Phản ứng của Thái phu nhân nằm trong dự liệu của Tề Ninh, nhìn thấy phản ứng của bà ta, hắn càng khẳng định suy đoán của mình là đúng, ít ra thì lão thái bà này quan tâm tới Tề Ngọc hơn mình rất nhiều.
- Xem ra tổ mẫu thực sự rất quan tâm hắn.
Tề Ninh khẽ cười nói:
- Nếu ta nói hiện giờ hắn đã hóa thành tro bụi…À, tổ mẫu biết xương cốt không còn là như thế nào chứ? Bây giờ hắn quả thật đã xương cốt không còn rồi, hẳn là tổ mẫu rất đau lòng?
Đôi mắt của Thái phu nhân đã bị lòa, không nhìn thấy Tề Ninh, nhưng khuôn mặt khô gầy cũng co rúm lại.
- Tổ Mẫu cũng đừng trách ta.
Giọng Tề Ninh ôn tồn, như thể đang nói với tổ mẫu thật sự của mình vậy:
- Bà cũng biết, Quỳnh di nương tuân lệnh bà, những năm qua đã làm cái gì trên người ta, người khác không biết, nhưng bà thì biết rất rõ.
- Thì ra con tiện nhân kia đã thông đồng với ngươi, lá gan của nó đúng là không nhỏ!
Thái phu nhân cười quái dị, nói:
- Ta sớm biết con tiện nhân đó trời sinh tính nết hư hỏng, không phải là người trung trinh, không ngờ nó thật sự dám phản bội lão thân!
Thái phu nhân nghiến răng nghiến lợi nói:
- Lẽ ra lão thân nên đưa con tiện nhân đó vào kỹ viện, thỏa mãn nguyện vọng của nó!
Tề Ninh sầm mặt xuống, tất nhiên hắn biết “tiện nhân” trong lời nói của Thái phu nhân là ai.
Mình nhắc tới chuyện Quỳnh di nương ngược đãi Cẩm y thế tử trước kia, chuyện này không mấy người biết, ngoài Thái phu nhân, e rằng cũng chỉ có Cố Thanh Hạm là biết rõ chân tướng. Mình vừa nói ra, tất nhiên lão thái bà đã biết ngay là do Cố Thanh Hạm nói ra.
Tề Ninh cười lạnh nói:
- Tiện nhân? Tổ mẫu mở miệng ra là nói lời khó nghe phải chăng là do quanh năm suốt tháng ru rú trong cái Phật đường nhỏ xíu này, tâm lý đã bị biến thái rồi?
- Ngươi nói cái gì?
Giọng nói của Thái phu nhân trở nên lạnh lẽo:
- Ngươi dám nói với ta bằng giọng điệu đó sao?
Tề Ninh thong thả ngồi xổm xuống, ngắm nhìn đôi mắt đã lòa của lão thái bà, lắc đầu than thở:
- Bà nghĩ hiện giờ bà là cái gì?
Đầu trâu, Mặt ngựa đều đã chết rồi, bên cạnh bà còn có ai?
Lão thái bà cười lạnh nói:
- Bọ họ đã chết, thì sao nào?
Chẳng lẽ ngươi dám động vào lão thân?
Tề Ninh nhíu mày, chợt đưa tay phải lên cao, mạnh mẽ đánh vào gương mặt già nua của Thái phu nhân.
Một tiếng “Bốp” vang lên giòn giã giữa Phật đường.
Thái phu nhân giật nảy người, lập tức cảm thấy gương mặt đau đớn và nóng rát, không kìm được đưa tay ôm mặt, khóe môi chảy ra chút máu, hàm răng vốn đã lung lay của bà lão cũng suýt rớt ra.
- Ta động vào bà, thì bà có thể làm gì nào?
Tề Ninh khinh thương nói:
- Ta vốn không khi dễ người già, nhưng bà là người xấu, người xấu già đi, cũng vẫn là người xấu! Ta chưa bao giờ khách khí đối với người xấu.
Thái phu nhân tức giận đến mức cả người run rẩy, nhưng từ trong thâm tâm, bà cảm thấy lạnh người.
Lúc này bà đã hiểu, mình thật sự vẫn còn đánh giá thấp người trước mặt, thậm chí đánh giá thấp khía cạnh cay nghiệt của hắn.
- Bà muốn ta trở thành con rối trong tay bà, một khi Cẩm Y hầu phủ có biến động gì, sẽ đưa ta ra gánh trách nhiệm.
Tề Ninh thở dài:
- Điều này làm ta rất khó chịu, bởi vậy cho nên ngày hôm nay bà rơi vào tình cảnh này, tuyệt đối đừng trách ta. Bởi vì bà hiểu rõ còn hơn cả ta, nếu ta không làm như vậy, biết đâu có một ngày bà sẽ đối với ta giống như vậy.
- Cút đi!
Thái phu nhân điềm nhiên nói:
- Xéo khỏi đây!
Tề Ninh cười ha hả, khẽ nói:
- Xéo khỏi đây? Tổ mẫu đại nhân, bà có lầm không vậy? Chẳng lẽ bà cho rằng Cẩm Y hầu phủ cũng là của bà? Bắt đầu từ đêm nay, Cẩm Y hầu phủ là vật trong tay ta! Thật ra thì ta cũng nên cảm tạ bà, trước kia nếu bà không để cho ta kế thừa tước vị, làm sao ta có được phủ đệ tráng lệ như thế này?
Thân thể Thái phu nhân run lên, Tề Ninh biết không phải lão thái bà run sợ, mà là tức giận.
Thái phu nhân tuổi già sức yếu, hình dạng đã gần đất xa trời, nhưng Tề Ninh lại biết dưới lớp vỏ suy yếu này, ẩn giấu một trái tim vô cùng ác độc.
Thật ra hắn đã xác định, việc Cẩm Y thế tử trở nên si ngốc, là do một tay lão thái bà này gây nên.
Lão thái bà lòng đầy oán hận đối với Liễu Tố Y, Cẩm Y thế tử còn nhỏ tuổi cũng trở thành đối tượng để lão thái bà trút thù hận, lợi dụng Quỳnh di nương để hạ độc Cẩm Y thế tử, biến một thiếu niên thông tuệ trời phú, thành một kẻ nức tiếng ngu si.
Về sau Cẩm Y thế tử lại bị Tề Ngọc đuổi ra khỏi Hầu phủ, rơi vào tay của Cửu Thiên Lâu, chết thảm ở bên ngoài, Tề Ninh nghi ngờ tất cả việc đó đều liên quan tới lão thái bà này.
Nhiều năm nay, lão thái bà khống chế được Cố Thanh Hạm, khiến Cố Thanh Hạm ngày đêm lo lắng sợ hãi, thậm chí bà ta lợi dụng Cố Thanh Hạm theo dõi hắn. Dã tâm của lão thái bà quả thật vô cùng ác độc, nếu Tề Ninh không biết rõ nội tình, hắn cũng khó tin rằng một bà lão yếu ớt như thế này, lại có thể tàn nhẫn đến mức đó.
- Tổ mẫu đại nhân, ta không tham lam, bà chỉ cần nói cho ta biết hai chuyện, ta bảo đảm nửa đời còn lại, bà sẽ vẫn sống an nhàn, yên ổn như cũ.
Tề Ninh nhẹ giọng nói:
- Bằng không, sự an nguy của bà, ta thực sự không dám đảm bảo.
Thái phu nhân cười lạnh, nghiến răng không đáp.
- Nói cho ta biết tung tích của mẫu thân ta và lý do vì sao Đầu trâu, Mặt ngựa vốn xuất thân từ Đại Quang Minh Tự, lại nghe theo sự sai khiến của bà?
Giọng Tề Ninh lạnh lùng và nghiêm nghị:
- Trả lời hai vấn đề này đối với bà cũng không có gì khó khăn.
Thái phu nhân cười quái dị, điềm nhiên nói:
- Ngươi muốn biết con tiện nhân kia sống hay chết? Ta sẽ không cho ngươi biết. Ngươi muốn biết ta có liên hệ sâu xa như thế nào với Đại Quang Minh Tự, ta cũng không cho ngươi biết!
Thái phu nhân còn chưa dứt lời, “Bốp” một tiếng, Tề Ninh đã tát vào mặt bà ta, cú đánh lần này vẫn mạnh như trước, miệng lão thái bà lập tức rỉ máu.
Thái phu nhân giận quá hóa cười:
- Ha ha, ngươi cho là giết được Đầu trâu, Mặt ngựa, là có thể hoàn toàn nắm được Cẩm Y hầu phủ trong tay? Cháu ngoan, nếu như Đại Quang Minh Tự biết Đầu trâu, Mặt ngựa chết ở trong tay ngươi, ngươi biết hậu quả rồi chứ?
- Biết thì làm sao? Chẳng lẽ bà cho rằng ta sợ Đại Quang Minh Tự?
Tề Ninh khẽ cười nói.
Thái phu nhân cười nói:
- Ngươi không cần nói những lời này với ta, giữ lại mà nói với Đại Quang Minh Tự ấy!
Bà ta cười quái dị, lại nói:
- Thật ra điều người nên hỏi nhất, không phải là hai vấn đề này, ngươi nói đúng không?
Tề Ninh nhíu mày, lạnh lùng nói:
- Bà nói như vậy là có ý gì?
- Ngươi cho là lão thân không biết bí mật của ngươi?
Giọng âm u lạnh lẽo, Thái phu nhân đáp:
- Lão thân biết tất cả, chỉ có ngươi là không biết gì hết!
Tề Ninh đưa tay ra túm lấy áo của Thái phu nhân, lạnh lùng nói:
- Bà giả thần, giả quỷ, rốt cuộc muốn nói cái gì?
Khóe môi Thái phu nhân hiện ra một nụ cười độc ác:
- Điều ngươi muốn biết, lão thân sẽ không bao giờ nói ra. Không sai, Cẩm Y hầu phủ có rất nhiều bí mật, đáng tiếc là ngươi vĩnh viễn sẽ không biết được! Ngươi muốn giết lão thân? Bây giờ có thể động thủ rồi, cho dù lão thân chết, cũng sẽ nguyền rủa hai mẹ con ngươi mãi mãi không được siêu sinh.
Sự thù hận của bà ta như từ trong xương cốt toát ra, khiến người khác cảm thấy sởn gai ốc.
Tề Ninh căm tức, lại liên tục tát mấy cái, Thái phu nhân mím môi lộ vẻ khinh thường, không nói một lời.
- Tổ mẫu đại nhân quả nhiên ý chí kiên định.
Tề Ninh cười lạnh một tiếng, lấy từ trong ngực ra một chiếc bình sứ nhỏ, dùng ngón tay cạy nắp bình ra, nhẹ giọng nói:
- Sự chăm sóc của tổ mẫu đại nhân đối với ta năm xưa, ta suốt đời không quên. Xưa nay ta luôn có ân báo ân, tổ mẫu đại nhân khiến ta bị si ngốc mấy năm, ngày hôm nay ta cũng muốn cho bà nếm thử mùi vị của tình trạng đó, bà thấy thế nào?
Chiếc bình sứ nhỏ trong tay hắn, là do Thu Thiên Dịch đưa cho.
- Chăm sóc ngươi?
Thái phu nhân cũng không sợ hãi, chỉ cười lạnh nói:
- Chuyện đã tới nước này, ngươi còn giả ngây, giả dại. Người mà Quỳnh di nương hạ độc, không phải là ngươi, ngươi còn không thừa nhận?
Tề Ninh chấn động, giờ phút này rốt cuộc hắn đã rõ, lão thái bà này rốt cuộc đã nhận ra mình là kẻ giả mạo.
- Lão thân cho tên súc sinh ngươi hưởng thụ vinh hoa phú quý, cho dù một ngày kia ta thực sự phế truất ngươi, ngươi có gì phải oán hận ta?
Giọng của Thái phu nhân vô cùng lạnh lẽo:
- Ngươi không biết ơn, quả là lòng muông dạ thú, chết đi sẽ vạn kiếp bất phục!
Tề Ninh lạnh toát sống lưng, thầm nghĩ may mà mình ra tay trước, khống chế lão thái bà này, nếu không, sau này lão thái bà thật sự muốn đối phó mình, chỉ cần nói bí mật này ra, hậu quả thật khó tưởng tượng nổi.
Vẻ ngoài của hắn và Cẩm Y thế tử hầu như giống nhau như đúc, thường ngày hắn cũng hết sức cẩn thận, từ lúc vào Hầu phủ, chỉ gặp lão thái bà hai lần, nói chuyện vài ba câu, không biết mình sơ hở ở chỗ nào, lại bị lão thái bà nhận ra được.
Lão thái bà đã có thể nhìn ra, tất nhiên là có nguyên do, muốn vạch trần thân phận thực sự của hắn, đương nhiên cũng phải có chứng cứ trong tay. Tề Ninh nắm chặt tay, diềm nhiên nói:
- Làm sao bà nhận ra điều đó?
Thái phu nhân mỉm cười khinh thường, nói:
- Ngươi luôn miệng nói Hầu phủ là vật trong bàn tay ngươi, nhưng ngươi biết được bao nhiêu về Hầu phủ? Từng thân cây, ngọn cỏ của Hầu phủ, lão thân đều rõ như lòng bàn tay, huống chi là một người?
Nếu ngươi muốn diễn kịch, lão thân cùng diễn kịch với ngươi!
- Chỉ là vở diễn này bà diễn hỏng mất rồi!
Tề Ninh cười lạnh nói:
- Bà vẫn không nói ra, tất nhiên là muốn lợi dụng ta.
Lúc này, hắn hoàn toàn hiểu rõ, vì sao lão thái bà này sai Cố Thanh Hạm theo dõi mình.
Nếu lão thái bà đã sớm phát hiện mình không phải là Tề Ninh, tất nhiên sẽ cẩn thận đề phòng, sai Cố Thanh Hạm ngầm theo dõi mình, như thế cũng là điều dễ hiểu.
Lão thái bà cố ý không nói toạc ra, tất nhiên là vì tương kế tựu kế, muốn nhân cơ hội lợi dụng mình.
Lúc này trong lòng Tề Ninh có phần lo lắng, nếu như việc này chỉ có một mình lão thái bà biết, thì cũng còn đỡ, nhưng không biết lão thái bà có nói với người khác hay không? Nếu bà ta nói với người khác, thì chẳng khác nào có một thanh gươm treo lơ lửng trên đầu hắn, vô cùng nguy hiểm.
- Diễn hỏng rồi?
Thái phu nhân cười một cách quái dị, khóe môi vẫn rỉ máu, dưới ánh đèn dầu, trông rất đáng sợ:
- Biết đâu vở kịch này chỉ vừa mới bắt đầu, có diễn hỏng hay không, phải đợi đến màn sau cùng mới biết được. Chẳng lẽ ngươi cho rằng tất cả đều đã kết thúc?
Lão thái bà lải nhải một cách úp úp mở mở, thần thần bí bí, nhưng thật sự khiến trong lòng Tề Ninh rất khó chịu, hắn khẽ cười nói:
- Nếu tất cả vừa mới bắt đầu, vậy thì làm phiền tổ mẫu đại nhân cứ ở một bên xem ta diễn tiếp như thế nào. Bà yên tâm, ta nhất định sẽ cố gắng hết sức để cho bà sống đến phút cuối cùng.
Hắn giơ bình sứ trong tay lên, nhẹ giọng nói:
- Ở đây ta có linh đan diệu dược, sau khi tổ mẫu đại nhân uống vào, có thể sống lâu trăm tuổi, kéo dài tuổi thọ.
Trong lòng hắn hiểu rõ, nếu lão thái bà này đã quyết định dứt khoát, mình có dùng bất cứ biện pháp nào, cũng rất khó hỏi được điều mà bà ta không muốn nói.
Thuốc này là Thu Thiên Dịch đưa cho hắn, có tác dụng làm mất đi thần trí, sau khi uống vào, mặc dù vẫn có thể hô hấp, nhưng sẽ không còn cảm giác gì đối với xung quanh, hoàn toàn hóa thành một cái xác không hồn.
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo