Dương Ninh cũng không có ý nghĩ xấu gì với nữ tử này, chỉ nhớ mang máng lúc trước mình đuổi theo trưởng lão áo xám đã đụng phải một người, gấp quá không kịp dừng lại xin lỗi, nhưng hình như cũng mặc một bộ áo màu lục nhạt như thế, dang muốn lại gần hỏi thăm, thấy nàng cúi đầu xuống, lại ngại không tiện lại gần.

Lão hán bán hoa nghe nàng hỏi giá vậy vội vàng đi qua đáp:

- Cô nương nhìn trúng bồn kim trản ngân thai này sao?

Lão giơ ngón cái khen:

- Mắt cô nương rất tinh đó, nhất định là người trong nghề. Cô nhìn khắp đường mà xem, thời tiết này kim trản ngân thai rất có kiếm, chắc chắn trên con đường này không thể có nhiều hơn ba bồn đâu.

Nữ tử nghe vậy mới ngẩng đầu lên hỏi:

- Trên đường đi ta vẫn tìm, thấy chỗ này ông có bán, cho nên muốn hỏi xem bao nhiêu bạc?

- Xem ra cô nương thật lòng coi trọng nó.

Lão hán bán hoa cười cười:

- Nếu đã là người trong nghề, hẳn cô nương cũng biết bình kim trản ngân thai này không rẻ, đừng nói đến thời tiết này lại càng khó tìm. Nếu cô nương muốn, cứ cho hai mươi hai lượng bạc là được.

- Hai….hai mươi hai lượng bạc?

Nàng nhướn đôi mày thanh tú, hiển nhiên thật không ngờ nổi một chậu hoa lại đắt như thế.

Đương nhiên lão hán bán hoa cũng nhận ra nàng ngại hoa đắt, bèn giải thích:

- Ta thấy cô nương hiểu hoa, cố tình muốn bán cho cô. Ta đã bán hoa ở đây nhiều năm, tuyệt đối sẽ không nói thách đâu. Nếu cô nương tìm được chỗ nào bán hoa rẻ hơn ta sẽ tặng không cho cô nương cả bồn hoa này không lấy một xu.

Nàng do dự một chút, nhìn nhìn bồn kim trản ngân thai kia, cười gượng:

- Vậy ta tới nơi khác xem thử.

Đoạn quay người bước đi, mới được hai bước lại ngoái lại nhìn, lưu luyến không nỡ.

Tuy Dương Ninh không hiểu hoa nhưng cũng nhận ra nàng cực kỳ thích bồn kim trản ngân thai này, thấy nàng sắp đi vội lên tiếng:

- Cô nương, chậm đã!

Nàng sững sờ, hắn tiến lên hỏi lão hán bán hoa:

- Bồn này hai mươi hai lượng bạc sao?

- Thế tử cũng muốn mua bồn hoa này sao?

Lão hán vội hỏi:

- Đáng lẽ, Thế tử đã muốn hoa thì lão cũng có thể hiếu kính Thế tử, nhưng…chợ hoa cũng có quy củ của chợ hoa, không thể phá, nếu các nhà khác biết….

Dương Ninh cười nói:

- Ta hiểu!

Đoạn hắn lấy túi tiền, đưa ra hai mươi hai lượng bạc, ôm bồn hoa kia đưa tới trước mặt nàng, cười cười:

- Cô nương thích bồn hoa này thì cứ cầm lấy đi.

Nàng lắc đầu:

- Không thể.

Đoạn khá hấp tấp quay người định đi. Dương Ninh vội giữ lại:

- Phải chăng cô nương cảm thấy ta quá đường đột sao? Thật ra ta cũng không có ý gì khác, bồn hoa này là cô nương nên có mà.

Nàng dừng bước quay lại ngạc nhiên hỏi:

- Vì sao Thế tử lại nói vậy?

- Nếu ta nhớ không lầm, lúc trước có việc gấp đã đụng phải cô nương, không biết có đúng không?

Dương Ninh cũng cảm thấy không chắc chắn lắm.

Nàng cúi đầu khẽ đáp:

- Ngài vô tình thôi, ta….ta quên rồi.

Hắn giãn hai hàng lông mày, thầm nghĩ may quá không nhận lầm người, bèn cười cười:

- Ta lỡ đụng phải cô nương, cô nương không tính toán với ta, ta cũng không thể giả vờ ngây ngốc. Bồn hoa này coi như xin lỗi cô nương. Cô nương không nhận, ta sẽ rất áy náy.

Lão hán bán hoa đã nhận bạc, thầm nghĩ chuyến mua bán này đã xong, bèn ở bên cạnh nói chen vào:

- Cô nương, Thế tử là người tốt, vừa rồi ngay cả Thế tử Thục Vương cũng không sợ, dũng cảm đứng ra đó. Thế tử đã có tâm ý này, nàng cứ nhận lấy đi.

- Ta... vừa rồi ta cũng chứng kiến.

Nàng có hơi ngại ngùng, hai má ửng lên :

- Nhưng hoa này ta không thể nhận, ta không thể nhận đồ của người khác bừa bãi được.

- Đây không phải là nhận đồ của người khác bừa bãi, mà là đồ bồi tội với cô nương.

- Không được.

Nàng vẫn lắc đầu.

Hắn nghĩ nghĩ một chút, cười nói:

- Hình như cô nương rất thích bồn kim trản ngân thai này, thật ra ta cũng không hiểu hoa, không bằng thế này, nếu có thời gian, cô nương có thể giảng giải một chút về hoa hoa cỏ cỏ cho ta thêm kiến thức. Không biết ý cô nương thế nào?

Lão hán bán hoa bên cạnh vội la lên:

- Xem ra cô nương là người hiểu hoa, Thế tử đã muốn phẩm hoa, cô nương đại khái cũng có thể cùng Thế tử luận bàn một chút chứ, cũng là để cho lão hán có thêm kiến thức, nói không chừng bồn hoa này cũng có thể tặng cô nương.

- Chuyện này…..

Nàng nhìn bồn kim trản ngân hoa trong tay Dương Ninh, hơi do dự, suy nghĩ một lát mới đáp:

- Thật ra ta cũng không hiểu lắm.

- Không cần vội. Xin hỏi cô nương, cái tên kim trản ngân thai này rất lạ, giải thích thế nào vậy?

Thấy Dương Ninh rất dịu dàng, lá gan nữ tử cũng lớn hơn một chút, mỉm cười ngọt ngào, chỉ chỉ ngón tay ngọc nhỏ dài vào bồn kim trản ngân hoa:

- Thế tử hạ bồn hoa này xuống, nhìn kỹ từ trên xuống đi.

Hắn làm theo lời nàng, đặt bồn hoa xuống, nhìn từ trên cao xuống. Nàng tiến lại gần hơn một chút, giảng giải:

- Ngài xem đóa hoa này, bốn phía đều là cánh hoa màu trắng nở xòe ra, có phải giống một cái mặt bàn màu bạc (ngân thai) không? Chính giữa là một nụ hoa vàng, phải chăng giống một cái ly vàng (kim trản)?

Ban đầu Dương Ninh cũng chẳng nhận ra, nghe nàng giải thích vậy cẩn thận nhìn lại, quả nhiên là vậy, bèn vui vẻ nói:

- Không sai không sai, là ý này dây. Nụ hoa thật giống ly rượu vàng đặt trên bàn.

Nàng mỉm cười:

- Bồn hoa này xem như cực tốt, đài chén rõ ràng. Loài hoa này không phải cây nào cũng như thế, có cây cánh hoa chỉ hơi nở, không giống mặt bàn, có cây hình nụ hoa không đẹp, không giống ly vàng, chỉ có được bảo vệ cẩn thận, lại có khí hậu thích hợp mới có được bông hoa thế này.

- A a, nói vậy, tỷ lệ hoa lớn thành thế này rất nhỏ phải không?

Dương Ninh thỉnh giáo.

Nàng ngẫm nghĩ một chút mới đáp:

- Theo ta được biết, năm trăm bông hoa mới có được một bông thế này.

Lão hán bán hoa giơ ngón cái khen:

- Cô nương hiểu biết thật rộng rãi, quả nhiên là người trong nghề. Lão hán bán hoa ở đây đã nhiều năm, đã bán cho vô số người, nhưng phần lớn chỉ là học đòi văn vẻ, người thực sự hiểu hoa chỉ đếm trên đầu ngón tay….

Nói tới đây, lão chợt nhớ ra Dương Ninh cũng không hiểu hoa, cực kỳ xấu hổ, không dám nói tiếp.

Dương Ninh cười cười:

- Ngươi nói không sai, học đòi văn vẻ là nhiều thôi. Nói vậy, bồn kim trản ngân thai này dúng là ngàn dặm chọn một đó, khó trách cô nương lại ưu ái nó đến vậy.

Nàng nghĩ một chút, mới nói:

- Thật ra không phải ta thích, mà là….là mẹ ta thích loài hoa này. Cả đời này, bà chỉ yêu thích kim trản ngân thai mãi không rời.

- Hẳn lệnh đường là một người thanh lịch.

Bên cạnh chợt vang lên tiếng của Viên Quang Vinh. Tiểu tử này lề mà lề mề cuối cùng cũng tới, cười hì hì:

- Cũng chỉ có lệnh đường thanh lịch như vậy mới có thể nuôi lớn được một cô nương như vậy.

Đột nhiên Viên Qung Vinh xuất hiện, lại khiến cho nàng càng hoảng sợ hơn, tâm tình vốn đã buông lỏng lại càng lo lắng căng thẳng hơn. Dương Ninh trừng mắt với gã, thầm nghĩ, ánh mắt tiểu tử này quá kém, vào lúc này lại chạy tới góp sức gì chứ, nhưng trước mặt người khác cũng ngại đuổi gã đi.

- Mấy vị lại đây đã chiếu sáng cửa hàng hoa của ta rồi.

Lão hán bán hoa cũng nhận ra Viên Quang Vinh xuất thân quý môn, bèn giơ tay lên:

- Trong này không hề thiếu giống tốt nhất, hay mấy vị vào xem một chút đi, có thể tìm được giống cây tốt đấy.

Lão lại nói với nữ tử kia:

- Cô nương là người hiểu hoa, kính xin cùng nhau chỉ giáo.

Nữ tử có vẻ căng thẳng lo lắng, bèn lắc đầu:

- Ta… ta không vào được rồi, mẹ ta đang chờ ta ở nhà.

- Cô nương, trời vẫn còn sớm, cũng không cần vội quá.

Dương Ninh rất khâm phục nữ tử hiểu biết rộng rãi về hoa cỏ này, giơ tay lên nói:

- Cô nương yên tâm, chúng ta chỉ ngắm hoa thôi. Nàng cũng nói lệnh đường thích bồn kim trản ngân thai này, không biết cô nương thích hoa gì? Có thể sẽ tìm được giống hoa cô nương thích ở đây đó?

Hắn lườm Viên Quang Vinh:

- Tuy người này lớn lên không có quy củ, nhưng có ta ở đây, cô nương không cần phải sợ gã. Cứ coi như gã không tồn tại là được.

Nghe hắn nói khôi hài, nàng cười nói tự nhiên hơn. Viên Quang Vinh nhăn nhó:

- Ninh huynh, nào có ai nói huỵnh đệ mình như vậy ? Ta lại bất quy củ ở đâu vậy ?

Nhưng Dương Ninh nói vậy nàng cũng không từ chối, rõ ràng nàng là một người rất yêu hoa. Lão hán bán hoa dẫn mọi người vào trong nhà, chỉ thấy bên trong đại đường rộng rãi khắp nơi đều là hoa hoa cỏ cỏ, mùi hương hoa cỏ tràn ngập trong phòng, khiến cho lòng người cũng say.

Nàng nhìn hoa cỏ xung quanh, đôi mắt trong suốt lấp lánh vui mừng. Lão hán kia cười nói:

- Hôm nay mấy vị đã ngắm hoa, lão hán cả gan ra mấy đề mục, không biết ý ba vị thế nào?

- Hả?

Viên Quang Vinh rung quạt xếp cười cười:

- Ngươi cứ nói đi, ta xem ngươi có thể ra đề mục thế nào?

Dương Ninh thầm nghĩ mình hoàn toàn không biết gì về hoa cỏ, nếu thật sự ra đề mục về mặt này thì coi như hai mắt mình đen thui, nhưng cô nương kia vẫn ở bên cạnh cũng không tiện từ chối, chỉ cười nói:

- Cô nương… đúng rồi, không biết cô nương xưng hô thế nào?

Chợt nhớ ra ở thời dại này hỏi tên họ con gái nhà người ta là rất mạo muội, bèn hỏi thêm một câu:

- Nếu không tiện thì không nói cũng được.

Nàng nghĩ một lát mới đáp:

- Thế tử cứ gọi ta là Tiểu Dao là được.

- Là Dao trong Dao Trì sao?

Nàng khẽ gật đầu, Dương Ninh cười cười:

- Thì ra là Tiểu Dao cô nương, vị đại thúc này muốn đưa đề mục cho chúng ta, ý Tiểu Dao cô nương thế nào?

Có vẻ Tiểu Dao khá hứng thú hỏi lại:

- Không biết là đề mục gì?

Lão hán cười nói:

- Thật ra đề mục của lão hán rất đơn giản. Ba vị nói xem, trong vườn hoa cỏ này, hoa nào được gọi là hoa trung chi khôi?

Hoa trung chi khôi?

Dương Ninh nhịn không được sờ sờ mũi, liếc sang Viên Quang Vinh. Gã cười ha ha, thu lại quạt xếp:

- Ta tới trước.

Gã nâng quạt xếp, chỉ vào một nơi:

- Theo ta thấy, hoa vươn không phải là cực phẩm mẫu đơn mãn đường hồng này.

Dương Ninh thầm nghĩ, nhãn lực của tiểu tử ngươi cũng không tệ, xem ra cũng có chút kiến thức về hoa, lúc nãy lão hán bán hoa có nói mãn đường hồng này chính là bảo bối trấn điếm, tiểu tử này chỉ nhìn thoáng qua là phát hiện ra.

Mãn đường hồng, hoa như tên, chỉ một màu đỏ au.

- Mãn đường hồng này, hoa dầy, đại khai đại hợp, có phong vận của quốc sĩ.

Viên Quang Vinh chậm rãi bước lại gần, dương dương đắc ý:

- Màu hoa thuần khiết ngụ ý sâu xa biểu tượng cho hồng hỏa của Đại Sở ta, giang sơn vạn năm, chính là điềm lành thiên giáng. Cái này gọi là, sóng nước xanh biếc, dinh dưỡng từ đất dày, tụ đủ khí, hiên ngang từ viễn cổ, diễm diễm cùng tuế nguyệt, tươi tắn hoa mới nở, khiến trăm hoa e thẹn.

Dương Ninh nghe gã nói mà đỉnh đầu bốc khói, thầm nghĩ, tiểu tử này , không hổ xuất thân tử phủ Lễ bộ Thượng thư, thấy bộ dáng rung đùi đắc ý của gã, nếu không phải bên cạnh có người, quả thực hắn rất muốn xông lên đánh cho một trận.

 

0.08787 sec| 2442.016 kb