Cố Thanh Hạm liếc nhìn Thái phu nhân bên kia, rồi mới hạ giọng nói:
- Ninh nhi, hai người trông coi chuồng ngựa bị mất tích, có phải là Đầu trâu, Mặt ngựa?
Tề Ninh biết Cố Thanh Hạm là người thông minh, tất nhiên đã sớm đoán được, hắn gật đầu nói:
- Hẳn là bọn họ rồi. Tam nương, trước kia người nghe trên người bọn họ có mùi, nhưng không nhớ ra là mùi gì, bây giờ đã rõ, đó chính là mùi khó ngửi trong chuồng ngựa.
- Hình như là vậy.
Cố Thanh Hạm thản nhiên chỉnh lại quần áo, rồi thấp giọng hỏi:
- Bây giờ bọn họ ở đâu?
- Tam nương không cần lo lắng, Đầu trâu, Mặt ngựa đã hoàn toàn biến mất khỏi cõi đời này rồi, không ai có thể tìm được bọn họ.
Tề Ninh biết Cố Thanh Hạm sợ hãi nhất là hai người Ngưu Đầu, Mã Diện, liền nhẹ nhàng an ủi:
- Từ nay về sau, người không còn phải sợ bất cứ ai, có ta ở đây, người không cần lo lắng.
Cố Thanh Hạm thầm nghĩ hiện giờ người làm ta lo lắng nhất chính là ngươi, nhưng vừa rồi khó khăn lắm mới chuyển được đề tài câu chuyện, đương nhiên nàng không tiện nói ra điều đó, nhẹ giọng hỏi:
- Vậy ngươi cũng biết lai lịch của Đầu trâu, Mặt ngựa?
Tề Ninh thầm nhủ mình không nên nói nhiều với nàng, nếu cho nàng biết Đầu trâu, Mặt ngựa có thể có quan hệ sâu xa với Đại Quang Minh Tự, e rằng thiếu phụ xinh đẹp này lại ăn ngủ không yên, bèn cười nói:
- Tam nương cũng biết lai lịch của bọn họ?
Cố Thanh Hạm lắc đầu, nhíu mày nói:
- Ta cũng không đến chuồng ngựa, tuy biết trong phủ có hai người đó, nhưng chưa từng gặp, chỉ biết là bọn họ ở trong phủ rất nhiều năm.
- Từ chiêu số võ công của bọn họ, Cửu Khê Độc Vương đã nhận ra, trước kia bọn họ chỉ là vũ phu lưu lạc giang hồ, có lẽ được Hầu phủ thuê làm thủ vệ, thân phận bên ngoài không rõ ràng. Tề Ninh khuyên nhủ:
- Hai người đó vô thanh vô tức biến mất, sẽ không có ai quan tâm, Tam nương không cần suy nghĩ nhiều.
Cố Thanh Hạm thở dài, nói:
- Vậy…Vậy, sau này ngươi định đối xử với bà ấy như thế nào?
- Tam nương nghĩ nên như thế nào?
Tề Ninh hỏi ngược lại.
Cố Thanh Hạm suy nghĩ một chút, đáp:
- Bất kể nói như thế nào, bà ấy vẫn là tổ mẫu của ngươi, mặc dù…mặc dù trước đây bà ấy không đúng, nhưng…nhưng dù sao cũng là máu mủ ruột rà, sau này ngươi cũng nên chăm sóc bà ấy cho tốt.
Tề Ninh thầm nghĩ, ta đây và bà ta không hề là máu mủ thâm tình gì cả, nhưng cũng biết Cố Thanh Hạm là người dễ mềm lòng, nên gật đầu nói:
- Bà ấy không còn tri giác, sau này phái người đút cho bà ấy ăn mỗi ngày là được. Tuy nhiên viện này không nên để người khác tới, Tam nương cũng không thể một ngày ba bữa chăm sóc. À, nha hoàn bên cạnh Tam nương, tên là Băng Xảo có phải là người đáng tin cậy không?
Cố Thanh Hạm gật đầu nói:
- Nó theo ta nhiều năm, là nha hoàn tâm phúc của ta, có thể tin cậy.
- Tam nương sai nha hoàn đó hàng ngày chăm sóc bà ta là được rồi.
Tề Ninh nói:
- Miễn là không để bà ta chết đói là được.
Giọng hắn hết sức lãnh đạm, Cố Thanh Hạm cau đôi mày thanh tú, lập tức kín đáo thở dài. Tề Ninh nhẹ giọng hỏi:
- Tam nương có nghĩ là ta đối với bà ấy quá lạnh lùng? - Ta cũng không biết phải nói sao.
Cố Thanh Hạm cười khổ nói:
- Ngươi dối xử với bà ấy như vậy, dù sao vẫn có nguyên do. Do dự một chút, nàng lại thấp giọng nói:
- Ninh nhi, bà ấy…bà ấy có nhắc tới mẫu thân ngươi hay không?
Tề Ninh lắc đầu, thở dài:
- Vĩnh viễn sẽ không thể biết được điều gì về mẹ ta từ miệng bà ấy.
Hắn thầm nghĩ, đêm đó Liễu Tố Y do khó sinh mà chết, lúc đó người ở đây rất ít, chỉ có mấy người, hai bà đỡ đã không biết đi về đâu, hắn vẫn cho rằng có lẽ họ đã bị giết diệt khẩu. Mà Tịnh Trần, một trong hai vị cao tăng có mặt lúc đó, đã bị Mộ Dã Vương giết chết, hiện giờ nhân chứng còn sống, chỉ còn lại Thái phu nhân và Tịnh Không đại sư.
Hôm nay lão thái bà biến thành một cái xác không hồn, bây giờ người biết chuyện phát sinh đêm đó, chỉ còn lại một mình Tịnh Không đại sư của Đại Quang Minh Tự.
Tề Ninh và Liễu Tố Y vốn không có quan hệ huyết thống, Liễu Tố Y sống hay chết, cũng không liên quan gì nhiều tới hắn. Tuy nhiên từ đầu đến cuối, bất kể là Trác Thanh Dương của Quỳnh Lâm Thư Viện hay bang chủ Cái Bang Hướng Bách Ảnh, thậm chí là Đại Vu của Miêu gia, dường như đều khá quen thuộc đối với Liễu Tố Y.
Hơn nữa, khi nhắc tới Liễu Tố Y, Trác Thanh Dương và Đại Vu của Miêu gia đều kín như bưng, khiến chuyện về Liễu Tố Y càng thêm thần bí.
Chuyện năm xưa mà Hướng Bách Ảnh nhắc tới, dường như cũng là để kéo gần khoảng cách giữa Tề Ninh và Liễu Tố Y. Đối với vị hầu tước phu nhân thần bí kia, Tề Ninh cũng cảm thấy rất hiếu kỳ.
Quan trọng hơn cả là, Tề Ninh biết rõ bản thân Liễu Tố Y rất có thể liên quan tới bí mật rất lớn Cẩm Y hầu phủ. Hắn đi tới thế giới này, nếu đã lập tức có tất cả, đương nhiên sẽ không dễ dàng buông tay. Lúc này, bất kể là địa vị hay là quyền lợi, đều giúp hắn sống tốt ở thế giới này, mà sống thoải mái ở thế giới mới, đương nhiên là mục đích theo đuổi của hắn, bởi vậy một khi đã nắm được Cẩm Y hầu phủ, hắn tuyệt đối sẽ không dễ dàng buông tay. Muốn nắm một thế gia đại tộc như thế này trong tay, tất nhiên là phải cố gắng hiểu rõ tất cả về nó, bí mật người ngoài không biết, nhưng hắn cần phải biết. Tề Ninh linh cảm chuyện kỳ lạ xảy ra xoay quanh Liễu Tố Y năm xưa, là rất quan trọng, nếu có cơ hội mở ra bí ẩn năm xưa, tất nhiên là hắn rất vui lòng thực hiện.
Thấy Tề Ninh trầm ngâm suy nghĩ, Cố Thanh Hạm lại tưởng rằng Tề Ninh nhớ tới mẫu thân nên trong lòng phiền muộn, nàng dịu dàng nói:
- Ninh nhi, nếu mẫu thân ngươi biết cuộc sống hiện giờ của ngươi rất tốt, nhất định bà ấy sẽ rất hài lòng, đừng buồn rầu quá.
Tề Ninh mỉm cười, nhẹ giọng nói:
- Lời nói của Tam nương luôn khiến phiền muộn trong lòng ta tiêu tan, có Tam nương bên cạnh, đương nhiên ta sống rất tốt. Cố Thanh Hạm thầm biết không ổn, vội chuyển đề tài câu chuyện:
- Phật đường này khiến ta khó chịu, chúng ta …chúng ta ra ngoài đi. Lát nữa ta sẽ bảo Băng Xảo hàng ngày chăm sóc Thái phu nhân.
Nàng lại liếc mắt nhìn về phía bên kia, không nói thêm lời nào, liền xoay người bước ra cửa. Nàng bước đi rất nhanh, Tề Ninh biết Cố Thanh Hạm lo lắng cái gì, cũng quay đầu lại liếc nhìn lão thái bà, khóe môi thoáng hiện nụ cười nhạt, rồi cũng bước ra cửa.
Hai người cũng không ở lâu trong Phật đường. Ra tới sân Phật đường, hai người liếc nhìn nhau, vẻ mặt Tề Ninh vẫn bình tĩnh, nhưng Cố Thanh Hạm hơi lúng túng. Tuy nhiên, nghĩ tới Thái phu nhân giờ đây không còn tri giác, Đầu trâu, Mặt ngựa thì xác thịt đã tiêu tan, nỗi lo lắng lớn nhất từ bao năm qua của mình đã tan biến, nàng cảm thấy trong lòng rất nhẹ nhõm.
- Ninh nhi, ta nghe bọn bọn họ nói, ngươi đã trở thành quan viên của Hình bộ.
Thấy Tề Ninh chỉ nhìn mình mỉm cười, Cố Thanh Hạm có phần đề phòng, gượng cười nói:
- Trời cũng không còn sớm, ngươi mới nhậm chức, cũng đừng trì hoãn công vụ.
Tề Ninh cười nói:
- Hai ngày nữa ta mới sang Hình bộ điểm danh, hai ngày nay hoàng thượng đại hôn, ta đang được nghỉ ngơi hai ngày.
Ánh mắt xoay chuyển, hắn thấp giọng nói:
- Tam nương, hiện giờ ta cũng không có việc gì làm, hay là ta vào phòng nàng, chơi cờ với nàng?
- Không cần, không cần đâu!
Cố Thanh Hạm vội vàng xua tay:
- Ta không đánh cờ, ta…À, ta còn muốn đến phòng thu chi, dạo này không hỏi tới sự tình trong phủ, hôm nay gặp dịp, đến phòng thu chi xem sổ sách một chút.
Nàng xoay người, vội vã rảo bước, Tề Ninh gọi lại:
- Tam nương!
- Hả?
Tâm trạng phức tạp, Cố Thanh Hạm cảm thấy đầu óc rối loạn, đáp một tiếng, rồi quay đầu lại. Tề Ninh chỉ chỉ phía bên trái:
- Phòng thu chi ở phía kia, mới mấy ngày không đến, Tam nương đã quên rồi?
Cố Thanh Hạm đỏ mặt, tâm trạng hơi buồn bực, trừng mắt nhìn Tề Ninh một cái, nhưng lại lộ ra vẻ quyến rũ động lòng người. Nàng liền xoay người, vội vã đi về phía phòng thu chi.
Tề Ninh nhìn theo bóng lưng xinh đẹp của Cố Thanh Hạm, thở dài một tiếng, lẩm bẩm:
- Dù khó khăn cỡ nào, rốt cuộc nàng vẫn là vật nằm trong lòng bàn tay ta! Tam nương, nàng trốn không thoát đâu!
Trở lại đại sảnh, Tề Ninh gọi một gã người hầu tới, căn dặn:
- Đi tìm Tú Nương từ Đông Tề tới, bảo nàng ta tới phòng ta một chuyến, ta có chuyện cần gặp.
Gã gia nhân dạ một tiếng lui ra.
Tề Ninh định quay về viện, mới vừa ra cửa, đã thấy cách đó không xa một bóng dáng tuyệt đẹp đang đi tới. Bước đi uyển chuyển, thoa phượng rung rinh trên mái tóc, người mặc một chiếc áo lụa mỏng, xương quai xanh lộ ra một nửa, bên trong là một cái yếm màu hồng diễm lệ, bó chặt eo thon, càng làm nổi bật bộ ngực no đủ ràng buộc trong yếm, làn da trắng như tuyết, đôi mắt ngời sáng long lanh, khi bước đi, eo thon uốn éo, phong thái đẹp đẽ, đó chính là Điền phu nhân.
Trang phục của phụ nữ Sở quốc tuy không đến mức hở hang, nhưng cũng không bảo thủ, đó là trang phục Cố Thanh Hạm vẫn mặc thường ngày, trong sự trang trọng không mất đi vẻ nhẹ nhàng.
Thân thể đang độ chín muồi, mềm mại, nở nang, tươi đẹp của Điền phu nhân được bao bọc trong trang phục này, trông càng xinh đẹp động lòng người.
Điền phu nhân một tay dắt Điền Phù, nhìn thấy Tề Ninh, khuôn mặt xinh đẹp lập tức tươi cười, chân bước nhanh hơn nghênh đón.
Còn chưa tới gần hắn, nàng đã cười hỏi:
- Hầu gia ở trong phủ? Giọng nói thanh thoát, dứt khoát, lộ vẻ già giặn, dứt khoát, hoàn toàn không còn câu nệ như lúc ở một mình với Tề Ninh.
Tề Ninh cười thầm, nữ nhân là diễn viên trời sinh, sự biến đổi của hoàn cảnh và tâm tình, hoàn toàn có thể khiến nữ nhân diễn dịch thành vẻ phong tình ý nhị khác nhau.
- Phu nhân dẫn Điền cô nương tới tìm Đường cô nương sao?
Tề Ninh cười nói:
- Đường cô nương ở trong sân, tuy nhiên hai ngày nay nàng không được khỏe, cũng không biết bây giờ đã đỡ nhiều chưa, phu nhân tới xem thử.
Đêm đó Đường Nặc trúng độc, tuy Tề Ninh giúp nàng giải độc, nhưng bên hông nàng còn trúng một đao, thân thể dù sao cũng bị thương.
- Đường cô nương không khỏe?
Điền phu nhân sửng sốt, vội hỏi:
- Vậy…ta tới thăm Điền cô nương đã, hôm nay sẽ không làm phiền Điền cô nương xem bệnh.
Điền phu nhân bảo Điền Phù thi lễ với Tề Ninh, rồi dẫn Điền Phù định rời đi, chợt nghĩ tới điều gì, thấp giọng nói với Điền Phù mấy câu. Bệnh mắt của Điền Phù từ từ bình phục, tính tình cũng trở nên tốt hơn, rất ngoan ngoãn gật đầu đáp ứng, một mình đi về phía viện tử của Đường Nặc.
Chờ Điền Phù đi khỏi, Điền phu nhân mới tới gần Tề Ninh, nhẹ giọng nói:
- Hầu gia, thật ra…thật ra ngày hôm nay là ta tới tìm ngài.
- Ồ?
Tề Ninh mỉm cười, hạ giọng nói:
- Phu nhân có việc muốn phân phó? À, có phải là…
Hắn đưa mắt nhìn xung quanh, rồi thấp giọng nói:
- Nhạc phổ chỉnh lý xong rồi sao?
- Chưa…Vẫn chưa xong.
Ánh mắt Điền phu nhân hơi lóe lên, nhẹ giọng nói:
- Còn phải soạn vài ngày nữa, chỉ là…chỉ là ta muốn hỏi Hầu gia một câu, ngài…ngươi…Đêm nay ngươi có rảnh rỗi không?
Một phụ nữ xinh đẹp hỏi một chàng trai rằng buổi tối có rảnh rỗi hay không, điều này khiến trái tim tiểu Hầu gia đập rộn lên, vội nói:
- Có, có, có chứ! Phu nhân, hai ngày nay ta rất rảnh rỗi, phu nhân…?
Điền phu nhân thấy Tề Ninh trả lời nhanh nhẹn như vậy, mặt nóng lên, thấp giọng nói:
- Nếu Hầu gia rảnh rỗi, buổi tối ta làm mấy món nhắm, rất hân hạnh được đón tiếp Hầu gia đến uống vài chung rượu?
- Không thành vấn đề!
Tề Ninh đáp không chút nghĩ ngợi, cười tủm tỉm nói:
- Phu nhân đích thân xuống bếp, làm sao ta có thể không đến chứ?
Được, trời vừa tối là ta đến.
- Vậy…Ta trở lại để chuẩn bị. Tối nay, Hầu gia…Hầu gia nhất định đến nhé!
Mặt Điền phu nhân đỏ lên, dịu dàng thi lễ, xoay người rồi nhanh chân đuổi theo Điền Phù.
Tề Ninh ngắm nhìn bóng lưng xinh đẹp đong đưa của Điền phu nhân, trong lòng trong lòng lại cảm thấy hơi kỳ lạ, thầm nghĩ mỗi lần mỹ phụ này đối mặt với mình, đều rất căng thẳng, cứ y như là lúc nào mình cũng muốn chiếm tiện nghi của nàng ta vậy, vì sao ngày hôm nay đột nhiên thay đổi, chủ động mời mình uống rượu? Chẳng lẽ là có chuyện gì muốn nói với mình?
Lòng của nữ nhân sâu như bể, vô cùng khó dò, tuy nhiên cùng một mỹ phụ như vậy ngắm trăng đối ẩm bên hoa dưới trăng, cũng là chuyện rất thú vị, Tề Ninh thật sự vui vẻ tiếp nhận.
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo