Đình viện của Võ Hương hầu phủ nằm dưới bóng cây, giữa đám có là những thân cây không biết tên, lớn tới mấy người ôm. Đường mòn đá khúc khủy, u tĩnh. So với phủ Cẩm Y hầu, phủ Võ Hương hầu nhỏ hơn một chút nhưng bố trí bên trong lại xa hoa hơn không ít. Đại sảnh bài biện rất đẹp, quý giá mà không mất vẻ trang nhã. Ghế ngồi cũng là Hoàng Lê mộc được chọn kỹ. Mỗi một vị trí trong phòng đều được sắp xếp rất thông minh, tỏ rõ phủ Võ Hương hầu rất chú ý dù là đại cách cục hay tiểu cách cục.

Chỉ là trong đại sảnh rất ít thấy nô bộc tỳ nữ, là một chuyện hết sức khác thường với một hầu phủ xa hoa như vậy.

Lúc này Dương Ninh đang an vị trong đại sảnh của phủ Võ Hương hầu, có Viên Vinh ngồi bên cạnh. Từ sau khi vào phủ, trừ gia phó dẫn vào cửa và tỳ nữ dâng trà ra, bọn họ không còn thấy bóng người khác nữa.

- Sao còn chưa thấy ai tới?

Viên Vinh ngồi một hồi lâu đã hơi không chịu nổi, nhíu mày:

- Rốt cục Tô Tử Nhận có ý gì đây? Vứt huynh đệ chúng ta ở nơi này không thèm hỏi tới sao?

Dương Ninh lại vẫn thản nhiên như không, vừa đến là an tĩnh, nâng chén trà, thổi thổi lá trà, nhấp một ngụm liền hơi nhíu mày, lập tức môi nở nụ cười lạnh.

Lúc Võ Hương hầu ở phủ Cẩm Y hầu, chọn ba lấy bốn đối với nước trà phủ Cẩm Y hầu dâng lên. Lúc này Dương Ninh uống nước trà của bọn họ, cho dù hắn không nghiên cứu sâu với trà đạo cũng biết đây không phải là trà ngon. Lá trà thô ráp, vừa nhìn đã biết là loại phẩm chất kém. Hắn buông chén trà, thấy Viên Vinh đã mở nắp chén trà, lại liếc gã một cái. Thảo nào vừa rồi Viên Vinh uống tới mấy ngụm lại không oán giận chút nào. Chỉ nhìn màu sắc nước trà rất khó phân biệt được.

Trong lòng Dương Ninh hiểu rõ ràng ngay. Việc này là phủ Võ Hương hầu dặn người hầu dâng lên hai loại trà khác nhau, đối xử như loại tài chủ nông thôn, không hề có chút khí độ của hầu tước.

Thấy Viên Vinh rất nôn nóng, Dương Ninh thản nhiên nói:

- Chỉ sợ hôm nay không gặp được Tô Tử Nhận đâu.

Hiển nhiên hắn đã biết Tô Tử Nhận là trưởng tử của Võ Hương hầu Tô Trinh, vẫn có giao tình rất tốt với Viên Vinh. Hai người cũng thích gió trăng, là bạn bè trong nhóm này.

- Cái gì?

Viên Vinh ngẩn ra.

- Không gặp được gã? Thế là vì sao?

Dương Ninh nói:

- Nếu như gặp được thì gã đã tới từ sớm rồi. Mãi vẫn không xuất hiện, rõ là Võ Hương hầu không cho gã ra mặt.

- Thảo nào.

Viên Vinh cau mày nói:

- Vì sao Võ Hương hầu lại không cho Tô Tử Nhận ra mặt chứ? Hầu gia biết các ngươi ngày thường rất có giao tình. Mỗi lần qua đây, Hầu gia cũng không ngăn cản chúng ta.

Gã lại liếc chén trà:

- Nếu không cho Tô Tử Nhận đi ra thì cần gì phải dâng trà cho chúng ta ngồi đây chờ?

Dương Ninh mỉm cười:

- Ngươi yên tâm. Tô Tử Nhận không ra nhưng sớm muộn Võ Hương hầu cũng sẽ tới.

- Võ Hương hầu?

Viên Vinh đứng dậy.

- Thôi, chúng ta cũng không phải tới bái kiến Võ Hương hầu. Nếu không gặp được Tô Tử Nhận thì chúng ta còn ở lại chỗ này làm gì?

Dương Ninh thản nhiên nói:

- Ngươi ngồi xuống trước, an tâm một chút đừng nóng.

- Không đợi nữa.

Viên Vinh không kiên nhẫn lắm.

- Ninh huynh, ta thấy hay ngày khác chúng ta tới đi. Cả ngày nay lăn qua lăn lại không thu hoạch được gì cả.

- Ồ?

Dương Ninh cười nói:

- Chẳng lẽ ngày thường ngươi đều có thu hoạch à?

Hắn nghiêng người tới nói:

- Ngươi đừng quên đi cùng ta tới đây là một trong những điều kiện mà ngươi đã đồng ý. Nếu không muốn chờ thì hiện giờ ngươi có thể rời đi. Nhưng vị Ngô quản sự kia...

Viên Vinh trừng mắt nhìn Dương Ninh một cái, cuối cùng ngồi xuống, mông xoay trái xoay phải, ngồi không yên nổi.

Chợt nghe bên ngoài truyền tới tiếng ho khan, vừa nghe là biết cố ý ho, nhắc nhở có người đang đến. Lập tức bọn họ thấy Võ Hương hầu Tô Trinh một thân cẩm y đi từ ngoài cửa vào.

Viên Vinh thấy Võ Hương hầu tiến vào liền hơi mất tự nhiên, lập tức đứng dậy, đi tới khom người hành lễ với Võ Hương hầu. Dương Ninh cũng đứng dậy. Dù trong lòng hắn khinh thường tư cách của Tô Trinh nhưng cũng vẫn thi lễ với Võ Hương hầu.

Võ Hương hầu gật đầu mỉm cười với Viên Vinh, nhưng tới khi thấy Dương Ninh thì vẻ tươi cười biến mất trong nháy mắt, ánh mắt đảo qua đảo lại, đi qua ngồi xuống ghế chủ tọa. Lập tức của tỳ nữ đưa trà tới. Hai bên đại sảnh đều có bình phong. Bức bình phong bên trái là cẩm tú sơn thủy đồ, bên phải là bức bách điều đồ. Hai tấm bình phong đứng đối diện, khiến đại sảnh sáng lạn chói mắt.

- Viên lão đại nhân nhà ngươi vẫn khỏe chứ?

Võ Hương hầu nâng chén trà lên, chậm rãi nhấm nháp, nhìn Viên Vinh một cái, sau đó ánh mắt lại rơi vào chén trà.

Viên Vinh đứng lên nói:

- Đa tạ hầu gia quan tâm. Thân thể tổ phụ vẫn khỏe lắm.

- Thư hương môn đệ nhưng khí độ lại bất đồng.

Tô Trinh cười nhạt nói:

- Viên Vinh à, ngươi thường xuyên đi lại với tiểu tử không nên thân nhà ta thì phải dạy gã nhiều thi thư lễ nghi hơn nữa, để gã để ý và hiểu nhiều chuyện hơn, biết quy củ. Lại nói, Tô gia chúng ta dù gì cũng là một hầu tước. Tước vị Võ Hương hầu của ta cuối cùng cũng có ngày truyền cho gã. Đường đường là hầu tướng dù sao cũng không thể không biết quy củ, khiến mọi người cười chê được.

Nói tới đâu y lại cúi đầu uống trà nhưng khóe mắt lại liếc Dương Ninh một cái.

Dương Ninh thản nhiên như không, giống như không liên quan tới mình vậy. Tô Trinh thấy thế, khóe miệng hiện một tia khinh thường.

- Hầu gia lo lắng nhiều rồi.

Viên Vinh vô cùng cẩn thận nói:

- Võ Hương hầu Thế tử được Hầu gia dạy dỗ, văn võ song toàn, đưa mắt toàn kinh thành cũng không có mấy người so nổi.

Tô Trinh cũng không khiêm nhường mà cười cười, buông chén trà nói:

- Là tổ phụ ngươi bảo ngươi tới phải không? Hay là phụ thân ngươi bảo ngươi tới?

Viên Vinh nghĩ thầm có liên quan gì tới bọn họ. Là tiểu tử Dương Ninh này kéo ta tới nhưng lúc này hiển nhiên không thể nói thẳng, chỉ có thể nói:

- Là muốn tới đàm luận thi văn với Võ Hương hầu Thế tử nên mới tới xin gặp.

- Ngươi cũng không cần giấu diếm.

Tô Trinh thản nhiên nói:

- Chuyện khác hiển nhiên bản hầu sẽ nể mặt Viên gia nhà các ngươi, nhưng việc hôm nay các ngươi tốt nhất không nên nhúng tay vào.

Viên Vinh sửng sốt, không hiểu nổi chuyện gì, nghĩ thầm có chuyện gì ta không nên nhúng tay vào chứ? Gã liếc Dương Ninh lẳng lặng một bên một cái, trong lòng có nổi bất an dâng lên, mơ hồ cảm thấy mình sợ rằng đã mắc mưu Dương Ninh rồi. Nghe giọng điệu của Tô Trinh thì dường như cũng không phải chuyện tốt.

Dương Ninh mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim, giờ phút này không nói gì cả nhưng lại phát hiện ra phía sau hai bình phong kia đã có thân ảnh nhoáng lên, ít nhất cũng phải có mười mấy người đang trốn sau hai tấm bình phong.

Viên Vinh chỉ có thể cười xấu hổ, cũng không biết nên nói cái gì.

- Hôm nay Tử Nhận không có trong phủ.

Đột nhiên Tô Trinh nói:

- Sáng sớm Thục Vương Thế tử đột nhiên tới thăm. Gã được Thục Vương dặn dò, đặc biệt tới bái kiến ta. Thục Vương Thế tử còn trẻ anh hùng, rất hợp ý với Tử Nhân, lại còn tặng một đôi ngựa tốt. Nghe nói đó là một trong chín ngựa của Thục Vương phủ, bảo mã khó gặp trong thiên hạ. Tử Nhận nhận được bảo mã, ra khỏi phủ đi cưỡi ngựa rồi.

Y nói không nhanh không chậm, nhìn như khí định thần nhàn nhưng trong ngữ điệu lại mang theo vẻ đắc ý không thể che dấu được.

Thân thể Viên Vinh chấn động, liếc Dương Ninh một cái. Chỉ thấy Dương Ninh vẫn ngồi thẳng như cũ, không có hành động gì. Trong lòng gã thầm nghĩ, có phải tiểu tử này nhìn thấy Võ Hương hầu, bị nhạc phụ tương lai dọa ngẩn ra rồi không.

Chẳng qua trước kia Cẩm Y Thế tử cũng thường ngẩn người như vậy, đầu óc không linh hoạt. Cẩm Y Thế tử đột nhiên khôn khéo khiến Viên Vinh không thích ứng được. Dương Ninh ngơ ngác ngây ngốc này mới là người mà Viên Vinh quen thuộc nhất.

Lúc này gã mới biết hôm qua Thục Vương Thế tử đã đến đây nhưng lại rời khỏi Võ Hương hầu phủ rồi.

Lại nghĩ tới đây, mà Võ Hương hầu và Cẩm Y hầu là thông gia, dù không phải mọi người đều biết nhưng trong vương công quý tộc lại chẳng có ai không hay.

Cuộc chiến Tây Xuyên năm đó, Cẩm Y hầu và Thục Vương đã thành thế nước lửa. Tuy rằng Thục Vương hàng Đại Sở nhưng oán hận giữa hai nhà cũng không bởi vậy mà tiêu tan.

Theo đạo lý, nếu Võ Hương hầu và Cẩm Y hầu là thông gia thì tuyệt đối không thể đi lại quá gần với Thục Vương. Dù sao cũng phải quan tâm tới tâm tình thông gia chứ. Nhưng giờ phút này Võ Hương hầu lại lui tới với Thục Vương không chút giấu diếm, Viên Vinh dù có ngộ tính chính trị không cao cũng biết việc này cực kỳ khác thường.

Gã mơ hồ cảm thấy sắp sửa xảy ra chuyện phiền toái. Quả nhiên chỉ thấy Tô Trinh lại nâng chén trà lên một lần nữa, thản nhiên nói:

- Thái phu nhân có nhờ ngươi truyền lời không? Ý người thế nào?

Dương Ninh biết rốt cục Tô Trinh cũng đã nói đến chuyện chính với mình rồi, hơi ngẩng đầu, đang định nói chuyện thì Tô Trinh đang giơ tay ngăn lại, ánh mắt càng trở nên lạnh lùng:

- Ta sẽ không đồng ý chuyện môn thân này đâu. Cho dù vị Thái phu nhân của các ngươi kia không đồng ý đề nghị của ta thì cũng không có ý nghĩa gì cả.

Viên Vinh thật không ngờ lại nghe được một câu như vậy, nhất thời giật mình, phản ứng đầu tiên là cho rằng lỗ tai của mình có vấn đề, chắc chắn là nghe lầm rồi.

- Năm đó lão Hầu gia hai nhà chúng ta định ra việc thành thân này, tựa hồ nghe như một giai thoại. Nhưng bọn họ không phải là thần tiên, không tính tới chuyện sau này được.

Tô Trinh chậm rãi nói:

- Thật ra ngay từ khi lão Hầu gia hai nhà qua đời, chuyện thành thân này đã không còn tồn tại nữa.

Dương Ninh chỉ cười nhạt, thoạt nhìn không ngờ còn có một chút gì là vẻ ngượng ngùng.

- Viên Vinh, phủ Cẩm Y hầu tới tìm Viên gia các ngươi là muốn nhờ Viên gia tới giải hòa nhưng lại chỉ cho ngươi tới đây, đã nói rõ lão Viên gia các ngươi cũng biết tính tình bản Hầu, biết chuyện này không thể sửa đổi được.

Tô Trinh uống một ngụm trà, buông chén nói:

- Tô Trinh ta làm việc cho tới giờ đều đã nói là không sửa đổi. Trở về nói với Viên lão đại nhân, chuyện này không phải bản Hầu không nể mặt Viên gia các ngươi, hẳn người có thể thông cảm được.

Lúc này rốt cục Viên Vinh đã xác định mình không có nghe nhầm, há to miệng không dám tin, chỉ cảm thấy chuyện này còn không thể tưởng tượng hơn cả chuyện Dương Ninh đọc được bài từ Yêu hoa sen kia.

- Hầu gia, ta ... Ngài... Chuyện... Chuyện này!

Gã lắp bắp một hồi, nhất thời căn bản không biết nên nói gì, trong lòng lại nghĩ, Dương Ninh ngươi giỏi lắm, dám kéo ta tới đây, hóa ra là vì loại chuyện này. Chuyện thành thân không được là chuyện của Tề gia và Tô gia các ngươi, liên quan cái rắm tới Viên gia nhà chúng ta. Không ngờ tiểu tử gian xảo này lại lôi kéo cả Viên gia ta vào.

Mặc dù mình chưa nói gì cả nhưng hiển nhiên Tô Trinh nhận định Viên gia muốn làm thuyết khách cho Tề gia.

Trong lòng gã hơi tức giận. Loại ân oán hào môn này là khó chơi nhất, người khôn khéo cho tới giờ đều để mình không liên quan, không để nhà mình bị cuốn vào. Nhưng mình bị Dương Ninh kéo tới đây, chuyện này rất phiền toái rồi. Hiện tại gã đang lo lắng, một khi mấy đại thần ở nhà biết được mình bị cuốn vào ân oán giữa hai nhà Tề Tô, chắc chắn mình không có quả ngọt ăn rồi.

- Tề Ninh, không phải bản hầu không coi trọng ngươi mà mọi người đều biết ngươi đúng là bùn không trát nổi tường.

Tô Trinh phủ nhẹ ống tay áo, cũng không nhìn Dương Ninh.

- Ngươi lỗ mãng không có đức, Tử Huyên nhà ta tri thư đạt lý. Ngươi văn không thành võ không được, Tử Huyên nhà ta cầm kỳ thi họa đều tinh thông. Ngươi tướng mạo không xong, ngu dốt thô thiển, Tử Huyên nhà ta thông minh lanh lợi... Quên đi, ta giải thích thế đã đủ rõ rồi. Ngươi có ngu ngốc nữa cũng nên biết, căn bản ngươi không xứng với Tử Huyên nhà chúng ta. Nói tới đây ta nghĩ cũng không cần nói tiếp nữa.

Y đứng dậy, chắp hai tay sau lưng, trầm giọng nói:

- Người đâu, tiễn khách!

Dương Ninh dừng Tô Trinh lại, đột nhiên thở dài:

- Võ Hương hầu, có phải ngài hiểu lầm gì rồi không?

- Không có gì hiểu lầm cả.

Giọng nói Tô Trinh lạnh như băng.

- Bản hầu còn có việc trong người, không lưu các ngươi lại nữa.

Mặt Dương Ninh lộ một tia mỉm cười nói:

- Võ Hương hầu, nhất định là ngài hiểu lầm rồi. Ngươi cho rằng ta tìm Viên Vinh để xin ngài bỏ ý niệm giải trừ hôn ước trong đầu sao?

Tô Trinh ngẩn ra, cau mày nói:

- Chẳng lẽ không phải?

- Đương nhiên không phải.

Dương Ninh ngồi xuống ghế, nâng chén trà phẩm chất kém kia:

- Ta chưa từng nghĩ tới chuyện lấy con gái ngài. Giải trừ hôn ước là chuyện phải làm. Hôm nay ta đến đây chính là để thối hôn, nói rõ ràng cho các ngài, con gái các ngài không vào được cánh cửa Tề gia chúng ta.

Hắn uống một ngụm trà lớn, lập tức phun xuống mặt đất, mắng:

- Đây là thứ gì? Để cho người uống sao? Võ Hương hầu, trong phủ các ngài uống loại trà này à? Loại trà này ngay cả chó nhà chúng ta cũng không thèm liếm một cái.

 

0.14468 sec| 2450.461 kb