Lão hán bán hoa gật đầu nói:
- Nhãn lực của vị công tử này vô cùng tốt. Mãn Đường Hồng là bảo vật trấn điếm của quán hoa ta.
Nhìn về phía Dương Ninh, thấy Dương Ninh cũng không chờ lão nói chuyện đã mỉm cười nói với Tiểu Dao:
- Tiểu Dao cô nương nghĩ hoa nhà ai sẽ giành giải nhất?
Tiểu Dao đi tới trước chậu hoa, ánh mắt dịu dàng nói:
- Tiểu Dao cảm thấy Ngọc Linh Lung cũng được coi là thượng phẩm.
- Ồ?
Lão hán bán hoa cười nói:
- Sao cô nương lại nghĩ tới nó.
Dương Ninh thấy cánh hoa Ngọc Linh Lung kia trắng tinh, thậm chí có cảm giác trong suốt, còn hơn cả Mãn Đường Hồng, hiển nhiên không phải đẹp tươi không thể tả xiết nhưng lại đơn giản sạch sẽ, xinh đẹp nhưng không mất đi mị lực.
- Ngọc Linh Lung không nhuốm chút bụi trần, băng thanh ngọc khiết, nếu xét về cao quý thì quả thật còn hơn cả Mãn Đường Hồng.
Tiểu Dao lên tiếng bình luận hoa, khuôn mặt tràn đầy vẻ chăm chú.
- Chỉ là hoa đạo như người, phẩm chất nhân tâm thật ra cũng không liên quan tới xuất thân phú quý hay hèn kém, giữ mình trong sạch, chân hỏa tôi luyện, tránh tư dục khiến nội tâm mình long đong. Chỉ có vậy thì ánh mắt mới có thể trong suốt.
Nàng quay nhìn lại nhìn Dương Ninh, nói tiếp:
- Tâm không bụi trần mới có thể bình thản đối xử với người, không có tư dục mới có thể xử sự công bình, trị quốc hưng bang. Giống như... Giống như hành động của Thế tử hôm nay, không để ý tới xuất thân của mình, không để ý tới xuất thân của người khác, chủ động cứu người, lại bất khuất không cúi đầu, chính là giống như Ngọc Linh Lung vậy.
Cô bé này biết nói chuyện thật. Dương Ninh thầm tán dương, thầm nghĩ thoạt nhìn Tiểu Dao sạch sẽ, quần áo nhìn qua như xuất thân bình thường nhưng lời nói lại rất có sâu sắc ý nhị, lấy hoa ngụ ý về người, lời nói so với Viên Vinh miệng toàn lời vô nghĩa cao hơn không chỉ một bậc.
Ít nhất Tiểu Dao nói chuyện rõ ràng dễ hiểu, không giống như Viên Vinh, nói cả nửa ngày, hiện tại cũng không rõ thằng ranh này cuối cùng định nói gì.
Trong lòng Dương Ninh mặc dù vui vẻ nhưng ngoài miệng lại nói:
- Tiểu Dao cô nương quá khen rồi.
Viên Vinh lắc đầu quầy quậy nói:
- Phiên cao luận này của Tiểu Dao cô nương khiến người ta cảm giác như được mở mắt. Nói như vậy thì ngay cả Mãn Đường Hồng này cũng rơi xuống hạ thừa rồi.
Lão hán bán hoa cũng khen:
- Vài lời diệu ngữ của cô nương khiến giá cả của Ngọc Linh Lung này phải tăng gấp bội rồi.
Lúc này mới nhìn về phía Dương Ninh, lão chắp tay nói:
- Thế tử, không biết theo ngài nghĩ hoa nào mới đứng thứ nhất?
Dương Ninh cười nói:
- Ta dốt đặc về hoa cỏ nên không bêu xấu nữa. Chọn một trong hai hoa này là kẻ thắng là được.
Viên Vinh cười ha hả nói:
- Ninh huynh đệ, ngươi không nghĩ tới hay không dám nói? Nơi này chỉ có vài người chúng ta, dù có nói sai, miệng đầy lời luyên thuyên thì ta cam đoan mấy người chúng ta cũng sẽ không kể ra ngoài đâu.
Dương Ninh thấy gã ra vẻ vô cùng ưu tú, trong lòng căm tức nói:
- Nếu muốn nói tới hoa đứng đầu nơi này thì thật là ta không tìm được thật.
- Thế tử nói là ở nơi này cũng không có loài hoa đứng đầu trong lòng ngài sao?
Lão hán bán hoa vội nói:
- Xin hỏi trong lòng thế tử, loài hoa nào mới đứng đầu?
Dương Ninh suy nghĩ một chút mới nói:
- Hoa sen!
- Hoa sen?
