Nghe những lời Đậu Liên Trung vừa nói, không chỉ Cố Thanh Hạm mà ngay cả Dương Ninh cũng khẽ biến sắc.
- Đậu công tử đang nói đùa sao?
Cố Thanh Hạm nhanh chóng lấy lại được bình tĩnh, nói:
- Đậu đại nhân là Hộ bộ Thượng thư, theo như ta được biết thì quý phủ của cải không thiếu và dường như không đến mức phải đi cầm đồ. Hơn thế nữa, trên biên lai cầm đồ cũng ghi rất rõ, người cầm đồ tên là Triệu Tín, không biết người này có quan hệ gì với Đậu công tử?
Đậu Liên Trung cười nói:
- Thành thực không dám dấu, Triệu Tín hiện tại cũng đang ở đây.
Sau đó gã ta quay đầu lại kêu lên:
- Triệu huynh, mời tới đây.
Trong đám người tới cùng Đậu Liên Trung có một người bước đến, khí chất hết sức bình thường, tướng mạo cũng không có gì nổi bật, thuộc loại nếu như ném gã vào trong một đám người thì cũng khó mà tìm ra được.
- Từ chưởng quỹ còn nhớ ta chứ?
Triệu Tín bước đến, chắp tay nói với Từ chưởng quỹ:
- Lần trước nhờ có ông chiếu cố, Triệu mỗ vẫn luôn ghi tạc trong lòng.
Khẩu âm của gãkhông phải là khẩu âm của người trong Kinh thành, hình như là người ở bên ngoài tới.
Từ chưởng quỹ dù sao thì cũng đã từng lăn lộn nhiều năm trong giới buôn bán, lúc trước còn chưa biết có chuyện gì, nhưng lúc này nhìn thấy Triệu Tín đi theo Đậu Liên Trung liền ý thức được cái gì đó. Gương mặt lão có chút biến sắc, chẳng qua là do thói quen nhiều năm, vẫn chắp tay nói:
- Thì ra là Triệu tiên sinh.
- Xem ra trí nhớ của Từ chưởng quỹ cũng không tồi.
Triệu Tín cười nói:
- Nửa tháng trước nhận được tiếp đãi nồng hậu của quý tiệm, đến giờ ký ức đó vẫn còn như mới hôm qua.
Đậu Liên Trung nói:
- Tam phu nhân, vị này chính là Triệu Tín, chủ nhân của biên lai cầm đồ, huynh ấy là người Lam Dương, Kinh Nam, là họ hàng xa với nhà họ Đậu chúng tôi. Lần trước bởi vì cần dùng ngân phiếu gấp cho nên đã cầm một ít vật ở tiệm cầm đồ nhà các người, những biên lai này đều nằm trong tay, lúc đó số tiền nhận được là bảy ngàn lượng bạc.
Cố Thanh Hạm là người thông minh, nghe tới đây liền biết họ có ý gì, hỏi:
- Triệu tiên sinh muốn chuộc đồ sao?
Triệu Tín cười nói:
- Hôm đó tại hạ quả thật là có việc rất gấp và cũng đã nói trước với Tử chưởng quỹ, chậm nhất là một tháng nhất định sẽ tới chuộc đồ về. Hôm nay mọi chuyện đã giải quyết xong, bạc vẫn chưa sử dụng đến, hai ngày tới ta chuẩn bị phải về quê, nên trước khi về quê muốn tới đây để chuộc đồ về. Tối nay Đậu công tử mở yến tiệc muốn tiễn ta về, vừa mới đi qua đây, nghe nói bên này xảy ra hỏa hoạn nên mới chạy qua đây để xem.
Đậu Liên Trung thở dài:
- Tam phu nhân, hiện tại xem ra là quý tiệm không thể trả lại những đồ vật kia rồi, những đồ vật mà ngày đó Triệu Tín cầm chính là vật tổ truyền của nhà huynh ấy, chuyện này xem ra là có chút phiền toái đấy!
- Nếu đã mở tiệm cầm đồ, đương nhiên là sẽ có cầm, có chuộc.
Cố Thanh Hạm nói:
- Cho dù đồ vật có bị hư hại thì chỉ cần có biên lai ở đây, đương nhiên sẽ đền bù đủ dựa theo ước định trên biên lai.
- Tam phu nhân, nếu như phải đền bù theo như trong biên lai thì con số sẽ không phải là nhỏ đâu.
Đậu Liên Trung lắc đầu thở dài:
- Theo như ước định, nếu như vật cầm thật sự bị thiêu hỏng hoàn toàn thì số tiền đền bù ít nhất là 1 vạn 5000 lượng bạc, chuyện này… đương nhiên đối với Cẩm Y Hầu giàu có mà nói thì không đáng là gì.
Nói đến đây gã còn cố ý quay sang lườm Dương Ninh một cái rồi nói tiếp:
- Chỗ này đều đã bị thiêu hủy mà trước mắt các người lại đang bận rộn, chúng tôi cũng không muốn phiền nhiễu nhiều, đợi tới khi trời sáng, chúng tôi sẽ lại đến hỏi thăm sau!
Khâu tổng quản vẫn luôn im lặng nãy giờ, đột nhiên lên tiếng:
- Đậu công tử, Triệu tiên sinh, các người xem, liệu có thể cho chúng tôi thêm chút thời gian không?
- Kéo dài thêm thời gian ?
Đậu Liên Trung cau mày nói:
- Vậy là có ý gì? Chẳng lẽ Hầu phủ các người muốn khất nợ ?
Khâu tổng quản vội nói:
- Tuyệt đối không phải là ý này, chỉ là…!
- Chẳng qua chỉ là cảm thấy Triệu tiên sinh ở trong Kinh thành còn chơi chưa đủ.
Dương Ninh bỗng nhiên cắt ngang lời Khâu tổng quản, cười nói:
- Khâu tổng quản cũng chỉ là có ý tốt mà thôi, nếu như Triệu tiên sinh thật sự là vội chuộc đồ thì ngày mai trước khi mặt trời mọc hãy tới Cẩm Y Hầu phủ, số tiền cần phải bồ thường sẽ trả lại không thiếu một đồng.
Nghe thấy lời của hắn, Khâu tổng quản liền nhíu mày, Cố Thanh Hạm cũng lộ vẻ mặt kinh ngạc.
- Được, vẫn là Thế tử sảng khoái nhất.
Đậu Liên Trung cười mà như không cười nói:
- Cứ định như vậy đi, ngày mai bọn ta nhất định sẽ tới nhà thăm hỏi.
Gã ta nhìn chằm chằm vào Cố Thanh Hạm, cười nói:
- Tam phu nhân, ngày mai chúng ta sẽ gặp lại nhau.
Sau đó gã cũng không nói gì nữa mà dẫn theo đám người Triệu Tín nhanh chóng rời đi.
- Thế tử, người…
Khâu tổng quản muốn nói gì đó nhưng khi nhìn thấy mấy ông chủ kia vẫn đang đứng đó châu đầu ghé tai nói chuyện thì liền không lên tiếng nói tiếp nữa.
Dương Ninh nói:
- Khâu tổng quản, đêm nay ông hãy chịu khó một chút, trước tiên hãy mang người đến thu dọn chỗ này lại, sau khi trời sáng hãy đến nha môn ở Kinh đô một chuyến, mời người của Kinh đô phủ tới đây điều tra việc này.
- Điều tra?
Khâu tổng quản khẽ giật mình.
Dương Ninh cười lạnh nói:
- Chẳng lẽ ông không nhìn ra đây là do có người cố ý phòng hỏa hay sao? Dù sao thì cũng phải mời người tới đây điều tra cho rõ ràng.
Khâu tổng quản há to miệng. Cố Thanh Hạm lúc này cũng nói:
- Khâu tổng quản, hãy làm theo lời của Thế Tử đi, hừng đông hãy lập tức phải người đến Kinh đô phủ mời người tới đây điều tra.
Nàng nhìn về phía Thương Hải, nói:
- Thương Hải, ngươi hãy ở lại đây giúp Khâu tổng quản khắc phục hậu quả lần này đi.
Đoạn Thương Hải đồng ý, lúc này Cố Thanh Hạm đã mệt mỏi rã rời, lập tức lên xe người, còn chưa kịp buông rèm xuống thì Dương Ninh đã nhảy vào trong rồi cho người đánh xe về phủ.
Xe ngựa của Hầu phủ cũng khá là rộng rãi, hai người ngồi một trái một phải đối diện nhau, trong xe ánh sáng không đủ, có chút lờ mờ, nhưng thị lực của Dương Ninh lại cực kỳ tốt, nên vẫn có thể nhìn rõ Cố Thanh Hạm, hắn khẽ nói:
- Tam nương, việc đã đến nước này, gấp gáp cũng chẳng có tác dụng gì, hiện giờ chỉ có thể đi bước nào tính bước đấy thôi.
Cố Thanh Hạm cười khổ nói:
- Từ sau khi Tướng quân qua đời, mọi việc đều không như ý, những chuyện phiền toái cứ hết chuyện này đến chuyện khác kéo tới, mà trận hỏa hoạn đêm nay lại là phiền toái cực kỳ lớn.
Sau đó nàng lại nói tiếp:
- Ninh nhi, lúc nãy con nói Đậu Liên Trung ngày mai tới Hầu phủ lấy tiền nhưng trong phủ của chúng ta trong một khoảng thời gian ngắn như vậy thật sự là không thể lấy ra được một số tiền lớn đến thế.
Dương Ninh cười nói:
- Tam nương, người không cảm thấy chuyện này có gì đó rất kỳ quái hay sao?
- Con muốn nói tới cái gì ?
- Triệu tín cầm cố một đồ vật có giá trị lên tới bảy ngàn lượng bạc, đây chẳng phải là một con số rất lớn hay sao?
Dương Ninh ngưng mắt nhìn Cố Thanh Hạm, đôi mắt Cố Thanh Hạm tựa như có dòng nước chảy qua, trong mờ tối vẫn có thể nhìn thấy đôi mắt ấy đang chuyển động.
Cố Thanh Hạm gật đầu nói:
- Bảy ngàn lượng dĩ nhiên không phải là một con số nhỏ, cuộc mua bán với Triệu Tín ta vẫn còn nhớ rõ. Lúc đó di thể của tướng quân đang được bí mật chuyển về Kinh thành, từ trên xuống dưới trong phủ vẫn còn chưa biết tướng quân đã chết vì bệnh, nên mới thực hiện cuộc giao dịch này, lúc đó còn phải điều thêm ba ngàn lượng từ trong phủ ra nữa.
Ánh mắt Dương Ninh trở nên sắc bén, hỏi:
- Sau khi thực hiện cuộc giao dịch này, di thể của tướng…phụ thân liền được đưa về Kinh thành?
Cố Thanh Hạm thở dài:
- Đúng vậy, lúc ấy ta vô cùng hối hận, sớm biết cần phải làm tang sự cho tướng quân thì nhất định sẽ không thực hiện giao dịch này, Nhưng mà khế ước đã ký rồi không thể đổi ý được nữa.
Dương Ninh cười lạnh nói:
- Bảy ngàn lượng bạc không phải là con số nhỏ, trước khi phụ thân trở về Triệu Tín liền thực hiện cuộc giao dịch, trận hỏa hoạn vừa mới xảy ra, hắn ta lại tới đây để đòi chuộc đồ, chuyện này chẳng lẽ lại không kỳ quặc hay sao?
- Quả đúng là rất kỳ quặc.
Cố Thanh Hạm cau mày nói:
- Hơn nữa cái tên Đậu Liên Trung kia tự dưng ở đâu xuất hiện, chuyện này không bình thường chút nào.
Dương Ninh trầm ngâm một chút rồi nói tiếp:
- Tam nường vừa nãy người mới nói, từ sau khi phụ thân qua đời, Hầu phủ đều gặp phải những chuyện không như ý, có phải là muốn nhắc tới chuyện ngân lượng của Giang Lăng không thể kịp thời chuyển đi, sau đó lại xảy ra trận hỏa hoạn kỳ quặc, rồi lại có tên Triệu Tín nhảy ra chuộc đồ?
- Còn có chuyện con bất ngờ bị đâm ở biệt viện Trung Lăng nữa.
Cố Thanh Hạm khẽ nói.
Dương Ninh nói tiếp:
- Tam nương, người có cảm thấy những chuyện này không phải xảy ra một cách riêng lẻ, mà bên trong đó có một sự liên kết xâu chuỗi với nhau hay không?
- Chúng có liên quan đến nhau hay sao?
Cố Thanh Hạm khẽ giật mình.
- Ninh nhi, sao con lại nói như vậy?
Dương Ninh đáp lại:
- Con cảm thấy hình như sau những chuyện này có một bàn tay nào đó giở trò, người này muốn nhắm vào Cẩm Y Hầu phủ chúng ta.
- Bàn tay giở trò?
Cơ thể Dương Ninh hơi nghiêng về phía trước, dựa sát vào Cố Thanh Hạm, nhỏ giọng nói:
- Sau khi trận hỏa hoạn bị dập tắ, con đã đi thăm dò bên trong, người đoán xem con đã phát hiện ra cái gì?
- Là cái gì?
- Trong kho sau khi bị thiêu cháy, dưới mặt đất có dấu vết của dầu.
Dương Ninh nói nhỏ.
Cơ thể Cố Thanh Hạm chấn động, sau đó vươn tay ra nắm chặt cổ tay Dương Ninh:
- Ninh nhi, con đã nhìn thấy sao? Con nói trong kho có vết dầu?
Dương Ninh gật đầu nói:
- Con đã kiểm tra rất kỹ càng, vết dầu không nhiều lắm, chỉ khoảng hai ba chỗ có, con cũng đã ngửi thử, nếu như con đoán không nhấm thì đó chính là loại dầu đen dễ cháy nhất. Loại dầu này chỉ cần gặp lửa sẽ cháy ngay lập tức, dựa vào lời nói của mọi người, lúc đó khi lửa ở kho vừa mới bùng lên, thế lửa lan đi với tốc độ cực nhanh, chỉ trong nháy mắt đã thiêu trụi kho, cái này tất cả đều là do dầu đen tạo ra.
Lông mày Cố Thanh Hạm nhíu chặt, lúc này đã trấn tĩnh lại, nghĩ ngợi một chút rồi mới nói:
- Nếu nói như vậy, trận hỏa hoạn lần này nhất định là do có người đã tính kế tỉ mỉ từ trước.
- Chỉ sợ là như vậy.
Dương Ninh nói :
- Hơn thế nữa, rất có thể chuyện này có liên quan đến Đậu Liên Trung, cho dù không phải là đích thân người này ra tay thì cũng nhất định là có liên quan đến hắn ta.
- Nếu như đúng là Đậu Liên Trung ở sau lưng giở trò quỷ thì chẳng lẽ bọn chúng thiêu hủy tiệm cầm đồ của chúng ta chỉ là vì số tiền hơn một vạn lượng kia thôi sao?
Cố Thanh Hạm cau mày nói:
- Chỉ sợ chuyện này không hề đơn giản như vậy đâu.
- Tam nương, phụ thân của Đậu Liên Trung là Đậu Quỳ, Hộ bộ Thượng thư?
Dương Ninh hỏi:
- Người này có thù oán gì với Cẩm Y Hầu phủ chúng ta hay không?
Cố Thanh Hạm gật đầu nói:
- Sáu năm trước Đậu Quỳ được thăng lên làm Hộ bộ Thượng thư, thật ra thì trước đó mấy năm, khi ông ta còn là Hộ bộ Thị Lang cũng có chút giao tình với Tướng quân. Tướng quân chinh chiến ở bên ngoài, tiền tài cùng lương thảo đều là do Hộ bộ cung ứng ở phía sau, Đậu Quỳ còn có mấy lần đích thân áp tải lương thảo đến tiền tuyến, cho nên có quan hệ rất tốt với Tướng quân. Sau này khi ông ta thăng lên Hộ bộ Thượng thư, ở trước mặt Hoàng thượng Tướng quân còn nói tốt cho ông ta.
- Nói như vậy thì phụ thân còn có chút ân huệ với Đậu gia còn gì?
- Vốn quan hệ hai nhà rất tốt, chỉ là năm kia Tướng quân bỗng nhiên lại dâng lên triều định một bản tấu sớ, sau đó Đậu Quỳ đã bị đương kim Thánh thượng khiển trách, hơn thế nữa còn phạt nửa năm bổng lộc, nghe nói là do lương thảo đến chậm vài ngày, tính tình Tướng quân vốn cương trực, trong bản tấu sớ đó đã tố tội của Đậu Quỳ.
Cố Thanh Hạm buồn bã nói:
- Từ đó về sau, hai nhà đã kết chút thù oán, chỉ có điều trên mặt thì Đậu Quỳ vẫn biểu lộ sự kính trọng đối với Tướng quân.
- Thì ra là thế.
Dương Ninh như nghĩ điều gì đó, gật đầu.
- Nói như vậy, lần này Đậu gia tất nhiên cũng có liên quan đến nội tình bên trong, trận hỏa hoạn lần này không hề đơn giản.
- Nhưng không có bằng chứng, chúng ta cũng không thể làm gì được họ.
Cố Thanh Hạm cau mày nói:
- Ngày mai Đậu Liên Trung sẽ dẫn Triệu Tín đến phủ, chớ nói là 1 vạn 5000 lượng cho dù là 5000 lượng thì trong nhất thời chúng ta cũng không thể lấy ra được.
Dương Ninh cười hì hì, nói:
- Tam nương không cần lo, nếu như Đậu Liên Trung đã dám thò chân vào chuyện này, con nhất định sẽ tương kế tựu kế cho hắn ta tự bê đá đập vào chân mình.
Vẻ mặt hắn lạnh lùng, giọng nói cũng chợt biến lạnh:
- Bọn chúng không từ thủ đoạn muốn bỏ đá xuống giếng, con ngược lại muốn xem ai mới là người cười đến cuối cùng.
Cố Thanh Hạm thấy Dương Ninh tự tin như vậy cũng cảm thấy có chút vui mừng, nhưng nhiều hơn vẫn là sầu lo, nàng thật sự không biết Dương Ninh sẽ phải đối phó ra sao với số bạc hơn một vạn bồi thường cho Triệu Tín kia.
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo