Tề Ninh trong lòng buồn cười, thấy xe ngựa rời đi mới hỏi Hàn tổng quản:

- Hai ngày nay Tam phu nhân ăn gì chưa?

- Bẩm Hầu gia, phu nhân ăn không nhiều nhưng tốt hơn trước đây rồi ạ.

Hàn Thọ trả lời.

- Nhưng mấy ngày nay sức khỏe Tam phu nhân không được tốt lắm, đều không ra khỏi viện tử, chuyện vụn vặt trong phủ Tam phu nhân cũng đều để lão nô xử lý.

Lão nhìn trái nhìn phải, tiến sát lại gần Tề Ninh thấp giọng nói:

- Hầu gia, Tam phu nhân cũng không cho mời đại phu, chuyện trong phủ cũng chẳng quản gì, chuyện này...

Lão có dáng vẻ muốn nói lại thôi.

- Hàn tổng quản, lão muốn nói gì?

Hàn Thọ do dự một chút, mới nói:

- Lão nô thấy Tam phu nhân mấy ngày nay tinh thần không tốt, liệu có phải... liệu có phải có tâm sự gì, hay là gặp phải chuyện gì khó không? Lão nô không dám hỏi nhiều, Hầu gia... hay Hầu gia hỏi thử xem.

Đương nhiên Tề Ninh biết tâm bệnh của Cố Thanh Hạm là gì.

Trước đây Cố Thanh Hạm tưởng Tề Ninh không biết mưu đồ của Thái phu nhân thì vẫn có thể bình tĩnh tự nhiên. Nhưng từ sau khi biết Tề Ninh hiểu được chân tướng, cảm xúc vẫn luôn không ổn định, ngày nào cũng thấp thỏm lo âu.

Nhưng Tề Ninh cũng có thể hiểu được.

Mặc dù Cẩm Y Hầu phủ này không nhỏ nhưng chung quy cũng chỉ là một tòa phủ đệ. Thái phu nhân là chủ nhân thật sự của tòa phủ đệ này, nơi nào trong phủ đệ cũng có khả năng là cơ sở ngầm của Thái phu nhân.

Hiển nhiên Cố Thanh Hạm lo lắng Thái phu nhân đã biết nàng và hắn âm thầm ái muội không rõ. Là một nữ nhân, Cố Thanh Hạm vì thế mà trong lòng run sợ cũng là chuyện dễ hiểu.

Tề Ninh hơi nhíu mày, trong lòng biết nếu hắn không giải quyết, Cố Thanh Hạm sẽ luôn hoảng sợ không chịu nổi. Hắn có chút buồn bực, thầm nghĩ một lão bà tử gần đất xa trời mà lại có thể khiến hắn bị động như vậy, quả thật có chút mất mặt.

Hắn biết muốn khống chế Thái phu nhân thì đầu tiên phải giải quyết đầu trâu mặt ngựa, nếu không hành động thiếu suy nghĩ rất có khả năng sẽ gây ra hậu quả cực kỳ nghiêm trọng.

Đầu trâu mặt ngựa đương nhiên là người trong Hầu phủ, hơn nữa còn ở ngay gần Thái phu nhân. Mặc dù cũng lưu lại chút dấu vết nhưng Tề Ninh không dám tùy tiện phán đoán. Nếu phán đoán nhầm đối tượng thì lập tức sẽ bị đầu trâu mặt ngựa thật sự cảnh giác, như vậy cục diện sẽ càng nguy hiểm.

Nhưng việc này cuối cùng cũng không thể để lâu không quyết, dù sao thì Tề Ninh cũng có thể tưởng tượng được áp lực mà hằng ngày Cố Thanh Hạm phải chịu, hắn không muốn Cố Thanh Hạm vì chuyện này mà buồn bực không vui.

Hắn đang suy nghĩ thì chợt nghe bên ngoài truyền đến thanh âm nói:

- Tề Ninh!

Tề Ninh sửng sốt, nghĩ rằng bây giờ còn có người dám gọi thẳng tên hắn. Hắn quay đầu nhìn lại, chỉ thấy có một lão già mặc cẩm y đang đi từ cửa lớn Hầu phủ vào bên trong. Thị vệ canh trước cửa đang định ngăn cản, Tề Ninh nhìn thấy người đến đã phất tay ý bảo thị vệ lui xuống, cười nói:

- Thu tiền bối đại giá quang lâm, không có từ xa tiếp đón!

Người tới chính là Thu Thiên Dịch. Tề Ninh không tiện gọi ông ta là Độc Vương trước mặt người khác.

Thu Thiên Dịch cải trang thành phú ông, nói năng thận trọng, vào cửa cũng không nhiều lời, cùng Tề Ninh đến đại đường. Tề Ninh bảo người mang trà lên, Thu Thiên Dịch đi thẳng vào vấn đề nói:

- Ta tìm ngươi nhờ giúp đỡ.

Tề Ninh sửng sốt, lập tức cười nói:

- Độc Vương thần thông quảng đại, còn có chuyện gì cần ta giúp đỡ? Chẳng phải Đoạn Thanh Trần đã bị đền tội rồi sao? Tiếp sau đây nên là Độc Vương tương trợ ta mới đúng.

- Tìm Lục Thương Hạc, ta đương nhiên không quên.

Thu Thiên Dịch nói:

- Con nhóc mất dấu lão bà của Lục Thương Hạc ở Thành Đô phủ. Hai ngày nay lão phu sẽ khởi hành về Tây Xuyên, đến lúc đó sẽ tìm tung tích của lão bà y ở Thành Đô trước.

Ông ta dừng một chút, mới nhẹ giọng nói:

- Mặc dù Đoạn Thanh Trần đã chết nhưng vẫn chưa chịu sự trừng phạt của Thánh giáo, ta muốn mang thi thể của y về Triêu Vụ Lĩnh.

- Mang thi thể về?

Tề Ninh thầm nghĩ từ kinh thành đến Tây Xuyên đường xá xa xôi, bây giờ thời tiết rất nóng bức, chỉ e chưa được hai ngày thi thể đã thối rồi. Nhưng hắn lại nghĩ Thu Thiên Dịch thủ đoạn cao minh, có lẽ có thể dùng thuốc giữ cho thi thể của Đoạn Thanh Trần không bị hư thối. Hắn khẽ gật đầu nói:

- Độc Vương đều an bài xong rồi sao?

Thu Thiên Dịch thổi râu, trừng mắt nói:

- Thi thể trong tay ngươi, lão phu an bài thế nào?

Tề Ninh cười ha ha, nay thi thể Đoạn Thanh Trần ở Hình bộ, Tề Ninh giao cho Hình bộ Đốc Bộ Tư trông coi, cũng chẳng khác nào nằm trong tay Tề Ninh. Tề Ninh cười hỏi:

- Độc Vương muốn ta giao thi thể cho ngài sao?

- Tối qua khi ta chạy đến hiện trường, thi thể đã nằm trong tay người của Hình bộ.

Thu Thiên Dịch nói:

- Đương nhiên lão phu không tiện cướp thi thể trước mặt nhiều người như vậy, làm thế cũng khiến ngươi xấu mặt. Vốn dĩ lão phu muốn đến Hình bộ cướp thi thể cũng chẳng phải chuyện gì khó, nhưng nể mặt ngươi nên mới đến đây thương lượng.

Trong lòng Tề Ninh biết rõ, nay thi thể của Đoạn Thanh Trần đang nằm dưới sự trông coi nghiêm ngặt của Đốc Bộ Tư, với khả năng của Thu Thiên Dịch, chạy đến Hình bộ cướp thi thể đúng là không phải vấn đề, dù sao thì lúc đầu ông ta ngay cả Thần Hầu phủ còn dám xông vào. Nhưng cướp thi thể ở Hình bộ tất sẽ phải chém giết một hồi với người của Đốc Bộ Tư, như vậy đương nhiên sẽ gây đại họa.

Lần trước Thu Thiên Dịch tự xông vào Thần Hầu phủ, cho Thần Hầu phủ mượn cớ tập kết tám bang mười sáu phái đánh Triêu Vụ Lĩnh, làm Hắc Liên Giáo bị thương nặng. Đương nhiên ông ta biết nếu còn cướp thi thể từ Hình bộ thì e là sẽ lại gây một trận đại họa.

Thu Thiên Dịch và hoàng đế từng tiếp xúc mặt đối mặt, hơn nữa Hắc Liên Giáo cũng chưa từng thật sự phản kháng triều đình. Nếu cướp thi thể thì rõ ràng là muốn đối nghịch với triều đình, dù Thu Thiên Dịch có đủ sức làm cũng không thể không cân nhắc hậu quả.

- Hẳn là người của Hình bộ đang khám nghiệm tử thi.

Tề Ninh nói.

- Thi thể giao cho Độc Vương thật ra cũng không phải chuyện lớn gì.

Tròng mắt vừa chuyển, hắn hơi trầm ngâm rồi mới thấp giọng nói:

- Nhưng ta cũng đúng lúc có một chuyện muốn phiền Độc Vương, không biết Độc Vương có thể ra tay tương trợ không.

Thu Thiên Dịch nhíu mày, thầm nghĩ Tiểu Hầu gia này thật biết buôn bán, hỏi:

- Chuyện gì vậy?

Tề Ninh vẫy tay, ý bảo Thu Thiên Dịch ghé tai lại. Thu Thiên Dịch hơi nhíu mày, vẫn tiến sát lại. Tề Ninh ghé sát bên tai ông ta thấp giọng nói:

- Ta muốn nhờ Độc Vương lấy giúp ta một thứ.

- Lấy một thứ?

Thu Thiên Dịch có chút nghi hoặc: - Thứ gì vậy?

Tề Ninh khẽ nói:

- Trong Phật đường của Cẩm Y Hầu phủ có một vật, giấu trong bàn thờ Phật, là một chuỗi hạt, bên trong ẩn chứa một bí mật...!

- Chuỗi hạt?

Thu Thiên Dịch nghi hoặc, cũng nói bằng giọng cực thấp: - Phật đường cất giấu chuỗi hạt? Thế thì sao? Sao, chẳng lẽ ngươi muốn lão phu giúp ngươi lấy chuỗi hạt?

Tề Ninh thấp giọng nói:

- Bí mật của chuỗi hạt kia, Thái phu nhân không hề muốn cho ta biết nhưng ta lại rất muốn biết...!

Thu Thiên Dịch quay đầu nhìn Tề Ninh bằng ánh mắt quái dị, hạ giọng nói:

- Ngươi muốn lão phu trộm đồ cho ngươi ở trong phủ của ngươi?

- Độc Vương đừng nói khó nghe thế. Tề Ninh cười nói:

- Là lấy, không phải trộm.

- Rốt cuộc ngươi muốn giở trò gì vậy?

Thu Thiên Dịch hồ nghi nói.

- Tề Ninh, không phải ngươi gài bẫy lão phu đấy chứ?

Dù sao thì ông ta cũng đã hành tẩu giang hồ nhiều năm, chỉ cảm thấy chuyện này thật sự có chút không thể tưởng tượng.

Tề Ninh nghiêm nghị nói:

- Nay Độc Vương và ta là bằng hữu không phải kẻ địch, sao ta lại gài bẫy Độc Vương chứ? Nói thật, kinh nghiệm giang hồ và thân thủ của Độc Vương có mấy người có thể gài bẫy ngài?

Thu Thiên Dịch khẽ gật đầu, nói:

- Ngươi biết là tốt.

Ông ta nghĩ một chút mới nói:

- Đây không phải việc gì khó, khi nào thì động thủ?

- Đêm nay là có thể.

Tề Ninh nói.

- Nhưng Độc Vương phải nhớ kỹ, dù thành hay bại đều không được để người khác nhận ra ngài.

Thu Thiên Dịch ngạo nghễ nói:

- Ta nói một câu không khách sáo nhé, Cẩm Y Hầu phủ này của ngươi lão phu đi lại tự nhiên, đám thị vệ trong phủ không thể phát hiện ra tung tích.

Tề Ninh thầm nghĩ nếu ngươi không có bản lĩnh thì lão tử đã không dùng rồi. Hắn khẽ cười nói:

- Ngay cả Thần Hầu phủ Độc Vương còn không để vào mắt, huống chi chỉ là Cẩm Y Hầu phủ.

Xông vào Thần Hầu phủ vốn là chuyện Thu Thiên Dịch đắc ý nhất, giờ Tề Ninh nhắc đến chuyện này, Thu Thiên Dịch khó tránh khỏi vẫn có vài phần ngạo mạn:

- Cũng không phải nói như vậy. Chỉ là thị vệ của Cẩm Y Hầu phủ các ngươi võ công thường thường, lão phu cẩn thận hơn là bọn chúng không thể phát giác được hành tung.

Ông ta thấp giọng hỏi:

- Đêm nay khi nào thì động thủ?

Tề Ninh nói:

- Giờ Tý đêm nay, Độc Vương đúng giờ động thủ, một khi đắc thủ, hãy rời khỏi Hầu phủ trước. Sau này ta sẽ gặp Độc Vương sau.

- Cũng tốt, đến lúc đó ngươi giao thi thể Đoạn Thanh Trần cho lão phu, lão phu đưa chuỗi hạt cho ngươi, một vật đổi một vật, không thiếu nợ nhau, cũng coi như công bằng cùng có lợi. Thu Thiên Dịch đứng dậy, đột nhiên nghĩ đến điều gì đó, liếc nhìn Tề Ninh, hỏi:

- Nghe nói giờ ngươi chấp chưởng Hình bộ, người của Hình bộ liệu có cam tâm nghe hiệu lệnh của ngươi không? Theo lão phu biết thì vị Hình Bộ Thượng Thư trước đây bị ngài kéo xuống ngựa.

Tề Ninh sửng sốt, chợt cười nói:

- Bây giờ Độc Vương cũng rất quan tâm đến chính sự sao?

Thu Thiên Dịch lắc đầu nói:

- Chuyện triều đình trước giờ đều không liên quan đến lão phu, lão phu cũng không quan tâm. Chỉ là nếu xét kinh nghiệm vai vế thì theo lý mà nói Hình Bộ Thượng Thư cũng không đến lượt ngươi. Tuổi ngươi còn trẻ, làm sao khiến chúng chịu phục đây?

Tề Ninh nói:

- Độc Vương, ngài là Thánh sứ của Hắc Liên Giáo, thủ đoạn khống chế đối thủđương nhiên rất cao minh. Thật ra ta thật sự muốn thỉnh giáo ngài, nếu người của Hình bộ không phục ta thì có cách gì không?

- Không phục?

Thu Thiên Dịch cười ha ha, hàn quang trong mắt chợt lóe:

- Giết người là được, giết một người răn trăm người, cho tới bây giờ đều là biện pháp tốt nhất.

Nói rồi ông ta chắp hai tay sau lưng, không nói thêm câu nào, chậm rãi đi ra cửa.

Tề Ninh đứng dậy nhìn bóng dáng Thu Thiên Dịch biến mất mới thở dài nói:

- Nếu đơn giản như lời ngươi nói thì lại dễ.

Hắn ra khỏi cửa, thấy cách đó không xa có một gia nhân bèn ngoắc tay gọi đến, hỏi:

- Tề Phong đi đâu rồi?

- Phong ca vừa sáng sớm đã ra ngoài rồi ạ, bảo có chuyện phải làm.

Gia nhân cung kính nói.

Tề Ninh “ừ” một tiếng, bỗng nhớ ra mình dặn Tề Phong đi thu xếp chuyện chuộc thân cho Trác Tiên Nhi, thầm nghĩ chắc Tề Phong đến sông Tần Hoài.

Vừa nghĩa đến Trác Tiên Nhi, hắn liền nghĩ đến đôi mắt mê người vừa thanh tú vừa kiều mị cùng với thân hình mềm mại của nàng. Tề Ninh không khỏi có chút đăm chiêu, trầm ngâm một lát, mới nói:

- Sau khi Tề Phong về bảo y đến gặp ta.

Hắn thầm nghĩ khó khăn lắm mới rảnh rỗi, đúng lúc hắn nên luyện công phu cho tốt, không thể vì chuyện lục đục trong triều đình mà trì hoãn việc tu luyện võ công của bản thân.

Hắn về phòng luyện công đến giữa trưa, ăn cơm trưa xong quay về phòng định tu luyện thêm thức Túy Mộng Cửu Hướng Bách Ảnh truyền thụ cho thì Tề Phong vội vàng đi đến. Tề Ninh thấy y vẻ mặt ngưng trọng, hỏi:

- Ngươi đến chỗ Trác cô nương sao?

Tề Phong gật gật đầu, nói:

- Hầu gia, không thấy Tiên Nhi cô nương đâu!

- Không thấy?

Tề Ninh thấy kỳ lạ hỏi.

- Có ý gì?

- Sáng sớm hôm nay, nô tài đến chỗ Trác cô nương trao đổi chuyện chuộc thân.

Tề Phong nhẹ giọng nói:

- Nhưng nô tài đến bên kia, Trác cô nương cũng không ở trên thuyền. Người trên thuyền nói, Trác cô nương không hề ra khỏi phòng nên nô tài ở trên thuyền đợi. Có người đi gọi Trác cô nương, không lâu sau liền xuống nói Trác cô nương không ở trong phòng. Sau đó tìm khắp các góc trên thuyền hoa cũng không thấy tung tích của Trác cô nương.

Tề Ninh nhíu mày, thầm nghĩ chẳng lẽ Trác Tiên Nhi nửa đêm bị hoàng đế triệu vào cung? Long Thái cực kỳ thưởng thức cầm nghệ của Trác Tiên Nhi, thường bí mật triệu vào cung. Nhưng giờ đang thời kỳ đại hôn, tiểu hoàng đế và hoàng hậu như keo như sơn, trong thời điểm này, theo lý mà nói tuyệt đối không thể gọi một ca cơ ở sông Tần Hoài vào cung.

- Trên thuyền không có người biết tung tích của Trác cô nương sao?

Tề Ninh nhíu mày nói.

- Có thiếu thứ gì không?

Tề Phong lắc đầu nói:

- Trừ Trác cô nương không thấy tung tích ra, những thứ khác vẫn ở trên thuyền. Đúng rồi, bọn họ còn nói giường của Trác cô nương rất gọn gàng, hình như... tối hôm qua Trác cô nương cũng không nghỉ ở trên thuyền!

 

1.41918 sec| 2451.789 kb