Viên Vinh thật không ngờ Tô Trinh đột nhiên nói tới chuyện giải trừ hôn ước nhưng lại càng không ngờ nổi mục đích chuyến đi này của Dương Ninh là để thối hôn. Càng làm gã kinh hãi hơn là mấy câu nói cuối cùng của Dương Ninh.
Cho dù là Dương Ninh hay Tô Trinh đều là nhân vật chính trong tứ đại Hầu tước của Đại Sở. Quan hệ hai nhà từng hòa hợp, đời lão hầu gia thậm chí còn có giao tình sinh tử.
Cho dù là quan trường hay dân gian, cho dù là lòng có bất mãn, dưới tình huống bình thường cũng chỉ có thể uyển chuyển tỏ vẻ mình bất mãn, ít khi nói ra miệng.
Vừa rồi Tô Trinh khí thịnh bức người, trách mắng Dương Ninh một phen đã khiến Viên Vinh cảm thấy Tô Trinh mất phong độ. Nhưng mấy câu nói cuối cùng của Dương Ninh lại càng hung ác hơn.
Tô Trinh điểm danh nói họ, trực tiếp vũ nhục nhà Dương Ninh. Mà Dương Ninh mặc dù không nói trực tiếp như Tô Trinh nhưng dưới lại tình huống này lại càng sắc bén tới cực điểm.
Viên Vinh chỉ cảm thấy lưng đổ mồ hôi lạnh, lúc này cúi đầu xuống, không dám nói một câu, trong lòng thầm nghĩ nhất định phải tìm cơ hội thoát khỏi nơi này.
Đầu tiên mặt Tô Trinh sững ra, lập tức lộ vẻ giật mình, tiếp đó là tức giận. Y vốn không giỏi nhẫn nhịn, lúc này nghe ra ý tứ của Dương Ninh, lạnh lùng nói:
- Ngươi nói gì?
Lúc này Dương Ninh đã nghe thấy sau bình phong có tiếng xao động, hiển nhiên là phản ứng với lời mình nói.
Dương Ninh thản nhiên chỉ vào chén trà nọ:
- Võ Hương hầu có thể đưa chén trà này tới phủ Cẩm Y hầu ta, nhìn xem hai con chó trong phủ ta có thèm uống hay không? Thật ra từ lần trước ta đã nghĩ, trong phủ Võ Hương hầu chắc phải uống danh trà cực phẩm, hiện giờ nhìn lại đúng là có kẻ như ếch ngồi đáy giếng, chỉ nhìn thấy ba tấc giời mà thôi, còn tưởng bản thân tốt đẹp. Thế cũng tốt. Lần sau nếu Võ Hương hầu tới phủ Cẩm Y hầu chúng ta, chúng ta dùng loại trà này chiêu đãi, lúc đó Võ Hương hầu mới thích.
Hắn lập tức cau mày nói:
- Chỉ là loại trà đến chó còn không thèm uống này mà muốn tìm cũng khó khăn đây.
- Bịch!
Tô Trinh vỗ mạnh tay lên bàn nói:
- Tề Ninh, ngươi thật to gan. Trong phủ của bản hầu mà ngươi dám làm càn như vậy.
- Làm càn?
Vẻ mặt Dương Ninh mờ mịt:
- Võ Hương hầu, ta chỉ nói sự thật, không biết là làm càn ở nơi nào?
Viên Vinh cuối cùng không nhịn được mà liếc Dương Ninh một cái. Dương Ninh nhìn thấy, đưa chén trà tới đặt lên tay Viên Vinh, nói:
- Ngươi nếm thử xem. Ta không tin phủ Thượng thư Lễ bộ các ngươi cũng uống loại trà này?
Vốn Viên Vinh đã thích làm người phong nhã, rất quen thuộc trà đạo, chỉ nhìn một cái, thấy lá trà trong chén liền biết thứ này là trà cực kỳ thấp kém, lúc này mới bừng tỉnh đại ngộ, thầm nghĩ quả nhiên hai nhà này có vấn đề lớn, trong lòng thầm kêu khổ.
Mặc dù Tô Trinh tức giận nhưng lúc này lại xấu hổ cực kỳ.
Y cố tình phá bỏ hôn ước, không chỗ nào không làm hết sức, chỉ cảm thấy càng chọc giận người của phủ Cẩm Y hầu thì càng dễ giải trừ, vì thế lúc mang trà cho Dương Ninh lại dùng loại trà cực thấp kém để vũ nhục. Ai ngờ Dương Ninh lại mượn đề tài này phát huy, khiến hiện tại mình không thể xuống thang.
- Được rồi, mục đích ta tới đây cũng không phải để uống trà.
Dương Ninh chuyển đề tài nói:
- Võ Hương hầu, hôm nay tới đây là để thối hôn, hy vọng các ngài có thể đáp ứng, không nên dây dưa nhiều.
Hắn giơ ngón tay chỉ Viên Vinh nói:
- Viên Vinh là công tử phủ Thượng thư bộ lễ, ta hôm nay mời Viên huynh tới cũng là để gã chứng kiến, cho thấy quyết tâm thối hôn của phủ Cẩm Y hầu chúng ta.
Trán Viên Vinh toát mồ hôi, há mồm há miệng nhưng lại không nói nổi tiếng nào.
Tô Trinh tức muốn hộc máu. Y ước nguyện và quyết tâm với chuyện giải trừ hôn ước nhưng vạn lần không ngờ Dương Ninh lại dám tới phủ thối hôn.
Do ai đưa ra chuyện giải trừ hôn ước cực kỳ liên quan tới danh dự.
Nếu phủ Võ Hương hầu đưa ra chuyện giải trừ hôn ước, tuy sẽ khiến người ta cảm thấy phủ Võ Hương hầu nói không giữ lời nhưng cũng đả kích rất nặng phủ Cẩm Y hầu.
Nhưng lần này Dương Ninh lôi Viên Vinh tới đây, thối hôn Võ Hương hầu trước mặt Viên Vinh. Chuyện này nếu truyền ra ngoài sẽ biến thành phủ Cẩm Y hầu không coi trọng phủ Võ Hương hầu, đả kích với danh dự phủ Võ Hương hầu tuyệt đối không nhẹ. Hơn nữa trong tứ đại hầu tước, vốn Võ Hương hầu đã hơi yếu hơn ba nhà khác. Dương Ninh gây sự như vậy chắc chắn càng gây nên khoảng cách giữa Võ Hương hầu và tam hầu khác.
Hai tay y nắm chặt. Chiêu thức này của Dương Ninh khiến y bất ngờ không kịp phòng bị, nhất thời không biết ứng phó thế nào.
- Vừa rồi Võ Hương hầu nói cũng không sai. Từ khi hai vị lão Hầu gia qua đời, hôn ước này cũng đã kết thúc.
Dương Ninh chậm rãi nói.
- Cẩm Y hầu chúng ta dùng võ huân lập gia, năm đó cũng vì hai vị lão Hầu gia có giao tình thật sự mới định ra hôn ước này. Tiền nhân không biết chuyện hậu nhân. Nếu như lão hầu gia nhà chúng ta dưới suối vàng có biết cũng sẽ không tiếp tục đồng ý chuyện hôn nhân này.
Khóe mắt Tô Trinh giật giật, cười lạnh nói:
- Hả?
- Theo ta biết, vị Tử Huyên cô nương nhà các ngươi kia điêu ngoa ngang ngạnh, dù là dung mạo cũng không tiện gặp mặt người khác.
Dương Ninh đã biết tư cách của Tô Trinh, căn bản không cần khách sáo. Nếu y đã vũ nhục mấy phen mình, mình cũng không cần nể mặt đối phương nữa.
- Theo lý mà nói, tuổi ta đã đến lúc kết hôn, vì sao lại chậm chạp không để Tử Huyên nhà các ngươi vào nhà? Nói tới tận cùng cũng là bởi chúng ta không muốn nàng trở thành phu nhân Thế tử phủ Cẩm Y hầu.
Viên Vinh vốn không dám nói lời này, lúc này nghe Dương Ninh nói vậy liền thuận mồm nói một câu:
- Thì ra là thế!
Lời vừa khỏi miệng, lâp tức tỉnh ngộ, hận không thể vả cho mình mấy vả.
Tô Trinh vừa nghe Viên Vinh nói vậy, sắc mặt càng khó coi, cả giận nói:
- Tề Ninh, ngươi nói hươu nói vượn gì đó. Tử Huyên nhà ta dịu dàng hiền thục, ai nói là nàng điêu hoa ngang ngạnh chứ? Còn nữa, tướng mạo nàng xinh đẹp, ai nói nàng không dám gặp mặt người khác?
- Võ Hương hầu không biết sao?
Dương Ninh thấy y đã lọt vào tròng, cười nói:
- Ngài chỉ cần hỏi thăm trên đường phố một lần, loại lời nói thế này cũng không phải số ít. Cho dù nói thế nào thì chuyện thối hôn cũng quyết không sửa đổi. Cho dù các ngài không đồng ý thì cũng không có ý nghĩa gì hết. Phủ Cẩm Y hầu chúng ta đã quyết định, mười đầu trâu cũng không kéo lại được.
Nói xong hắn lập tức đứng dậy, chắp tay nói:
- Việc này có Viên công tử chứng kiến, liền dừng ở đây.
- Chậm đã!
Tô Trinh vội la lên:
- Đây đều là ý của Thái phu nhân nhà các ngươi sao?
- Hả?
Dương Ninh cười nói:
- Loại chuyện này là ý của mọi người chúng ta, không phải một mình ta quyết định. Vốn chuyện hôn nhân này giống như tảng đá đè nặng phủ Cẩm Y hầu chúng ta nhiều năm gần đây. Chúng ta cứ nghĩ tới chuyện phiền toái này lại phiền lòng. Hiện tại thối hôn, cảm thấy toàn thân thoải mái. Ngài đi cầu độc mộc của ngài, ta đi đường cái quan của ta.
Giọng hắn còn chưa dứt, lại nghe một tiếng kêu lên:
- Họ Tề ngươi... Ngươi là ai. Chẳng lẽ các ngươi nói thối hôn là thối hôn sao?
Đang nói, một người lao ra khỏi bình phong. Dương Ninh liếc một cái liền thấy một nữ tử tuổi tương tự mình, tướng mạo cũng không tồi, vóc người thon thả, ngũ quan tinh xảo nhưng đôi mắt lại tràn đầy vẻ cay nghiệt.
Nàng đột nhiên lao ra, phía sau lập tức có hai người đi tới, trong đó có một người quần áo hoa mỹ, tầm ba mươi tuổi, lôi kéo cánh tay nàng, kêu lên:
- Tử Huyên...!
Dương Ninh thầm nghĩ, hóa ra nữ tử này là Tô Tử Huyên, mặt mày cũng có thể coi là một mỹ nhân, chẳng qua nhìn nàng thì đánh giá điêu ngoa thất thường sợ không giả rồi.
Viên Vinh thấy Tô Tử Huyên lao tới, hai mắt phát sáng, vội vàng chắp tay nói:
- Tô tiểu thư, tại hạ Viên...
- Ngươi cút ngay!
Mày liễu của Tô Tử Huyên dựng thẳng, không đợi Viên Vinh nói xong đã vung tay lên, giãy khỏi phụ nhân đang kéo tay mình, giơ ngón tay chỉ về phía Dương Ninh nói:
- Ngươi dựa vào đâu mà nói bổn tiểu thư không dám gặp mặt người khác? Cái tên Cẩm Y hầu Thế tử ngươi mới là kẻ ngu ngốc mọi người đều biết.
- Không sai. Ta là kẻ ngu ngốc cho nên ta mới tới thối hôn.
Dương Ninh thản nhiên nói:
- Ngươi cũng không coi trọng ta, ta cũng chẳng coi trọng ngươi. Cho nên thối hôn đối với ta và ngươi đều là chuyện tốt.
- Không cho ngươi thối hôn.
Tô Tử Huyên lạnh lùng nói:
- Muốn giải trừ hôn ước cũng phải là Tô gia ta nói trước. Là bổn tiểu thư không ưng ngươi, ngươi lại không thể không ưng bổn tiểu thư.
Dương Ninh cười ha hả nói:
- Xem ra đồn đại không sai. Vị đại tiểu thư này của nhà ngươi điêu ngoa ngang ngạnh, không tuân thủ lễ tiết. Ta và phụ thân ngươi nói chuyện, ngươi có tư cách gì mà chạy tới nói ba bảo bốn? Hôn nhân đại sự, ngươi cảm thấy tới phiên ngươi làm chủ sao?
Tô Trinh hiển nhiên cũng hiểu Tô Tử Huyên vọt tới đại sảnh thật sự là mất thể thống, nếu như chỉ Dương Ninh ở chỗ này thì y có thể mở một mắt nhắm một mắt. Nhưng vị công tử phủ Thượng thư bộ Lễ Viên Vinh cũng ở đây, chuyện hôm nay nhất định truyền ra ngoài. Thân là tiểu thư phủ hầu tước lại lao vào đại sảnh, hiển nhiên chuyện này sẽ bị người ta cười nhạo.
- Cút ngay cho lão tử.
Lúc này tâm trạng Tô Trinh căm tức, quát Tổ Tử Huyên:
- Ai cho phép ngươi chạy ra đây?
Y trừng mắt nhìn phu nhân kia nói:
- Làm sao có giữ nó cũng không giữ được?
Phụ nhân kia chắc là phu nhân Võ Hương hầu, lườm Tô Trinh một cái, nhưng lại kéo tay Tô Tử Huyên, vội la lên:
- Tử Huyên, mau lui xuống đi. Chúng ta không thể ở chỗ này...
- Cha, cha nói cho hắn biết là chúng ta muốn giải trừ hôn ước. Là ta không muốn hắn.
Tô Tử Huyên hổn hển, nhớn nhác nói:
- Không cho hắn thối hôn.
Dương Ninh cười nói:
- Rất xin lỗi Tô tiểu thư. Vừa rồi ta đã nói rất rõ ràng rồi. Là Tề gia chúng ta thối hôn. Tề gia chúng ta không muốn người như ngươi. Phụ nữ Tô gia không vào được cửa Tề gia ta. Hiện tại ngươi nghe rõ rồi chứ?
Đôi mắt Tô Tử Huyên lộ vẻ oán hận. Dương Ninh lại cười thản nhiên, cũng không nói nhiều thêm mà xoay người rời đi.
Viên Vinh biết việc đã đến nước này, tốt nhất là rời đi càng sớm càng tốt, vội chắp tay với Võ Hương hầu nói:
- Ngày khác xin tới thăm sau!
Sau đó gã liền đi theo Dương Ninh.
- Tề Ninh, chuyện hôm nay bổn tiểu thư sẽ nhớ kỹ.
Phía sau truyền tới giọng nói oán hận của Tô Tử Huyên.
- Ngươi làm nhục bổn tiểu thư, cuối cùng sẽ có ngày ta trả lại ngươi gấp mười!
Dương Ninh dừng bước, cũng không quay đầu, thản nhiên nói:
- Các ngươi cũng nhớ kỹ, nguyên tắc làm việc của phủ Cẩm Y hầu là có nợ nhất định phải trả. Cho dù là thiếu nợ người khác hay người khác thiếu nợ chúng ta đều phải tính rõ ràng, tuyệt không quên chút nào.
Hắn cười lạnh một tiếng, trong ánh mắt như đao của Tô Trinh, chậm rãi rời đi.
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo