Đến khi lửa hoàn toàn bị dập tắt thì cũng đã đến giờ sửu. Sau khi hỏa hoạn xảy ra, mấy con phố lân cận cũng đã bị nha sai kinh thành tuần tra phong tỏa. Vì sắp đến giờ giới nghiêm của Kinh Thành cho nên ngoại trừ những người lân cận chạy đến cứu hỏa cũng không còn đám người vây xem nữa.

Kinh đô phủ có hơn mười tên sai dịch thì đều tham dự cứu hỏa, sau khi ngọn lửa tắt, các sai dịch trước tiên tra tìm có hay không người gặp nạn trong biển lửa.

So với nha sai địa phương, nha sai kinh thành được huấn luyện nghiêm chỉnh, hơn nữa trong thời kỳ giới nghiêm, một trận hỏa hoạn lớn như vậy đương nhiên phải xử lý cẩn thận.

Trong đám gạch ngói đổ nát, mặc dù lửa lớn đã tắt nhưngvẫn còn tàn lửa le lói cháy.

Sau khi bên này thế lửa đã tắt, Khâu tổng quản cũng nhanh chóng cùng Từ chưởng quỹ kiểm điểm nhân viên hiệu cầm đồ. Hiệu cầm đồ Tề gia vốn không nhỏ, các cửa hàng liên quan tới Từ chưởng quỹ, trước sân sau kho cộng lại có mười một người. Nhưng trực đêm nay thì chỉ có năm người. Ngoại Từ chưởng quỹ đích thân gác tiền đường thì bốn người khác còn lạicanh giữ sau kho.

Trong cửa hàng, các loại hàng hóa trữ cũng không ít, ngoài ra, cũng có một ít tiền bạc.

Trước đây mấy ngày, vì tiền bạc khan hiếm, nên hiệu cầm đồ đã dừng thu nhận đồ. Nhưng để đề phòng một số khách hàng cũ vẫn cần cầm đồ, nên vẫn giữ lại một số bạc dùng khi cần. Cho dù khó khăn hơn nữa, thì phủ Cẩm Y hầu cũng không dám chuyển số bạc này đi. . Dù sao trong nghề cầm đồ, điều tối quan trọng chính là một chữ “tín”, có khách quen muốn cầm đồ thì không thể lấy bất kỳ lý do gì để từ chối được.

Giữa đám gạch ngói đổ nát đã tìm thấy mấy hòm sắt đựng bạc được niêm phong. Bạc là phần không thể thiếu được nên luôn cần kho để chứa.

Chỉ là ngoài bạc ra, trong kho còn chứa các vật khác. Ngoài một số ít đồ vật khó bén lửa, đại bộ phận đều đã bị đốt cháy hết rồi.

Dương Ninh đi theo sau lưng Khâu tổng quản, đi thẳng vào bên trong hiện trường hoang tàn của hiệu cầm đồ, vẻ mặt rất nghiêm trọng.

-Thế tử, đồ vật trong hiệu cầm đồ bị cháy cũng tương đối nhiều.

Khâu tổng quản dẫn hai người lật qua lật lại trong đám tàn dư một lượt, cười khổ nói:

-Sổ sách đã bị thiêu hủy hết rồi, đến cuối cùng tổn thất bao nhiêucũng khó có thể tính toán được rõ ràng ngay. Cũng may tiểu nhị trong tiệm đều bình yên vô sự coi như là trong bất hạnh có may mắn.

Dương Ninh cũng không nói nhiều, dù cho Khâu tổng quản không nói, hắn cũng biết trận hỏa hoạn này đã đem khiến phủ Cẩm Y Hầu thiệt hại rất lớn.

-Thế tử, Từ chưởng quỹ nói, nguồn lửa xuất phát từ kho bên này.

Tề Phong đi lên trước, nói với Dương Ninh:

-Ông ta nói lúc nửa đêm nghe tiếng kêu phát ra từ hậu viện rồi phát hiện kho bên này bốc hỏa, nên vội vàng chạy tới. Lúc ấy kho sau đã cháy lớn, hơn nữa thế lửa lan tràn rất nhanh, ông ta vội vã cùng bọn tiểu nhị trực đêm cứu hỏa. Nhưng sức của vài người khó có thể dập tắt đại hỏa cho nên chỉ có thể vừa cứu hỏa vừa phái người cầu cứu sự giúp đỡ từ bên ngoài.

-Sổ sách lúc ấy để ở chỗ nào?

Dương Ninh hỏi.

Tề Phong nói:

-Sổ sách trong hiệu cầm đồ đều đặt tại quầy. Từ chưởng quỹ vội vã cứu hỏa, tay chân luống cuống không thể kịp thời lấy sổ sách ra. Chờ phản ứng kịp thì quầy hàng bên đó cũng bị đốt rồi. Ông ta muốn lấy sổ sách ra nhưng thế lửa quá lớn, mấy tên tiểu nhị kéo ông ta lại.

Gã dừng lại một chút rồi nói tiếp:

-Trần Tam cũng chứng nhận là từ trong kho cháy ra. Trong tay bọn họ không có chìa khóa, sau khi phát hiện cháy lớn, Từ chưởng quỹ đã chạy đến rất nhanh.

-Nói như vậy, trận hỏa hoạn là xuất phát từ trong kho?

-Mấy người bọn họ đều nói chính xác như thế.

Tề Phong nói:

-Cạnh kho sau là phòng của bọn tiểu nhị trực đêm, nửa đêm thay nhau trông giữ dò xét.

Dương Ninh cau mày nói:

-Nếu như kho bên này là nơi phát hỏa, như vậy phòng kho bị cháy như thế nào?

Hắn hỏi Khâu tổng quản:

-Chìa khóa nhà kho này ai giữ?

Khâu tổng quản nói:

-Nhà kho là nơi cẩn mật nhất của hiệu cầm đồ, cho dù là Từ chưởng quỹ cũng không thể tự mở cửa. Bốn phía nhà kho đều kín không có kẽ hở, ngay cả cửa sổ cũng không có, đường ra vào duy nhất phải qua hai cánh cửa lớn. Từ chưởng quỹ và Lục Triêu Phụng mỗi người mở một khóa, chỉ có hai chìa khóa mở cùng lúc mới có thể vào được kho.

-Lục Triêu Phụng ở đâu?

-Lục Triêu Phụng và Từ chưởng quỹ thay nhau trực đêm.

Khâu tổng quản giải thích:

-Tối nay Lục Triêu Phụng hết phiên, nên Từ chưởng quỹ đang trực. Theo lý mà nói, sau khi bảng tên đóng cửa, không có người nào có thể đi vào nhà kho.

Dương Ninh nói:

-Đây mới là vấn đề. Không ai có thể đi vào nhưng hỏa hoạn lại xuất phát từ nhà kho, điều này chẳng phải là kỳ lạ sao?

Khâu tổng quản cũng cau mày nói:

-Nhà kho là khu vực tối quan trọng, Từ trước đến nay sẽ không mở cửa vào ban đêm. Hơn nữa càng nghiêm cấm mang lửa vào kho. Nên việc trong kho phát hỏa là rất khó xảy ra.

-Lúc ấy, ai phát hiện đầu tiên?

Dương Ninh hơi trầm ngâm, cuối cùng hỏi.

Tề Phong vội nói:

-Là Trần Tam, gã nói lúc đổi ca trực gã có đi kiểm tra một lần, sau đó đi nhà xí. Lúc quay lại thì phát hiện nhà kho đã bị cháy, hơn thế nữa lửa cháy cực nhanh. Trong nháy mắt lửa đã tràn khắp nơi. Gã đánh thức vài người khác sau đó kinh động đến Từ chưởng quỹ. Lúc Từ chưởng quỹ tới được nhà kho thì lửa đã cháy dữ dội rồi.

Khâu tổng quản cả giận nói:

-Trần Tam làm công việc gì? Lẽ nào gã không biết trong kho không thể thiếu người canh gác dù chỉ một vài phút?

Tề Phong cũng không nói lời nào. Dương Ninh nghĩ thầm lúc này so đo những điều này không có tác dụng gì.

-Nói như vậy, trận hỏa hoạn này bắt đầu xảy ra vào thời điểm Trần Tam đi nhà xí.

Dương Ninh như có điều suy nghĩ.

-Đi nhà xí mất bao nhiêu thời gian, lúc gã trở lại, những người khác còn đang ngủ, nói cách khác, người trong tiệm cầm đồ không thể mang ngọn đèn dầu tiến vào nhà kho.

Khâu tổng quản lắc đầu nói.

-Không có chìa khóa, muốn vào cũng không được, hơn nữa những tiểu nhị này cũng đã ở hiệu cầm đồ được ba bốn năm, đều là người cũ, quy củ trong tiệm đều hiểu, tuyệt đối sẽ không để xảy ra sơ suất. Đúng rồi, hôm nay lúc khóa nhà kho, ta còn đích thân dạo quanh phòng kho một vòng, tuyệt đối không có bất kỳ ngòi nổ nào, ta đích thân xem khóa nhà kho.

-Khâu tổng quản đến đây vào buổi chiều à?

Dương Ninh hỏi.

-Kỳ hạn nộp tiền cho ngân hàng vào ngày mai rồi.

Khâu tổng quản mặt ủ mày chau.

-Tam phu nhân bảo ta tới hiệu cầm đồ xem, xem có người chuộc đồ hay không, có thể thuyên chuyển chút ít bạc từ bên này. Buổi chiều ta qua bên này, kiểm tra kho một chút, tiện thể xem xem có thể chuyển ít bạc vào phủ.

Khâu tổng quản là đại tổng quản của Cẩm Y Hầu phủ, Dương Ninh đã biết. Phụ thân của Khâu tổng quản này theo bên cạnh Cẩm Y Lão Hầu gia, giúp Cẩm Y Lão Hầu gia quản lý nhiều việc trong phủ đệ, ngăn ngắn rõ ràng. Khâu tổng quản cũng theo cạnh cha mình làm việc lặt vặt. Sau khi phụ thân hắn già, Khâu tổng quản liền thay vị trí của ông ấy, tiếp tục quản lý Hầu phủ, cho tới nay luôn tỏ ra cẩn trọng.

Hai cửa hàng của Hầu phủ, một là tiệm bán thuốc một là bên hiệu cầm đồ, buôn bán vẫn luôn rất tốt. Tuy nhiên người quản lý phía sau của Hầu phủ là Cố Thanh Hạm. Dù sao nàng cũng là một người phụ nữ, hơn nữa là người phụ nữ của Hầu phủ, không tiện công khai ra mặt. Cho nên rất nhiều chuyện đều do Khâu tổng quản ra mặt.

Dương Ninh khẽ gật đầu nói:

-Khâu tổng quản, trong kho có chất gì dễ cháy như lưu huỳnh không?

Khâu tổng quản lắc đầu nói:

-Tuyệt đối không có. Ở tiệm bán thuốc mới có lưu huỳnh. Phòng kho của của hiệu cầm đồ này không thể nhập những thứ đó được.

Lão hỏi lại:

-Có phải Thế tử cảm thấy trận hỏa hoạn này là tự cháy?

-Ngoại trừ tự bốc cháy ta rất khó tưởng tượng còn có ai có thể đi vào nhà kho châm lửa.

Dương Ninh thở dài:

-Cũng không thể có người xuyên tường vào trong chứ?

Vẻ mặt Khâu tổng quản rất nặng nề, như có điều suy nghĩ.

Rốt cuộc, Tề Phong nói:

-Thế tử gia, tiểu nhị trong hiệu cầm đồ tuyệt đối không tự mình phóng hỏa, những người này đều là tiểu nhị cũ của phủ Cẩm Y Hầu, đối với Hầu phủ trung thành và tậm tâm, ta chỉ lo là…

-Lo lắng cái gì?

-Lo lắng có người thừa cơ phóng hỏa.

Tề Phong do dự một chút, cuối cùng nói:

-Có lẽ có kẻ thù của phủ Cẩm Y Hầu giở thủ đoạn tại hiệu cầm đồ.

Khâu tổng quản khẽ gật đầu:

-Tề Phong nói không phải là không có lý. Thế tử, tính tình tướng quân ngay thẳng, có lẽ đắc tội với những người khác. Hôm nay tướng quân vừa mới mất, hiệu cầm đồ liền bị cháy không giải thích được, chưa hẳn không phải là có kẻ thù giở thủ đoạn ở sau lưng.

-Hả?

Hai hàng lông mày của Dương Ninh xiết chặt.

-Kẻ thù?

Hắn liếc mắt nhìn hai người.

-Các ngươi đều cảm thấy có người cố ý phóng hỏa?

Tề Phong gật đầu nói:

-Khả năng như vậy là rất lớn, nếu không không có cách nào giải thích trận hỏa hoạn này.

Dương Ninh cũng không nói lời nào, chắp tay đằng sau lưng, đi dạo một vòng trong đống đổ nát, đột nhiên dừng bước, ngồi xổm người xuống, thò tay sờ cái gì dính dính trên mặt đất, sau đó đưa lên chóp mũi hít hà. Tề Phong vừa tới, Dương Ninh cũng đã đứng dậy, nhìn những vị trí khác rồi lại ngồi xuống lần nữa.

-Thế tử gia, có phải đã phát hiện ra cái gì không?

Tề Phong hỏi nhỏ.

Dương Ninh đứng dậy, lắc đầu nói:

-Không có gì.

Đúng lúc này chợt nghe sau lưng có tiếng ồn ào, quay đầu lại chỉ thấy cách đó không xa có một đám người tụ tập. Từ chưởng quỹ và Cố Thanh Hạm bị vây vào giữa. Đoạn Thương Hải mặt lạnh lùng đứng ở bên cạnh Cố Thanh Hạm, thái độ cực kỳ cảnh giác.

Dương Ninh thấy đám người kia hùng hổ, sắc mặt trầm xuống. Đúng lúc ấy nghe nghe có người nói:

-Tam phu nhân, chúng tôi cũng biết Cẩm Y Hầu phủ hiện nay đều do người làm chủ. Xưa nay, chúng tôi vẫn luôn kính trọng Cẩm Y Hầu, tuyệt đối không có ý mạo phạm. Nhưng lần này xảy ra việc lớn như vậy, chúng tôi đành mạo phạm. Trận đại hỏa này xuất phát từ hiệu cầm đồ nhà các người. Nhà người khác ta không biết, gian cửa hàng này của nhà chúng tôi, sinh kế của già trẻ cả nhà đều trông cậy vào nó, hôm nay thiêu sạch sẽ rồi, già trẻ cả nhà không có chỗ dựa vào, mong rằng Tam phu nhân chủ trì cho chúng tôi.

-Ai nói không phải.

Bên cạnh có người thở dài.

-Đại nghiệp của nhà Hầu phủ các ngài, một đầu ngón tay còn to hơn cái eo của chúng ta. Một gian hàng bị mất đối với Hầu phủ cũng không đáng gì nhưng đối với chúng tôi mà nói đã là lột da rút máu. Chúng tôi kính trọng Hầu phủ. Hầu gia vừa mới qua đời, cũng không muốn làm Hầu phủ bị mất mặt. Chuyện này nói lý ra nếu có thể giải quyết thì không cần phải động tới quan phủ.

Lại có mấy người buồn bã than khổ. Dương Ninh lập tức biết rõ, trong khoảng thời gian ngắn, mấy cửa hàng bị liên lụy đã tìm tới đòi nợ.

 

1.08492 sec| 2436.875 kb