Lão hán bán hoa và Viên Vinh liếc nhau. Viên Vinh lập tức cười ha hả nói:
- Ninh huynh quả nhiên có các giải thích độc đáo. Tháng mười cuối mùa thu thật đúng là không tìm được hoa sen. Nhưng trong ao ở hậu hoa viên nhà ta hàng năm đều có hoa sen nở rộ, màu sắc cũng bình thường. Nếu thật sự muốn nói thì đây hẳn là thứ hoa không đáng tiền nhất trong phủ nhà ta.
Gã lại chỉ vào Mãn Đường Hồng nói:
- Ninh huynh có biết giá một chậu Mãn Đường Hồng này có thể đổi lấy tất cả hoa sen trong phủ đệ tại Tỳ Bà nhai của các ngươi không?
Trong lời nói của gã hiển lộ ra sự khinh thường đối với hoa sen.
Lão hán bán hoa cũng cười nói:
- Hóa ra Thế tử là người yêu hoa sen. Nhưng trên phố bán hoa này của chúng ta thật đúng là hiếm thấy nơi bán hoa sen. Chẳng qua bình luận hoa cũng không phải so sánh về giá tiền cao thấp. Thế tử thích hoa sen chắc cũng phải có nguyên nhân.
Dương Ninh nghe lời lão hán bán hoa tuy khách khí nhưng rõ ràng cũng có sự khinh thường với hoa sen. Nhưng đôi mi thanh tú của Tiểu Dao lại cau lại, dường như đang nghĩ tới chuyện gì đó.
Hắn cũng không tranh cãi, chỉ hơi trầm ngâm mới từ từ nói:
- Riêng ta lại chỉ thích sen, mọc từ bùn lầy mà không nhiễm, tắm trên nước trong mà chẳng lẳng lơ, trong rỗng ngoài thẳng, chẳng rậm cành chen lá rườm rà, hương càng xa càng khiết, uy nghi ngay thẳng, chỉ ngắm được từ xa mà chẳng thể bỡn đùa.
Tiếng hắn vang lên, ngâm tới đây, giọng đột nhiên cao hơn:
- Ta cho, cúc là hoa ẩn dật, mẫu đơn là hoa phú quý, sen là hoa quân tử!
Viên Vinh xuất thân từ gia đình thư hương, văn tài không kém, đột nhiên lại nghe thấy Dương Ninh ngâm đoạn từ này, ngẩn ra một chút, hiển nhiên là nằm ngoài dự đoán của gã.
Đôi mắt trong suốt của Tiểu Dao cũng lộ vẻ kinh ngạc, nàng suy nghĩ một chút rồi nói nhỏ:
- Mọc từ bùn lầy mà không nhiễm, tắm trên nước trong mà chẳng lẳng lơ... chỉ ngắm được từ xa mà chẳng thể bỡn đùa...
Đôi mắt nàng sáng lên:
- Thế tử, đây... Đây là nguyên nhân ngài thích hoa sen sao?
Dương Ninh rất bình tĩnh gật đầu, lộ vẻ bình thản như không.
Chợt nghe thấy Viên Vinh quát một một tiếng "hay", đi tới túm cánh tay Dương Ninh, hỏi:
- Ninh huynh, bài từ này ai làm vậy? Quả nhiên là văn tài bậc nhất. Hóa ra ngươi lại quen biết nhân vật như vậy. Có thể giới thiệu cho ta làm quen không?
Gã thở dài nói:
- Ta tự nhận là văn tài không kém nhưng nhiều năm qua viết thi từ ca phú, so với đoạn từ này chẳng khác gì sống như chó...
Nhận ra lúc này Tiểu Dao đang đứng bên cạnh, gã kịp thời ngừng lại.
Dương Ninh thầm nghĩ, thằng ranh ngươi cũng vẫn biết tốt xấu. Chẳng qua thằng ranh này hình như xác định bài Yêu hoa sen này không phải do mình làm, hiển nhiên coi thường mình, đảo hai mắt một cái liền hỏi ngược lại:
- Ý ngươi nói là ta không làm nổi đoạn thi từ như vậy phải không?
- Đương nhiên không thể.
Viên Vinh nói hết sức khẳng định:
- Ngươi được mấy cân mấy lạng chẳng lẽ ta còn không rõ ràng sao? Câu văn cực phẩm như thế này không phải người nào cũng làm nổi. Mọc từ bùn lầy mà không nhiễm, tắm trên nước trong mà chẳng lẳng lơ, chỉ hai câu này đủ để truyền tụng trăm năm rồi.
Dương Ninh thầm nghĩ, kiến thức của ngươi còn kém một chút. Hai câu này không chỉ truyền tụng trăm năm đâu. Hắn run tay bỏ tay Viên Vinh đang túm mình ra, nói:
- Ngươi muốn nói do người nào làm cũng được. Ra khỏi cửa này, ngươi có khoe khoang với người khác là do người làm ta tuyệt đối cũng không nói một câu.
Viên Vinh thầm nghĩ, lời này ngươi nói tác dụng quái gì. Người nơi này đều nghe miệng ngươi đọc cả, nếu không thật sự ta cũng muốn mang bài từ này đi ra ngoài giả danh lừa bịp.
- Thế tử xuất khẩu diệu ngữ, bội phục, bội phục.
Lão hán bán hóa văn tài không cao nhưng nhìn phản ứng của Viên Vinh và Tiểu Dao liền biết bài từ này nhất định rất tuyệt, cười nói với Viên Vinh:
- Công tử nghĩ hôm nay hoa nào mới đứng đầu?
Lão hán bán hoa này thật sự là người làm ăn khôn khéo. Lão yêu cầu Dương Ninh vào đánh giá hoa, trên thực tế chính là quảng cáo cho mình.
Dương Ninh vừa cứu người trên phố, đối chọi với Thục Vương thế tử, rất nhiều người vây xem, hơn nữa loại chuyện này lan truyền rất nhanh trong kinh thành. Tất nhiên danh vọng của Dương Ninh sẽ tăng vọt.
Đến lúc đó chỉ cần tuyên dương với mọi người là Thế tử Cẩm Y hầu từng đánh giá hoa tại cửa hàng này, tự nhiên chuyện buôn bán ở hàng hoa của mình sẽ vô cùng hữu ích. Ngay từ đầu lão đã không muốn tự mình bình luận loài hoa nào là người thắng cuối cùng. Dù sao thì thân phận của Thế tử Cẩm Y hầu tôn quý, mà thoạt nhìn Viên Vinh cũng xuất thân giàu có, nếu mình phán định kẻ thắng thì chỉ sợ sẽ đắc tội với người.
Viên Vinh cười nói:
- Dựa vào bài từ này thì tất nhiên người thắng phải là tiểu tử này rồi.
Gã nhìn Tiểu Dao hỏi:
- Cô nương nghĩ thế nào.
Vốn Tiểu Dao chỉ định ngắm hoa, cũng không có lòng tranh thắng bại. Càng huống chi vừa rồi Dương Ninh đọc bài từ rất kinh người, ngắn ngủi mấy câu đã bày tỏ cả ngoại hình và phẩm chất của hoa sen ra nhuần nhuyễn vô cùng, trong lòng sinh khâm phục, thản nhiên cười nói:
- Hoa sen của Thế tử tất nhiên là đứng đầu các loài hoa.
Dương Ninh cười ha hả nói:
- Ta chỉ nói linh tinh thôi, mọi người không nên coi là thật.
- Nếu Thế tử chỉ thuận miệng nói thì thật sự càng khó lường.
Tiểu Dao cười thản nhiên nói:
- Thuận miệng mà nói lại có thể có câu từ như vậy, nếu tập trung một chút thì chẳng phải lại càng diệu cú thiên thành sao? Mọc từ bùn lầy mà không nhiễm, tắm trên nước trong mà chẳng lẳng lơ. Không phải lúc nào cũng được nghe thấy những lời như vậy.
Dương Ninh sờ sờ gáy nói:
- Thật ra tuy nói là thế nhưng người có thể chính thức làm được điều này cũng không gặp nhiều.
Viên Vinh đứng cạnh nói:
- Ninh huynh nói rất đúng. Ta thấy trên sông Tần Hoài, dù là thuyền tranh hay nhạc phường thì ở trong nước bùn cũng nhiều như lông trâu nhưng lại cực ít người có thể không nhuốm bụi trần. Ngược lại đám người nọ tục tằng không chịu nổi, mọc từ bùn lầy mà không nhiễm, tắm trên nước trong mà chẳng lẳng lơ, tuy nói thì dễ nhưng làm được rất khó khăn.
- Cũng bởi vì gian nan cho nên mới quý giá.
Dương Ninh nói:
- Mười dặm hoan tràng, oanh oanh yến yến, có mấy người là nhân vật sạch sẽ.
Nói tới đây, hắn chợt thấy không nên bàn luận về điều này trước mặt một cô nương như Tiểu Dao, đang muốn thay đổi đề tài lại phát hiện ra sắc mặt Tiểu Dao chơi tái, xoay người rời đi.
- Tiểu Dao cô nương...
Mấy người đang trò chuyện rất vui, vạn lần Dương Ninh không ngờ Tiểu Dao nói đi là đi. Tiểu Dao bước đi nhanh nhẹn, mấy người đang sửng sốt, nàng đã chạy tới trước cửa.
Trong lòng đang trầm xuống, biết nhất định là có vấn đề, nhất thời không biết vừa rồi là câu nào chọc giận Tiểu Dao, bước nhanh đuổi theo:
- Tiểu Dao cô nương, có phải chúng ta đã nói gì sai không?
Dưới tình thế cấp bách, hắn liền kéo một tay Tiểu Dao.
Tiểu Dao giãy mạnh ra, cười lạnh nói:
- Thế tử nào có nói sai? Là tiểu nữ tử không biết trời cao đất rộng, ở đây nói linh tinh mà thôi.
Sau đó nàng nhấc chân liền đi.
Dương Ninh nghe giọng nói của nàng hoàn toàn không hòa hợp như vừa rồi mà tràn đầy vẻ lạnh nhạt, thấy bước chân nàng vội vã, nhanh chóng lẫn vào đám người trên đường, đứng ngẩn ra trước cửa. Đột nhiên thấy bồn Kim Tràn Ngân Thải bên cạnh, vội vàng kêu:
- Tiểu Dao cô nương, hoa của ngươi...
Ngẩng đầu lên lại thì Tiểu Dao đã biến mất trong đám người.
Viên Vinh tiến tới gần, ngạc nhiên nói:
- Chuyện gì vậy? Đang nói chuyện tốt, sao cô nương đó nói trở mặt là trở mặt vậy?
Dương Ninh cau mày nói:
- Hình như chúng ta nói gì đó sai rồi... Rốt cục là sai ở đâu?
- Đâu có nói gì sai chứ?
Vẻ mặt Viên Vinh mờ mịt:
- Chỉ ta chỉ nói mấy nhạc phường thuyền tranh trên sông Tần Hoài không có mấy người được sạch sẽ... Ồ, chẳng lẽ những lời này chọc giận nàng sao?
Trái tim Dương Ninh trầm xuống, lập tức đoán được một khả năng, thất thanh nói:
- Chẳng lẽ Tiểu Dao cô nương là...?
- Không phải đâu.
Lập tức Viên Vinh lắc đầu.
- Cũng uổng cho ngươi là Thế tử Cẩm Y hầu, hiện tại còn không hiểu phụ nữ. Tiểu Dao cô nương này mày khóa eo thẳng, cổ nhỏ vai cao, vừa nhìn là nhận ra vẫn còn là hoàng hoa xử nữ. Ngươi nhìn khí chất và ngôn từ của cô ấy, tuyệt đối không phải người đến từ chốn gió trăng đâu.
Viên Vinh vừa nói như vậy, Dương Ninh cảm thấy thoải mái hẳn, ngạc nhiên nói:
- Nếu quả thật không phải như vậy thì... Sao bởi chúng ta nói mấy câu lại khiến nàng tức giận chứ?
Hắn cau mày nói:
- Có phải hai người chúng ta không biết điều, trường hợp này lại nói chuyện gió trăng hoan tràng cho nên khiến Tiểu Dao cô nương không hài lòng không?
Hắn giơ ngón tay chỉ Viên Vinh, tức giận mắng:
- Cái tên này đúng là chó không bỏ được ăn phân, đánh giá hoa thì cứ đánh giá, đang êm đẹp lại nói tới chuyện này làm gì?
- Ngươi cũng không thể đổ hết cho ta.
Viên Vinh oan uổng nói:
- Không phải ngươi cũng nói tiếp lời đấy sao? Sao giờ đổ hết tội cho ta vậy?
Lão hán bán hoa tiến tới, vô cùng cẩn thận nói:
- Thế tử...
Lão duỗi tay ra, là hai lượng bạc nọ.
- Tiểu Dao cô nương đi rồi, ngài không cần mua bồn Kim Trản Ngân Thai này nữa.
- Ta mua bồn hoa này, chẳng qua ta để lại ở chỗ ngươi.
Trong lòng Dương Ninh còn đang nghi hoặc, tại sao Tiểu Dao lại nói đi là đi.
- Lão chăm sóc cẩn thận, nếu Tiểu Dao ghé qua thì dù lão dùng cách nào cũng phải đưa bồn hoa này cho nàng.
Hắn nghĩ tới điều gì đó, hỏi:
- Đúng rồi, ngươi có biết Tiểu Dao cô nương không?
Lão hán bán hoa lắc đầu nói:
- Nơi này mỗi ngày đều nhiều người đến kẻ đi, cho dù trước kia Tiểu Dao cô nương có tới thì ta... Ta cũng không nhớ nổi. Nhưng Thế tử yên tâm. Sau này ta sẽ chú ý cẩn thận. Ta cũng sẽ chăm sóc cẩn thận bồn hoa này.
Dương Ninh nhìn về hướng Tiểu Dao biến mất, thì thào tự nói:
- Rốt cục nàng là ai?
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo