Dương Ninh đang chuẩn bị dùng hàn nhận đục lỗ trên tường đá, liền nghe Cố Thanh Hạm nói:

- Ninh Nhi, tay ta không có khí lực, không… không nâng lên được!

Dương Ninh thu hồi hàn nhận, khẽ nói:

- Để con giúp người.

Hắn dựa vào cảm giác tới bên người Cố Thanh Hạm, lúc này mắt cũng hơi thích ứng trong bóng tối, tuy vẫn mơ hồ không rõ, nhưng cũng thấy được bóng dáng thân hình Cố Thanh Hạm, nhìn thấy Cố Thanh Hạm đã ngồi dậy, hắn vươn tay nhận lấy miếng vải trong tay Cố Thanh Hạm, đỡ lưng Cố Thanh Hạm, bịt mũi giúp nàng.

Lúc này hai người dựa vào quá gần, tuy rằng Dương Ninh bịt mũi, nhưng vẫn cảm giác được mùi thơm của hoa hải đường thoang thoảng ở chóp mũi, chẳng những như vậy, hiện giờ mùi thơm trên cơ thể Cố Thanh Hạm cũng tràn ra, hai loại mùi thơm đan xen nhau chui vào mũi Dương Ninh, Dương Ninh cảm thấy dễ ngửi nói không ra lời, thầm muốn hít sâu mấy hơi.

Thế nhưng hắn cũng hiểu được, mùi hương hải đường này xuất hiện khó hiểu, tuyệt đối không thể hít vào.

Hắn che miệng mũi Cố Thanh Hạm xong, đang muốn đi qua bên tường, lại thấy thân thể Cố Thanh Hạm bỗng ngả về phía sau. Dương Ninh phản xạ có điều kiện ôm lấy, vào tay vô cùng mềm mại, hương thơm cơ thể phát ra từ trên người Cố Thanh Hạm càng thêm nồng đậm, vội hỏi:

- Tam Nương, người làm sao vậy?

Cố Thanh Hạm bị Dương Ninh ôm vào lòng, toàn thân dâng lên cảm giác khác thường, mặt nóng lên, muốn ngồi dậy, nhưng thân thể mềm nhũn, lại muốn nằm xuống, yếu ớt nói:

- Ninh Nhi, con… con đặt ta nằm xuống, ta hơi mệt mỏi, con… con thả ta ra!

Giọng nàng yếu ớt, lại mang theo vài phần mềm mại đáng yêu.

Lúc này Dương Ninh cũng cảm thấy huyết khí trong người bỗng quay cuồng, thân thể mềm mại trong lòng, nội tâm nhộn nhạo, nhưng lập tức ổn định tâm thần, buông Cố Thanh Hạm, tạo khoảng cách, khẽ nói:

- Tam Nương, xin đợi một chút, chúng ta… chúng ta sẽ nhanh chóng rời đi.

Hắn mơ hồ thấy được thân thể đẫy đà xinh đẹp của Cố Thanh Hạm nằm trên mặt đất, nắm lấy hàn nhận, hắn lại mò qua tường.

Dương Ninh mò đến bên tường, lại cảm thấy toàn thân khô nóng, dứt khoát cởi bộ áo ngoài, nào ngờ căn bản không có tác dụng, huyết khí trong cơ thể vẫn giống như thiêu đốt, lòng hắn giật mình, thầm nghĩ chẳng lẽ kình khí chứa đựng trong đan điền của mình đang phát tác?

Đoạn Thương Hải dặn dò hắn không thể hút nội lực của người khác, hắn đương nhiên ghi nhớ trong lòng, từ đó về sau vẫn không có cơ hội hút nội lực của người khác, nhưng giờ phút huyết khí phập phồng, liền cảm thấy cổ quái.

- Ninh Nhi, con… con đang làm gì thế?

Cố Thanh Hạm nằm trên mặt đất, thân thể mềm mại hơi vặn vẹo, giọng nói yếu ớt:

- Dường như ta… dường như ta ngã bệnh rồi, trên người rất nóng… !

Dương Ninh sững sờ, đột nhiên nghĩ tới điều gì.

Hắn vốn cho rằng cảm giác thiêu đốt trong cơ thể mình có thể là do kình khí trong đan điền, nhưng Cố Thanh Hạm không tu luyện võ công, lúc này thân thể cũng nóng lên, như vậy nói rõ vấn đề không phải xuất hiện ở kình khí, rất có thể bởi vì hương hải đường khó hiểu này.

Lúc đối thủ bắt cóc Cố Thanh Hạm, đã sử dụng mê hương, hiển nhiên là cao thủ trong việc này, hương hoa hải đường chắc chắn là do đối phương tạo ra.

- Ninh Nhi, mặt đất lạnh lẽo, con… con tới giúp ta.

Giọng nói của Cố Thanh Hạm càng thêm mềm yếu, Dương Ninh nghe vào tai, cảm thấy dễ nghe nói không nên lời, lúc này cảm thấy một cỗ khí nóng nhanh chóng dâng lên trong đan điền, chỉ một chốc huyết mạch dâng trào, tình dục như thủy triều, không thể ngăn chặn. Hắn cảm thấy hoảng sợ, thầm nghĩ chẳng lẽ hương hải đường này là mê hương thôi tình?

Cố Thanh Hạm yếu ớt nói:

- Con mau tới đây, con… con không nghe lời ta sao?

Dương Ninh biết nếu như mình trúng mê hương thôi tình, như vậy Cố Thanh Hạm tuyệt đối không thể thoát được. Tình dục của mình vẫn như thủy triều, định lực của Cố Thanh Hạm chưa hẳn mạnh hơn mình, nếu tiếp cận quá gần, không cẩn thận sẽ rất bất ổn. Hắn cũng không lo lắng hai người sẽ loạn luân, dù sao mình cũng chỉ là Thế tử Cẩm Y giả mạo, trên thực tế không liên quan gì với Cố Thanh Hạm, nhưng thời điểm này nếu làm chuyện gì khác người, vậy cũng rất có lỗi với Cố Thanh Hạm.

Hơn nữa đối thủ đã phóng mê hương thôi tình, mục đích đương nhiên là để hai người quan hệ trong nhà kho. Tuy rằng hắn không biết vì sao đối thủ phải làm như vậy, nhưng trong lòng biết rõ dù thế nào cũng không thể để đối thủ thực hiện được.

- Ôi… !

Chợt nghe Cố Thanh Hạm rên khẽ một tiếng, dường như đụng vào cái gì. Dương Ninh vội hỏi:

- Tam Nương, người… ngài làm sao vậy?

- Ninh Nhi, chân của ta… !

Cố Thanh Hạm mềm giọng nói:

- Con mau tới đây, ta… ta sắp chết rồi… !

Nghe giọng nàng, khó chịu đến cực điểm.

Dương Ninh hít sâu một hơi, để mình tỉnh táo, lần mò qua, hỏi:

- Có phải đụng vào đâu hay không?

Tới gần Cố Thanh Hạm, đột nhiên cảm thấy tay mình xiết chặt. Tay ngọc của Cố Thanh Hạm đã nắm lấy cổ tay hắn. Dương Ninh chấn động toàn thân. Cố Thanh Hạm nói:

- Con trước… trước tiên giúp ta dựng người dậy, ta không có khí lực, không thể dậy nổi… !

Lúc này tới gần, rõ ràng cảm giác được Cố Thanh Hạm hô hấp dồn dập hơn trước không ít.

Dương Ninh thân thể khô nóng, đang muốn nói chuyện, nghe Cố Thanh Hạm gất giọng:

- Vừa rồi không phải là không nghe lời ta nói sao? Con… con hiện giờ lá gan cũng lớn… !

Nàng giơ tay lên, đánh vào mặt Dương Ninh một cái, người nàng bủn rủn vô lực, cái tát này cũng không có khí lực, giống như vuốt ve, cánh tay lập tức đặt lên vai Dương Ninh, lười biếng nói:

- Con… con giúp ta đứng lên đi.

Thân thể mềm mại trong lòng, Dương Ninh cảm thấy Cố Thanh Hạm thở nhẹ nhàng, hương thơm xông vào mũi, đầu nóng lên, nói:

- Ta… ta đỡ người đứng dậy… !

Hắn cảm thấy hơi thở Cố Thanh Hạm ở trước mặt mình, mơ hồ thấy được gương mặt Cố Thanh Hạm cách mình hai ngón tay, hơi thở như lan, ma xui quỷ khiến tiến về phía trước một chút.

Cố Thanh Hạm ôm lấy cổ Dương Ninh, trán cũng tới gần, giọng nói như ảo mộng:

- Con ôm ta, như vậy mới… mới thoải mái… !

Giọng nói mềm mại của nàng chui vào tai Dương Ninh, Dương Ninh cảm thấy giống như tiếng động thiên nhiên, tuy rằng trong bóng tối không thấy rõ gương mặt Cố Thanh Hạm, nhưng trong đầu xuất hiện gương mặt quyến rũ xinh đẹp của Cố Thanh Hạm, nghe tiếng hít thở của nàng, ngày thường cũng chẳng có cảm giác gì, nhưng giờ phút này lại cảm thấy mê người nói không nên lời, bờ môi dán vào, hơi thở rõ ràng, thậm chí cảm giác được nhiệt độ và hương thơm của cặp môi mỏng kia, hắn dán vào hôn lên, lúc này đã quên che vạt áo cho hai người.

- Ninh Nhi, giúp ta… xé giúp ta, thực khó chịu… !

Cố Thanh Hạm nói hàm hồ không rõ:

- Ta sắp… ta sắp không thở nổi nữa… !

Nàng thốt ra lời này, thân thể Dương Ninh chấn động. Tuy rằng thân thể hắn khô nóng khó chịu, nhưng lúc này bỗng nhiên tỉnh táo một chút, lập tức đẩy Cố Thanh Hạm ra, lui về phía sau mấy bước, dựa vào vách tường.

Tuy rằng thần trí của hắn hỗn loạn, nhưng vẫn giữ được một chút tỉnh táo.

Giờ phút này giọng nói của Cố Thanh Hạm mơ hồ, cử động hấp dẫn. Dương Ninh biết rõ, nàng là người đoan trang cẩn thận, dưới tình huống bình thường, tuyệt đối không có khả năng phản ứng như vậy, lúc này chắc chắn bị hương thơm kia mê hoặc, đã mất đi tâm trí.

- Con đây ta… đẩy ta làm gì?

Cố Thanh Hạm vẫn như đang chiêm bao nói:

- Con mau lại đây… !

Dương Ninh đưa tay chà xát mặt, lúc này toàn thân hắn mồ hôi đầm đìa, thầm nghĩ đối thủ quả nhiên hèn hạ, dĩ nhiên lại dùng thủ đoạn như thế, uy lực của mê hương thôi tình này quả nhiên lợi hại, trong thời gian ngắn Cố Thanh Hạm đã bị mất đi tâm trí, hắn trầm giọng nói:

-Tam Nương, người nhanh chóng nghĩ lại, trên dưới Hầu phủ chúng ta có bao nhiêu người, mỗi người mỗi tháng cần bao nhiêu bạc?

Hắn chỉ trông mong Cố Thanh Hạm có thể nghĩ đến chuyện khác, thay đổi tình dục giờ phút này.

Hắn cũng cố gắng để mình không nghe tiếng thở gấp câu hồn của Cố Thanh Hạm, trong đầu nghĩ tới tại sao đối phương lại dùng thủ đoạn đê tiện như vậy. Hiển nhiên đối phương muốn lợi dụng mê hương thôi tình để mình và Cố Thanh Hạm làm chuyện bậy bạ trong nhà kho này, mục đích của chúng rốt cuộc là vì sao?

- Tề Ninh, ngươi là Thế tử Cẩm Y, muốn loại nữ nhân nào đều có thể đạt được. Nhưng nữ nhân như vậy, cũng không phải ngươi muốn đạt là có thể đạt được.

Chợt nghe giọng nói ngoài cửa trầm thấp nói ra:

- Chúng ta tạo cơ hội cho ngươi, nếu như ngươi không nắm chắc, lần sau sẽ không có cơ hội tốt như vậy.

Dương Ninh cảm thấy tức giận, hắn đứng dậy vọt tới trước cửa, lạnh lùng nói:

- Ti tiện vô sỉ, vì sao các ngươi lại làm như vậy?

- Tam phu nhân Tề gia xinh đẹp xuất chúng, ngươi xem thân thể kia, chỗ nên lớn thì lớn, chỗ nên nhỏ thì nhỏ, đúng là một đại mỹ nhân ngàn dặm mới thấy.

Giọng nói trầm thấp kia nói:

- Vưu vật như thế, nếu như ngươi có thể hưởng dụng, đời này đã sống không uổng rồi. Thế tử, làm muộn không bằng làm sớm, các ngươi cô nam quả nữ ở trong một phòng, hơn nữa Yên Vũ Hải Đường hiệu dụng, tuyệt đối là chịu không được.

- Yên Vũ Hải Đường?

Dương Ninh cười lạnh nói:

- Ngươi cho rằng chỉ bằng mê hương cỏn con này, có thể khiến ta vi phạm?

- Có lẽ chúng ta không thể khiến ngươi vi phạm, nhưng chẳng lẽ Tam phu nhân không thể?

Giọng nói kia vang lên:

- Đừng nói ngươi là nam tử huyết khí phương cương, dù là hoạn quan không trứng, một khi hít Yên Vũ Hải Đường, chắc chắn sẽ không chịu nổi. Ngươi yên tâm, ở đây cũng không có ai khác, cho dù các ngươi hương thụ niềm vui mây mưa bên trong, chúng ta giữ cửa giúp các ngươi ở bên ngoài. Hiện giờ ngươi còn chưa nếm được hương vị của Tam phu nhân, chờ một lát chỉ cần nếm được rồi, trong lòng chắc chắn cảm ơn chúng ta, đến lúc đó chúng ta cho ngươi đi ra, chỉ sợ ngươi không muốn ra.

Dương Ninh nắm hàn nhận trong tay, lúc này hận không thể lao ra khỏi cửa.

- Đây mới là mở đầu, thời gian càng dài, dược hiệu càng lợi hại.

Giọng nói kia chậm rãi vang lên:

- Có lẽ hiện giờ Thế tử có thể đứng vững, nhưng sau một lát, dù là thần tiên trên trời cũng khó có thể khống chế được mình. Đến lúc đó, giống như cầm thú, đánh mất lý trí, ngay cả bản thân cũng không biết mình đang làm gì, chỉ cần không quan hệ, dược tính sẽ khó mà tan đi.

Gã cười lạnh một tiếng:

- Ta xem hai người vẫn nên thừa dịp hiện giờ tranh thủ làm việc, ít nhất còn có thể cảm thấy sung sướng, chờ một lát ngay cả mình cũng không biết đang làm gì, vậy thì khó thưởng thức hương vị của Tam phu nhân.

Giọng người nọ chưa dứt, liền nghe bên ngoài truyền đến tiếng cho sủa, Dương Ninh nhíu mày, nghĩ thầm tại sao những người này còn mang theo chó săn.

- Thật nóng… !

Bên trong truyền tới giọng nói mềm mại yếu ớt của Cố Thanh Hạm:

- Ta muốn uống nước… !

Dương Ninh quay đầu nhìn sang, mơ hồ thấy Cố Thanh Hạm đã mò tới bên tường, ngồi dậy, hai tay dường như đang xé rách quần áo của mình. Hắn giật mình, biết rõ giờ phút này Cố Thanh Hạm đã trúng độc rất nặng.

Tuy rằng Dương Ninh giữ được một chút tỉnh táo, nhưng lúc này giống như đặt mình trong lò thiêu, nóng bỏng xúc động, dòng khí nóng trong bụng dâng trào, trong lòng hắn chỉ nghĩ một khi thực sự đụng phải Cố Thanh Hạm trong tình trạng này, sau chuyện này Cố Thanh Hạm chắc chắn phải chết, hắn toàn lực áp chế dục niệm của mình.

Hắn không dám tới gần Cố Thanh Hạm, lảo đảo chạy tới sau tường, cầm chặt hàn nhật, bắt đầu khoét tường đá, vì lo lắng bên ngoài nghe thấy, nên hắn hành động cực kỳ cẩn thận.

 

0.13290 sec| 2439.383 kb