Tề Ninh vỗ vỗ vai Tề Phong, rồi nhẹ nhàng kéo cánh tay Tề Phong.

Thân thể Tề Phong hơi co rúm lại, khuôn mặt lộ vẻ thống khổ. Tề Ninh thấy xương cổ tay của Tề Phong đã bị biến dạng, trong lòng hoảng sợ, thấp giọng hỏi:

- Có nghiêm trọng lắm không?

- Xương…xương bị gãy rồi.  Tề Phong nghiến răng chịu đựng:
 

- Tên thích khách đó…võ công thật sự rất cao.

Tề Ninh thấp giọng nói:

- Ngày hôm qua Độc vương phát hiện gần Hầu phủ có người lén lút lảng vảng và đã nói riêng cho ta biết. Tối hôm qua, phát hiện có thích khách lẻn vào, ta và Độc vương không làm ầm ĩ để tránh kinh động mọi người trong phủ.

Bởi vậy chúng ta định ngấm ngầm giải quyết việc này, không ngờ hai tên thích khách này có võ công rất cao.

- Hầu gia, có cần báo cho người của Thần Hầu phủ không?

Tề Phong thầm nghĩ Hầu phủ có thích khách lẻn vào, đương nhiên phải báo cho Thần Hầu phủ cử người tới truy xét rõ ràng.  Tề Ninh lắc đầu nói:
 

- Chuyện này mấy người các ngươi phải giữ kín, không được tiết lộ nửa câu ra bên ngoài. Ta và Độc vương sẽ bí mật điều tra lai lịch của thích khách. Hiện giờ còn chưa rõ thích khách là do ai phái tới, nếu thông báo cho bên ngoài, sẽ là đả thảo kinh xà. Hơn nữa, việc này tuyệt đối không thể để cho người trong phủ biết, nếu không sẽ khiến mọi người hoang mang lo sợ.

Tề Phong nén đau nói:

- Là do tiểu nhân vô năng, cho nên…

- Việc này không trách ngươi được.

Tề Ninh an ủi:

- Ngươi về trước đi, ngày mai tới chỗ Đường cô nương, nhờ cô ấy xem vết thương một chút. Y thuật của Đường cô nương cao siêu, xương tay gãy không phải là vấn đề lớn đối với cô ấy.  Hắn lại quay sang thị vệ bên cạnh, căn dặn:
 

- Mau đỡ Tề Phong đi nghỉ, nhớ chăm sóc kỹ càng cho hắn.

Thị vệ kia nâng Tề Phong dậy, Tề Phong quay đầu lại liếc nhìn Thu Thiên Dịch, cũng không nói nhiều, chỉ bảo hai thị vệ trên đầu tường đều lui đi.

Chờ bọn Tề Phong rời khỏi, Thu Thiên Dịch mới tới gần Tề Ninh, cười lạnh nói:

- Tề Ninh, ngươi làm cái trò mèo gì vậy? Hai tên kia rốt cuộc là thần thánh phương nào?

Nếu không có Tề Ninh lần lượt giết chết Đầu trâu và Mặt ngựa, Thu Thiên Dịch còn nghi ngờ đây chính là bẫy rập do Tề Ninh sắp bày, nhưng Đầu trâu Mặt ngựa đều bị Tề Ninh giết chết, cũng chứng minh Tề Ninh không hề muốn lấy mạng lão. Tuy nhiên, lão độc vật hành tẩu nhiều trên giang hồ, Tề Ninh có thể bịa chuyện đối phó với Tề Phong, nhưng không dễ dàng qua mặt lão.

Tề Ninh mỉm cười nói:

- Độc vương, ngài đúng hẹn đến đây, ta vô cùng cảm kích. Ba ngày nữa, thi thể của Đoạn Thanh Trần tất nhiên sẽ giao cho ngài mang đi.

Thu Thiên Dịch hừ lạnh một tiếng, hỏi:

- Còn muốn lão phu lấy chuỗi hạt không?

Tề Ninh cười hì hì, Thu Thiên Dịch hỏi:

- Vòng ngọc là giả, để lão phu giúp ngươi giết hai người kia mới là thật chứ gì?

Thật sự thì lão cũng không rõ rốt cuộc giữa Tề Ninh và Đầu trâu, Mặt ngựa có đầu dây mối nhợ như thế nào, càng không biết vì sao Tề Ninh phải giết hai người, nhưng nội tình chốn quyền quý sâu như biển, ân oán trong đó lão cũng không muốn biết nhiều hơn.

Tề Ninh cũng không giải thích, đi tới bên cạnh thi thể Đầu trâu, gỡ cái đầu trâu trên đầu gã xuống, lộ ra một khuôn mặt bình thường không có nét gì đặc biệt, tuổi chừng năm mươi, rất xa lạ.

Tề Ninh thò tay lục tìm trong người gã một lúc, nhưng cũng không tìm được vật gì hữu dụng, chỉ tìm được hai cái bình sứ nhỏ.

Tề Ninh quay đầu lại nhìn Thu Thiên Dịch, cầm hai bình sứ lắc lắc trước mặt Thu Thiên Dịch.

Thu Thiên Dịch đi tới, giơ tay nhận lấy, mở ra xem, rồi cười lạnh nói:

- Chỉ là thứ vặt vãnh, một bình là thuốc chữa thương, có thể cầm máu, một bình là Hóa Thi Phấn.

- Hóa Thi Phấn?

Thu Thiên Dịch đưa một bình sứ cho Tề Ninh:

- Đây là Hóa Thi Phấn, có thể khiến thi thể nhanh chóng tan rã, coi như không tệ.

Lão vứt bình sứ còn lại ra xa, lộ vẻ xem thường.

Tề Ninh lẳng lặng mở bình sứ ra, rắc bột phấn trong bình lên thi thể của Đầu trâu. Thu Thiên Dịch hơi nhíu mày, nhưng không nói gì.

Hóa Thi Phấn vừa chạm vào da thịt, lập tức bốc lên một đám bụi mù, da thịt nhanh chóng tan ra.

Đám bụi mù khuếch tán ra xung quanh với tốc độ cực nhanh. Tuy Tề Ninh đã có chuẩn bị tâm lý, nhưng tận mắt nhìn thấy, cảm thấy rất hoảng sợ.

Thu Thiên Dịch dường như cũng không muốn ở lâu chỗ này, thấp giọng nói:

- Việc ngươi muốn lão phu làm, lão phu đã làm được giúp ngươi, ba ngày sau, giao thi thể kia cho lão phu.

Nói xong lão liền đứng lên định rời đi, Tề Ninh đứng dậy, cười nói:

- Độc vương, xin chậm bước.

Thu Thiên Dịch nhíu mày, hỏi:

- Còn có chuyện gì nữa?

Tề Ninh ghé tai Thu Thiên Dịch nói nhỏ mấy câu, Thu Thiên Dịch ngẩn ra, nhíu mày hỏi:

- Ngươi muốn làm cái gì?

Tề Ninh lại cười nói:

- Nếu Độc vương có thể hỗ trợ, thì là ta nợ ngài một lần, sau này nếu có cơ hội, tất nhiên sẽ báo đáp.

Thu Thiên Dịch hơi do dự, lấy mấy cái bình sứ từ trong ngực ra, chọn một cái, đưa cho Tề Ninh:

- Cái này hợp với ý định của ngươi, chỉ là những thứ thuốc này, tuyệt đối phải cẩn thận khi sử dụng.

Nói rồi, thân hình lão chợt lóe, đi tới bên tường, phóng người lên, vượt qua đầu tường mà đi, cũng không quay đầu lại.

Tề Ninh cầm bình sứ, phát hiện thi thể của Đầu trâu đã tan rã hơn phân nửa, cười lạnh một tiếng, bước tới bên cạnh thi thể Mặt ngựa, rắc Hóa Thi Phấn lên người gã,. Hắn cũng không nhìn lâu, đưa mắt nhìn cửa lớn của Phật đường, rồi thong thả bước tới gần.

Khi tới trước cửa Phật đường, Tề Ninh hơi trầm ngâm một chút, mới đưa tay đẩy cửa ra, phát hiện cửa không đóng. Phát ra tiếng ken két, cửa phòng từ từ mở ra, mùi tử đàn từ trong phòng bay ra. Tề Ninh đứng trước cửa, chỉ nhìn thấy Thái phu nhân đang ngồi co ro trước bàn thờ Phật, dường như hoàn toàn không hay biết đối với tình hình bên ngoài.

Tề Ninh cười nhạt, xoay người đóng cửa lại, đưa mắt liếc nhìn bốn phía, xác định không có ai khác, rồi mới chậm rãi đi tới phía sau Thái phu nhân, từ trên cao nhìn xuống Thái phu nhân.

Thái phu nhân đang lẩm bẩm trong miệng, dường như đang niệm kinh. Tề Ninh thở dài, hỏi:

- Hàng ngày tổ mẫu (bà nội) tụng kinh lễ Phật, rốt cuộc là vì ai?

Thái phu nhân không để ý tới hắn, vẫn tụng kinh như cũ. Tề Ninh cười nhẹ, nói:

- Vì sao tổ mẫu không nói lời nào?

Vừa rồi có thích khách tới đây ám sát tổ mẫu, may là cháu chạy tới, giết chết cả hai tên thích khách, bảo vệ tổ mẫu an toàn, có phải tổ mẫu rất vui lòng?

Rốt cuộc tiếng tụng kinh của Thái phu nhân dừng lại, bà cười quái dị, thong thả nói:

- Cháu ngoan! Ngươi làm tốt lắm, giao phủ Cẩm Y hầu cho ngươi, ta rất yên tâm!

- Giao cho cháu?

Tề Ninh cười ha hả, nhẹ giọng nói:

- Tổ mẫu, nếu cháu là chủ nhân của phủ Cẩm Y hầu, tổ mẫu nói cháu nên biết tất cả bí mật của phủ hay không?

Thái phu nhân hứ một tiếng, hỏi ngược lại:

- Bí mật gì?

Tề Ninh lại cười nói:

- Cháu biết Hầu phủ hẳn là có không ít bí mật, nhất thời tổ mẫu cũng không thể nói rõ ràng hết được. Cháu muốn hỏi mấy bí mật mà cháu đặc biệt thấy hứng thú, mong tổ mẫu nói cho cháu biết sự thật. Dù sao hôm nay phủ Cẩm Y hầu cần nhờ cháu tiếp tục chống đỡ, nếu như đối với chuyện của Cẩm Y Tề gia, cháu đều mơ hồ, như thế thì làm sao có thể có chỗ đứng trong triều được? Tổ mẫu thấy có đúng không?

Thái phu nhân cuộn mình lại, không đáp.

- Thật ra thì cháu vẫn cảm thấy kỳ lạ, vì sao toàn bộ người trong phủ đều không ai nhắc tới mẹ của cháu.

Tề Ninh nhẹ giọng nói:

- Bà cũng biết, có nhiều năm đầu óc cháu lẫn lộn mơ hồ, cũng quên đi nhiều sự việc, cháu muốn hỏi tổ mẫu, mẹ cháu ở nơi nào? Bà ấy còn sống hay đã chết? Nếu còn sống, hiện giờ bà đang ở đâu? Nếu như đã chết, thì chết như thế nào?

Thân hình run rẩy, Thái phu nhân đứng lên, kêu lên một tiếng quái dị:

- Câm miệng, trước mặt ta đừng nhắc tới con tiện nhân đó!

Bà ta hết sức kích động, dường như trong nháy mắt bị đánh trúng chỗ đau vậy.

Tề Ninh nhíu mày, trước đây, từ miệng Cố Thanh Hạm, hắn mới biết được sự oán hận của Thái phu nhân đối với Liễu Tố Y, nhưng lúc này, tự bản thân hắn cũng có thể cảm nhận được thái độ của Thái phu nhân đối với Liễu Tố Y.  Mặc dù đôi mắt đã mù, nhưng tai của lão thái bà không hề bị điếc.
 

Tề Ninh không tin rằng lão thái bà không nghe được chuyện xảy ra bên ngoài vừa rồi. Đầu trâu, Mặt ngựa đều bị giết, ban đêm khuya khoắc, hắn xông vào Phật đường, nhưng lão thái bà đều lộ vẻ rất bình tĩnh, tuy nhiên chỉ cần nhắc tới Liễu Tố Y, là thái độ của bà lão này lập tức trở nên khác thường, không thể kìm chế được cảm xúc.

Tề Ninh thản nhiên mỉm cười, nhẹ giọng hỏi:

- Vì sao tổ mẫu lại kích động như vậy?

Người Thái phu nhân rung lên, hừ lạnh một tiếng, nhưng không nói lời nào.

- Tổ mẫu, có chuyện này cháu thấy rất lạ.

Tề Ninh thấp giọng nói:

- Dường như bà oán hận đối với cháu, vì sao vẫn muốn để cháu kế thừa tước vị? Đúng rồi, tuy cháu đã trưởng thành, thế nhưng hồi tưởng lại chuyện quá khứ, ký ức nhiều năm của cháu đều đã mất, cũng không có một chút ấn tượng nào, có nhiều người nói cháu giống như kẻ ngu si. Cháu cảm thấy rất kỳ lạ, vì sao cháu lại biến thành kẻ ngu ngốc, về chuyện này, cháu hoàn toàn không biết gì cả?

Thái phu nhân cười một cách quái dị, chậm rãi nói:

- Cháu trai ngoan của ta, đêm nay ngươi tới đây là muốn hỏi tội ta sao?

- Hỏi tội?

Tề Ninh cười nói:

- Vì sao tổ mẫu nói như vậy? Lẽ nào tổ mẫu nghĩ mình có tội?

- Ta có tội?

Thái phu nhân cười quái dị, nói như nguyền rủa:

- Ta đương nhiên là có tội, để cho ngươi sống tới bây giờ, chính là nghiệp chướng của ta, lẽ ra ta nên để cho ngươi chết không có chỗ chôn.

Bà ta nghiến răng nghiến lợi, giọng nói tràn ngập sự oán hận đối với Tề Ninh.

Tề Ninh nhíu mày, lập tức cười lạnh, nói:

- Xem ra bà rất muốn để ta chết.

Đã như vậy, bà lại để ta kế thừa tước vị, tất nhiên là trong lòng có vấn đề!

Hắn hơi khom người xuống, lạnh lùng nói:

- Trong lòng bà, hẳn là luôn nghĩ, sẽ có một ngày để Tề Ngọc trở về kế thừa tước vị?

Thân hình Thái phu nhân chấn động, Tề Ninh không chút khách khí tiếp tục nói:

- Tiên đế băng hà, Cẩm Y hầu mất, hai trụ cột của Sở quốc lần lượt sụp đổ, trong triều hỗn loạn, không ai biết phải làm thế nào.

Cẩm Y Tề gia rơi vào tính cách khó khăn, ngay cả bà cũng không thể dự đoán được con đường trước mắt của Cẩm Y Tề gia sẽ dẫn tới phúc hay họa, bà để ta kế thừa tước vị, một khi tai họa xảy ra, ta sẽ là con dê thế tội, mà đứa cháu ngoan Tề Ngọc của bà sẽ có thể tránh được tai họa. Nếu có một ngày tình hình trong triều ổn định, vị trí của Cẩm Y Tề gia cũng không bị lung lay, bà cũng có thể tìm cơ hội phế truất ta, thậm chí là diệt trừ ta, sau đó để Tề Ngọc trở về tiếp nhận vị trí. Tổ mẫu đại nhân, ta nói không sai chứ?  Thái phu nhân cười lạnh nói:
 

- Hóa ra ngươi cũng không ngu ngốc, rốt cuộc nghĩ ra được điều này.

- Đương nhiên là ta không ngu ngốc.

Tề Ninh cười nhẹ:

- Bà cũng biết câu khéo quá hóa vụng có ý nghĩa như thế nào chứ?

Nếu bà để ta kế thừa tước vị, Cẩm Y hầu phủ này đương nhiên thuộc về ta, Tề Ngọc là người duy nhất uy hiếp địa vị của ta, bà nghĩ ta có thể để hắn sống sót sao?

Thân hình Thái phu nhân chấn động, kêu lên thất thanh:

- Ngươi…ngươi nói cái gì?

- Cũng không có gì.

Tề Ninh lại cười nói:

- Chỉ là ta lo lắng một ngày nào đó Tề Ngọc cướp đi vị trí của ta, cho nên ta tiễn hắn đi gặp Diêm vương trước, làm một lần, an tâm suốt đời. Tổ mẫu, chuyện này bà không biết sao?

Hắn cố ý nói như vậy, là muốn kích động lão thái bà. Quả nhiên, Thái phu nhân nghe Tề Ninh nói như vậy, liền quay phắt lại, vừa sợ vừa giận nói:

- Ngươi…ngươi hại chết nó rồi?

 

1.45138 sec| 2444.188 kb