nhân, ngồi xuống nhìn gã.

Khuôn mặt của quái nhân lúc thì tím bầm, lúc thì tái nhợt, tức giận thấp giọng nói:

- Ngươi mau giết ta đi, ta sẽ không cung khai đâu.

Tề Ninh thản nhiên mỉm cười, nói:

- Ngươi không nói, không có nghĩa là ta sẽ không biết. Ngươi là lạt ma của vương quốc Cổ Tượng ở Thanh Tạng, theo Cống Trát Tây tới Đông Tề, ta nói đúng không?

Quái nhân kia kêu lên:

- Ta không biết vương quốc Cổ Tượng nào cả, cũng không biết Cống Trát Tây là ai, ngươi giết ta đi!

Tề Ninh gỡ cái mũ trên đầu gã xuống, lập tức lộ ra một cái đầu trọc bóng lưởng, cười nói:

- Đại sư, người xuất gia không nói dối, ngươi ăn nói lung tung như vậy, chẳng lẽ không sợ Phật tổ trách tội sao?

Vẻ mặt giận dữ, nhưng bị Tề Ninh điểm huyệt câm, lúc này gã quái nhân kia hoàn toàn không thể nhúc nhích, chỉ có thể trợn mắt nhìn Tề Ninh.

- Sở quốc và vương quốc Cổ Tượng của các ngươi không phải là nước đối địch, Cẩm Y Tề gia ta và các ngươi dường như cũng không có thù hận gì.

Tề Ninh thở ra:

- Trước kia lúc ở Đông Tề, các ngươi và người của Bắc Hán xảy ra xung đột, Sở quốc chúng ta còn từng giúp các ngươi, cớ sao các ngươi không biết điều, lấy oán trả ân?

- Ngươi làm cái gì, chẳng lẽ trong lòng không tự biết?

Lạt tức giận nói:

- Ngươi trộm đồ của chúng ta, còn vờ làm người tốt, nhất định Pháp Vương sẽ không tha cho ngươi.

Tề Ninh biết “Pháp Vương” trong lời nói của gã là Trục Nhật Pháp Vương của phái Đại Tuyết Sơn, một trong ngũ đại tông sư, đám lạt ma Cống Trát Tây đều là đệ tử thuộc quyền của Trục nhật Pháp Vương.

Điều làm hắn giật mình là đám lạt ma này lại tức giận mắng hắn trộm đồ của họ, điều này cũng cho thấy, đám Cống Trát Tây rốt cuộc đã xem hắn là đối tượng nghi ngờ.

Ban đầu hắn cũng là mượn gió bẻ măng, lấy đi U Hàn châu, nhằm đổ tội cho người Bắc Hán, khơi mào mâu thuẫn giữa người Bắc Hán và Lạt ma Thanh Tạng, mà điều đó cũng đã thật sự xảy ra trên thực tế.

Chỉ là lúc đánh rơi U Hàn châu, đám người Cống Trát Tây cũng kiên nhẫn tìm kiếm, quấn lấy người Bắc Hán như âm hồn bất tán, không ngờ bây giờ tại kinh thành Sở quốc, đám lạt ma này lại theo dõi hắn.

Tề Ninh không biết rốt cuộc đám lạt ma của vương quốc Cổ Tượng có bao nhiêu người tới kinh thành, nhất là Cống Trát Tây, không biết bây giờ đang ở đâu. Hắn thản nhiên nói:

- Trộm đồ của các ngươi? Ta không hiểu các ngươi đang nói cái gì! Cái hộp của các ngươi, chẳng phải đã bị người của Bắc Hán trộm đi rồi sao? Chẳng lẽ họ vẫn không trả lại cho các ngươi?

- Vật đó không có trong tay họ.

Lạt ma cười lạnh nói:

- Ngày đó chúng ta bắt một người của bọn họ, dùng đủ loại hình phạt để xét hỏi, hắn vẫn nói người trộm đồ ngày hôm đó không phải là hắn hoặc đồng bọn của hắn, cho tới bây giờ, hắn vẫn giữ nguyên lời khai. Với những thủ đoạn xét hỏi gây đau đớn khủng khiếp như vậy, không ai có thể tiếp tục nói dối!

Gã nhìn thẳng vào mắt Tề Ninh:

- Về sau, chúng ta nghĩ ra, ngày đó trong dịch quán của Đông Tề, ngoài người Bắc Hán, còn có người Sở quốc các ngươi, có lẽ các ngươi sai người trộm đi vật kia, cố ý gây xích mích ly gián.

Tề Ninh hơi chấn động, thầm nghĩ rốt cuộc những lạt ma này cũng đã nghĩ tới điều đó, xem ra, đám lạt ma này thật sự đã tốn rất nhiều tâm sức. Tuy nhiên ngoài mặt hắn vẫn bình tĩnh, cười lạnh nói:

- Các ngươi nghi ngờ ta, cho nên âm thầm theo dõi ta, nhọc lòng hiếp bức nữ nhân, muốn hại ta ở chỗ này? Ha ha, người xuất gia luôn từ bi, ta thấy các ngươi không biết đâu là giới hạn, quả nhiên là rất đê tiện!

- Chỉ cần lấy lại vật kia, dù phải trả giá đắt, chúng ta cũng chấp nhận.

Lạt ma giận dữ:

- Ngươi là quý tộc của Sở quốc, nhưng lại trộm cắp như thế, cũng không đẹp mặt gì!

Tề Ninh giơ chân lên, giẫm mạnh lên người lạt ma, lạnh lùng nói:

- Lạt ma của vương quốc Cổ Tượng, làm hại hầu tước của Sở quốc, đây là ngươi muốn khơi mào phân tranh giữa hai nước?

Cống Trát Tây ở đâu, bảo hắn tới nói chuyện với lão tử!

 

0.13912 sec| 2476.984 kb