Tề Ninh càng kinh ngạc hơn, thầm nghĩ mình rời khỏi sông Tần Hoài lúc đêm hôm khuya khoắt, đáng lý ra sau khi hắn rời khỏi, Trác Tiên Nhi nên đi nghỉ rồi mới phải, tại sao nàng lại không qua đêm trên thuyền?
Tề Phong biết trong lòng tiểu Hầu gia có cảm tình với Trác cô nương ở sông Tần Hoài, y biết Tề Ninh lo lắng, bèn thấp giọng nói:
-Hầu gia, tiểu nhân ở bên kia đợi tới trưa mà vẫn chẳng có tin tức của Trác cô nương, thầm nghĩ hẳn phải bẩm báo chuyện này với Hầu gia nên tiểu nhân mới về trước. Có điều tiểu nhân đã dặn dò bên kia, nếu Trác cô nương quay lại thuyền thì lập tức báo lại ngay.
-Tề Phong, không có chuyện Trác cô nương vô duyên vô cớ biến mất.
Sắc mặt Tề Ninh trở nên nghiêm trọng:
-Ngưi lập tức dẫn theo hai người tới bên kia tìm kiếm tung tích của Trác cô nương.
Hắn ngừng một chút rồi nói tiếp:
-Nghe nói chủ nhân của con thuyền kia là một vị thương nhân giàu có, ngươi tìm được người đó thì thăm dò chút về lai lịch của Trác cô nương, phải làm rõ chân tướng mới được. Chuyện này không cần rình rang khắp chốn, nhưng nhất định phải tìm được Trác cô nương.
Tề Phong đáp:
-Hầu gia yên tâm, tiểu nhân chắc chắn sẽ dốc hết sức mình cho tới khi tìm được Trác cô nương.
Tề Ninh gật gật đầu, lại nói:
-Vừa hay ta cũng có chuyện tìm ngươi.
Đoạn, hắn hơi trầm ngâm một lát mới tiếp:
-Ngươi quen Bạch Thánh Hạo của Cái Bang, ta có chuyện cần y giúp, nhưng không tiện trực tiếp đi gặp y, ngươi dành chút thời gian đi gặp y, nói với y, ta cần y giúp điều tra vài người.
-Điều tra người?
Tề Phong nói:
-Hầu gia, tin tức của Cái Bang vô cùng nhanh nhạy, muốn điều tra người thì đúng là phải tìm bọn họ. Rồi y hỏi:
-Điều tra ai ạ?
Tề Ninh kề sát bên tai Tề Phong, thì thầm tên vài người. Tề Phong nghiêm mặt, đáp:
-Hầu gia, tiểu nhân hiểu rồi. Bạch đà chủ là người vô cùng trượng nghĩa, hơn nữa vẫn luôn cảm kích Hầu gia vì chuyện lúc trước. Chỉ cần nói đây là chuyện Hầu gia muốn nhờ y làm, y nhất định sẽ làm thật tốt.
Đoạn y không nhiều lời nữa, cáo lui rồi rời đi.
Nhưng trong lòng Tề Ninh không sao yên ổn được.
Trác Tiên Nhi bỗng dưng mất tích khiến hắn cảm thấy vô cùng bất ngờ. Dù sao tối hôm qua nàng ta vẫn còn ở trên thuyền mà, sao nói biến mất là biến mất được?
Trái tim hắn đánh cái thịch, nghĩ bụng: chẳng lẽ Trác Tiên Nghi mất tích là do bị hắn liên lụy? Tối qua hắn tróc nã Đoạn Thanh Trần, nào ngờ thất bại trong gang tấc, Đoạn Thanh Trần bị kẻ khác hạ độc giết chết ngay thời khắc quan trọng. Lúc đó, người vây xem quá nhiều, đến giờ vẫn chưa thể xác nhận được rốt cuộc là kẻ nào nhân dịp hỗn loạn xuống tay.
Nhưng sau khi giết người xong, kẻ kia nhất định vẫn còn ở lại sông Tần Hoài. Lẽ nào kẻ đó nhìn thấy hắn đi lên thuyền hoa của Trác Tiên Nhi? Cho nên nửa đêm lẻn vào bắt cóc Trác Tiên Nhi?
Trong lòng Tề Ninh vô cùng lo lắng, nhưng trực giác mách bảo hắn rằng mọi chuyện không hề đơn giản như thế.
Lần đó Trác Tiên Nhi lấy Ô Mãng Lân ra, tuy rằng Tề Ninh vô cùng cảm kích, nhưng sau này ngẫm lại, hắn chỉ cảm thấy chuyện này có chút đột ngột. Hắn không hề muốn có những phán đoán không tốt về Trác Tiên Nhi, nhưng cứ luôn cảm thấy e là Trác Tiên Nhi không phải người đơn giản.
Lần này Trác Tiên Nhi bỗng nhiên mất tích, đương nhiên Tề Ninh vô cùng lo lắng, nghĩ bụng trước tiên bảo Tề Phong tìm hiểu tung tích, nếu không ổn thì nhờ người của Cái Bang giúp đỡ cũng được. Chỉ mong Trác Tiên Nhi bình an vô sự, không xảy ra chuyện gì.
Sau đại hôn của Hoàng đế, chuyện triều đình phải làm tiếp theo là lễ đưa Thái tử Đông Tề về nước.
Long Thái tứ hôn Tô Tử Huyên cho Thái Tử Đông Tề, khiến mối quan hệ hai nước thân càng thêm thân. Đối với Tô gia, đây là cơ hội tốt để nâng cao địa vị của gia tộc tại nước Sở. Có điều đối với Cẩm Y Tề gia mà nói, chuyện này không liên quan gì tới bọn họ, vì vậy Tề Ninh không quan tâm tới chuyện này.
Từ lúc đó, Tề Ninh vẫn chưa rời khỏi phủ, mãi tới khi giờ dùng cơm tối đến, hắn vẫn ở trong phòng mình. Sắc trời vẫn còn sáng, sau khi Tiểu Hầu gia về phòng thì nằm trên giường ngủ suốt hai canh giờ một cách ngon lành.
Tuy chỉ có hai canh giờ, nhưng vô cùng có tác dụng trong việc giúp Tề Ninh khôi phục sức lực. Đợi tới khi hắn tỉnh dậy, màn đêm đã buông xuống, cả phủ Cẩm Y Hầu càng thêm tĩnh lặng, mà Tề Ninh lại cảm thấy vô cùng tỉnh táo.
Hắn đứng dậy sửa soạn một phen, đổi sang loại áo ngắn để tiện hành động, đoạn thổi tắt đèn, bước về phía cửa sổ, đẩy cửa nhảy ra ngoài rồi xoay người đóng chặt lại.
Màn đêm tĩnh lặng, Tề Ninh bay qua tường như một thói quen, sau khi vượt tường, hắn đi thẳng về phía Phật đường.
Hôm nay Tề Ninh đã hẹn trước với Thu Thiên Dịch, nửa đêm, Thu Thiên Dịch sẽ lẻn vào Phật đường của Hầu phủ. Ở bàn thờ Phật căn bản không hề có chuỗi hạt nào, chẳng qua chỉ là cái cớ để Tề Ninh lợi dụng Thu Thiên Dịch mà thôi.
Lần này Tề Ninh vốn định mượn tay Thu Thiên Dịch dụ rắn ra khỏi hang.
Tề Ninh suy nghĩ mấy ngày, nếu không thể lần mò phán đoán xem rốt cuộc ai mới là Đầu trâu mặt ngựa thì biện pháp tốt nhất chính là trực tiếp dụ bọn chúng ra.
Tề Ninh vẫn luôn rất khẳng định, Đầu trâu mặt ngựa nhất định vẫn luôn ở bên cạnh lão thái bà, có điều chưa tới lúc quan trọng, căn bản không thể tìm thấy tung tích của bọn chúng.
Nếu muốn dụ bọn chúng ra, đương nhiên phải để lão thái bà lâm vào tình cảnh nguy hiểm. Vậy chỉ cần đêm nay Thu Thiên Dịch ra tay, sau khi xâm nhập vào Phật đường, nếu như khiến lão thái bà gặp nguy hiểm, Tề Ninh tin, chỉ cần Đầu trâu mặt ngựa đang ở cạnh lão thái bà, chắc chắn sẽ ra tay.
Hắn chưa bao giờ xem thường đối thủ của mình, cũng sẽ không xem thường Đầu trâu mặt ngựa.
Muốn xâm nhập Phật đường để gây nguy hiểm cho Thái phu nhân, đương nhiên cần có một nhân vật cực kỳ lợi hại ra tay. Hắn xem xét hết những người xung quanh mình, người duy nhất có năng lực ấy, gần như chỉ có Thu Thiên Dịch.
Thu Thiên Dịch từng xâm nhập vào phủ Thần Hầu, hơn nữa còn an toàn trở ra. Tề Ninh tin rằng, dựa vào thủ đoạn của Thu Thiên Dịch, cho dù lão không phải là đối thủ của Đầu trâu mặt ngựa, lão cũng có thể rút lui một cách an toàn.
Trong hoàn cảnh không nắm chắc phần thắng một trăm phần trăm, đương nhiên Tề Ninh sẽ không tự ra tay, để mình phải lâm vào cảnh khốn khó rồi.
Tề Ninh không dám khẳng định chuyện hôm nay có thật sự thuận lợi như dự liệu của hắn không, càng không biết có thể có thu hoạch lớn gì không, nhưng hắn biết, vào lúc quyết định phải loại trừ Thái phu nhân, đối với người là mối uy hiếp của mình, không thể cứ tiếp tục chờ đợi được nữa, ít nhất cũng phải có sự thăm dò nhất định ở một mức độ nào đó.
Hầu phủ lặng ngắt như tờ. Tề Ninh tựa như linh hồn lặng lẽ trong đêm, lẳng lặng tới gần Phật đường.
Phật đường là một tòa viện vuông vắn như một hình vung, trong viện trồng hai cây bồ đề tơ vàng. Góc ngoài phía Tây của viện còn có một gốc Bách đại thụ, gốc Bách này đã rất nhiều tuổi rồi, cành lá che rợp cả một góc trời. Tề Ninh không biết cây Bách này được trồng ở đây hay được dời từ nơi khác đến, nhưng có thể kết luận, đây hẳn là gốc cổ thụ lớn nhất Hầu phủ.
Cây Bách cổ thụ cành lá xum xuê, thật ra đây là nơi tránh nóng đầy lý tưởng khi mùa hè nóng nực tới, chỉ tiếc cây Bách này nằm cạnh Phật đường. Phật đường nơi Thái phu nhân ở, không ai dám tới gần trong vòng trăm bước chân đổ lại.
Tề Ninh lặng lẽ tới gần dưới tàng cây Bách cổ thụ, sau khi chắc chắn xung quanh vắng lặng như bình thường, hắn nhẹ nhàng đặt tay chân lên cây Bách cổ thụ. Hắn vô cùng cẩn thận, cố hết sức không để phát ra tiếng động nào, chỉ sợ quấy rầy tới người bên trong Phật đường. Mãi tới khi trèo lên đến cành cây cao cao, tìm một nơi thuận lợi để quan sát rõ ràng từng ngóc ngách trong viện, Tề Ninh mới yên tâm lặng lẽ chờ đợi.
Chờ đợi là một chuyện vô cùng khó chịu, nhưng đối với Tề Ninh mà nói, đó chẳng phải chuyện lớn gì, ưu điểm lớn nhất của hắn chính là có đủ kiên nhẫn.
Thời gian dần trôi, Tề Ninh tựa như hòa cùng một thể với cây Bách cổ thụ, trong màn đêm tăm tối, hắn dùng đôi mắt sắc bén của mình, nhìn chằm chằm vào cửa lớn Phật đường.
Từ khe cửa trong Phật đường, có ánh đèn le lói hắt ra, Tề Ninh không biết Lão thái bà đã ngủ hay chưa, nhưng ít nhất thì đèn đóm bên trong Phật đường vẫn chưa tắt.
Chẳng biết qua bao lâu, Tề Ninh bỗng nhiên cảm thấy thân cây Bách hơi rung lên, trái tim hắn đập cái thịch, vội vàng cúi đầu, hắn hoảng sợ khi phát hiện một bóng người đang leo lên cây, thân thủ cũng vô cùng linh hoạt. Tề Ninh xuyên qua khe hở của tán lá quan sát dáng người người nọ, tuyệt đối không thể là Thu Thiên Dịch được.
Tề Ninh lặng im không động, lách người vào phía sau cành cây, hắn thật sự có hơi kinh ngạc. Rốt cuộc đối phương là thần thánh nơi nào mà đêm nay cũng chạy tới Phật đường, thậm chí còn có suy nghĩ y hệt như hắn, muốn leo lên cây Bách cổ thụ này?
Động tác của người nọ vô cùng nhẹ nhàng, Tề Ninh thấy người kia mặc trên người quần áo dạ hành bó sát người, hơn nữa còn che khăn kín mặt, chỉ lộ ra đôi mắt.
Người nọ leo cây vô cùng nhanh nhẹn, chỉ thoáng chốc đã lên cao, động tác cũng vô cùng cẩn thận nhẹ nhàng, vậy nhưng đối phương không hề phát hiện sự có mặt của Tề Ninh.
Lúc này Tề Ninh đã nắm chặt dao găm, người này chưa rõ lai lịch, đêm hôm khuya khoắt lẻn vào Cẩm Y Hầu phủ, không biết có ý đồ gì đây?
Cũng may cây Bách cổ thụ vô cùng lớn, người nọ lại không tới gần chỗ Tề Ninh náu mình mà ở trên cành cây phía dưới Tề Ninh một chút. Người nọ tựa như một con mèo, quỳ hai chân lên cành cây, nhẹ nhàng bò lên trước một chút, tựa như hòa mình vào cành lá rậm rạp, nhìn chằm chằm vào Phật đường thông qua tán cây.
Lúc này Tề Ninh chỉ cần cúi đầu xuống, là có thể nhìn thấy thân hình người kia một cách rõ ràng.
Người nọ mặc quần áo bó sát nên để lộ hoàn toàn dáng người, phần lưng thửng tắp, vòng eo nhỏ nhắn, bởi vì đang quỳ lên cành cây, nên đương nhiên người nọ ưỡn phần mông ra sau, vòng eo nhỏ nhắn, hai chân dãn sang hai bên, khiến đường cong đầy đặn của mông càng trở nên tròn trịa.
Bờ mông tròn đầy mà không béo, tròn tròn đầy đặn, được ôm chặt bởi lớp quần áo bó sát, đường cong mượt mà đầy gợi cảm. Cho dù thị lực của Tề Ninh có kém hơn nữa, thì lúc này cũng đã nhận ra kẻ phía dưới chắc chắn là một nữ nhân.
Một nữ nhân chạy đến Phật đường vào lúc đêm hôm khuya khoắt, đã vậy còn trốn trên cây quan sát động tĩnh Phật đường khiến Tề Ninh cảm thấy vô cùng ngạc nhiên. Hắn nghĩ bụng, hôm nay rốt cuộc là ngày gì thế nhỉ? Sao lại trùng hợp đến vậy được?
Động tác khi nàng ta trèo lên cây Bách đại thụ vừa rồi vừa nhẹ nhàng vừa nhanh nhẹn, chứng tỏ võ công không hề kém. Trong lúc nhất thời, hắn căn bản không đoán được nữ nhân này rốt cuộc là ai.
Mọi thứ đều lặng ngắt như tờ, dường như nữ nhân kia cũng biết Phật đường không hề đơn giản nên động tác vẫn luôn cẩn thận vô cùng, không hề phát ra chút tiếng động, rõ là sợ sẽ khiến người khác phát hiện ra. Mà sức kiên nhẫn của nàng ta cũng không tồi, quỳ gối lên cành cây, tư thế đầy mê người, mà cả người không hề nhúc nhích.
Ánh mắt Tề Ninh lạnh lùng vô cùng, tay cầm dao găm, hắn vẫn luôn quan sát nữ nhân kia từ nãy tới giò. Dựa vào thân hình thì có vẻ không phải một trong số nữ nhân hắn quen thuộc, có điều tư thế của nữ nhân này quả thực quá mức quyến rũ, thắt lưng cong mông vểnh, lại thêm bộ quần áo bó sát, quả thực vô cùng mê người. Điều này khiến tim Tề Ninh đập thình thịch khi nhìn tới nơi căng tròn đầy đặn kia. Hắn nghĩ bụng: có biết bao nhiêu tư thế như vậy mà sao cứ phải bày ra cái tư thế này hả? Bảo người ta làm sao bình tĩnh nổi đây?
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo