Tề Trừng không đến bốn mươi tuổi, thân hình khôi ngô, nhìn cả người cũng có chút chất phác. Dương Ninh thản nhiên nói:
-Tề tổng quản thính lực rất tốt, lời của bản Thế tử…, ngươi đứng ngoài cửa mà cũng nghe thấy rồi.
Tề Trừng cung kính nói:
-Tiểu nhân xử lý rất nhiều sự vụ ở khu nhà cũ. Lỗ tai không thể không thính, nếu để sót chuyện nào không xử trí thỏa đáng thì có lỗi với Cẩm Y Hầu.
-Đứng lên đi.
Dương Ninh thu hồi Hàn Nhận đang dí sát cổ họng Triệu Uyên, đợi Tề Trừng đứng lên rồi mới hỏi:
-Ngươi vừa nói bản Thế tử sai rồi, là sai ở chỗ nào?
Tề Trừng nhìn Dương Ninh nói:
-Thế tử nói sổ sách Triệu tiên sinh xử lý không có sai lệch cho nên hoài nghi Tam phu nhân mất tích có liên quan đến Triệu tiên sinh, cái này đương nhiên sai rồi.
-Lỗ tai ngươi quả thực rất thính, đầu óc vô cùng tỉnh táo.
Dương Ninh nói:
-Chẳng lẽ đây không phải là vấn đề?
-Dĩ nhiên không phải vấn đề.
Tề Trừng nghiêm nghị nói:
-Lúc đầu khi tiểu nhân thuê Triệu tiên sinh cũng bởi vì Triệu tiên sinh suy nghĩ nhanh nhẹn, xử lý tài khoản khôn khéo tài giỏi. Khoản mục của Tề gia mặc dù nhiều nhưng từ lúc bắt đầu Triệu tiên sinh đã chuẩn bị kỹ càng. Tiền thu hằng năm của các thôn, chi tiêu và thu nhập ruộng đồng nhà chúng ta từ lúc bắt đầu đã rất rõ ràng. Các khoản mục tập trung lại chỉ cần cẩn thận một chút đương nhiên sẽ không xuất hiện sai sót. Cái này cũng giống như xây nhà, chỉ cần xây móng vững chắc, đến lúc xây phòng ở sẽ không xuất hiện sơ suất quá lớn.
Dương Ninh thấy y mồm miệng linh hoạt ngược hẳn với vẻ ngoài chất phác thì cười nhạt nói:
-Nói như vậy vị Triệu tiên sinh này là có đại tài?
-Ít nhất việc xử lý sổ sách khu nhà cũ bên này tuyệt đối không làm khó được Triệu tiên sinh.
Tề Trừng nghiêm nghị nói:
-Triệu tiên sinh mấy năm nay cẩn trọng, hỗ trợ người hầu quản lý khu nhà cũ, dù cho không có công lao cũng có khổ lao. Thế tử đối xử với ông ấy như vậy làm lòng người nguội lạnh.
Dương Ninh cười nói:
-Tề Tổng quản, khổ lao ngươi nói là chỉ bản thân ngươi à?
Tề Trừng bình tĩnh đáp:
-Tiểu nhân biết Thế tử sẽ có rất nhiều nghi ngờ nhưng tiểu nhân cho rằng việc cấp bách nhất hiện tại là tìm ra tung tích Tam phu nhân.
-Ngươi biết bản Thế tử có rất nhiều nghi ngờ à?
Dương Ninh nhìn thẳng vào Tề Trừng:
-Ngươi cảm thấy ta nghi ngờ điều gì?
-Thế tử và Tam phu nhân trước đó không có thông báo bỗng nhiên trở lại khu nhà cũ, hơn nữa không đem nhiều tôi tớ, đương nhiên là vội vàng trở về gấp.
Tề Trừng nói:
-Có thể làm cho Tam phu nhân và Thế tử vội vàng trở về gấp như thế đương nhiên khu nhà cũ này có chỗ làm không đúng. Như hôm nay Thế tử hoài nghi sổ sách có vấn đề, thậm chí hoài nghi sự mất tích của Tam phu nhân và Triệu tiên sinh có liên quan đến nhau. Nếu như tiểu nhân đoán không lầm Thế tử đã kết luận là tiểu nhân có chỗ sơ suất, trong lòng có nghi kị với tiểu nhân.
Dương Ninh lập tức cảm thấy Tề Trừng này quả nhiên không phải nhân vật đơn giản.
-Đêm qua tiểu nhân không về là vì phụ thân bị ngất xỉu, trong lòng rất buồn, nên ở lại bên đó một đêm chăm sóc phụ nhân, để tận hiếu đạo. Nếu như biết rõ Thế tử giá lâm, tiểu nhân tuyệt đối không dám trì hoãn.
Giọng nói của Tề Trừng vẫn rất cung kính.
-Tiểu nhân không biết vì sao Tam phu nhân và Thế tử bỗng nhiên xem xét đến khoản mục, cũng không biết Thế tử có nghi kị gì với tiểu nhân, tiểu nhân sẽ giải thích toàn bộ, để khiến Thế tử xóa tan nghi ngờ. Nhưng hiện tại việc tìm Tam phu nhân là quan trọng hơn, không biết Thế tử thấy thế nào?
Dương Ninh hỏi ngược lại:
-Vậy ngươi cảm thấy nên tìm Tam phu nhân như thế nào?
-Diện tích mười mấy dặm, cũng không có bao nhiêu người. Nhưng xung quanh Tề gia khắp nơi đều có người ở. Dân chúng thôn trang quanh đây đều là tai mắt của chúng ta.
Tề Trừng nhìn Dương Ninh.
-Nếu như Thế tử đồng ý, bây giờ chúng ta phái người đi dò hỏi trong vòng hai mươi dặm quanh đây, nếu có người mang Tam phu nhân đi, chỉ cần có người trông thấy, chúng ta hỏi là sẽ ra ngay.
Dương Ninh nghĩ phương pháp Tề Trừng nói cũng không phải không có lý. Hắn biết rõ việc này không nên chậm trễ. Trước mắt mặc kệ sổ sách là thật hay giả, tìm được Cố Thanh Hạm mới là chuyện lớn. Dương Ninh gật đầu nói:
-Bây giờ ngươi phái người chia nhau đi thông báo các thôn, nếu có người phát hiện tung tích Tam phu nhân sẽ có trọng thưởng.
Tề Trừng làm việc dứt khoát lưu loát, lập tức phân phó vài tên nam đinh trong khu nhà cũ cưỡi ngựa tới thôn lân cận thông báo, lại lệnh cho nha hoàn tìm lại cẩn thận các nơi trong phủ một lần.
Nhân lực không đủ, vài tên hộ vệ và Triệu Uyên cũng đi theo tìm kiếm trong phủ.
Tề Trừng thấy sắc mặt lạnh lùng của Dương Ninh, nói thêm:
-Thế tử, theo tiểu nhân, Tam phu nhân vừa mới trở về nhà cũ còn chưa đến một ngày đã mất tích, rất có thể trên đường đi các ngài đã bị người theo dõi.
-Hả?
Dương Ninh cau mày nói:
-Ngươi nói trên đường đi có người đã theo chúng ta đến khu nhà cũ? Vậy vì sao bọn chúng phải cướp Tam phu nhân đi?
-Bắt cóc Tam phu nhân hẳn không phải là mục đích cuối cùng của bọn chúng.
Tề Trừng suy nghĩ một lát.
-Bọn chúng có khả năng là nhằm vào Thế tử mà đến?
Y lại nhíu mày nói:
-Thế tử cùng Tam phu nhân lần này lên đường nhẹ nhàng, đến nhà cũ bên này không ai biết nên không thể bị người ta phát hiện.
Dương Ninh nghĩ thầm nếu có người theo dõi, lão tử sớm đã phát hiện ra còn phải để ngươi nói, lập tức cảm thấy tuyệt đối không thể như vậy, dù là người xấu xí áo đen theo đuôi mà đến bản thân hắn cũng chưa từng phát hiện.
Thấy sắc mặt Tề Trừng có phần nghiêm trọng, trong đôi mắt lộ vẻ lo âu, tựa hồ rất lo lắng cho Cố Thanh Hạm, hắn thầm nghĩ chẳng lẽ mình đoán sai, Tề Trừng này đúng là một lòng vì Tề gia làm việc. Chẳng lẽ hắn đã trách lầm y sao?
-Ngươi cảm thấy bọn chúng đến là vì ta?
Dương Ninh hỏi.
Tề Trừng nói:
-Tam phu nhân chỉ là phận nữ, vậy vì lý do gì mà chúng lại bắt cóc Tam phu nhân? Tiểu nhân cảm thấy đám người kia có thể không tìm thấy Thế tử tại khu nhà cũ nên dứt khoát cướp Tam phu nhân đi trước. Mục đích cuối cùng vẫn là uy hiếp Thế tử. Nếu như tiểu nhân không đoán sai, không bao lâu có thể bọn chúng sẽ chủ động liên hệ với chúng ta.
-Bọn chúng uy hiếp ta làm cái gì?
Dương Ninh hỏi:
-Vì tiền tài?
Tề Trừng lắc đầu nói:
-Chuyện này tiểu nhân không có cách nào biết được.
Dừng một chút y mới hỏi:
-Hành tung của Thế tử cũng đã bại lộ, hơn nữa người hộ vệ bên cạnh ít, tiểu nhân lo lắng cho an nguy của Thế tử, phải chăng nên phái người đi điều ít nhân thủ tới?
-Ngươi cảm thấy đám người kia còn muốn gây bất lợi cho ta?
Dương Ninh cười nhạt nói:
-Chẳng lẽ ở đây Tề gia của chúng ta còn có nhiều kẻ thù?
Tề Trừng do dự một chút mới nói:
-Tiểu nhân không phải lo lắng kẻ thù ở đây mà lo là…có kẻ thù từ kinh thành theo tới.
Lông mày Dương Ninh xiết chặt.
Những lời này của Tề Trừng ngược lại đã nhắc nhở hắn, bây giờ phủ Cẩm Y Hầu đã ở vào thời kỳ xuống dốc, ở kinh thành có không ít kẻ thù. Không nói ai khác, trước khi hắn đến Giang Lăng đã kết thù hận với Đậu gia Thượng thư bộ Hộ. Chẳng lẽ quả thật như Tề Trừng nói, chính mình khi vừa xuất kinh đã bị người theo dõi?
Trong phủ ngoại trừ quỷ viện cơ hồ chỗ nào cũng bị tìm kiếm hết. Tất cả đều như Dương Ninh nghĩ, hoàn toàn không có chút tung tích nào của Cố Thanh Hạm.
Đã đến lúc hoàng hôn, đột nhiên Vi Đồng vội vàng cà nhắc chân đi tới, thấy Dương Ninh lập tức nói;
-Thế tử, chuyện này…Ở đây có phong thư!
Lão giơ tay lên, trong tay có một phong thư. Dương Ninh vội vã tiến lên cầm lấy, thấy trên phong thư không có chữ nào.
-Thế tử, cái này… phát hiện ở cửa sau.
Vi Đồng nói:
-Phong thư này được nhét vào bên ngoài cửa sau, không biết là ai đặt ở đó.
Dương Ninh bóc thư ra liếc mấy cái, lúc này mới hỏi Tề Trừng:
-Hạp Sơn ở đâu?
-Hạp Sơn?
Tề Trừng lập tức nói:
-Không đến hai mươi dặm về hướng Tây là Hạp Sơn. Không lớn, dưới núi có một con sông. Nơi đó có hơn vài trăm mẫu ruộng của chúng ta. Thế tử! Tại sao lại nhắc đến Hạp Sơn?
-Dòng sông đó có phải gọi là sông Hồng Sa không?
Dương Ninh cầm phong thư trong tay đưa cho Tề Trừng.
Tề Trừng gật đầu nói:
-Đúng vậy.
Y tiếp nhận phong thư, chỉ thấy bên trên là hai hàng chữ ngắn ngủi.
-Người đang ở nhà kho bờ sông Hồng Sa Hạp Sơn, đi một mình, ngươi sẽ không việc gì!
Tề Trừng trầm giọng nói:
-Chúng ta sẽ đến đó.
Dương Ninh lắc đầu:
-Trên đó nói đi một mình. Phong thư này đương nhiên là hướng tới ta. Nếu các ngươi đi theo, chỉ sợ không có lợi cho Tam phu nhân.
Hắn hỏi tiếp:
-Nhà kho nói trong đó là có ý gì?
-Vào vụ thu hoạch hằng năm thường xuyên đổ mưa to đột ngột. Vì phòng ngừa trời mưa nên bên cạnh sông Hồng Sa có xây mấy gian nhà đá, chuyên dùng để trữ hàng lương thực tạm thời.
Tề Trừng nói:
-Mùa thu hoạch đã qua, nhà đá bên đó trống không, nếu không sẽ có người trông coi ở đó. Thế tử, trên thư nói Tam phu nhân ở đó có phải là cái bẫy không?
-Cái bẫy à?
-Trong thư nói đi một mình, không cho Thế tử dẫn người theo, chuyện này…thực sự quá nguy hiểm.
Tề Trừng cau mày nói:
-Thế tử thân thể vàng ngọc, há có thể mạo hiểm dễ dàng như vậy? Bất luận thật giả Thế tử cũng không thể đi.
-Nếu ta không đi Tam phu nhân sẽ như thế nào?
Dương Ninh nói:
-Tam phu nhân tất nhiên ở trong tay bọn họ. Ta đương nhiên không thể vì an nguy của bản thân mà ngồi yên không quan tâm.
Tề Trừng thở dài:
-Hiện tại xem ra mục đích của bọn chúng quả thật là Thế tử chứ không phải Tam phu nhân. Nếu Thế tử một mình di gặp giữa bọn chúng thì sẽ chịu thiệt.
Y dừng một chút rồi nói tiếp:
-Thế tử, tiểu nhân dẫn người lặng lẽ tới, hành sự tùy theo hoàn cảnh, có cơ hội sẽ cứu Tam phu nhân ra, ngài…!
-Nếu như không có cơ hội thì sao?
Dương Ninh ngắt lời:
-Ta phải đảm bảo rằng Tam phu nhân tuyệt đối an toàn, nếu như vi phạm yêu cầu của bọn chúng, càng gây nguy hiểm cho Tam phu nhân.
Hắn lừ mắt nhìn Tề Trừng rồi nói:
-Ngươi giúp ta chuẩn bị một con ngựa, ta sẽ cố gắng đến đó trước khi trời tối.
Tề Trừng còn muốn khuyên bảo, Dương Ninh đã lạnh lùng nói:
-Không cần nhiều lời, ngươi mau chóng chuẩn bị ngựa đi.
Tề Trừng tỏ ra bất đắc dĩ, lập tức tự mình đi chuẩn bị ngựa. Dương Ninh cũng không trì hoãn, đi ra cửa. Tề Trừng dẫn ngựa tới, vẫn cứ lo lắng nói:
-Thế tử, ta lập tức đến huyện nha, tìm vài sai nha tới…!
-Không có ta sai bảo, các ngươi không phải đi đâu cả, ở trong khu nhà cũ này chờ.
Dương Ninh thản nhiên nói:
-Không phải núi đao biển lừa gì, cho dù đối thủ là ai, nếu như biết khó mà lui, có lẽ ta còn có thể cho hắn cơ hội, nếu không…!
Ánh mắt hắn sắc lạnh, giọng lạnh lùng nói:
-Nếu không hẳn là tự tìm đường chết.
Không nói thêm lời nào, hắn dây cương rung lên, thúc ngựa đi về hướng Tây.
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo