Rời khỏi phủ Vũ Hương Hầu, mồ hôi lạnh trên lưng Viên Quang Vinh còn chưa khô. Gã vốn tưởng rằng hôm nay là tới mời Thế tử của Vũ Hương hầu Tô Tử Thừa cùng đi nghênh phong lộng nguyệt, ai biết kết quả lại như vậy. Trong lòng gã tràn đầy sự bất mãn với lão đại Dương Ninh nhưng việc đã xảy ra, trách cứ cũng không làm được gì, chỉ còn cách liên tục dặn dò Dương Ninh phải giữ lời hứa, bảo vệ Ngô quản sự bình an.

Ngược lại tâm trạng Dương Ninh có chút khoan khoái dễ chịu. Hắn trở lại phủ Cẩm Y Hầu cũng không vội vã kể lại chuyện này cho người trong nhà.

Hắn vốn tưởng rằng đêm nay nhất định được ngủ yên ổn, thực tế cũng gần đúng như thế. Nửa đêm đầu ngủ được mười phần yên ổn, đến nửa đêm về sáng chợt nghe tiếng gõ cửa phòng đùng đùng khiến Dương Ninh đang say sưa giấc nồng phải bừng tỉnh giấc.

Lòng hắn cực kỳ không vui, sém chút nữa thì nổi trận lôi đình, nhưng ngay sau đó, hắn nghe thấy giọng của Tề Phong, lúc này mới kiềm chế cơn nóng giận. Hắn mở cửa ra, thấy ngay gương mặt lo lắng của Tề Phong. Vừa thấy Dương Ninh, Tề Phong đã vội la lên:

-Thế tử gia, việc…việc lớn không hay rồi!

Nửa đêm canh ba, dáng vẻ này của Tề Phong cũng làm cho Dương Ninh hơi kinh ngạc. Hắn vội hỏi:

-Làm sao vậy? Trời sập à?

-Cũng gần như vậy.

Tề Phong nói:

-Thế tử gia, hiệu cầm đồ bên kia… Bên đó bị cháy rồi.

Dương Ninh nhất thời còn chưa kịp phản ứng, liền cau mày nói:

-Ý gì vậy? Cái gì cháy cơ?

-Hiệu cầm đồ, hiệu cầm đồ bị thiêu cháy rồi.

Tề Phong gấp đến mức dậm chân thình thịch.

-Đoạn nhị ca đã đưa Tam phu nhân đếnhiệu cầm đồ. Nhị ca kêu ta tới báo tin cho Thế tử gia biết.

Dương Ninh giờ mới hiểu ra, nói thất thanh:

-Ngươi nói là hiệu cầm đồ của nhà chúng ta?

-Đúng vậy ạ…

Tề Phong nghĩ thầm nếu là hiệu cầm đồ của người khác, thì ta việc gì phải lo lắng thế?

Trong lòng Dương Ninh biết sự tình không ổn, vội vàng lấyxiêm y xuống, vừa đi vừa nói:

-Hiệu cầm đồ làm sao có thể bị cháy? Có nghiêm trọng không? Ngươi nhanh chóng dẫn ta tới, đúng rồi, có tổn thương về người không?

Tề Phong đi theo cạnh Dương Ninh, nói:

-Bên đó có người qua đây bẩm báo, nói là lúc nửa đêm đột nhiên hiệu cầm đồ xảy ra hỏa hoạn. Hiện tại rốt cuộc tình huống như thế nào, ta cũng không rõ lắm.

Tề Phong đã sớm phái người chuẩn bị xong ngựa trước cửa phủ đệ, cũng không trì hoãn, Tề Phong cưỡi ngựa phía trước dẫn đường, Dương Ninh theo sát phía sau cùng hai gã khác hộ vệ.

Ngựa phi nhanh chóng, không bao lâu Dương Ninh đã nhìn thấy phía xa một mảnh trời đỏ rực. Biết chỗ đó chính là điểm lửa, hắn phi ngựa chạy tới, đến một chỗ ngã tư đường liền thấy phía trước ánh lửa ngút trời. Lửa cháy dữ dội, bốn phía đầy bóng người, đang có rất nhiều người cứu hỏa.

Dương Ninh nhìn thấy cảnh này, mồm miệng cứng đơ. Trận đại hỏa này không chỉ đốt cháy một lượng phòng ốc tòa nhà, mà còn lan ra ngoài, đã có năm sáu gian phòng đều bị bao phủ bởi lửa lớn.

Dương Ninh tung người xuống ngựa, bước nhanh tới đã nhìn thấy bóng dáng thướt tha của Cố Thanh Hạm. Ánh lửa làm cho mặt Cố Thanh Hạm đỏ bừng lên một góc, thân hình mềm mại nàng đang run bẩy. Dương Ninh kêu lên:

-Tam nương…!

Cố Thanh Hạm quay đầu nhìn về phía Dương Ninh, trên mặt hiện lên nụ cười đắng chát, đột nhiên thân hình mềm mại ấy lắc lư, đã thấy nàng một tay ôm lấy ngực trái, trên khuôn mặt xinh đẹp hiện ra vẻ thống khổ, người mềm nhũn ngã xuống. Dương Ninh bước nhanh tiến lên, một bả vai đỡ lấy thân thể mềm mại của nàng, cả kinh nói:

-Tam nương, tam nương, người làm sao vậy?

Chỉ thấy Cố Thanh Hạm cắn chặt hàm răng, hai hàng lông mày nhíu chặt, tuy ở bên ánh lửa nhưng khuôn mặt lại trắng bệch đáng sợ.

Đoạn Thương Hải lúc này cũng xông lại, kinh sợ nói:

-Tam phu nhân, làm sao rồi?

Tề Phong thì nói:

-Mau mời đại phu.

Đoạn Thương Hải đỡ lấy Cố Thanh Hạm rồi nói:

-Đắc tội rồi

Y lấy tay đặt nhẹ lên mạch tay của Cố Thanh Hạm, rồi cau mày lại:

-Mau chóng mời đại phu!

-Không đợi được nữa.

Dương Ninh lại lắc đầu nói:

-Tam nương bị bệnh tim, loại bệnh này không thể trì hoãn, để ta thử một lần.

Đoạn Thương Hải và Tề Phong khẽ giật mình, không khỏi kinh ngạc. Tề Phong không nhịn được hỏi:

-Thế tử gia, ngài… ngài còn biết chữa bệnh à?

Nhưng trong lòng cực kỳ hoài nghi, chỉ sợ Dương Ninh chữa bệnh không thành nên muốn trì hoãn.

Dương Ninh đương nhiên không biết y thuật. Nhưng đối với một số chứng bệnh cấp tính thường thấy lại hiểu đôi chút. Bệnh tim này kỳ thật là một trong những bệnh cấp tính thường thấy nhất nên hắn cũng biết đôi chút. Lúc này hắn đặt tay lên kinh mạch của Cố Thanh Hạm. Đoạn Thương Hải và Tề Phong liếc nhau, nghĩ thầm trông dáng vẻ của Thế tử gia bây giờ chẳng lẽ sẽ xem mạch chẩn bệnh thật sao?

Thật ra, Dương Ninh biết xem một số mạch thô nhưng bắt mạch chẩn bệnh thì không.

Bắt mạch chẩn bệnh hoàn toàn không dễ như nói, đây là một loại bản lĩnh kỹ thuật tương đối cao. Cho dù tại thời đại kia của Dương Ninh, bác sĩ chính thức biết bắt mạch cũng hiếm như lông phượng giác lân rồi. .

Dương Ninh bắt mạch không phải để chẩn bệnh mà là phải tìm Si Kỳ Môn trên tay Cố Thanh Hạm. Si Kỳ Môn là một trong mười hai kinh mạch tim trên tay người. Bên cạnh cánh tay phía trước , nếp nhăn năm tấc cổ tay, Dương Ninh biết rõ theo Ma Tâm Bao Kinh thì huyệt đó có tác dụng bổ sung áp lực cung cấp máu cho tim.

Kỳ thật loại kiến thức kinh mạch ứng phó khi nhu cầu bức thiết này cũng không phức tạp, không thâm ảo, chỉ là người hiểu được kinh mạch không nhiều cho nên nhìn qua thì có vẻ rất thần bí.

Năm đó Dương Ninh học qua huyệt đạo kinh mạch và xương cốt của người. Tại thời điểm hắn học về huyệt vị kinh mạch không thiếu lúc được học những phương pháp ứng phó trong tình huống cấp bách.

Trụy tim là bệnh đột phát cực kỳ hay gặp, triệu chứng bệnh cũng rất rõ ràng. Dương Ninh vừa nhìn đã phát hiện ra bệnh tim của Cố Thanh Hạm phát tác. Hắn biết rõ đây là khí công tâm gây khó thở. Lúc này tay trái hắn ấn chặt huyệt Si Kỳ Môn của Cố Thanh Hạm, tay phải nắm lấy nhu đề của nàng, ngón cái tay trái di ngược chiều kim đồng hồ, tay phải dao động bên ngoài. Động tác này đối với bọn người Đoạn Thương Hải cực kỳ cổ quái. Hai người nhìn nhau cảm thấy Dương Ninh là mối hoài nghi lớn.

Hắn day gần mười cái thì thấy một hơi thở nhẹ thoát ra từ môi Cố Thanh Hạm, mắt nàng hơi hé mở. Dương Ninh cũng không ngừng tay, duỗi ngón đặt lên huyệt Nội Quan chỗ cánh tay của Cố Thanh Hạm, xoa bóp mấy lần. Cố Thanh Hạm liền ho khan một hồi, cuối cùng mở mắt ra, nhìn trái phải một chút.

Đoạn Thương Hải và Tề Phong đều lộ ra vẻ vui mừng, lúc này không còn hoài nghi Dương Ninh mà cảm thấy cực kỳ khâm phục.

-Ninh nhi…!

Tựa vào ngực Dương Ninh, Cố Thanh Hạm tươi cười đắng chát:

-Hiệu cầm đồ cháy hết rồi, chuyện này…Ai, việc này đều tại ta…!

Dương Ninh nâng Cố Thanh Hạm dậy, ôn nhu nói:

-Tam nương, hiệu cầm đồ bị cháy, là chuyện ngoài ý muốn, có liên quan gì đến người chứ?

Lúc này, hắn nhìn thấy không ít người cứu hỏa, hẳn là hàng xóm đều bị giật mình tỉnh dậy cứu hỏa, thậm chí còn có quan sai tuần tra cũng đều gia nhập đội ngũ cứu hỏa.

Đoạn Thương Hải thấy Cố Thanh Hạm không sao thì bước tới tiếp tục chỉ huy mọi người cứu hỏa. Nhiều người sức mạnh lớn, tuy thế lửa dũng mãnh nhưng dưới sự đồng tâm hiệp lực của mọi người, đám cháy dữ dội dần dần bị dập tắt không ít.

Dương Ninh thấy trận cháy này đúng là đã thiêu mất năm sáu gian phòng, tổn thất quả thực không nhỏ thì nhíu mày lại. Đúng lúc này đã thấy một người đi tới từ trong đám người, tuổi trên năm mươi, đi lại nặng nề, giờ phút này quần áo xộc xệch. Người nọ thấy Dương Ninh, ngơ ngác một lúc nhưng vẫn đi lên phía trước, đột ngột quỳ gối trước mặt Dương Ninh.

Người này thình lình quỳ xuống. Dương Ninh lắp bắt kinh hãi, chỉ nghe người này khóc lóc nức nở nói:

-Lão nô vô dụng, Thế tử, hiệu cầm đồ bị cháy, đều là lão nô sơ ý chủ quan. Ngài… ngài giết lão nô đi.

Dương Ninh còn chưa kịp nói chuyện, Cố Thanh Hạm đã đi tới, cau mày nói:

-Từ chưởng quỹ, ngươi đứng lên đi!

Từ chưởng quỹ quỳ dưới đất không dậy nổi, khóc ròng nói:

-Lão nô được tướng quân và Tam phu nhân tín nhiệm, quản lý hiệu cầm đồ hơn mười năm. Lần này lại gặp họa lớn ngập trời này, tội này cho dù có chết mười tám lần cũng khó có thể chuộc tội. Tam phu nhân, Thế tử gia, lão nô… lão nô không còn mặt mũi nào sống trên đời này nữa…!

Lão quỳ trên mặt đất, đầu đập liên tục lên mặt đất.

Trong lòn gDương Ninh biết Từ chưởng quỹ này chính là chưởng quầy hiệu cầm đồ, thấy lão khấu đầu không dừng lại, giống như muồn tự sát, hắn đưa tay kéo lão dậy, giọng lạnh lùng nói:

-Chuyện còn chưa tra ra manh mối, rốt cuộc là tình huống như thế nào đều chưa làm cho rõ ràng, ngươi vội vã tìm cái chết làm gì?

Từ chưởng quỹ lệ rơi đầy mặt, toàn thân run rẩy.

-Tại sao lại như thế này?

Sau lưng truyền đến giọng nói lo lắng của Khâu tổng quản. Dương Ninh quay đầu lại nhìn thấy Khâu tổng quản đang vội vã đi tới.

-Đang êm đẹp, làm thế nào lại bị cháy lớn như vậy?

Sắc mặt Khâu tổng quản rất khó coi, lão đi lên phía trước, nhìn chằm chằm vào Từ chưởng quỹ đang chan hòa nước mắt, trách hỏi:

Lão Từ, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Trận lửa này xuất phát từ chỗ khác hay là cửa hàng chúng ta cháy trước?

Dương Ninh nghĩ thầm tổng quản đúng là tổng quản, những câu này đúng là câu quan trọng phải hỏi.

Trận này hỏa thiêu năm sáu cửa hiệu, nếu như là từ nhà khác đưa tới, cho dù hiệu cầm đồ của Tề gia bị thiêu rồi, tính lại sổ sách sau mùa thu, vẫn có thể tìm người bồi thường, tổn thất cũng sẽ không quá lớn.

Thế nhưng nếu trận lửa này xuất phát từ hiệu cầm đồ Tề gia, hậu quả không thể tưởng tượng nổi. Không nói đến hiệu cầm đồ của mình tổn thất khó lường, đến lúc đó tiệm của những nhà khác bị thiêu hủy cũng sẽ tìm đến phủ Cẩm Y Hầu đòi bồi thường. Cẩm Y Hầu phủ chắc chắn lâm vào cảnh nguy khốn chưa từng có.

Tình hình kinh tế trước mắt của phủ Cẩm Y Hầu đã cực kỳ khó khăn, làm đám tang lớn chi phí không ít. Hôm nay còn thiếu ngân hàng tư nhân không ít bạc, nếu như đợi một thời gian, nguồn kinh tế của phủ cũng còn có cơ hội khôi phục lại nhưng nếu trách nhiệm hỏa hoạn đổ lên đầu phủ Cẩm Y Hầu không thể nghi ngờ chính là một tai họa trí mạng.

Cố Thanh Hạm hiển nhiên cũng vô cùng quan tâm vấn đề này, đôi mắt đẹp nhìn thẳng Từ chưởng quỹ, chỉ chờ Từ chưởng quỹ trả lời.

Từ chưởng quỹ nước mắt chảy xuôi.

-Tam phu nhân, Khâu tổn quản, trận đại hỏa này… trận đại hỏa này là từ nhà chúng ta kéo qua phố Tử Mạn…!

Dương Ninh trong lòng trầm xuống. Vẻ mặt Khâu tổng quản càng thêm nghiêm trọng. Cố Thanh Hạm cũng hơi biến sắc, than nhẹ một tiếng, lắc đầu.

-Những nhà khác đều ở phía Nam hiệu cầm đồ của chúng ta, hợp thành một đường.

Dương Ninh chậm rãi nói:

-Tối nay gió bấc không nhỏ, thế lửa một khi tràn ra, tất đi về phía nam lan tràn xuống dưới…!

Hắn nhíu mày.

-Những cửa hàng này đều làm bằng gỗ, hôm nay đúng vào cuối mùa thu, thiên can địa táo, đúng là thời điểm nguy hiểm nhất…!

Lúc này đám cháy đã nhỏ lại. Vì tránh thế lửa tiếp tục kéo dài về phía nam xuống phố Tử Mạn cho nên mọi người bắt đầu dập lửa từ phía Nam trước, cắt đứt mồi lửa đi về phía Nam.

Nhưng vì nguyên nhân như vậy, nên gặp tai họa nặng nhất là hiệu cầm đồ Tề gia. Toàn bộ cửa hàng cơ hồ cũng đã bị thiêu hủy, biến thành một vùng phế tích.

 

1.81557 sec| 2443.805 kb