Bước chân Thu Thiên Dịch ổn định, lão chầm chậm tới gần Phật đường. Tiếng quạ kêu bất chợt vang lên, chẳng biết nó phát ra từ đâu mà tiếng kêu vô cùng đột ngột. Thu Thiên Dịch hành tẩu giang hồ nhiều năm, đương nhiên kinh nghiệm phong phú, tiếng quạ kêu bất chợt khiến lão trở nên cảnh giác. Lão ngừng bước chân, nâng hai tay lên, quan sát xung quanh.
Quạ đen là loài chim của sự đen đủi, là sự hiện diện của xui xẻo. Đừng nói tới những gia đình giàu sang phú quý, cho dù là dân chúng bình thường cũng chẳng thích thú gì mấy con quạ.
Kinh Thành gần như không có dấu hiệu của quạ đen, Tề Ninh cũng chưa từng thấy quạ đen xuất hiện trong phủ Cẩm Y Hầu.
Tiếng quạ vang lên đột ngột khiến Tề Ninh lập tức cảnh giác. Lúc này Tú Nương đang bị Tề Ninh đặt dưới thân, nàng nhất thời chẳng biết làm sao cho phải.
Thu Thiên Dịch phát hiện xung quanh không có gì khác thường, mà lão cũng là người to gan lớn mật, lão tiếp tục đi về phía Phật đường. Đúng vào lúc này, Tề Ninh đứng trên cao bỗng nhìn thấy một bóng người bay từ trên không xuống như ma quỷ, chỉ trong nháy mắt, bóng người nọ đã đứng trên đỉnh mái hiên.
Ánh trăng khi tỏ khi mờ, Tề Ninh nương theo ánh trăng, thấy bóng người kia bọc mình trong chiếc áo choàng màu xám, và ở trên cổ, là một cái Đầu Trâu (Đầu trâu)
Đầu trâu kia giống hệt như nhật, sừng trâu uốn cong, vô cùng chân thực. Nếu không phải Tề Ninh đã biết đến sự tồn tại của Đầu trâu mặt ngựa thì chắc chăn sẽ bị dọa sợ nếu bỗng nhiên nhìn thấy người này.
Trong lòng hắn hơi chấn động, thầm nghĩ, Đầu trâu mặt ngựa trong lời Cố Thanh Hạm quả nhiên tồn tại. Hơn nữa còn đúng như hắn dự đoán, Đầu trâu mặt ngựa quả thật ẩn náu bên cạnh Thái phu nhân.
Hắn thầm cảm thấy lúc trước mình không hành động thiếu suy nghĩ mà mượn tay Thu Thiên Dịch tới thăm dò thực hư.
Lúc này Tú Nương đương nhiên cũng đã nhìn thấy đầu trâu xuất hiện, sắc mặt nàng tái đi. Lúc này Tề Ninh đã ghé sát bên tai Tú Nương, hạ giọng nói:
-Ngươi luôn trốn ở đây thăm dò Phật đường, có phải là lo nhân vật như này phải chăng thật sự tồn tại trên đời?
Tú Nương không nói năng gì.
Thu Thiên Dịch là người như nào cơ chứ? Đầu trâu vừa xuất hiện, Thu Thiên Dịch đã lập tức phát hiện, lão vung tay phải lên ngay, căn bản không hề do dự. Dưới ánh trăng mờ mờ, vô số ánh sáng lạnh lẽo xông thẳng về phía Đầu trâu.
Tề Ninh biết khả năng dùng độc của Thu Thiên Dịch rất lợi hại, giờ thấy lão phóng ám khí cũng ghê gớm chẳng kém, nghĩ bụng, Thánh Sứ Hắc Liên Giáo quả nhiên không phải dạng vừa.
Thế nhưng Đầu trâu lại chẳng hề nhúc nhích, chỉ mở hai tay, nhấc chân một cái là đã lao thẳng phía dưới. Mấy tia sáng sắc lạnh kia lao thẳng về phía gã, Đầu trâu vung tay áo lên, ám khí vốn đã gần trong gang tấc đều bị hất rơi xuống. Tề Ninh thấy một chiêu này của đối phương là đã biết nội lực của tên Đầu trâu này không tầm thường.
Nếu Đầu trâu đã xuất hiện, Tề Ninh đương nhiên phải tìm xem Mặt Ngựa kia đang ở đâu. Hắn đảo mắt nhìn khắp xung quanh, nhưng không phát hiện tung tích Mặt ngựa.
Đầu trâu từ trên trời giáng xuống, xông thẳng về phía Thu Thiên Dịch. Thu Thiên Dịch nhanh như chớp, nghiêng người tránh sang bên, đợi khi Đầu trâu đặt chân xuống đất, lão đã tung chưởng đánh về phía gã.
Võ công của Đầu trâu rất khá, gã không hề tránh mà giơ tay lên đỡ, đánh một quyền về phía Thu Thiên Dịch.
Chỉ trong chớp mắt, Đầu trâu và Thu Thiên Dịch đã đấu nhau, tốc độ ra tay vô cùng nhanh.
Thu Thiên Dịch và Đầu trâu chưa gặp nhau bao giờ, nên không có chuyện hạ thủ lưu tình. Từ chiêu đầu tiên, bọn họ đã dốc hết sức mình, mỗi một chiêu đều mang tính đoạt mệnh đối phương. Gió trong viện thổi vù vù mà ai người vẫn lặng yên không lên tiếng. Thu Thiên Dịch xâm nhập Phật đường lúc nửa đêm, đương nhiên là vì không muốn khiến bất cứ ai phát hiện ra, mà dường như Đầu trâu kia cũng không muốn quấy rầy người khác.
Hai bóng người đấu tới đấu lui trong viện, chỉ lát sau đã đấu hơn mười chiêu. Võ công của Thu Thiên Dịch đương nhiên rất cao, mà thân thủ của Đầu trâu kia cũng chẳng kém, hai người nhất thời bất phân thắng bại, chẳng ai chiếm ưu thế.
Tề Ninh hơi nhíu mày, tuy hắn đã đoán được Đầu trâu mặt ngựa bên cạnh Thái phu nhân không phải hạng xoàng, nhưng Đầu trâu có thể đánh ngang tay với Thu Thiên Dịch – một trong số những Thánh Sứ của Hắc Liên Giáo thì quả thực vượt ngoài sức tưởng tượng của hắn.
Tuy rằng thứ Thu Thiên Dịch am hiểu nhất là dùng độc, nhưng võ công của lão tuyệt đối không kém, xét trên giang hồ, lão tuyệt đối thuộc hàng cao thủ nhất nhì. Tên Đầu trâu này có thể đấu ngang tay với Thu Thiên Dịch, lại thêm tên Mặt ngựa nữa, vậy là bên cạnh Thái phu nhân có hai cao thủ hạng nhất rồi.
Giang hồ đủ loại người, nhưng người có võ công thật sự đạt tới cảnh giới cao thủ hạng nhất thì không hề nhiều. Bên cạnh Thái phu nhân có hai cao thủ hạng nhất bảo vệ, thảo nào bà ta ngồi vững như Thái sơn.
Hơn nữa đây chỉ là hai đại cao thủ mà Tề Ninh biết. Trừ Đầu trâu, Mặt ngựa ra, ai biết trong tay Thái Phú nhân còn có cao thủ khác hay không chứ?
Giờ đây nhìn thấy Đầu trâu bất phân thắng bại với Thu Thiên Dịch dưới ánh trăng, trong lòng Tề Ninh càng sợ hãi hơn. Hắn nghĩ bụng nếu mình dại dột manh động xông vào Phật đường một mình, nếu phải đối mặt với hai đại cao thủ Đầu trâu, Mặt ngựa thì cơ hội thắng của hắn không lớn.
Tuy rằng hắn lợi dụng thân phận Tề Ninh để ở lại trong phủ Cẩm Y Hầu một khoảng thời gian dài, hơn nữa gần như đã quen thuộc hết các ngóc ngách trong phủ, nhưng trong lòng hắn vẫn biết rõ, mình căn bản chưa từng chạm tới bí ẩn thật sự của phủ Cẩm Y Hầu. Ngay từ khi bắt đầu, Thái phu nhân đã không giao cho hắn một phủ Cẩm Y Hầu thực sự rồi.
Cẩm Y Tề gia là một trong những gia tộc có công lập nên nước Sở, hơn nữa còn nắm giữ binh quyền bao nhiêu năm qua, là một trong những thế gia đứng đầu về quân đội.
Huyết chiến sa trường, xác chết chất đống, vong hồn chết dưới đao hai đại hầu tước của Cẩm Y Tề gia nhiều vô số kể, mà thù hận bọn họ chuốc vào mình đương nhiên cũng không hề ít.
Là cột chống trời của quân đội Đại Sở, khỏi cần nói cũng biết tầm quan trọng của Cẩm Y Tề gia đối với quốc gia, hơn nữa nước địch Bắc Hán vẫn luôn e dè Cẩm Y Tề gia. Cho nên cho dù là vì trả thù hay là để loại trừ trụ cột quân đội nước Sở, con cháu phủ Cẩm Y Hầu đương nhiên dễ dàng rơi vào tầm ngắm nhất. Vậy nên trước nay phủ Cẩm Y Hầu luôn được canh gác vô cùng nghiêm ngặt.
Dựa vào năng lực phòng thủ của phủ Cẩm Y Hầu, có lẽ đủ sức đối phó với thích khách bình thường. Nhưng nếu để ứng phó với những cao thủ bậc nhất thế này thì là chuyện không tưởng.
Cao thủ của Cửu Thiên Lâu ở Bắc Hán nhiều như mây, nếu bọn họ thật sự phái một trong số Ngũ Đại Thần Quân tới, chưa chắc thị vệ trong Hầu phủ đã phát hiện ra.
Dù gì thì đến ngay cả tiểu yêu nữ ANão còn có thể lẻn vào Hầu phủ rồi an toàn trở ra mà.
Nô tỳ nô tài trong Hầu phủ đương nhiên cảm thấy Hầu phủ tựa như tường đồng vách sắt, nhưng người nhà Hầu phủ đương nhiên biết lỗ hổng của Hầu phủ nằm ở đâu. Tề Ninh vẫn luôn tin rằng, dựa vào địa vị như mặt trời ban trưa của Cẩm Y Tề gia năm xưa, chắc chắn sẽ sắp xếp một số cao thủ hạng nhất bí mật bảo vệ xung quanh phủ. Cũng như trong hoàng cung, bên cạnh Long Thái có đám người Hướng Thiên Bi bí mật bảo vệ vậy.
Hiện giờ hắn biết, quả thực có sự tồn tại của đám người này, hơn nữa bọn họ đều nằm trong tay Thái phu nhân, thế nhưng bà ta chưa bao giờ nói với Tề Ninh về chuyện này. Nếu quả thực muốn trao cho Tề Ninh quyền lực của phủ Cẩm Y Hầu, để hắn trở thành chủ nhân của nơi này, thì chẳng lý gì mà bà ta lại không nói bí mật này cho Tề Ninh biết cả.
Rõ ràng Thu Thiên Dịch cũng không ngờ trong phủ Cẩm Y Hầu còn có cao thủ võ công cao cường như vậy. Bây giờ muốn xông vào Phật đường đã là chuyện không thể, tên Đầu trâu cứ sống chết bám lấy lão này càng khó giải quyết hơn. Lúc này, lão muốn thoát thân cũng chẳng phải chuyện dễ dàng.
Trong lòng Tề Ninh biết chắc hẳn giờ này Lão độc vật đang mắng hắn thậm tệ rồi, hắn nhìn thấy Thu Thiên Dịch bị Đầu trâu cuốn lấy không thoát ra được nhưng không hề manh động.
Mặc dù Đầu trâu đã xuất hiện, nhưng Mặt ngựa vẫn chưa thấy tung tích. Chưa thấy Mặt ngựa, Tề Ninh thật sự không dám hành động thiếu suy nghĩ.
-Hầu gia, rốt cuộc bọn họ là ai?
Tú Nương thấy hai đại cao thủ giao đấu trong viện thì vô cùng kinh ngạc, cuối cùng nàng kiềm lòng không đậu, mở miệng nhỏ giọng hỏi.
Tề Ninh nghĩ bụng, ngươi không tự mình khai báo thành thật thì thôi, lúc này còn có lòng dạ hỏi ta nữa hả? Nên hắn không trả lời. Bỗng nhiên cơ thể mềm mại của Tú Nương giật một cái, nàng thấp giọng nói:
-Lại có người đến!
Tề Ninh cũng đã nhìn thấy. Lúc này, trên nóc nhà lại xuất hiện bóng người, cách xuất hiện thoắt ẩn thoắt hiện hệt như Đầu trâu. Người đó cũng bọc mình trong tấm áo choàng màu tro, có điều phía bên trên cổ lại là một cái đầu ngựa. Tuy biết rằng đó chỉ là một cái đầu giả được người kia đeo lên, nhưng khi thấy Mặt ngựa xuất hiện, Tề Ninh vẫn có chút giật mình.
Sau khi Mặt ngựa xuất hiện thì không chút do dự, giang rộng hai tay bay từ trên nóc nhà xuống hệt như con diều hâu, gã xông thẳng về phía Thu Thiên Dịch.
Tề Ninh nhíu mày, lòng biết chuyện không ổn.
Võ công của Đầu trâu và Thu Thiên Dịch ngang ngửa nhau, giờ Mặt ngựa mà hợp sức cùng Đầu trâu đánh tới, Thu Thiên Dịch ắt sẽ rơi xuống thế hạ phong. Lúc đó, đừng nói tới chuyện trở ra an toàn, có khi mất cả mạng luôn ấy chứ.
Sự tồn tại của Đầu trâu, Mặt ngựa là bí mật của Hầu phủ, nay hai người đều ra tay, chắc hẳn không định để Thu Thiên Dịch còn sống trở ra.
Mặt ngựa xông tới, liên tiếp đá về phía Thu Thiên Dịch, thủ pháp cực kỳ sắc bén. Đối mặt với sự kết hợp của hai đại cao thủ, Thu Thiên Dịch tính lùi về sau vài bước, nhưng Đầu trâu mặt ngựa phối hợp vô cùng ăn ý, một trước một sau, một quyền một cước, bên cao bên thấp, lúc trái lúc phải. Tuy rằng bọn họ không hề lên tiếng, nhưng thế tấn công cực kỳ mãnh liệt.
Tề Ninh đứng trên cao quan sát, hắn nhìn rõ mồn một cuộc giao đấu giữa ba người. Kể ra cũng lạ, thế mà hắn lại thấy có chút quen mắt với chiêu thức của hai đại cao thủ kia!
Cảm giác quen thuộc này khiến ngay cả Tề Ninh cũng cảm thấy kinh ngạc.
Trước kia đương nhiên Tề Ninh chưa từng nhìn thấy Đầu trâu mặt ngựa ra tay bao giờ, đêm nay là lần đầu nhìn thấy. Hơn nữa không phải hắn cảm thấy quen thuộc với võ công của hai người này, mà cảm thấy chiêu thức khi bọn họ phối hợp vô cùng quen thuộc, khiến hắn có cảm giác như đã từng quen, như thể trước kia đã nhìn thấy rồi vậy.
Đương nhiên tình hình của Thu Thiên Dịch rất không ổn, trong lòng Tề Ninh cảm thấy hơi lo lắng.
Dựa vào tình hình trước mắt, Thu Thiên Dịch muốn thoát thân là điều không tưởng, nhưng nếu quả thực lão chết ở đây, hoặc thậm chí bị Đầu trâu mặt ngựa bắt sống thì hậu quả càng thêm phiền phức.
Tuy Tề Ninh cảm thấy Thu Thiên Dịch hẳn sẽ không nói chuyện đêm nay hành động với người thứ ba, nhưng ai biết trước được điều gì? Chẳng may Tiểu A Não hành động cùng thì sao? Tới lúc ấy, tin tức Thu Thiên Dịch bị giết ở Hầu phủ sẽ rơi vào tay Hắc Liên Giáo. Trước giờ quan hệ của Tề Ninh với Hắc Liên Giáo không quá kém, lỡ vì lý do đó mà Hắc Liên Giáo coi hắn là kẻ địch hàng đầu thì quả là mất nhiều hơn được.
Mà nếu Thu Thiên Dịch quả thật bị Đầu trâu mặt ngựa bắt giữ thì càng thêm phiền phức. Chẳng ai biết Thái phu nhân có tra hỏi Thu Thiên Dịch, ép lão nói ra chân tướng mọi việc hay không. Một khi Thu Thiên Dịch khai ra hắn phái lão tới thám thính Phật đường lúc đêm khuya, Lão phu nhân hẳn sẽ chĩa thẳng mũi nhọn về phía hắn. Tới lúc ấy thì phiền phức to luôn cho xem, chưa chắc hắn đã giữ được tất cả những gì hắn đang có hiện giờ.
Cho nên Thu Thiên Dịch tuyệt đối không thể chết ở đây, càng không thể rơi vào tay Đầu trâu mặt ngựa được!
Trong lúc suy nghĩ, Tề Ninh vẫn quan sát trận chiến. Trong lúc Thu Thiên Dịch tránh phái né phải đã bị Đầu trâu nhìn ra sơ hở, gã tung chưởng vỗ vào sau vai Thu Thiên Dịch. Thu Thiên Dịch lảo đảo ra sau vài bước, cả người đứng không vững. Mà Mặt ngựa căn bản không cho Thu Thiên Dịch cơ hội thở dốc, gã bay lên cao, tung một cước về phía Thu Thiên Dịch.
Võ công của Đầu trâu mặt ngựa vô cùng mạnh bạo, hơn nữa động tác võ thuật cũng chẳng đẹp mắt gì cho cam. Bọn chúng ra tay mạnh mẽ dứt khoát, không hề do dự, hai người phối hợp cực kỳ ăn ý, mỗi chiêu đều tấn công vào chỗ hiểm của đối phương, hệt như máy móc vậy.
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo