Cố Thanh Hạm ngẩn ra, nhưng lập tức nói:

- Được, ta nói cho ngươi, trước kia ta tiếp cận ngươi, là bởi vì Thái phu nhân phân phái ta theo dõi ngươi, bởi vậy cho nên…cho nên ta mới gần gũi với ngươi. Ta là Tam nương của ngươi, chỉ có thể quý trọng ngươi, chứ không thể có tình yêu nam nữ.

Tề Ninh không hề nháy mắt, đăm đăm nhìn vào đôi mắt mê người của nàng:

- Người khẳng định là người không nói dối chứ?

Chỉ tay ra ngoài, hắn hỏi:

- Tam nương, ngoài kia là Bồ Tát, chẳng lẽ nàng nói dối trước mặt Bồ Tát?

Thân hình mềm mại run rẩy, chợt Cố Thanh Hạm đưa hai tay ôm mặt, run giọng nói:

- Ngươi đừng có ép ta được không? Ngươi…vì sao ngươi không nghe ta nói chứ?

Tề Ninh thấy thân thể mềm mại và nở nang của nàng khẽ rung động, tình cảm trong lòng càng dâng lên mạnh mẽ, liền tiến tới ôm chầm lấy Cố Thanh Hạm. Cố Thanh Hạm quá sợ hãi, vội vàng vùng vẫy, hai tay liều mạng đẩy hắn ra.

Tề Ninh rất mạnh mẽ, hắn ôm chặt cơ thể mềm mại của nàng vào lòng, Cố Thanh Hạm hoàn toàn không thể giãy ra được, hoảng sợ nói:

- Tề Ninh, ngươi muốn làm gì?

Tề Ninh cũng không hé răng, chỉ ôm chặt thân thể mềm mại của nàng, mắt nhắm lại. Từ mái tóc của Cố Thanh Hạm tỏa ra mùi thơm ngan ngát, như thấm vào tận ruột gan hắn. Ngực hắn bị Cố Thanh Hạm đè chặt, khiến hắn không khống chế được, hơi thở trở nên gấp gáp, trái tim đập thình thịch trong lồng ngực, dường như muốn nhảy ra ngoài.

Cố Thanh Hạm lại cố sức giãy giụa, nhưng nàng là thiếu phụ yếu ớt, làm sao có thể tránh thoát vòng tay của Tề Ninh. Nàng khẽ quát lên:

- Mau buông tay! Ninh nhi, đừng hồ đồ!

Tim nàng thật sự đập hơi mạnh, thầm nghĩ tiểu tử này vẫn luôn có tình ý đối với mình. Hôm nay, lão thái thái đã không còn tri giác, tiểu tử này đã diệt trừ được trở ngại lớn nhất của mình, không còn gì lo lắng, không chừng sẽ động vào mình.

Tề Ninh biết hôm nay Cố Thanh Hạm đang ở trong giai đoạn tình cảm mâu thuẫn. Hắn có thể cảm nhận được là đương nhiên nàng có tình cảm đối với mình, nhưng lại e ngại thân phận, nên không dám biểu lộ. Hôm nay Thái phu nhân đã trở thành cái xác không hồn, tình cảm mâu thuẫn trong lòng Cố Thanh Hạm sẽ càng thêm mãnh liệt.

Hắn biết mình chỉ cần lộ ra một chút dao động, thì tất nhiên Cố Thanh Hạm sẽ kiên quyết phân rõ giới hạn với hắn. Hắn chỉ có thể chủ động bày tỏ, quấn quýt không rời, từ đó mới có thể có cơ hội.

Một khi hắn đã biết rõ điểm này, thì nhất định sẽ không bỏ qua cơ hội. Hắn ôm chặt Cố Thanh Hạm, vờ mắt điếc tai ngơ trước lời nói của nàng, chỉ nhẹ giọng nói:

- Tam nương, đừng cử động, ngoan ngoàn nghe lời ta, để ta ôm người một chút!

- Ngươi…ngươi…bỉ ổi!

Hai gò má ửng đỏ, Cố Thanh Hạm vừa thẹn vừa giận, hai tay chống phía trước ngực, muốn đẩy Tề Ninh ra. Nhưng Tề Ninh vững như đá, dù nàng dùng hết hơi sức, cũng không làm hắn nhúc nhích tí nào. Thở hổn hển, nàng thầm nhủ không thể dùng sức chống lại hắn, bèn hạ giọng cầu xin:

- Ninh nhi, mau buông ra, ngươi không thể đối xử với ta như thế này!

Tề Ninh hơi do dự, nhưng rồi vẫn ôm chặt nàng, nhẹ giọng nói:

- Tam nương, ta không muốn làm người bị tổn thương, nhưng lại càng không muốn mất người, ta tuyệt đối không để người rời đi!

Vừa xấu hổ vừa buồn bực, Cố Thanh Hạm cắn môi, lại vùng vẫy mấy cái. Trời hôm nay hơi nóng nực, vóc người Cố Thanh Hạm vốn nở nang, rất dễ đổ mồ hôi, chỉ khoảng nửa khắc là mồ hôi đã nhễ nhại đầy người. Nàng biết mình sức yếu, cứ tiếp tục giằng co, hoàn toàn không thể tránh khỏi tay hắn, bèn dằn lòng, nhẹ giọng nói:

- Ninh nhi, Tam nương biết tâm tư của ngươi, nhưng ngươi cũng phải suy nghĩ cho Tam nương. Mấy năm nay Tam nương đối với Tề gia các ngươi coi như cũng có một chút công lao, ngươi…dù sao ngươi cũng đừng làm khó Tam nương. Ninh nhi ngoan, ngươi buông ta ra trước đi, chúng ta… chúng ta từ từ nói chuyện.

Nàng dùng lời lẽ nhẹ nhàng, càng khiến Tề Ninh thích thú. Hắn kề tai Cố Thanh Hạm, nói:

- Tam nương, ta đã nói rồi, bất kể có trở ngại gì, ta vẫn muốn người là nữ nhân của ta. Mặc kệ người nói như thế nào, cũng đừng mong chạy trốn khỏi tay ta!

Mặt hơi lạnh lùng, Cố Thanh Hạm hừ lạnh một tiếng, nói:

- Vậy ngươi muốn Tam nương trở thành cái gì? Một thứ đồ chơi sao?

Tề Ninh, ngươi…ngươi làm ta quá thất vọng rồi!

- Ta luôn kính trọng Tam nương, tuyệt đối không có lòng khinh nhờn người.

Tề Ninh khẽ nói, thầm nghĩ hay là mình nói thật thân phận của mình cho Cố Thanh Hạm biết, làm rõ ràng chân tướng, hai người sẽ không còn quan hệ họ hàng gì nữa, trong lòng không còn trở ngại, đôi bên đều sẽ vui vẻ. Tuy nhiên việc này rất quan trọng, trong lúc nhất thời hắn cũng không dám tùy tiện mở miệng nói ra.

Mặc dù khuôn mặt lạnh lùng như sương lạnh, nhưng bị Tề Ninh ôm chặt, Cố Thanh Hạm đỏ mặt, vặn vẹo vòng eo, buồn bã cầu xin:

- Ninh nhi, ngươi sắp phải thành hôn rồi, thời gian này, tuyệt đối không được làm chuyện như thế này. Ta không muốn có lỗi với Tam thúc ngươi, ngươi cũng không thể có lỗi với Tây Môn cô nương. Hiện giờ ngươi là Cẩm Y hầu, với thân phận và địa vị của ngươi, sau này muốn dạng nữ nhân nào mà chẳng được? Hãy nể tình Tam nương làm việc vất vả cho Tề gia các ngươi nhiều năm, ngươi hãy buông Tam nương ra đi!

Tề Ninh lắc đầu, nhẹ nhàng nói:

- Tam nương, thiên hạ có nhiều nữ nhân, nhưng trong lòng ta có người, bất kể như thế nào ta cũng không buông bỏ!

Ôm thân thể mềm mại của Cố Thanh Hạm trong tay, trong lòng Tề Ninh rung động, một tay vốn ôm phía sau lưng Cố Thanh Hạm, cũng không tự chủ được mà lần xuống phía dưới. Khi chạm tới vòng eo thon thả của nàng, bàn tay kia lại tiếp tục di chuyển xuống dưới. Thân hình của Cố Thanh Hạm run lên, kêu lên thất thanh:

- Không được!

Nàng vùng vẫy mạnh hơn:

- Khốn kiếp, ngươi…ngươi mau buông ta ra! Nếu ngươi không buông, ta…ta sẽ giận ngươi!

Tề Ninh đăm đăm nhìn gương mặt xinh đẹp của Cố Thanh Hạm, lại nhìn vào đôi mắt quyến rũ của nàng. Cố Thanh Hạm né tránh ánh mắt hắn. Tề Ninh khẽ thở dài:

- Tam nương muốn thương lượng với ta điều gì?

Cố Thanh Hạm cắn môi, suy nghĩ một chút, mới nói:

- Ngươi hãy buông ta ra trước, chúng ta bàn cách giải quyết chuyện này như thế nào.

- Vậy trước tiên người hãy nhìn vào mắt ta.

Tề Ninh nói:

- Ngay cả mắt ta, người cũng không nhìn, làm sao ta biết người có thành tâm thương lượng hay không?

Cố Thanh Hạm hơi buồn bực, nhưng tình thế bức bách, lo lắng tiểu tử này được đằng chân lân đằng đầu, nàng do dự một chút, cuối cùng ngước đôi mắt đẫm lệ lên nhìn vào mắt Tề Ninh.

Vừa nhìn vào mắt Tề Ninh, đôi mắt đẹp của nàng lập tức lộ vẻ hoảng loạn, ánh mắt hắn dịu dàng như nước, môi nở nụ cười.

Đôi mắt là cửa sổ tâm hồn, từ ánh mắt một người, có thể đọc được tâm tư của người đó.

Cố Thanh Hạm là một phụ nữ từng trải, hơn nữa còn là một phụ nữ thông tuệ, làm sao nàng không hiểu nhu tình trong mắt Tề Ninh có nghĩa là gì. Trong tình cảm, phụ nữ vốn hết sức bén nhạy, họ có thể nhạy cảm nắm bắt được cảm nhận của đàn ông đối với mình. Từ ánh mắt của Tề Ninh, Cố Thanh Hạm cũng thấy được sự mê thích của một người nam đối với người nữ.

Trong lòng Cố Thanh Hạm chấn động, đôi mắt nàng vốn tràn ngập sự hoảng loạn, nhưng nhìn thấy ánh mắt nhu tình như nước của hắn, không hiểu sao, nàng cũng bình tĩnh rất nhiều. Nàng gượng cười, nụ cười của nàng cũng phong tình vạn chủng, lập tức trong đôi mắt đẹp cũng hiện lên một chút mơ màng, trong nhất thời không biết nên nói gì.

- Tam nương, ta biết trong lòng người cũng có ta, nếu không lần trước người đã không đưa khăn lụa cho ta.

Tề Ninh dịu dàng nói:

- Chiếc khăn đó, ta vẫn mang trên người, giống như mỗi ngày Tam nương đều ở bên người của ta vậy.

Cố Thanh Hạm nhắm mắt lại, khẽ nói:

- Ninh nhi, ngươi…có lẽ ngươi hiểu lầm ta rồi. Ta…thật ra ta không có ý gì khác, chỉ là… Trong lòng rối loạn, nàng không biết nên nói như thế nào. Cố Thanh Hạm vốn là một thiếu phụ rất thông minh lanh lợi, mấy năm nay nàng ở Hầu phủ, cho dù gặp chuyện nan giải gì, cũng đều có thể xử lý gọn gàng, thế nhưng lúc này, trong đầu nàng hơi rối loạn, không biết phải ứng phó như thế nào.

- Chỉ là cái gì?

Tề Ninh khẽ cười nói:

- Tam nương cũng không nói ra được?

- Ninh nhi, ngươi hãy ngẫm nghĩ cho kỹ, hiện giờ chúng ta như người đứng bên vách núi, một khi không cẩn thận, sẽ rơi xuống hố sâu.

Cố Thanh Hạm thở dài, lời lẽ thấm thía:

- Nếu như chúng ta…chúng ta làm chuyện không nên làm, làm sao ngươi đối mặt với Tây Môn cô nương? Và sau này chết đi, ta…ta làm sao đối mặt với Tam thúc của ngươi?

Tề Ninh thấp giọng nói:

- Trong lòng ta đều biết, ta đang suy nghĩ biện pháp để chúng ta được ở bên nhau, tuyệt đối sẽ không để người bị ủy khuất. Hàng ngày chúng ta cẩn thận một chút, thì sẽ không sao cả.

Má Cố Thanh Hạm đỏ bừng, vừa giận vừa ngượng, khẽ hừ một tiếng, tức giận nói:

- Cẩn thận? Cẩn thận như thế nào?

Loại chuyện như thế này, làm sao mà cẩn thận? Chẳng lẽ… Nàng cắn môi, trợn mặt nhìn Tề Ninh, căm hận nói:

- Chẳng lẽ ngươi muốn ta lén lút…lén lút qua lại với ngươi?

Không được, tuyệt đối không được! Dù có chết, ta cũng không làm chuyện như vậy! Ngươi… ngươi mau buông ta ra!

- Tam nương, sao người không hiểu cho ta vậy?

Tề Ninh cười khổ nói.

Cố Thanh Hạm từng mắt nhìn hắn, căm hận nói:

- Hiểu cho ngươi? Ngươi là đồ tồi, lại còn nói như vậy mà không biết xấu hổ! Ta làm thế nào mới là hiểu cho ngươi? Đơn giản là ngươi… ngươi chỉ muốn…!

Tim đập dồn dập, nàng cúi đầu nói:

- Rốt cuộc đàn ông đều “đức hạnh” như thế đấy! Ta không nghe ngươi nói nữa đâu, ngươi…ngươi đừng hòng!

Tề Ninh ngắm nhìn gương mặt xinh đẹp của Cố Thanh Hạm, trên chóp mũi của nàng lóng lánh những giọt mồ hôi li ti. Biết thiếu phụ xinh đẹp này đang căng thẳng, hắn thấp giọng nói:

- Tam nương, bây giờ ta cam đoan với người, chỉ cần người không đồng ý, ta…ta tuyệt đối sẽ không làm như vậy đối với người! Trừ phi một ngày nào đó, chính người nguyện ý, hai chúng ta mới… - Không, không có, sẽ không có ngày đó!

Ngay cả gáy của Cố Thanh Hạm cũng đỏ ửng lên, nàng xấu hổ kêu lên:

- Ta nói không có ngày đó, sẽ không có ngày đó. Dù sao thì ngươi cũng đừng mơ tưởng, ngươi mau dừng bước trước bờ vực, mau từ bỏ ý định kia đi, đừng nghĩ tới ta nữa! Ninh nhi, ngươi nghe lời ta đi!

Tề Ninh nhíu mày, hơi buồn bực nói:

- Tam nương, sao người lại nói như vậy? Dù thế nào, người cũng đừng trách ta. Muốn trách cũng chỉ trách người sinh ra quá đẹp, cả đời này ta cũng không buông bỏ được người!

- Bây giờ…bây giờ ngươi nói rất bùi tai.

Gương mặt xinh đẹp ửng đỏ, đôi mắt đẹp long lanh, Cố Thanh Hạm buột miệng:

- Nhưng khi đã được toại nguyện, ngươi sẽ thay lòng đổi dạ!

Lời vừa ra khỏi miệng, nàng liền biết mình nói sai, những lời như thế nào tuyệt đối không nên nói ra, muốn rút lại cũng không kịp nữa rồi.

Tề Ninh nhanh nhạy cỡ nào, vừa nghe nàng nói vậy, trong lòng mừng rỡ, vội kêu lên:

- Tam nương, nếu như người không tin, bây giờ ta có thể thề trước trời đất, bất kể chuyện gì xảy ra, tình cảm của ta đối với người tuyệt đối sẽ không thay đổi, nếu vi phạm lời thề này, thì…!

Hắn còn chưa nói xong, Cố Thanh Hạm đã đưa tay bụm miệng hắn, trừng mắt nói:

- Đừng thề thốt lung tung, ta không thích ngươi thề!

Tề Ninh nhân cơ hội nắm lấy bàn tay mềm mại của nàng, mỉm cười nói:

- Vậy là Tam nương đã ưng thuận rồi?

- Ưng thuận cái gì?

Cố Thanh Hạm đảo tròng mắt:

- Ta chỉ đồng ý giúp ngươi tổ chức việc thành hôn, về việc ta rời khỏi Tề gia, lát nữa ta sẽ thương lượng với ngươi. Ngươi buông tay ra trước đi, ta còn có chuyện muốn nói với ngươi.

Tề Ninh nghe giọng nàng đã dịu đi nhiều, lòng thầm vui mừng, mặc dù không muốn, nhưng vẫn buông nàng ra, thấp giọng hỏi:

- Tam nương còn có chuyện gì?

 

0.06305 sec| 2464.883 kb