Chỉ trong nháy mắt, gáy của Đầu trâu bị đâm một dao, tim bị trúng tên.
Mặt ngựa đang đánh nhau bất phân thắng bại với Thu Thiên Dịch, nhìn thấy tình hình phía bên này, liền bỏ lại Thu Thiên Dịch, lao thẳng về phía Tề Ninh.
Tề Ninh cảm nhận luồng kình phong ập tới, lập tức rút thanh hàn nhận từ gáy Đầu trâu ra, lui lại né tránh.
Tốc độ của Mặt ngựa còn nhanh hơn so với Đầu trâu, muốn đến liền đến, mười đầu ngón tay gã cong lại thành trảo chụp tới, Tề Ninh không dám tùy tiện đón đỡ, liên tục lui về phía sau. Liên hoàn trảo của Mặt ngựa ra liên tiếp bảy đòn, nhưng bộ pháp Tiêu Dao của Tề Ninh là môn võ công tránh né tuyệt diệu, cho nên đòn đánh của Mặt ngựa liên tiếp thất bại. Trong lúc né tránh, Tề Ninh luôn chỉ cách thân hình của Mặt ngựa khoảng một xích (khoảng 30cm).
Mấy bóng người trên đầu tường đều hướng cung nỏ về phía Mặt ngựa, nhưng từ đầu đến cuối thân hình của Mặt ngựa và Tề Ninh gần như kề sát nhau, mấy cung thủ kia sợ ném chuột vỡ bình, cho nên không dám bắn tên.
Cước bộ của Mặt ngựa cũng hết sức nhanh nhẹn, nhưng bộ pháp né tránh của Tề Ninh vô cùng tinh diệu, trước sau Mặt ngựa không đuổi kịp hắn, nhưng trong nhất thời hắn cũng không tránh xa Mặt ngựa được. Lúc này, nhận thấy chiêu thức hết sức mạnh mẽ của Mặt ngựa , trong lòng Tề Ninh đã xác định, cho dù Mặt ngựa không xuất thân từ Đại Quang Minh Tự, thì cũng có quan hệ sâu xa với ngôi chùa này.
Vừa rồi Thu Thiên Dịch bị hai người Đầu trâu, Mặt ngựahợp sức tấn công, bị đánh một chưởng, lại phải gắng gượng chống đỡ gần nửa ngày, khí huyết trong cơ thể đã hơi hỗn loạn. Nội lực của Đầu trâu, Mặt ngựa thuộc loại thuần dương, vô cùng cương mãnh, tuy chỉ bị trúng một chưởng, nhưng cũng đủ làm Thu Thiên Dịch khó chịu cả buổi.
Lúc này Mặt ngựa bỏ lão lại mà tấn công Tề Ninh, Thu Thiên Dịch khó khăn lắm mới có thể được rảnh tay một chút mà thở dốc, lập tức đứng tại chỗ điều tức, chứ không đi hỗ trợ Tề Ninh.
Theo lời nói của Tề Ninh, nửa đêm Thu Thiên Dịch chạy tới Phật đường của Hầu phủ, vốn tưởng rằng tới phật đường lấy đi chuỗi tràng hạt là chuyện dễ như trở bàn tay, nào ngờ đụng phải hai đại cao thủ, suýt nữa phải bỏ mạng ở chỗ này, cho nên trong lòng có phần buồn bực. Lúc này, nhìn thấy Tề Ninh bị Mặt ngựa tấn công, buộc phải liên tiếp lui về phía sau, tâm trạng Thu Thiên Dịch cũng hơi buông lỏng.
Các cung thủ trên đầu tường trước sau vẫn không có cơ hội ra tay, lại thấy dường như Tề Ninh bị rơi vào thế hạ phong, một người trên đầu tường liền nhảy xuống, rút ra một thanh bội đao, quát lên một tiếng, rồi lao về phía Mặt ngựa.
Tề Ninh nhìn thấy rõ ràng, người từ trên đầu tường nhảy xuống hỗ trợ hắn chính là Tề Phong.
Lúc này này hắn đã hiểu, ban đêm Hầu phủ có người tuần tra, tuy rằng động tĩnh trong Phật đường không lớn, nhưng vẫn có tiếng động lạ, thị vệ tuần tra đêm tất nhiên nghe thấy. Hôm nay Tề Phong đã thay Đoạn Thương Hải làm thống lĩnh thị vệ của Hầu phủ, đương nhiên sẽ dẫn người tới đây xem xét.
Cẩm Y Tề gia là thành viên kỳ cựu trong quân đội, tất nhiên là trong Hầu phủ có chứa nhiều cung tên.
Đương nhiên là Tề Phong chưa từng gặp Đầu trâu, Mặt ngựa, khi nhìn thấy hai người lạ với trang phục kỳ quái trong Hầu phủ, y tưởng là thích khách, liền quyết định bắn chết Đầu trâu.
Lúc này thấy Tề Ninh rơi vào tình thế nguy hiểm, Tề Phong lập tức nhảy xuống cứu viện, có thể nói y cũng là người trung nghĩa và can đảm.
Mặt ngựa liên tục xuất thủ nhưng không thể làm Tề Ninh bị thương, lại thoáng nhìn thấy Tề Phong vung đao xông tới, Đầu trâu thì đã bị giết, gã liền bỏ lại Tề Ninh, lao về phía Tề Phong.
Tề Ninh thấy vậy thầm hoảng sợ, hắn biết võ công của Tề Phong kém xa Mặt ngựa, liền trầm giọng kêu lên:
- Tề Phong lui ra!
Nhưng tốc độ của Mặt ngựa quá nhanh, trong chớp mắt đã tới trước mặt Tề Phong rồi. Tề Phong thấy rõ bóng người lao tới, lẳng lặng vung đao chém tới. Mặt ngựa không né tránh, ngược lại còn đưa tay chộp tới. Đại đao còn chưa chạm được vào người Mặt ngựa, tay trái Mặt ngựa đã như ưng trảo chộp trúng cổ tay Tề Phong. Chỉ nghe tiếng răng rắc của xương nứt vỡ vang lên, Tề Phong kêu lên thảm thiết, xương cổ tay đã bị Mặt ngựa bóp vỡ, thanh đại đao trong tay tuột ra, rơi xuống đất.
Mặt ngựa một chiêu đắc thủ, nhưng dường như gã cũng không muốn đoạt mạng Tề Phong, chỉ nhấc chân đá vào bụng Tề Phong, cả người Tề Phong bay thẳng ra ngoài, nặng nề rơi trên mặt đất, miệng phun ra máu tươi.
Tất cả chuyện này diễn ra trong nháy mắt, Tề Ninh có muốn ngăn cản cũng không kịp.
Biết rõ Đầu trâu, Mặt ngựa là tâm phúc của Thái phu nhân, tối nay hắn đã định bụng phải giết chết bọn họ. Lúc giết Đầu trâu xong, hắn biết kế tiếp tất nhiên phải diệt trừ cả Mặt ngựa. Lúc này, thấy Mặt ngựa làm Tề Phong bị thương, hắn càng quyết tâm giết chết Mặt ngựa . Tề Ninh lao tới, một quyền đánh ra, Mặt ngựa nghiêng người né tránh, vừa định đánh trả, thì Tề Ninh lại tung ra một chiêu trông hết sức cổ quái.
Mặt ngựa lại tránh thoát, nhưng Tề Ninh liên tục tấn công, chiêu thức sau càng kỳ lạ hơn chiêu thức trước, tất cả đều là chiêu thức ảo diệu nhằm vào chỗ yếu hại của địch thủ.
Mặt ngựa liên tục né tránh, rốt cuộc kêu lên:
- Công phu của Cái Bang!
Lúc này, võ công mà Tề Ninh thi triển là tuyệt học trấn bang Túy Mộng Cửu Thức của Cái Bang.
Đây là môn võ tập hợp những tinh túy của võ học Cái Bang, vừa huyền diệu khó lường, vừa mang đậm phong cách đặc thù của võ học Cái Bang.
Tề Ninh thấy Mặt ngựa nhận ra công phu của Cái Bang, biết người này thật sự là người có kiến thức rộng rãi.
Một khi hắn đã thi triển ra Túy Mộng Cửu Thức, là không muốn chừa đường sống cho Mặt ngựa nữa rồi, chiêu thức đánh ra liên miên không dứt. Tuy Mặt ngựa là cao thủ hạng nhất, nhưng đối mặt với tuyệt học trấn bang của Cái Bang, làm sao gã có thể đủ sức đối phó? Quan trọng hơn là, nội lực của Tề Ninh không kém gì Mặt ngựa, lại kết hợp với tuyệt học của Cái Bang, chỉ trong chốc lát, Mặt ngựa đã phải cật lực ứng phó. Mặc dù không đến mức không đủ sức chống trả, nhưng cũng đã rơi vào thế hạ phong.
Khi Tề Phong bị đánh ngã trên mặt đất, một người từ trên đầu tường liền nhảy xuống, đi tới xem xét thương thế của y.
Lúc này, sau khi kết thúc việc vận khí, Thu Thiên Dịch đưa mắt nhìn về phía Tề Ninh, thấy Tề Ninh liên tục bức Mặt ngựa phải lui về phía sau, không khỏi giật mình.
Trước kia, khi lão cứu Tiểu A Não khỏi phủ Thần Hầu, cũng đã giao thủ với Tề Ninh. Lúc đó Tề Ninh chỉ có thể dựa vào bộ pháp kỳ lạ để né tránh, hoàn toàn không phải là địch thủ của lão. Lần đó, nếu không có Hướng Bách Ảnh xuất thủ cứu giúp, e rằng Tề Ninh đã chết trong tay Thu Thiên Dịch rồi.
Thế nhưng chỉ sau mấy tháng ngắn ngủi, võ công của tên tiểu tử này đột nhiên tăng lên vượt bậc, thực sự khiến Thu Thiên Dịch thất kinh.
Võ công của Mặt ngựa và Thu Thiên Dịch sàn sàn như nhau, hôm nay Tề Ninh đấu với Mặt ngựa, rõ ràng là Tề Ninh chiếm thế thượng phong, có nghĩa là võ công của hắn đã cao hơn Thu Thiên Dịch.
Chỉ mới mấy tháng mà võ công của hắn tiến bộ nhanh như vậy, bảo sao Thu Thiên Dịch không kinh ngạc.
Con đường võ học quyết định ở chỗ tiến theo tuần tự, chỉ có công phu tà môn mới đi theo đường tắt, nhưng cũng không thể tiến bộ cấp tốc trong một thời gian ngắn ngủi như vậy được.
Chỉ là Thu Thiên Dịch không biết, sau khi học được Lục Hợp thần công, Tề Ninh cũng không cần tu luyện nội lực quanh năm suốt tháng, mà là lấy nội lực của người khác để sử dụng. Hơn nữa, không hiểu từ đâu, trong cơ thể Tề Ninh xuất hiện một luồng hàn băng chân khí, chân khí này có tác dụng hòa hợp các loại nội lực hỗn độn trong người hắn thành một thể, hình thành nên một luồng chân khí thuần âm rất mạnh mẽ, nhờ đó tu vi nội lực của Tề Ninh đã đạt tới cảnh giới cực cao.
Lúc này, hắn thi triển Túy Mộng Cửu Thức, tuyệt học trấn bang của Cái Bang, đủ loại yếu tố khiến võ công của Tề Ninh đột nhiên tăng mạnh, người khác thấy khó tin. Mặt ngựa xuất thủ khiến Tề Phong bị thương nặng, Tề Ninh giận không kìm được, hơn nữa hắn vốn đã có ý định giết chết Mặt ngựa, lúc này thế tấn công của hắn vô cùng sắc bén. Ban đầu, hắn thi triển Túy Mộng Cửu Thức, có phần không lưu loát, thế nhưng sau hơn ba mươi chiêu, hắn càng đánh càng trôi chảy. Hắn có năng lực nhận thức hơn người,
trong lúc thi triển Túy Mộng Cửu Thức, thậm chí hắn đã mơ hồ nhận thức được những nét tinh túy của môn võ này.
Mặt ngựa bị ép đến mức hầu như không thở nổi, ánh mắt Thu Thiên Dịch thâm thúy, chợt nghe vang lên hai tiếng “bịch, bịch”, lập tức nhìn thấy thân hình Mặt ngựa loạng choạng lui về phía sau, lưng đưa về phía Thu Thiên Dịch. Vừa rồi Thu Thiên Dịch bị Đầu trâu và Mặt ngựa hợp công, bị trúng một chưởng, trong lòng rất tức giận.
Lúc này, lão thấy Mặt ngựa đưa lưng lui về phía mình, lập tức không chút nghĩ ngợi, vung tay phải lên, xuất hiện mấy điểm sáng từ phía sau bay về phía Mặt ngựa.
Thu Thiên Dịch nghiên cứu thuật dùng độc mấy chục năm, tính tình hung ác nham hiểm, mà dùng độc vốn là thuật mờ ám, bởi vậy rốt cuộc lão cũng không quan tâm đến cái gọi là quang minh chính đại gì cả, hễ có cơ hội đánh lén là lập tức đánh lén.
Tuy Mặt ngựa đang rơi vào tình thế nguy ngập, nhưng cũng nhận ra kình phong từ sau kéo tới. Tuy gã không biết rõ nội tình của Thu Thiên Dịch, nhưng đột nhiên đối phương đánh lén từ phía sau, gã cũng không dám xem thường, chợt xoay người lại, vận khí vung tay lên, định đánh văng ám khí.
Nào ngờ, lúc này Thu Thiên Dịch cũng dốc toàn lực ứng phó, kình lực phát ra tràn đầy. Nội lực của Mặt ngựa cũng không cao như Thu Thiên Dịch, tuy cú vung tay của gã khiến tốc độ ám khí giảm xuống, nhưng chúng vẫn không đổi hướng.
Mặt ngựa hơi kinh hãi, Tề Ninh nhân cơ hội này áp sát tới, thân hình giống như quỷ mị, một quyền nặng nề nện vào lưng Mặt ngựa.
Một quyền này rất mạnh mẽ, thân hình Mặt ngựaloạng choạng bước tới trước mấy bước, vừa vặn đưa thân hình của mình vào đường bay của ám khí, lúc này có muốn né tránh cũng không còn kịp nữa.
“Phụp, phụp, phụp” mấy tiếng, mấy ám khí do Thu Thiên Dịch ném ra đã cắm vào người Mặt ngựa.
Mặt ngựa khựng người lại, thân hình lắc lư run rẩy. Lúc này, Thu Thiên Dịch đã tiến tới đứng trước mặt Mặt ngựa, Tề Ninh cũng đứng phía sau lưng Mặt ngựa, hai người một trước một sau kẹp lấy Mặt ngựa vào giữa.
Mặt ngựabị trúng ám khí, chỉ trong nháy mắt đã cảm thấy cơ thể khó chịu, thầm biết ám khí có độc.
Lúc này nếu gã có thể cấp tốc vận khí ngăn chặn độc tính lan tràn, thì vẫn có thể tự cứu được tính mạng, nhưng lúc này bị hai đại cao thủ một trước một sau kẹp lấy, làm sao Mặt ngựa có cơ hội vận khí ngăn độc.
Đột nhiên Mặt ngựaxoay người lại, nhìn Tề Ninh trầm giọng nói:
- Hầu gia, ngươi…!
Gã chỉ nói được mấy tiếng, Tề Ninh không cho gã có cơ hội để nói tiếp, lại xông tới, liên tục đánh ra mấy quyền. Mặt ngựa liên tục thối lui ba bước, cảm thấy ngực đau nhói, đầu váng mắt hoa, thầm biết là độc tính phát tác, vô cùng hoảng sợ, muốn kêu lên, nhưng phát hiện cổ họng mình không còn phát ra tiếng được nữa.
Vừa rồi Tề Ninh đã giết Đầu trâu, mà Đầu trâu và Mặt ngựalà một bọn, đương nhiên Thu Thiên Dịch nhận ra Tề Ninh cũng muốn lấy mạng Mặt ngựa, bởi vậy Thu Thiên Dịch ra tay tàn độc. Trên ám khí của lão có chất cực độc “kiến huyết phong hầu” (vào máu là phá hỏng thanh quản), nếu là người bình thường e rằng đã mất mạng ngay lập tức. Tuy có nội công thâm hậu, không chết ngay lập tức, nhưng Mặt ngựa cũng không chống chọi được bao lâu nữa.
Trong lúc gã thấy đầu váng mắt hoa, Tề Ninh đã tung ra một cước, mạnh mẽ đá thẳng vào bụng của Mặt ngựa, giống như cú đá của Mặt ngựa vào bụng Tề Phong lúc nãy. Thân hình Mặt ngựa lập tức bị đá bay ra ngoài, nặng nề rơi trên mặt đất.
Nằm trên mặt đất, Mặt ngựa giãy dụa mấy cái, lúc này độc tính đã vào tới tim, gã chỉ có thể thở ra mà không thể hít vào, sau khi cả người co quắp mấy cái, liền bất động.
Tề Ninh đi tới bên cạnh Mặt ngựa, xác định gã đã chết, bèn quay đầu lại nhìn thoáng qua thi thể bất động của Đầu trâu trên mặt đất, rồi mới thở ra nhẹ nhõm.
Hắn nhìn về phía Thu Thiên Dịch, ra hiệu bằng mắt với lão, tạm thời không nói nhiều. Ánh mắt hắn sáng ngời nhìn lướt về phía Phật đường, từ đầu đến cuối, cửa phật đường luôn đóng chặt, Tề Ninh biết lão thái bà đang ở trong đó.
Hắn cũng không vội đi vào, mà chạy tới bên cạnh Tề Phong, thấy mặt Tề Phong trắng bệch, nhíu mày lo lắng hỏi:
- Thương thế thế nào?
Tề Phong thở dốc nói:
- Hầu gia, ta… ta không sao, chúng ta hộ vệ không chu toàn, để… để thích khách xông vào, tội đáng chết vạn lần!
Tề Phong là một thị vệ quang minh chính đại của Hầu phủ, đương nhiên y không biết Cẩm Y hầu phủ còn những nhân vật như Đầu trâu, Mặt ngựa , mà chỉ nghĩ rằng hai người vô cùng quái dị kia là thích khách lẻn vào Hầu phủ.
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo