Trong tiếng kêu ai oán đau buồn đó, Cố Thanh Hạm vẫn giữ được sự bình tĩnh, thản nhiên nói:
- Mọi người cứ yên tâm, trận hỏa hoạn này bắt nguồn từ hiệu cầm đồ, tổn thất của mọi người Hầu phủ đương nhiên sẽ bồi thường toàn bộ.
Mọi người nghe thấy câu này thì trên mặt đều thể hiện sự vui mừng.
- Mọi người hãy trở về nhà kiểm kê lại xem gia đình mình tổn thất bao nhiêu, sau khi xác nhận, Hầu phù đảm bảo sẽ đền bù không thiếu một đồng nào cho mọi người.
Khuôn mặt thanh tú của Cố Thanh Hạm có chút mệt mỏi.
- Trận hỏa hoạn này đột nhiên xuất hiện đã làm liên lụy đến chư vị, vô cùng xin lỗi.
Một người cười nói:
- Tam phu nhân có lời này là tốt lắm rồi, thật ra thì tổn thất bên ta cũng không tính là quá lớn, cộng lại nhiều nhất cũng chỉ khoảng 3000 – 4000 lượng bạc mà thôi.
Quay đầu lại nhìn đống phế tích, người nọ thở dài:
- Trận hỏa hoạn này đã đốt trụi toàn bộ cửa hàng rồi, nếu như thật sự muốn kiểm kê lại thì cũng không phải là chuyện dễ.
- Đúng vậy, ông chủ Lô nói có lý đó, tất cả sổ sách đều bị cháy sạch rồi, chúng tôi cũng rất khó để kiểm kê lại toàn bộ.
Bên cạnh lập tức có người phụ họa nói:
- Chỉ có điều trong nhà nào cũng có sổ kết toán, muốn tính toán rõ ràng rành mạch cũng không phải chuyện dễ dàng gì, thôi thì chỉ cần ước lượng một con số đại khái là được rồi. Chúng tôi đều kính trọng Cẩm Y Hầu, cho dù có phải chịu chút thiệt thòi cũng không cần phải so đo.
- Tấm lòng này của các vị, Cẩm Y Hầu phủ vô cùng cảm kích.
Lúc mọi người đang thổn thức thì Dương Ninh cũng đã tới, khí định thần nhàn nói:
- Tam nương cũng đã nói rồi, tổn thất của mọi người, Hầu phủ sẽ dốc toàn lực chịu trách nhiệm, đã làm liên lụy tới mọi người, không thể lại để mọi người phải chịu thiệt thòi được.
Ngay lập tức có người nhận ra Cẩm Y Thế tử, liền nói:
- Thế tử cũng lên tiếng như vậy thì mọi người càng yên tâm hơn.
Dương Ninh nhìn về phía ông chủ Lô đó, mỉm cười hỏi:
- Ông chủ Lô, ông nói cửa hàng ông tổn thất khoảng 3000 – 4000 lượng bạc?
- Cũng khoảng đó.
Ông chủ Lô vội nói:
- Thế Tử yên tâm, mấy cửa hàng này của chúng ta cũng đã ở cạnh nhau nhiều năm rồi, lần này Hầu phủ gặp nạn, chúng tôi ít nhiều cũng sẽ gánh bớt một phần trách nhiệm.
Dương Ninh cười nói:
- Làm phiền ông quá, đúng rồi, ông chủ Lô buôn bán cái gì vậy?
- Hả?
Ông chủ Lô nói:
- Là buôn bán muối.
Dương Ninh khẽ giật mình, nghĩ thầm muối ăn không phải là quan doanh * (quan phụ trách việc buôn bán cho nhà nước) sao? Theo như hắn biết thì, quan phủ sẽ bố trí các cơ sở buôn bán muối và đặt đơn vị buôn bán ở khắp các nơi trên cả nước, các chưởng quản sẽ đứng ra phân phối điều hành việc buôn bán muối ăn, dân chúng gần như không thể một mình đứng ra bán muối được, nếu không một khi bị tra ra, sẽ phải gánh tội rất nặng.
Chẳng lẽ vị ông chủ Lô này lại là quan thương buôn bán muối ăn hay sao?
- Thì ra là cửa hàng muối.
Dương Ninh cười như không cười, nói :
- Ông chủ Lô, vậy cửa hàng này của ông bình thường chứa nhiều muối ăn lắm sao?
Ánh mắt hắn sắc bén, nhìn về phía Từ chưởng quỹ nói :
- Từ chưởng quỹ, nếu như ông chủ Lô đây đã là hàng xóm của chúng ta vậy chắc hẳn ông cũng khá quen thân với ông ấy nhỉ?.
Sắc mặt Từ chưởng quỹ trắng bệch, thái độ như người bịhồn bay phách lạc, nghe thấy lời của Dương Ninh liền vội trả lời:
- Quen ông chủ Lô cũng đã được sáu bảy năm rồi.
- Từ chưởng quỹ, cửa hàng của ông chủ Lô còn lớn cả tiệm cầm đồ của chúng ta hay sao?
Từ chưởng quỹ cũng không biết rốt cuộc Dương Ninh muốn làm gì. Lão liếc nhìn về phía Cố Thanh Hạm nhưng cũng chỉ thấy sắc mặt Cố Thanh Hạm trong trẻo lạnh lùng nên đành miễn cưỡng đáp:
- Cửa hàng của ông chủ Lô chỉ bằng một nửa hiệu cầm đồ nhà chúng ta thôi.
- Cửa hàng này của chúng ta, lúc trước đã mua hết bao nhiêu bạc?
Từ chưởng quỹ lại một lần nữa nhìn sang Cố Thanh Hạm, Cố Thanh Hạm cực kỳ thông minh, ngay lập tức hiểu ý của Dương Ninh. Nàng lên tiếng:
- Vị trí của cửa hàng này vô cùng tốt, lúc trước mua lại mất khoảng sáu trăm lượng bạc.
Dương Ninh chuyển mắt nhìn sang phía ông chủ Lô, cười hỏi:
- Vậy còn của hàng của ông chủ Lô không biết là đã hết bao nhiêu bạc?
Ông chủ Lô cũng là một thương nhân khôn khéo, nghe mấy câu hỏi vừa rồi của Dương Ninh liền biết ý tứ của Dương Ninh là gì, ánh mắt lóe lên tia sáng, cũng không trả lời câu hỏi của hắn.
- Tính theo hiện tại thì tối đa cũng chỉ trị giá khoảng bốn trăm lượng bạc.
Từ chưởng quỹ định thần lại nói:
- Đây là giá tiền cao nhất rồi, ông chủ Lô, tôi vẫn còn nhớ năm ngoái có người muốn dùng ba trăm lạng bạc để mua lại cửa hàng của ông, suýt chút nữa thì ông đã đồng ý bán.
Ông chủ Lô lúng túng đáp:
- Cái đó… Cái đó, thật ra thì giá trị của cửa hàng đúng là chỉ khoảng mấy trăm lạng bạc, nhưng muối bên trong….!
- Ông chủ Lô đương nhiên là không thể nào lại để tranh chữ cổ trong phòng đựng muối ăn được.
Vẻ mặt Dương Ninh bỗng trở nên lạnh lùng, nói:
- Cứ cho là không biết giá tiền của muối đi, ông nói tổn thất hết 3000 – 4000 lượng bạc, trừ tiền mua cửa hàng đì thì cũng còn khoảng 2000 – 3000, không biết là với số tiền này thì có thể mua được bao nhiêu muối?
Những người ở đây đều là những thương nhân làm ăn buôn bán lâu năm, thấy vẻ mặt ông chủ Lô xấu hổ thì cũng có chút hả hê, thầm nghĩ, cái người này lại dám hét giá trên trời như vậy, lần này thì hay rồi, Cẩm Y Thế Từ người ta nói cho vài câu liền không thể ngóc nổi đầu lên nữa. Trong lòng họ cũng có tính toán, tổn thất lần này nhất định phải đòi lại nhưng không thể đưa ra cái giá quá cao được.
Bọn họ đương nhiên đều hiểu rằng muối ăn là thứ mà mọi người không ai có thể thiếu nhưng giá tiền lại không đắt, thuộc loại mặt hàng tiêu thụ mạnh nhưng lãi ít. Đừng nói là mấy ngàn lạng bạc, chỉ cần khoảng năm sáu trăm lượng là đã có thể lấp đầy cả cửa hàng muối rồi, huống chi cửa hàng muối từ trước tới giờ cũng chẳng lúc nào đầy chật cả kho. Tổn thất lần này của ông chủ Lô cộng tất cả lại cũng không vượt qua con số một ngàn lượng bạc.
Dương Ninh chỉ nói đến đây thì ngừng, hắn cũng không muốn tiếp tục cạn tàu ráo máng với ông chủ Lô, nhìn qua mọi người một lượt rồi nói:
- Lần này làm liên lụy đến các vị, ta cảm thấy vô cùng áy náy, loại chuyện như thế này chẳng ai muốn nó xảy ra cả. Nhưng dù sao thì nó cũng đã xảy ra nên phải gánh trách nhiệm, Cẩm Y Hầu Phủ tuyệt đối sẽ không đùn đầy trách nhiệm này cho người khác. Tam nương cũng đã nói rồi, tổn thất của mọi người, sẽ không để mọi người chịu thiệt dù chỉ một xu, nguyên tắc làm việc từ trước đến nay của Cẩm Y Hầu Phủ chính là có nợ phải trả….!
Nói đến đây, giọng của hắn chợt lạnh đi:
- Chẳng qua là nếu như có người muốn nhân cơ hội này cháy nhà tới hôi của thì ta khuyên những người này tốt nhất là hãy từ bỏ ngay cái ý niệm này đi. Bởi vì Cẩm Y Hầu Phủ sẽ không thiếu nợ bất cứ ai nhưng nếu như ai đó thiếu nợ Cẩm Y Hầu Phủ thì đó chắc chắn sẽ không phải là chuyện hay đâu.
Những ông chủ có mặt ở đó quay sang nhìn nhau, thật ra thì trong lòng họ đều nghĩ, chẳng phải nói Cẩm Y Thế Tử là tên đần không có đầu óc sao? Hiện tại lúc này xem ra chuyện đó là không hề có thật!
- Nói hay lắm!
Sau lưng Dương Ninh truyền đến một tiếng cười, sau đó là một giọng nói âm dương quái khí:
- Có nợ tất trả, cái này là gia phong của Cẩm Y Hầu Phủ, Thế Tử kế thừa gia phong, thật sự là rất đáng mừng!
Dương Ninh quay đầu lại nhìn, chỉ thấy có mấy người đang bước đến, dẫn đầu là một người mặc trường sam, hông đeo trường kiếm, vỏ kiếm được sợi tơ vàng quấn quanh, kiếm tuệ treo một miếng ngọc vô cùng đẹp, bộ dạng như một công tử văn nhã, tuổi tác chỉ khoảng 25 – 26 tuổi.
Người này nhìn rất lạ, Dương Ninh chưa từng nhìn thấy bao giờ, nhưng nhìn y phục mà gã mặc, chắc hẳn là con cái nhà quan lại, cũng chẳng biết gã chui ra từ chỗ nào nữa.
Người nọ đi về phía trước, quan sát Dương Ninh một hồi, rồi cười nói:
- Thế Tử, đã nhiều ngày không thấy ngươi, nghe nói lần trước ngươi bị người ta bắt cóc, trong lòng ta vô cùng lo lắng, sau đó lại nghe nói ngươi đã an toàn trở về, thật đáng mừng.
Gã liếc nhìn Cố Thanh Hạm một chút, trong mắt có chút ánh sáng, tiến lên một bước đến gần Cố Thanh Hạm, chắp tay nói:
- Vị này chắc hẳn là Tam phu nhân của Cẩm Y Hầu Phủ?
Cố Thanh Hạm đương nhiên là cũng chưa từng gặp người này bao giờ, nàng cau mày hỏi:
- Ngươi là ai?
- Tại hạ là Đậu Liên Trung, gia phụ là Đậu Quỳ!
Người nọ híp mắt cười, nhưng ánh mắt lại dừng trên người Cố Thanh Hạm dò xét, ánh mắt không rời khỏi người nàng.
- À, hóa ra là công tử nhà Đậu đại nhân.
Cố Thanh Hạm thản nhiên nói :
- Không biết canh ba nửa đêm Đậu công tử đến đây là có chuyện gì?
Dương Ninh lúc này cũng đánh giá Đậu Liên Trung một lượt, người này rõ ràng toàn thân bao phủ một tầng khí tức phong lưu, chỉ cần nhìn ánh mắt gã nhìn vào cơ thể mềm mại của Cố Thanh Hạm là biết cái tên này không phải là thứ tốt đẹp gì.
- Trận hỏa hoạn này đúng là không hề nhỏ chút nào.
Đậu Liên Trung liếc mắt nhìn vào đống tường gạch đổ nát thở dài:
- Tam phu nhân, ngọn lửa này rốt cuộc thì bắt nguồn từ đâu vậy? Sẽ không phải là từ hiệu cầm đồ của nhà các người đấy chứ?
Khuôn mặt Cố Thanh Hạm lạnh đi, hỏi ngược lại:
- Làm sao mà Đậu công tử lại biết ngọn lửa này bắt nguồn từ hiệu cầm đồ?
Đậu Liên Trung liền cười, nói:
- Tam phu nhân, xin đừng hiểu lầm, ta cũng không phải có bản lĩnh biết trước mọi việc, chỉ là vừa rồi có nghe thấy Thế tử nói muốn bồi thường nên mới nghĩ là những nhà khác là bị liên lụy.
Gã nhìn qua mọi người một lượt, mới nói:
- Tam phu nhân, không biết tại hạ có thể giúp được gì không?
Cố Thanh Hạm thản nhiên nói:
- Chuyện của Hầu phủ không cần làm phiền đến người khác, ý tốt của Đậu công tử, chúng tôi xin nhận.
- Tam phu nhân không nên quá khách khí.
Đậu Liên Trung lại tiến lên một bước, tới gần Cố Thanh Hạm nói:
- Ta với Thế tử là hảo bằng hữu, chuyện của hắn chính là chuyện của ta, nếu như có chỗ nào cần giúp đỡ thì cứ nói, đừng nên khách khí.
Gã cười cười với Cố Thanh Hạm.
- Chúng ta đều là người một nhà, nếu quá khách khí, ngược lại sẽ trở thành xa lạ.
Trong lòng Dương Ninh đoán chắc tên này có khúc mắc gì đó với Cẩm Y Thế Tử, thấy gã từng bước đến gần sát Cố Thanh Hạm, hắn đột nhiên vươn tay ra nắm lấy cổ tay của Đậu Liên Trung kéo ra. Đậu Liên Trung bất ngờ không có chuẩn bị, còn chưa kịp có phản ứng gì đã bị Dương Ninh dùng sức kéo sang một bên, khiến gã cách xa Cố Thanh Hạm một khoảng.
Sắc mặt Đậu Liên Trung liền tỏ ra giận dữ. Dương Ninh nắm chặt cổ tay của gã, cười nói:
- Thì ra là ngươi à, nửa đêm khuya khoắt, ngươi thực sự là muốn tới giúp đỡ sao?
Đậu Liên Trung bắt gặp nụ cười của Dương Ninh trong lúc nhất thời không thể nổi giận được, muốn hất tay Dương Ninh ra nhưng lại phát hiện cái tay của Dương Ninh tựa như một chiếc vòng sắt bóp chặt lấy tay gã, hơn thể nữa sức lực lại không hề nhỏ chút nào, bị hắn nắm có chút đau, gã cau mày nói:
- Ngươi hãy buông tay trước đã.
- Sao vậy? Trở mặt không nhận người à?
Dương Ninh cười hì hì nói:
- Vừa nãy không phải chính ngươi nói chúng ta là hảo bằng hữu sao? Sao giờ đến nắm tay cũng không cho vậy chứ?
Đậu Liên Trung giận tái mặt, nói:
- Huynh đệ ruột thịt thì cũng phải tính toán rõ ràng, ta tới đây là để bàn chuyện chính sự, ngươi mau buông tay ta ra đi.
- Gã dùng sức giật tay ra, lần này ngược lại Dương Ninh lại để mặc cho tên đó thoát khỏi tay mình, hỏi:
- Ngươi nói chính sự là có ý gì?
Đậu Liên Trung tỏ vẻ chắn ghét lườm lườm Dương Ninh, gã quay đầu lại nhìn về phía Cố Thanh Hạm, cười nói:
- Tam phu nhân, lúc nãy ta đang đi trên con đường ở bên cạnh thì nghe nói bên này xảy ra hỏa hoạn, vì vậy trong lòng như có lửa đốt mà chạy ngay qua đây, sợ cửa hàng của các người bị đốt cháy. Quả nhiên là sợ cái gì thì xảy ra cái đó, phu nhân xem tiệm cầm đồ của các người…!
Gã thở dài lắc đầu.
- Đậu công tử, chỗ này bọn ta còn có rất nhiều chuyện cần giải quyết, nếu công tử thật sự có chuyện gì thì cứ nói.
Khuôn mặt xinh đẹp của Cố Thanh Hạm lạnh lùng như băng. Nàng nói tiếp:
- Còn nếu như công tử không có việc gì thì tốt nhất là nên rời khỏi đây thì hơn.
Đậu Liên Trung thò tay vào ống tay áo lấy ra một xấp giấy, vẫy vẫy, sau đó dương dương đắc ý nói:
- Tam phu nhân, trước tiên phu nhân hãy nhìn qua chỗ này một chút, đây chính là biên lai cầm đồ của hiệu cầm đồ nhà các người đúng không?
Gã đưa xấp giấy qua, Cố Thanh Hạm đưa tay ra nhận lấy, lật qua lật lại xem xét một lượt sau đó đôi lông mày xinh đẹp nhíu chặt, ngẩng đầu lên hỏi Đậu Liên Trung:
- Đây đúng là biên lai cầm đồ của hiệu cầm đồ nhà chúng tôi, nhưng làm sao lại ở trong tay công tử?
- Tam phu nhân nói chuyện buồn cười thật.
Đậu Liên Trung cười nói:
- Cầm đồ thì sẽ có biên lai, bởi vì đã từng cầm đồ ở hiệu cầm đồ nhà các người, đương nhiên biên lai sẽ phải nằm trong tay ta rồi!
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo