Trong lòng Tề Ninh biết chuyện này quá khẩn cấp, lúc này cũng không quản được Tú Nương, đột nhiên hắn đứng dậy, thân hình như vượn, động tác nhanh nhẹn, lập tức nhảy khỏi chạc cây, thân hình vươn ra, như diều hâu đáp xuống bờ tường.
Hắn biết lúc này mà không ra tay, thì Thu Thiên Dịch rất có thể sẽ nguy.
Tề Ninh đột nhiên xuất hiện trên đầu tường, khiến mấy người trong viện hơi giật mình, Mặt ngựa liên tục đá về phía Thu Thiên Dịch, mà Đầu trâu cũng đã xoay lại nhìn về phía Tề Ninh. Vẻ mặt lạnh lùng nghiêm nghị, từ đầu tường Tề Ninh tung người bay xuống phía dưới, thấp giọng quát dẹp đường:
- Thật to gan! Các ngươi là ai? Lại dám xông vào phủ Cẩm Y hầu!
Thu Thiên Dịch thấy Tề Ninh xuất hiện, thiếu chút nữa buột miệng chửi bậy. Cũng may là lão phản ứng rất nhanh, biết lúc này mà chửi ầm lên, sẽ vô tình cho Đầu trâu, Mặt ngựa biết là mình quen biết Tề Ninh. Tình thế đêm nay không rõ ràng, Thu Thiên Dịch luôn tự nhắc mình phải cẩn thận, huống chi thế tiến công của Mặt ngựa sắc bén, lão cũng không có thời gian quan tâm tới Tề Ninh.
Dưới ánh trăng, Tề Ninh thấy Đầu trâu quay mặt nhìn về phía mình, thầm nghĩ tên này thật kỳ quái, có muốn người ta không thấy mặt, thì chỉ cần che mặt lại là được, cần gì phải đeo một cái đầu trâu lên đầu?
Sự xuất hiện đột ngột của Tề Ninh, tất nhiên là khiến Đầu trâu, Mặt ngựa rất bất ngờ. Tề Ninh nhìn lướt qua, chỉ vào Đầu trâu, trầm giọng nói:
- Các ngươi xông vào phủ Cẩm Y hầu làm cái gì?
Vừa nói hắn vừa tiến về phía Đầu trâu. Dường như Đầu trâu hơi kiêng dè đối với Tề Ninh, thấy hắn tới gần, gã liền lui về phía sau hai bước.
Tề Ninh biết, không hẳn là Đầu trâu kiêng dè võ công của mình, mà là kiêng dè địa vị của hắn. Tuy Thái phu nhân phái người theo dõi hành tung của hắn, nhưng dù sao hiện giờ hắn cũng là Cẩm Y hầu. Hai tên Đầu trâu, Mặt ngựa này là hộ vệ bí mật của phủ Cẩm Y hầu, nếu không có sự phân phó của Thái phu nhân, đương nhiên họ không dám ra tay đối với Cẩm Y hầu.
Hiểu rõ điểm này, Tề Ninh càng thêm tự tin và mạnh mẽ.
Hắn cảm thấy đáng tiếc, thầm nghĩ võ công của Đầu trâu, Mặt ngựa rất cao, nếu như lão thái bà giao hai người này cho mình làm thuộc hạ, mình sẽ có thêm hai đại cao thủ để sai phái, đó là chuyện rất hài lòng. Chỉ có điều, hai người này rất trung thành với Thái phu nhân, mà hiển nhiên là lão thái bà kia cũng sẽ không giao bọn họ cho mình.
Tề Ninh tiếp tục bước tới gần, Đầu trâu lại thối lui vài bước, đột nhiên gã giơ tay lên, nói với giọng khàn khàn:
- Hầu gia nên rời khỏi chỗ này!
Tề Ninh cười lạnh:
- Đây là phủ Cẩm Y hầu, hai tên thích khách các ngươi xông vào Hầu phủ, lại còn dám bảo bản hầu rời đi, thật sự là đảo lộn phải trái mà!
Hắn mạnh mẽ tiến tới, đưa tay túm lấy Đầu trâu, quát khẽ:
- Còn không mau bó tay chịu trói?
Đầu trâu nhanh nhẹn né tránh, cũng không đánh lại. Tề Ninh biết rõ sự kiêng dè của Đầu trâu, lại càng liên tục xuất thủ. Đầu trâu né trái, tránh phải, Tề Ninh tấn công càng lúc càng nhanh, khiến Đầu trâu bị ép phải liên tục lui về phía sau.
Đầu trâu bị Tề Ninh ngăn chặn, Thu Thiên Dịch chỉ phải đối mặt với một mình Mặt ngựa, áp lực lập tức giảm xuống, tuy đã bị Đầu trâu đánh một chưởng phía sau vai, nhưng lão vẫn có thể miễn cưỡng đương đầu với Mặt ngựa.
Đầu trâu thấy Tề Ninh liên tục tấn công, nhưng bản thân lại không thể đánh trả, bèn kêu lên:
- Hầu gia, ta không phải là thích khách!
- Lại còn ngụy biện!
Lúc này Tề Ninh cũng không đánh hết sức, chỉ dùng Thôi Sơn Thủ do Hướng Bách Ảnh truyền thụ, quát khẽ:
- Nếu như ngươi không phải là thích khách, thì hãy thúc thủ chịu trói, để bản hầu xem xét rõ ràng.
Nhất thời Đầu trâu cũng không biết phải giải thích như thế nào, nhưng lại nghĩ rằng võ công của Tề Ninh hóa ra cũng bình thường thôi, không có uy hiếp quá lớn đối với mình. Mặc cho Tề Ninh đánh ra hết quyền này tới quyền khác, gã cũng chỉ né tránh, rồi thấp giọng nói:
- Hầu gia, trước hết chúng ta hãy bắt thích khách thật sự cái đã, sau đó ta sẽ nói rõ với ngài.
Gã không dám động thủ với Tề Ninh, cũng không muốn tiếp tục dây dưa như thế này với hắn, gương mặt lộ vẻ hơi sốt ruột.
Tề Ninh lại đánh ra một chiêu, nghi ngờ nói:
- Thích khách thật sự? Ai là thích khách thật sự?
Đầu trâu chỉ tay về phía Thu Thiên Dịch, nói:
- Đó là thích khách lẻn vào Hầu phủ, Hầu gia cần phải bắt hắn trước.
- Ngươi nói hắn là thích khách? Tề Ninh ngạc nhiên:
- Các ngươi ăn mặc như thế này, còn nói người khác là thích khách?
Đầu trâu nói:
- Lát nữa ta sẽ giải thích rõ với Hầu gia sau, xin Hầu gia bình tĩnh và đừng nóng nảy.
Tề Ninh dừng tay. Đầu trâu lui về phía sau một bước, chắp tay nói:
- Đa tạ Hầu gia. Trước hết cần phải bắt thích khách lại.
Nói rồi, gã lập tức lao về phía Thu Thiên Dịch. Tề Ninh đuổi kịp gã, nói:
- Ta giúp ngươi cùng bắt hắn.
Thân hình hắn hầu như áp sát phía sau lưng Đầu trâu. Đầu trâu liền vung quyền đánh về phía Thu Thiên Dịch, chợt cảm thấy kình phong phía sau lưng nổi lên, liền biết tình thế không ổn, bèn quay đầu lại nhìn, thấy Tề Ninh đã theo sát bên mình như hình với bóng.
Gã định lên tiếng, nhưng chợt thấy mắt hoa lên, Tề Ninh vốn theo sát bên người gã, chợt lắc mình một cái, đột nhiên không thấy đâu nữa.
Đầu trâu sửng sốt, chợt nghe khí lạnh phía sau quét tới, phản ứng của gã thật sự là vô cùng nhanh nhẹn, liền xoay người, một chưởng đánh ra, lập tức cảm thấy lòng bàn tay vô cùng đau đớn.
Thì ra Tề Ninh theo sát bên người gã, thừa dịp gã lơ là cảnh giác, liền vọt tới sau lưng gã, lưỡi hàn nhận trong tay không chút do dự đâm thẳng vào sau lưng Đầu trâu .
Đầu trâu trở tay đánh tới, vừa vặn đón nhận thanh hàn nhận trong tay Tề Ninh. Thanh chủy thủ này vô cùng sắc bén, võ công của Đầu trâu tuy cao, nhưng thân thể máu thịt bình thường làm sao có thể ngăn chặn vũ khí sắc bén như vậy, lập tức bàn tay gã bị đâm thủng.
Đầu trâu bị đâm rất đau đớn, tức giận đến cực điểm, khẽ quát một tiếng, một luồng kình khí cuồn cuộn phát ra, chịu đựng cơn đau từ bàn tay bị đâm thủng, năm ngón tay cong lại, định chụp lấy bàn tay của Tề Ninh.
Vẻ mặt lạnh lùng và nghiêm nghị, Tề Ninh biết rõ ý đồ của gã, không đợi năm ngón tay của gã chụp tới, đã rút dao về. Lòng bàn tay Đầu trâu máu thịt mơ hồ, máu tươi chảy ròng, gã lại giơ bàn tay còn lại lên, đánh tới Tề Ninh.
Tề Ninh nghiêng người lướt qua, có lẽ Đầu trâu đã nổi giận, không chịu bỏ qua, liên tục xuất thủ, khí thế vô cùng mạnh mẽ.
Thế tấn công của Đầu trâu rất sắc bén, Tề Ninh cũng đổi công làm thủ. Đối mặt với một cao thủ như Đầu trâu, đương nhiên Tề Ninh cũng không dám xem thường, mà đã sớm sử dụng bộ pháp Tiêu Dao, xuất hiện chợt trái, chợt phải bên cạnh Đầu trâu, tuy Đầu trâu ra chiêu hung ác độc địa, nhưng cũng không làm gì được Tề Ninh.
Trước đó, khi nhìn thấy Đầu trâu đấu với Thu Thiên Dịch, Tề Ninh đã có cảm giác chiêu thức của hai người có phần quen thuộc. Lúc này, khi giao thủ với Đầu trâu , cảm giác này càng rõ rệt. Khi Đầu trâu liên tục đánh ra ba chưởng, trong đầu Tề Ninh chợt lóe lên linh quang, nghĩ ra một điều, liền kêu lên:
- Là… là Đại Quang Minh Tự!
Tiếng kêu đột ngột vang lên, Đầu trâu đang tấn công mãnh liệt, cũng hơi ngẩn người, đòn tấn công bị khựng lại. Tề Ninh không dễ tìm được cơ hội này, vốn đã dùng bộ pháp Tiêu Dao áp sát phía sau bên trái của Đầu trâu, liền vung tay đâm thanh hàn nhận trong tay vào lưng Đầu trâu.
Đầu trâu hơi kinh ngạc bởi câu nói của Tề Ninh, rồi lại không ngờ Tề Ninh ra tay vừa mạnh mẽ vừa quyết đoán như vậy, khi gã kịp phản ứng, thì thanh chủy thủ kia đã đâm sâu vào lưng gã! Cơn đau buốt nhói thấu tim, gã khẽ gầm lên, vung tay đánh về phía Tề Ninh.
Trong cơn đau nhức, hơn nữa hết sức phẫn nộ, có thể nói là gã đã sử dụng toàn bộ sức lực. Tề Ninh lập tức cảm thấy một luồng kình khí ập tới như dời núi lấp biển, thầm nhủ không ổn. Hắn không chút nghĩ ngợi, chân đạp xuống một cái, rút thanh hàn nhận khỏi người Đầu trâu, thân hình nương theo cú giẫm chân đó mà nhẹ nhàng bay ra xa.
Đầu trâu bị đâm trúng lưng, cảm thấy đau nhức tận tim. Lúc này trong lòng Tề Ninh cũng vô cùng kinh hãi.
Không phải là hắn kinh hãi bởi võ công cao cường của Đầu trâu, mà là kinh hãi trước chiêu số võ công của gã.
Trong khoảnh khắc ngắn ngủi vừa rồi, rốt cuộc Tề Ninh đã nhớ ra, chiêu số võ công của Đầu trâu rất giống chiêu số võ công của Đại Quang Minh Tự.
Trước đây, hắn lên Tử Kinh Sơn chữa thương, đúng lúc gặp Xích Đan Mị và Bạch Vũ bái phỏng Đại Quang Minh Tự, nhờ đó đã từng nhìn thấy chiêu số võ công của Đại Quang Minh Tự. Hôm đó, diễn ra ba trận đấu, hai trận đầu tiên đều do tăng lữ của Đại Quang Minh Tự xuất thủ, trong đó trận thứ hai do Tịnh Không đại sư đấu với Xích Đan Mị.
Xích Đan Mị là đệ tử của Đông Hải, võ công rất cao cường, khi đánh với Xích Đan Mị, Tịnh Không đại sư cũng không dám khinh địch, mà dồn toàn lực ứng phó.
Không dễ có cơ hội chứng kiến cao thủ hàng đầu đánh nhau, đương nhiên lúc đó Tề Ninh hết sức tập trung quan sát. Mặc dù hắn không thể nhớ hết các chiêu thức võ công của Tịnh Không đại sư và Xích Đan Mị, nhưng cũng nhớ được đường nét cơ bản của một số chiêu thức. Hôm nay, nhận ra chiêu số của Đầu trâu, Mặt ngựa hơi quen thuộc, ban đầu hắn không nhớ ra được, nhưng khi giao thủ với Đầu trâu, hắn lại đột nhiên nhớ ra, nhiều chiêu thức của Đầu trâu rất giống với chiêu thức của Tịnh Không đại sư, cho nên mới buột miệng kêu lên.
Nào ngờ câu nói của hắn khiến Đầu trâu bị phân tâm trong nháy mắt, qua đó hắn lợi dụng cơ hội mà đâm Đầu trâu bị thương.
Chỉ có điều, trong lòng hắn vẫn còn kinh ngạc, thầm nghĩ chẳng lẽ Đầu trâu, Mặt ngựa này thật sự là xuất thân từ Đại Quang Minh Tự?
Nếu đúng như vậy, thực sự là rất khó tưởng tượng nổi. Chẳng lẽ Đại Quang Minh Tự lại phái cao thủ ẩn nấp ở phủ Cẩm Y hầu, chịu sự sai phái của Thái phu nhân? Võ công của Đầu trâu, Mặt ngựa không thấp, Tề Ninh từng nhìn thấy mười ba tăng nhân của Đại Quang Minh Tự thi triển võ công, võ công của hai người này thậm chí không kém mười ba tăng nhân của Đại Quang Minh Tự. Nếu họ thật sự là người của Đại Quang Minh Tự, địa vị của họ trong chùa tuyệt đối sẽ không thấp, sao lại có thể ẩn thân trong phủ Cẩm Y hầu, để một bà lão tùy ý sai phái?
Sự nghi hoặc trong lòng Tề Ninh lập tức dâng cao. Bị chọc giận bởi nhát đâm của Tề Ninh, Đầu trâu cắn răng nén chịu cơn đau, xông về phía Tề Ninh. Ngay lúc đó, chợt nghe vang lên mấy tiếng “Phụp, phụp, phụp” liên tiếp nhau rất nhanh, Tề Ninh cũng nhìn thấy từ đầu tường cách đó không xa, lại có một mũi tên đang xé gió lao nhanh về phía Đầu trâu. Đầu trâu cũng nghe tiếng mũi tên từ phía sau bắn tới, liền xoay người lại, áo bào màu tro quay cuồng, sinh ra kình khí cuốn lấy mũi tên.
Lúc này Tề Ninh đã thấy trên đầu tường ở cách đó không xa, xuất hiện mấy bóng người, đều mang cung nỏ, liên tục bắn về phía Đầu trâu.
Tên bay nhanh như chớp, liên tục bắn về phía Đầu trâu. Lưng vốn đã bị đâm, máu tươi chảy ròng, lúc này Đầu trâu vung tay gạt tên, máu từ miệng vết thương càng chảy nhanh hơn. Lúc này Tề Ninh cũng không quản rốt cuộc là ai đột nhiên đánh tới, nhìn thấy Đầu trâu để trống phía sau lưng, không chút do dự, liền xông tới như một con báo, vung thanh chủy thủ trong tay đâm xuống, mũi chủy thủ mạnh mẽ cắm phập vào gáy của Đầu trâu.
Lần này Tề Ninh đâm thẳng tay, mũi chủy thủ lại rất sắc bén, lưỡi dao đâm thủng gáy Đầu trâu. Cả người Đầu trâu cứng đờ, song chưởng rũ xuống. Lúc này, vang lên mấy tiếng “phụp, phụp, phụp”, mấy mũi tên cũng ghim vào người Đầu trâu, một mũi tên vô cùng chuẩn xác, cắm thẳng vào trái tim của gã.
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo