Nữ nhân quỳ trên cành cây lặng lẽ không phát ra tiếng động, trong lúc nhất thời Tề Ninh cũng không biết nàng định làm gì, mà hắn cũng lo sẽ khiến nữ nhân kia phát hiện ra, vậy nên hắn ngưng thở, cố gắng để nữ nhân kia không phát hiện ra.

Có điều hiện giờ nội lực hắn đã cực kỳ thâm hậu, hơn nữa vận khí pháp môn đã đạt tới mức thượng thừa, nữ nhân kia dù thân thủ có vẻ không tồi, nhưng rõ ràng không thể sánh được với Tề Ninh, chưa từng phát hiện Tề Ninh đang ở phía trên.

Phật đường vẫn lặng ngắt như tờ, Tề Ninh nghĩ bụng còn hơn nửa canh giờ nữa mới tới giờ Tý, chẳng lẽ nữ nhân này định cứ dùng tư thế ấy cho tới lúc đó hả?

Đang nghĩ ngợi, hắn bỗng nhiên thấy nữ nhân kia nâng một cánh tay lên, chẳng biết ném thứ gì đi, tựa như sao băng, rơi vào trong sân, trong viện liền phát ra động tĩnh rất nhỏ.

Tề Ninh biết nữ nhân này vừa cố ý thăm dò, hắn có chút tức giận, nghĩ bụng nếu đêm nay Thu Thiên Dịch tới đúng hẹn, nếu nữ nhân này đánh rắn động cỏ trước khiến đối phương cảnh giác, chỉ e sẽ gây trở ngại cho Thu Thiên Dịch .

Rồi hắn lại nghĩ, đêm nay nữ nhân này tới thăm dò Phật đường, nói ra thì không thể nói là làm hỏng chuyện của hắn được. Suy cho cùng thì mục đích của hắn khi để Thu Thiên Dịch hành động là để dụ dỗ Đầu trâu mặt ngựa xuất hiện, xem xem hai kẻ kia rốt cuộc có ở bên cạnh Thái phu nhân không. Nếu có thể mượn cơ hội này biết rõ lai lịch hai người kia thì đương nhiên là không thể tốt hơn.

Chỉ có điều mục đích nữ nhân này khi tới thăm dò Phật đường là gì? Nàng ta có ý đồ gì với Phật đường?

Trong viện vẫn chẳng có chút động tĩnh, Tề Ninh đang tính nhìn xem nữ nhân kia có hành động gì khác không thì nàng ta bỗng nhiên đứng dậy một cách khẽ khàng rồi ngẩng đầu nhìn lên trên. May mà Tề Ninh phản ứng cực kỳ nhanh, náu người vào sau thân cây. Nữ nhân kia không hề nhìn thấy Tề Ninh, khẽ nhún hai chân nhảy lên, đoạn đưa tay móc một cái, bắt được cành cây phía trên, rồi nàng ta xoay người một cái, cả người ở trên cành cây.

Tề Ninh ngưng thở, nữ nhân kia căn bản không ngờ phía sau mình còn có người, cũng không quay lại quan sát phía sau, chỉ nằm sấp người xuống, bờ mông vểnh cao, dõi mắt nhìn xuống phía dưới xuyên qua cành lá xum xuê. Lúc này Tề Ninh ở ngay phía sau nàng ta, chỉ cách ba bước chân. Ánh trăng mờ mờ tỏ tỏ, xuyên qua kẽ hở của cành lá chiếu xuống mặt đất, ánh trăng rọi xuống người nữ nhân kia, khiến thắt lưng cong vút, bờ mông đầy đặn của nàng càng thêm mê người.

Tuy rằng Tề Ninh hô hấp rất nhẹ, nhưng dù sao khoảng cách giữa hai người cũng rất gần, nữ nhân kia cũng là người vô cùng cảnh giác. Một lát sau, dường như nữ nhân kia nhận ra gì đó, nàng quỳ rạp xuống, khẽ quay đầu lại nhìn. Chưa đợi nữ nhân kia nhìn rõ mọi thứ, Tề Ninh đã đánh úp tới.

Nữ nhân kia vô cùng kinh ngạc, muốn ra tay, nhưng võ công của nàng ta và Tề Ninh chênh lệch quá lớn, hơn nữa vì lần này sợ bên Phật đường phát hiện ra gì đó nên hành động vô cùng nhanh chóng. Chưa đợi nữ nhân kia có động tác gì khác, Tề Ninh đã đè chặt nữ nhân kia xuống, một bàn tay ôm chặt ngực nàng ta, tay còn lại cầm đao dí chặt vào cổ nàng ta, thấp giọng đe dọa:

-Không được động đậy, chỉ cần nhúc nhích sẽ mất mạng.

Cả người nữ nhân kia cứng đờ, nhất thời không dám nhúc nhích.

Cánh tay Tề Ninh ôm ngực nàng càng siết chặt, cứ cảm thấy dưới cánh tay mềm mại vô cùng, co dãn đàn hồi, hắn lập tức tỉnh ngộ, hóa ra mình đặt tay lên ngực người ta, dựa vào cảm xúc thì có vẻ không nhỏ chút nào. Hắn làm như không cảm thấy gì, hạ giọng nói:

-Giơ tay lên, tháo khăn bịt mặt xuống, tuyệt đối đừng giở trò, ta là người tốt, nhưng dao găm không biết tốt xấu đâu!

Nữ nhân kia biết chuyện này liên quan tới tính mạng, lúc này nàng là người bị uy hiếp nên không dám phản kháng. Nàng nâng tay lên, tháo khăn trùm đầu ra, mái tóc đen dài tản ra, Tề Ninh thấp giọng nói tiếp:

-Quay đầu qua đây, đừng giở trò linh tinh.

Tay hắn nắm chặt dao găm, chỉ cần nữ nhân kia có hành động gì bất thường, hắn sẽ giết chết nàng ta.

Chuyện liên quan tới sống chết, không có chuyện hắn sẽ thương hoa tiếc ngọc.

Nữ nhân kia hơi do dự, cuối cùng vẫn chầm chậm xoay đầu qua. Hiện giờ nàng đang quỳ gối trên chạc cây, nửa người trên bị cánh tay Tề Ninh siết chặt, bờ mông vểnh ra sau, Tề Ninh vừa hay đang đè trên người nàng, tư thế này quả thực mờ ám đến vô cùng. Nương theo ánh trăng mờ mờ, cuối cùng Tề Ninh cũng nhìn rõ gương mặt nàng ta.

Gương mặt ấy xinh đẹp tuyệt trần, mắt hạnh mũi cao, có điều sắc mặt hơi tái, trong đôi mắt cũng mang vẻ kinh sợ. Tề Ninh vừa nhìn thấy gương mặt này đã vô cùng kinh ngạc, thất thanh thốt lên:

-Tú Nương!

Nữ nhân đêm hôm khuya khoắt tới thăm dò Phật đường, chính là thị nữ Tú Nương mà Tề Ninh mang về phủ từ Đông Tề.

Khi Tề Ninh rời khỏi Đông Tề, quốc tướng Đông Tề - Lệnh Hồ Hú vốn muốn tặng Tề Ninh hai mỹ nhân mang về nước Sở, Tề Ninh đắn đo một hồi, cuối cùng chỉ mang Tú Nương về.

Ngay từ khi bắt đầu, Tề Ninh đã nghi ngờ mục đích Lệnh Hồ Hú tặng mỹ nhân. Vậy nên sau khi Tú Nương vào Cẩm Y Hầu phủ, Tề Ninh vẫn rất ít tiếp xúc với nàng, càng đừng nói tới việc thân mật với nàng, chỉ dặn dò người trong phủ chăm sóc nàng thật tốt, đồng thời cũng dặn Tề Phong phái người theo dõi động tĩnh của mỹ nhân Đông tề này.

Có điều sau khi Tú Nương vào phủ một khoảng thời gian dài vẫn luôn rất đơn giản, bình thường chẳng khác gì những nha hoàn trong phủ, cũng không tỏ vẻ nổi trội gì. Hơn nữa, hình như quan hệ giữa nàng ta với nha hoàn Tố Lan không tồi.

Tề Ninh bận chuyện bên ngoài, sau khi biết chuyện Thái phu nhân phái người tới giám sát mình, lòng trung thành của hắn đối với Cẩm Y hầu phủ hầu như không còn, càng chẳng có lòng dạ nào quan tâm tới Tú Nương, thậm chí hắn còn quên mất có một mỹ nhân Đông Tề trong phủ. Hiện giờ phát hiện nữ nhân đêm hôm rình mò Phật đường hóa ra lại là Tú Nương thật sự khiến hắn vô cùng kinh ngạc.

Nhưng hắn nhanh chóng nghĩ ra, Lệnh Hồ Hú tặng hắn một nữ nhân, vốn đã chẳng có thiện ý gì rồi. Vậy nên chuyện Tú Nương nhân lúc đêm hôm khuya khoắt mò tới đây cũng chẳng phải chuyện gì lạ lùng. Có điều trong lòng hắn cảm thấy vô cùng kỳ lạ, nghĩ bụng tại sao Tú Nương lại lén tới Phật đường? Chẳng lẽ Lệnh Hồ Hú phái Tú Nương tới Cẩm Y Hầu Phủ có liên quan tới Phật đường?

Tú Nương nhìn thấy Tề Ninh, sự kinh sợ trong mắt vơi bớt, chớp chớp đôi mắt, tỏ vẻ đáng thương, nàng ta khẽ cắn môi, nhẹ giọng gọi:

-Hầu... Hầu gia!

Tề Ninh nhẹ giọng cười lạnh, hạ giọng hỏi:

-Đêm hôm khuya khoắt, ngươi chạy tới đây làm gì?

-Không...không làm gì!

Tú Nương không dám nhìn vào mắt Tề Ninh.

Tề Ninh hơi áp người xuống, kề sát tai Tú Nương, thấp giọng nói:

-Mục đích Lệnh Hồ quốc phái ngươi tới Cẩm Y Hầu phủ là gì?

Khi nói chuyện, hắn còn dí sát dao găm vào da thịt Tú Nương. Dao găm này là một bảo khí sắc bén vô cùng, chỉ cần dí sát vào thôi cũng đã đủ để làm rách da thịt vô cùng mịn màng của Tú Nương, máu tươi lập tức trào ra.

Tề Ninh không hề phát hiện ra, nhưng Tú Nương lại cảm nhận được mình đã chảy máu. Cả người nàng ta run lên, nhưng chỉ nhắm chặt mắt, không nói một lời.

Tề Ninh khẽ thở dài: -Ngươi không muốn nói?

-Nô tỳ biết Hầu gia không phải người xấu.

Tú Nương nhắm mắt, nhẹ giọng nói:

-Tú Nương cũng không hề có lòng hãm hại Hầu gia, hơn nữa chuyện này cũng không hề liên quan tới Quốc tướng.

-E rằng chính ngươi cũng sẽ không tin nổi những lời này đâu! Tề Ninh ngửi ngửi hương thơm thoang thoảng tản ra từ người Tú Nương, lúc này mới phát hiện phần bụng mình đang dáng sát vào bờ mông đầy đặn của nàng ta. Hắn thấp giọng nói: -Ta không hề thích làm nữ nhân khó xử, nhưng nếu nữ nhân khiến ta khó xử quá mức, vậy thì ta nhất định sẽ không khách khí.

Tú Nương cắn môi, không đáp.

-Ngươi chỉ là một quân cờ của Lệnh Hồ Hú, đừng trung thành tận tâm làm gì đó cho lão ta nữa.

Tề Ninh thấp giọng nói:

-Nói cho ta biết, rốt cuộc lão ta phái ngươi tới đây vì cái gì, ta sẽ để ngươi rời đi một cách an toàn, hơn nữa còn cho ngươi một khoản tiền đủ để sống sung sướng tới già. Đương nhiên, nếu ngươi bằng lòng ở lại, ta có thể đảm bảo ngươi sẽ sống bình yên vô sự ở Hầu phủ này, chỉ cần ngươi nói thật thôi.

Hắn cảm nhận được cơ thể mềm mại của Tú Nương, thầm nghĩ nếu để cô nàng này làm nha hoàn hầu hạ chuyện kia cũng không phải là chuyện xấu xa gì.

Tú Nương vẫn không nói năng gì, trong lòng Tề Ninh biết, nếu đã là người Lệnh Hồ Hú phái ra thì đương nhiên đã trải qua sự huấn luyện nghiêm khắc. Nếu có thể hỏi ra đáp án một cách dễ dàng như này thì hắn cũng sẽ coi thường Lệnh Hồ Hú.

-Tú Nương, thật ra ta không muốn tra tấn ngươi tàn bạo đâu. Tề Ninh khẽ thở dài:

-Nhưng ngươi là người Đông Tề, nay còn lén lút thăm dò trong phủ Hầu tước nước Sở, đây đã không chỉ là chuyện giữa ta và ngươi nữa, mà là tranh chấp giữa nước Sở và nước Tề rồi. Nếu ngươi cứ muốn cứng đầu như vậy, ta chỉ đành đưa ngươi tới phủ Thần Hầu thôi. Thủ đoạn của phủ Thần Hầu, có lẽ ngươi không biết, nhưng ta đảm bảo, nếu ngươi bị đưa tới đó, nhất định sẽ khai sạch mọi thứ mình biết ra.

Cơ thể mềm mại của Tú Nương run lên, hẳn là nàng ta cũng biết thủ đoạn của phủ Thần Hầu, nhưng nàng vẫn nói:

-Hầu gia, ngài... ngài giết ta đi!

Tề Ninh lắc đầu, Tú Nương mở to đôi mắt, vô cùng đáng thương, nàng ta nghĩ nghĩ một lát rồi mới nói:

-Hầu gia, nô tỳ tuyệt đối không có lòng hại ngài, Lệnh Hồ quốc tướng cũng không hề có lòng hãm hại ngài.

Nàng ta bỗng nhiên nâng tay, đưa thẳng về phía miệng mình. Tề Ninh đã phòng bị từ trước, hắn siết chặt cánh tay, giữ chặt ngực Tú Nương, cánh tay cầm đao hướng về trước một chút là đã chặn được cánh tay của Tú Nương. Hắn thấp giọng quát: -Ngươi muốn tự sát?

Lúc này hắn đã nhìn thấy, rõ ràng đầu ngón tay Tú Nương cầm một viên thuốc.

Tú Nương quay người, bờ mông ma sát qua lại phía bụng dưới Tề Ninh, thật sự khiến người ta ngứa ngáy. Tề Ninh thấp giọng nói:

-Sao ngươi phải khổ đến thế? Ta không hề nói muốn giết ngươi, ngươi cũng không cần vội vàng tìm đến cái chết thế chứ.

Rồi hắn bỗng hạ giọng nói:

-Đừng nhúc nhích.

Tú Nương sửng sốt, liếc mắt thấy Tề Ninh đang nhìn chằm chằm một nơi, nàng ta nương theo ánh mắt Tề Ninh thì thấy một bóng người đã xuất hiện phía ngoài viện từ bao giờ. Bóng người đó nhẹ nhàng nhảy lên đầu tường rồi dang hai tay, từa như một con diều hâu bay vút lên cao, không hề phát ra tiếng động nào, khẽ khàng đặt chân xuống viện.

Ánh mắt Tú Nương hiện lên vẻ kinh ngạc, sắc mặt Tề Ninh vô cùng lạnh lùng.

Bóng người bỗng nhiên xuất hiện này, chính là Cửu Khê Độc Vương Thu Thiên Dịch.

Lúc này Tề Ninh đang đè lên người Tú Nương, hai người đều nhìn chằm chằm Thu Thiên Dịch. Chỉ thấy Thu Thiên Dịch nhìn quanh một hồi rồi nhẹ nhàng bước về phía Phật đường.

Đương nhiên Thu Thiên Dịch đã nghe lời Tề Ninh nhắc nhở, lão bọc cả người trong áo choàng màu đen, còn dùng khăn che kín cả mặt. Có điều thân hình lão quá mức đặc biệt, Tề Ninh lại vô cùng quen thuộc lão, chỉ cần nhìn dáng người và dáng đi của lão là có thể chắc chắn đó chính là Thu Thiên Dịch. Còn một khắc nữa là tới nửa đêm, rõ ràng Cửu Khê Độc Vương đã tới nơi trước giờ hẹn.

 

1.50518 sec| 2432.953 kb