Cố Thanh Đạm khẽ cắn môi, thấp giọng hỏi:
- Ngươi thành thật nói rõ xem, Thái phu nhân…Thái phu nhân rốt cuộc làm sao vậy?
Tề Ninh mỉm cười nói:
- Chẳng lẽ Tam nương nhìn mà không biết sao?
Hắn cũng không nói tiếp, liền chắp hai tay sau lưng, đi về phía Phật đường, Cố Thanh Hạm lưỡng lự một chút, rồi cũng đi theo.
Từ hành lang quanh co, có một chỗ rẽ vào một con đường nhỏ, Tề Ninh dừng chân lại, Cố Thanh Hạm đuổi kịp, ngạc nhiên hỏi:
- Sao không đi tiếp?
- Tam nương đi lên trước, ta theo sau, nếu không người lại nói ta không tuân theo quy củ.
Tề Ninh lại cười nói.
Cố Thanh Hạm trợn mắt, xì một tiếng, nói:
- Ngươi tuân theo quy củ từ lúc nào vậy?
Nàng cũng không nhiều lời, liền đi lên trước. Lúc này, Tề Ninh mới theo sau, cách chừng ba bước.
Môi nở nụ cười, hắn vừa đi vừa ngắm nhìn dáng người uyển chuyển của Cố Thanh Hạm từ phía sau.
Hai người một trước một sau tới Phật đường. Đi tới trước cửa, Cố Thanh Hạm có phần do dự, hiển nhiên rất kiêng dè đối với nơi này, không dám đẩy cửa đi vào.
Tề Ninh vượt phía trước, nhẹ nhàng đẩy cửa ra, bước vào. Cố Thanh Hạm do dự một chút, cuối cùng cũng bước vào theo. Mỗi lần nàng tới, Thái phu nhân đều ngồi xếp bằng trước bàn thờ Phật, nhiều năm rồi chưa từng thay đổi, nhưng hôm nay là lần đầu tiên nàng không nhìn thấy Thái phu nhân ở vị trí đó.
Tề Ninh đi tới phòng bên hông, lúc này Cố Thanh Hạm mới thấp thỏm bước vào phòng, liền nhìn thấy Thái phu nhân đang nằm im lìm trên một cái giường gỗ nhỏ, không nhúc nhích.
Vừa nhìn thấy Thái phu nhân, Cố Thanh Hạm liền cảm thấy trái tim mình nhảy thình thịch trong lồng ngực. Tề Ninh cũng chắp hai tay sau lưng đi tới, đứng ở bên giường. Cố Thanh Hạm nhẹ nhàng đi nhanh tới, phát hiện hai mắt Thái phu nhân nhắm nghiền, nằm thẳng đơ như một xác chết, nếu như không nghe được hơi thở rất nhẹ của bà ta, nàng đã nghĩ bà ta chết thật rồi.
- Thái…Thái phu nhân!
Cố Thanh Hạm rụt rè kêu lên, Thái phu nhân không phản ứng.
Cố Thanh Hạm không kìm được, nhíu đôi mày thanh tú, thấp giọng hỏi:
- Ninh nhi, bà…bà ấy sao vậy?
- Bà ta không nghe được nữa, cũng không nói được, cho đến ngày nào ngừng thở thì thôi.
Tề Ninh bình tĩnh nói:
- Ta vốn định hỏi bà ấy một số bí mật, chỉ tiếc là lão thái bà này hết sức quật cường, ta cũng không hỏi được gì.
Dù sao cũng là một thiếu phụ thông minh, Cố Thanh Hạm hiểu ngay, nhíu mày hỏi:
- Ngươi…Ngươi hạ độc bà ấy sao?
Tề Ninh thầm nghĩ, có một số việc có thể cho Cố Thanh Hạm biết, nhưng có những việc nên giấu đi thì hơn, liền lắc đầu giải thích” - Tối hôm qua ta và Thu Thiên Dịch sắp đặt tình thế, dẫn dụ hai người Đầu trâu, Mặt ngựa rồi diệt trừ hai người bọn họ. Tuy nhiên, trước khi chết, họ đã phóng ra độc dược, Thu Thiên Dịch là Độc vương, ông ấy đã cứu ta, nhưng lão thái thái này không may mắn như ta, sau khi trúng độc đã rơi vào tình trạng này. Thu Thiên Dịch nói, không có thuốc nào giải được, cho đến tận lúc chết, bà ấy cũng sẽ ở trong tình trạng như vậy.
Cố Thanh Hạm nghi ngờ hỏi:
- Ngươi không nói dối ta đấy chứ?
Tề Ninh tỏ vẻ vô tội:
- Tam nương, ta còn có thể nói dối người sao? Chỉ có điều, nếu lão thái bà không trúng độc, ta cũng sẽ không bỏ qua cho bà ta.
Hắn giơ tay lên, nhẹ nhàng đặt lên bờ vai thon của Cố Thanh Hạm, dịu dàng nói:
- Tam nương, từ lúc đó lão thái thái chẳng còn tri giác, Đầu trâu Mặt ngựa cũng bị ta diệt trừ, từ nay về sau, nàng sẽ không còn phải lo lắng bọn họ gây khó dễ cho nàng nữa, ở phủ Cẩm Y hầu này, sẽ không còn ai uy hiếp ta và nàng.
Cố Thanh Hạm lùi lại hai bước, né tránh bàn tay của Tề Ninh. Nhìn Thái phu nhân vẫn nằm im không nhúc nhích trên giường, trong mắt hiện lên vẻ không đành lòng, nàng yếu ớt thở dài:
- Bà ấy trở thành như thế này, trong lòng ta cũng hơi khó chịu…!
- Ta biết cảm nhận của Tam nương.
Tề Ninh khẽ thở dài:
- Nhưng như thế là lòng dạ đàn bà.
Tam nương, người có nghĩ tới, nếu như bà ta không biến thành như thế, e rằng có một ngày, người biến thành như thế, sẽ là ta!
Những năm gần đây, bà ấy khống chế nàng trong tay, thao túng người như một thứ công cụ, vốn chưa từng xem người là người của Cẩm Y Tề gia.
Cố Thanh Hạm lộ vẻ buồn bã, cũng không nói gì.
- Trong lòng người biết rõ, ta si ngốc nhiều năm như vậy, đều là do bà ấy sai phái Quỳnh di nương hạ độc ta mà ra.
Tề Ninh cười lạnh nói:
- Người ta thường nói, “hổ dữ không ăn thịt con”, ta là cháu đích tôn của Cẩm Y Tề gia, nhưng vì bà ấy oán hận mẹ ta, mà hạ độc thủ trên người của ta. Tam nương, mẹ ta và ta đã trải qua chuyện gì, hiện giờ ta chưa nhớ ra, nhưng chúng ta có thể nghĩ ra được.
Cố Thanh Hạm khẽ thở dài:
- Bà ấy…bà ấy quả thật không nên đối đãi ngươi như vậy.
- Những gì chúng ta làm, ông trời đều nhìn thấy, một người làm nhiều việc ác, sớm muộn đều sẽ gặp báo ứng.
Tề Ninh lại bước tới hai bước, tới gần bên Cố Thanh Hạm, dịu dàng nói:
- Hiện giờ bà ấy không khác gì một cái xác không hồn, sẽ không hại Tam nương được nữa, càng không thể xúc phạm Tam nương, chỉ cần người bình an, tất cả những việc ta làm, đều đáng giá.
Cố Thanh Hạm nghe lời nói đầy ẩn ý của Tề Ninh, nhất thời cảm thấy không tự nhiên. Nàng khẽ cắn môi, liếc nhìn Tề Ninh, thấy hắn đang nhìn thẳng vào mình, hai má hơi nóng lên, cúi đầu, thấp giọng nói:
- Ninh nhi, Tam nương…Tam nương nhờ ngươi một việc, ngươi nhất định phải đáp ứng ta, được không?
- Đừng nói là một việc, cho dù là cả chục việc, chỉ cần ta làm được, đương nhiên sẽ đáp ứng.
Tề Ninh diệt trừ được Thái phu nhân, tâm trạng khác hẳn, chỉ cảm thấy rất nhẹ nhõm. Lúc này, nhìn ngắm vẻ đẹp động lòng người của Cố Thanh Hạm, càng ngắm hắn càng thấy thiếu phụ này vô cùng xinh đẹp, phong tình vạn chủng.
Nàng mặc một chiếc áo đơn bằng lụa mỏng, đẹp mà không tầm thường, mặt trứng ngỗng, mày liễu, đôi mắt long lanh như nước, mặt phấn má đào, vóc người nở nang uyển chuyển, bộ ngực sữa vun đầy, sừng sững vươn cao dưới lớp lụa mỏng, đẹp đến mức không thể đẹp hơn nữa. Cả người nàng lộ ra vẻ phong tình quyến rũ vốn chỉ có ở người thiếu phụ, căng mọng như một trái cây đang độ chín muồi. Từ trên người nàng, tỏa ra mùi cơ thể của thiếu phụ thơm ngát như lan, như xạ, càng hết sức mê người.
Cố Thanh Hạm do dự một chút, cuối cùng ngẩng lên, nhìn thẳng vào mắt Tề Ninh, nói bằng giọng khẩn cầu:
- Ninh nhi, Tam nương nhẫn nhục chịu đựng nhiều năm như vậy ở Cẩm Y Tề gia, cho dù không có công lao, cũng có khổ lao, hôm nay ta chỉ cầu ngươi một việc, chỉ cần ngươi đáp ứng, những tháng năm chịu khổ sở của Tam nương coi như không uổng phí.
- Tam nương, người muốn nói điều gì?
- Ta xin ngươi để ta ra đi.
Vẻ mặt kiên quyết, Cố Thanh Hạm nói:
- Tam thúc của ngươi mất đã mấy năm nay, hôm nay ta phải rời khỏi Cẩm Y Tề gia, coi như cũng không có lỗi với hắn.
Mặt Tề Ninh sa sầm, Cố Thanh Hạm thấy vậy, vội vàng nói:
- Ngươi đừng hiểu lầm, ta…ta không có ý gì khác, ta có thể thề trước mặt ngươi, dù ta rời khỏi Cẩm Y Tề gia…cũng sẽ không… cũng sẽ không tái giá, ta không lừa ngươi!
Tề Ninh cười khổ, hỏi:
- Có phải Tam nương đã sớm có ý định này từ lâu rồi?
Cố Thanh Hạm cười khổ, đáp:
- Mấy năm nay ta chần chừ không dám ly khai, là vì…!
Nàng đưa mắt liếc nhìn Thái phu nhân, nhẹ giọng nói:
- Ngươi biết lý do của việc này mà. Hôm nay Thái phu nhân đã rơi vào tình trạng này, ngươi… ngươi lại chưởng quản Hầu phủ, cũng không thể sử dụng ta được nữa. Ninh nhi, Tam nương chỉ có một thỉnh cầu này, ngươi nhất định phải đáp ứng ta. - Nếu như ta không đáp ứng thì sao?
- Vậy ngươi nói cho ta biết, ta ở lại Hầu phủ, sẽ có vị trí gì? Cố Thanh Hạm cười khổ nói:
- Cẩm Y hầu phủ, là phủ đệ của Cẩm Y hầu, nếu như trước kia Tam thúc của ngươi không chết trận, lập được chiến công, nhận được quan tước, đương nhiên từ lâu đã có phủ đệ riêng của hắn, thì ta cũng đã dọn khỏi Hầu phủ lâu rồi. Nếu là như vậy, thì bất kể thế nào, ta còn có thể ở lại Tề gia.
Hôm nay, Cẩm Y hầu phủ do ngươi quản lý, ngươi lập tức sẽ cử hành đại hôn, tất cả đều sẽ phải thay đổi, ta…ta chỉ có thể sống nhờ ở Hầu phủ một thời gian ngắn, chứ không thể ở lâu dài được!
Tề Ninh bước tới trước một bước, Cố Thanh Hạm lập tức lùi lại, giơ tay lên ngăn lại:
- Ngươi đừng tới đây!
Tề Ninh nhíu mày, Cố Thanh Hạm tiếp tục nói:
- Thật ra bây giờ ta rời khỏi Tề gia, bắt kể là đối với bản thân ngươi hoặc là đối với ta, đều có lợi. Ninh nhi, lời nói của Tam nương đều là thật lòng thật dạ, ngươi nhất định phải nghe lời ta, được không?
- Tam nương có nghĩ rằng nếu ở lại Hầu phủ, ta sẽ có ý đồ không tốt đối với người hay không? Rốt cuộc Tề Ninh hỏi thẳng.
Cố Thanh Hạm nói:
- Nếu đã nói đến bước này, ta cũng không dối ngươi, đó cũng là một trong những nguyên nhân khiến ta phải rời khỏi. Ta biết tâm tư của ngươi đối với ta, nhưng ta đã từng rất nhiều lần nói với ngươi, điều đó tuyệt đối không thể được, nếu như thực sự làm như vậy, không chỉ có hại cho bản thân ta, mà còn có hại cho ngươi.
Nhưng đó chỉ là một trong những nguyên nhân, điều quan trọng hơn cả là…
Do dự một chút, rốt cuộc nàng cắn răng, nói:
- Ta không thể làm điều có lỗi đối với Tây Môn cô nương!
- Chiến Anh ư?
- Ninh nhi, trong lòng ngươi thừa hiểu, chúng ta đang đùa với lửa!
Giọng Cố Thanh Hạm rất nghiêm nghị:
- Một khi có chút sai lầm, thực sự…thực sự làm điều không nên làm, thì tất cả sẽ không thể cứu vãn được nữa. Ngươi nói cho Tam nương nghe xem, trong lòng ngươi nghĩ Tam nương là một người phụ nữ như thế nào? - Đương nhiên là một người phụ nữ tốt rồi.
Tề Ninh đáp:
- Đương nhiên là đứng đắn, hiền lành, thông minh, bởi vậy ta…ta mới thích người!
- Ta biết ngươi vẫn nghĩ tốt về Tam nương, nhưng thật ra Tam nương không tốt như ngươi tưởng!
Cố Thanh Hạm than thở:
- Trước kia ta đối tốt với ngươi, đương nhiên là bởi vì ngươi mất mẫu thân, ngươi bị người trong phủ ức hiếp, ta nhìn chướng mắt không chịu được. Nhưng cũng không chỉ có như vậy, ta đến Hầu phủ này chưa được nửa năm, Tam thúc ngươi đã tử trận trên sa trường, ta không còn ai là chỗ dựa ở Hầu phủ, ngươi cũng vậy, bởi vậy…chúng ta là đồng bệnh tương liên, ta đương nhiên muốn chăm sóc tốt cho ngươi. Lúc đó, trong lòng ta còn nghĩ, sớm muộn gì ngươi cũng sẽ kế thừa tước vị Cẩm Y hầu. Một ngày nào đó, ngươi kế thừa tước vị, vì nhớ ta đối xử với ngươi không tệ, ngươi sẽ tử tế lại với ta…ta cũng không có lòng tốt như vậy đâu!
Tề Ninh lắc đầu nói:
- Tam nương, người lầm rồi, người nghĩ như vậy cũng không có gì sai cả. Hơn nữa, bất luận Tam nương làm như vậy vì lý do gì, mấy năm nay, người thật sự quan tâm săn sóc ta chỉ có một mình người.
- Thế nhưng…ta thật sự không ngờ sự tình sẽ tới mức như ngày hôm nay.
Cố Thanh Hạm yếu ớt thở dài:
- Ta chưa bao giờ nghĩ tới, sẽ có một ngày, ngươi…ngươi lại thích ta, ta thực sự…không nghĩ tới.
Thật ra bây giờ ta cũng không biết phải làm như thế nào, thế nhưng ta biết, bất kể ngươi nghĩ như thế nào, cũng bất kể ta nghĩ như thế nào, chuyện không nên xảy ra, thì nhất định không thể để nó xảy ra!
Vẻ mặt trở nên lạnh lùng nghiêm nghị, nàng nhìn chằm chằm vào mắt Tề Ninh:
- Hơn nữa, Tam nương cũng không phải là loại nữ nhân vô liêm sỉ, việc trái với luân lý, cho dù giết chết ta, ta cũng sẽ không làm!
Ninh nhi, ta nói như vậy, ngươi hiểu rõ rồi chứ?
Tâm tình Tề Ninh nhất thời trở nên nặng nề, thế nhưng lời lẽ của Cố Thanh Hạm rất có khí phách, khiến hắn cảm thấy kính nể nàng, hắn khẽ gật đầu, nói:
- Ý tứ của Tam nương, ta đã rõ.
Cố Thanh Hạm nhẹ nhàng thở ra một hơi, mới nói:
- Ngươi hiểu rõ là tốt rồi. Ngươi yên tâm, ta sẽ không lập tức rời đi, chờ sau khi ngươi cử hành hôn lễ, tất cả mọi việc trong phủ đều đã sắp xếp ổn định, đến lúc đó ta sẽ rời đi. Chúng ta xác định rõ ràng như vậy nhé, được chứ, Ninh nhi?
Tề Ninh nhìn đăm đăm vào mắt Cố Thanh Hạm, vẻ mặt nghiêm nghị, hỏi:
- Tam nương, ta chỉ hỏi người một câu, tâm tư của ta đối với người, người đã rõ, còn đối với ta, từng có lúc nào Tam nương…Tam nương yêu thích ta bằng tình cảm nam nữ hay không? Dù chỉ là một chút? Tuyệt đối đừng có nói dối ta!
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo