Mặt trời vừa lên, mới sáng sớm, toàn bộ mọi người trong Hầu phủ đã bị triệu tập ở bên ngoài chính đường của Hầu phủ. Tuy sân này khá rộng rãi, nhưng hơn hai trăm người đứng thì cũng hơi chật. Từ người có địa vị cao nhất là tổng quản Hàn Thọ cho tới lão bộc chuyên chở phân của Hầu phủ, tất cả mọi người đều xếp hàng ngay ngắn đứng trong sân, ngay cả thị vệ trong Hầu phủ cũng tập hợp lại.
Sáng sớm Cố Thanh Hạm đã nhận được thông báo của Hàn Thọ, nói Thái phu nhân muốn triệu tập mọi người ở đại viện, nàng hơi căng thẳng, trong lúc nhất thời cũng không biết Thái phu nhân muốn làm cái gì.
Đã nhiều năm rồi, Hầu phủ không xảy ra việc triệu tập mọi người trong phủ như thế này. Tuy lão phu nhân vẫn nắm trong tay mọi việc trong Hầu phủ, nhưng ít ra đã mười năm rồi, bà ta chưa từng thật sự đứng ra quản lý việc trong phủ.
Trong Hầu phủ có rất người hầu mới, tuy họ biết Hầu phủ có một vị Thái phu nhân, nhưng không ít người chưa hề gặp mặt bà ta.
Đột nhiên sáng sớm nay Thái phu nhân triệu tập mọi người trong phủ, Cố Thanh Hạm cảm thấy hơi kỳ lạ. Dạo gần đây nàng hết sức nhạy cảm, nghe bất cứ động tĩnh gì cũng cảm thấy căng thẳng, hôm nay Thái phu nhân triệu tập mọi người, trong lòng nàng hơi sợ hãi, lo chuyện này có thể liên quan tới mình.
Rửa mặt chải đầu trang điểm một hồi, nàng mới đi tới chính đường.
Người hầu đều đã tập trung trong viện, đang châu đầu ghé tai bàn tán, khi Cố Thanh Hạm xuất hiện, mọi người lập tức yên lặng.
Cố Thanh Hạm quản lý Hầu phủ nhiều năm, tuy rằng đối xử với tôi tớ rất rộng lượng, nhưng cũng rất oai nghiêm, dáng vẻ không giận tự uy của nàng, khiến mọi người rất nể sợ.
Khẽ nhíu đôi mày thanh tú, Cố Thanh Hạm đi vào chính đường, liếc nhìn chỗ ngồi ở chính giữa, nhưng không thấy ai, cảm thấy hơi nghi hoặc. Lúc này Hàn Thọ đã bước tới, thấp giọng chào hỏi:
- Tam phu nhân có khỏe không?
Thời gian gần đây, do sức khỏe không tốt, Cố Thanh Hạm giao những việc vặt vãnh trong phủ cho Hàn Thọ xử lý, còn nàng vẫn ở trong phủ không ra ngoài, Hàn Thọ nghĩ rằng nàng thật sự không khỏe, cho nên lão mới ân cần thăm hỏi.
Cố Thanh Hạm gượng cười, đáp:
- Không có gì đáng ngại.
Nàng hỏi lại:
- Thái phu nhân còn chưa đến sao?
Có muốn ta…ta đến mời bà không?
Hàn Thọ đáp:
- Tam phu nhân, đây là Hầu gia bảo ta sáng sớm thông báo cho mọi người đến sân tập hợp, nói Thái phu nhân có chuyện dặn bảo, bởi vậy…
- Ninh nhi?
Cố Thanh Hạm nhíu mày hỏi:
- Hắn đâu?
Nàng vừa dứt lời, phía sau đã vang lên một giọng nói:
- Tam nương muốn đi tìm ta à? Ta ở đây nè!
Cố Thanh Hạm quay đầu lại, thấy Tề Ninh mặc áo gấm, đeo đai ngọc đang rảo bước đi tới.
So với thường ngày, trang phục của Tề Ninh hôm nay hết sức quý phái, hơn nữa dáng vẻ hắn rất tươi tỉnh và sảng khoái.
Tề Ninh thấy Cố Thanh Hạm mặc một chiếc váy mỏng nhạt màu, thắt đai lưng màu đỏ, vóc người xinh đẹp thướt tha. Hôm nay nàng trang điểm sơ sài, trông càng kiều diễm động lòng người, phong tình vạn chủng.
- Thái phu nhân có chuyện gì phân phó?
Cố Thanh Hạm thấy Tề Ninh lại gần, mới nhẹ giọng hỏi.
Tề Ninh mỉm cười, đi tới trước cửa chính đường, chắp hai tay sau lưng, đưa mắt nhìn lướt qua mọi người trong viện, vẻ mặt chợt trở nên ngưng trọng, nói:
- Tập hợp các ngươi lại, là có vài điều muốn nói. Điều thứ nhất ta muốn báo cho mọi người biết, đó là đêm qua Thái phu nhân đột nhiên trúng gió, hôm nay đã… Tất cả mọi người đều sửng sốt, Cố Thanh Hạm cũng ngẩn ra, nhưng rồi nàng liền kêu lên:
- Thái phu nhân…Thái phu nhân trúng gió sao?
Tề Ninh khẽ gật đầu, nói:
- Tam nương đừng lo lắng, bây giờ tình trạng của Thái phu nhân đã ổn định. Chỉ là Thái phu nhân dặn ta mấy việc, bảo ta phải làm cho tốt. Ngày hôm nay ta triệu tập mọi người tới, là vì mấy việc đó. Hắn ho khan mấy tiếng, mới tiếp tục nói:
- Mọi người đã tới cả rồi chứ?
Tề Ninh hỏi, nhìn về phía Hàn Thọ.
Mọi người nhìn chung quanh xem còn ai chưa tới. Hàn Thọ cung kính nói:
- Hầu gia, kể cả Thái phu nhân, Hầu phủ có hai trăm bốn mươi sáu người, vừa rồi lão nô điểm danh, kể cả Hầu gia và Tam phu nhân, là hai trăm bốn mươi hai người, còn thiếu bốn người.
- Tề Phong vắng mặt là có lý do, hắn không cần phải tới, Thái phu nhân đương nhiên cũng không tới được. Ngoại trừ Thái phu nhân và Tề Phong ra, hai người vắng mặt là ai?
Tề Ninh hỏi.
Hàn Thọ đáp:
- Là Thiết Lũng và Triệu Mộ ở chuồng ngựa!
- Chuồng ngựa?
Tề Ninh hỏi:
- Vì sao hai người đó không tới?
Hàn Thọ ghé sát tai Tề Ninh, hạ giọng nói:
- Hầu gia, lão nô sai người tới gọi, nhưng không thấy bóng dáng hai người đó, tìm khắp nơi trong chuồng ngựa, cũng không tìm thấy họ.
Tề Ninh khẽ gật đầu, lúc này trong lòng đã rõ.
Một trong những mục đích hắn triệu tập mọi người, là muốn kiểm tra xem ai vắng mặt. Tối hôm qua, Đầu trâu và Mặt ngựa đã bị Tề Ninh hủy thi diệt tích, từ nay hoàn toàn biến mất khỏi thế gian. Tuy nhiên, vì từ trước đến giờ, hai người đó vẫn ẩn núp trong Hầu phủ, Tề Ninh muốn làm rõ, rốt cuộc họ ẩn nấp trong Hầu phủ với thân phận gì. Lúc này, nghe Hàn Thọ nói như vậy, liền xác định Đầu trâu, Mặt ngựa là hai người giữ ngựa.
Lúc này rốt cuộc hắn đã rõ, Cố Thanh Hạm nói trước kia nàng gặp mặt Đầu trâu, Mặt ngựa, trên người hai người đó có một mùi rất nồng, nhưng nàng không nghĩ ra được là mùi gì, bây giờ đã biết, đó chính là mùi hôi của chuồng ngựa.
Hai người đó quanh năm ở trong chuồng ngựa, chịu trách nhiệm cho ngựa ăn, nếu trên người không có mùi hôi đó, mới là chuyện lạ.
Như vậy xem ra Đầu trâu, Mặt ngựa giả làm người chăn ngựa ở Hầu phủ đã nhiều năm rồi, nếu như hai người đó thật sự có quan hệ với Đại Quang Minh Tự, thế thì e rằng Cẩm Y Tề gia cũng có quan hệ với Đại Quang Minh Tự. - Ninh nhi!
Tề Ninh im lặng suy nghĩ, tất cả mọi người nhìn hắn, Cố Thanh Hạm thấy hắn không nói lời nào, liền ở bên cạnh nhắc nhở.
Tề Ninh phục hồi tinh thần, nói:
- Lát nữa tìm kỹ lại xem.
Trong lòng hắn thầm nghĩ, nếu như thật sự có ai đó tìm được Đầu trâu, Mặt ngựa vốn đã tiêu tan hài cốt, thì đúng là chuyện quái đản.
Chắp tay sau lưng, Tề Ninh cao giọng nói:
- Mấy chuyện mà Thái phu nhân nói, tất cả mọi người phải nhớ cho kỹ. Chuyện thứ nhất, đó là từ nay về sau, không ai được đến gần Phật đường nửa bước!
Rất nhiều người đều lộ vẻ mờ mịt, thầm nghĩ đây là quy củ lâu nay của Hầu phủ, Hầu gia cần gì phải nhắc nhở?
- Tối hôm qua Thái phu nhân đã nói chuyện với ta.
Tề Ninh từ tốn nói:
- Ta tuổi còn trẻ, vừa kế thừa tước vị, Thái phu nhân lo lắng ta sẽ làm chuyện hồ đồ, bởi vậy cho nên mới bảo một số người thường ngày giám sát ta, kẻo ta làm chuyện ngu ngốc. Ta biết mấy người đó thỉnh thoảng lại len lén tới Phật đường bẩm báo với Thái phu nhân về hành tung của ta… Thân hình mềm mại của Cố Thanh Hạm hơi run lên, nhiều người trong đám người hầu hơi biến sắc.
- Cũng may bây giờ Thái phu nhân đã biết ta làm việc cũng chu toàn, đương nhiên không còn cần người nhắc nhở.
Tề Ninh mỉm cười nói:
- Như thế những người trước đây lén bẩm báo hành tung của ta với Thái phu nhân bây giờ có thể bước ra. Các ngươi yên tâm, ta sẽ không làm khó dễ các ngươi, thế nhưng nếu ai dám lừa gạt ta, ta sẽ không vui đâu.
Mọi người vốn đang lao xao, lập tức im lặng.
Tề Ninh nhìn lướt qua mọi người một lượt, hỏi:
- Không ai bước ra?
Khóe mắt hắn như có như không liếc mắt nhìn Hàn Thọ ở bên cạnh, chỉ thấy khóe mắt Hàn Thọ chớp chớp, trong lòng Tề Ninh đã hiểu được phần nào. Chợt thấy Hàn Thọ xoay người lại, Tề Ninh không để lão nói, đã đặt tay lên vai lão. Hàn Thọ ngẩn ra, Tề Ninh cũng mỉm cười nói:
- Nếu các ngươi không chủ động đứng ra, ta sẽ bảo Hàn tổng quản chỉ đích danh.
Trong nhất thời, Hàn Thọ hơi sững sờ, chợt nhìn thấy trong đám người có một người đi ra, “phốc” một cái quỳ rạp xuống đất:
- Hầu gia, tiểu nhân…tiểu nhân chỉ làm theo lệnh của Thái phu nhân, tuyệt đối…tuyệt đối không ăn ở hai lòng đối với Hầu gia! Y vừa bước ra, phía sau lại có bốn, năm người bước ra theo, có cả nam lẫn nữ, tất cả đều quỳ trên mặt đất.
Tề Ninh thở dài, nói:
- Các ngươi đừng lo lắng, đây là do Thái phu nhân phân phó, đương nhiên không trách các ngươi được. Tuy nhiên sau khi biết việc này, ta đã thưa rõ với Thái phu nhân, người hầu ngầm theo dõi chủ nhân, dù sao cũng là phạm thượng, cho dù là do Thái phu nhân phân phó, việc này vẫn phạm vào quy củ.
Hắn quay sang Hàn Thọ, nói:
- Hàn tổng quản, lát nữa phát cho mỗi người một khoản trợ cấp, để họ rời khỏi Hầu phủ, đừng làm khó dễ họ.
Hàn Thọ vội đáp:
- Lão nô…lão nô tuân mệnh!
- Các ngươi nhớ kỹ, ta là chủ nhân của Cẩm Y hầu phủ, mỗi người các ngươi, đều là một phần tử của Cẩm Y hầu phủ, nếu ai không rõ đúng sai, dám khi dễ các ngươi, đương nhiên ta sẽ ra mặt cho các ngươi.
Ánh mắt sắc bén, giọng lạnh lùng nghiêm nghị, Tề Ninh nói:
- Thế nhưng nếu có ai ăn cây táo, rào cây sung, ăn cơm của ta, nhưng lại giở trò sau lưng ta, thì ta sẽ không khách khí với kẻ đó! Các ngươi tuyệt đối phải nhớ kỹ điểm này, nghe rõ cả rồi chứ?
Mọi người cùng hô lên:
- Đã nghe rõ!
Tề Ninh rất hài lòng, gật đầu:
- Thái phu nhân trúng gió, từ nay sẽ phải tĩnh dưỡng cẩn thận, nếu như kẻ nào nghe lời ta nói như gió thoảng qua tai, vẫn đến gần Phật đường, một khi bị phát hiện, thì không đơn giản chỉ bị trục xuất khỏi Hầu phủ thôi đâu! Các ngươi cũng nhớ kỹ, nếu phát hiện có người tới gần Phật đường, chỉ cần bẩm báo lên trên, sẽ được thưởng một trăm lượng!
Cố Thanh Hạm rất thông minh, lúc này nàng phát hiện sự tình có phần khác thường. Hơn nữa nàng cũng biết, chiêu này của Tề Ninh thực sự lợi hại, một khi treo thưởng lớn, mọi người trong Hầu phủ đều sẽ trở thành người chỉ điểm, sẽ không ai dám tới gần Phật đường nửa bước.
Nhưng Tề Ninh không cho người tới gần Phật đường, sự tình đương nhiên không đơn giản.
- Chuyện thứ hai, là về người quản lý Hầu phủ.
Tề Ninh ho khan một tiếng, tiếp tục nói:
- Tam phu nhân đã quản lý mọi việc trong Hầu phủ nhiều năm, rất gọn gàng ngăn nắp, được Thái phu nhân hết sức khen ngợi. Từ nay về sau, mọi việc lớn nhỏ trong Hầu phủ, vẫn sẽ do Tam phu nhân lo liệu như trước. Tam phu nhân nói gì, mọi người đều phải nhất nhất tuân theo, nếu ai dám làm Tam phu nhân mất hứng, đừng trách ta không khách khí.
Cố Thanh Hạm liếc nhìn Tề Ninh, khẽ cắn môi, Tề Ninh cũng đã quay đầu lại, cười tủm tỉm nói:
- Tam nương, sự tình trong phủ, sau này còn phải phiền đến người nhiều rồi! Ta ở đây xin tạ ơn người trước.
Hắn hướng về phía Cố Thanh Hạm thi lễ, Cố Thanh Hạm khẽ cau đôi mày thanh tú, rốt cuộc cũng “ừ” một tiếng.
- Còn có một việc cuối cùng, liên quan mật thiết tới các ngươi.
Tề Ninh lại cười nói:
- Bắt đầu từ năm nay, vào dịp cuối năm, Hầu phủ đều sẽ bình chọn ra năm gia nhân ưu tú trong số các ngươi. Nếu như thường ngày các ngươi cần cù làm việc, hơn nữa trung thành, tận tâm với Hầu phủ, thậm chí lập được công lao, đều sẽ được bình chọn. Ai được bình chọn là gia nhân ưu tú, đều sẽ được thưởng một trăm lượng.
Tề Ninh vừa nói xong, tất cả mọi người đều vui mừng, rất nhiều người lộ vẻ nôn nóng muốn được chứng tỏ năng lực bản thân.
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo