Đá xanh trên phố mặc dù không cứng rắn như nham thạch nhưng chiêu thức cắm đao xuống như vậy cũng khá đẹp mặt. Không ít người đã phát hiện ra thanh đao này bay từ trong đám người tới, không nhịn được mà nhìn lại. Chỉ thấy người trên đường đã tự động tác ra. Một vài người chậm rãi đi từ trong đám người tới.

Đi trước là một người mặc áo giáp đen, tầm bốn mươi tuổi, long hành hổ bộ, khí thế đầy đủ. Phía sau y là hai gã vệ sĩ mặc giáp, đều đeo bội đao theo người.

Dương Ninh thấy người mặc giáp đen nọ liền ngẩn ra, lập tức nhận ra đây là thống lĩnh Hổ Thần doanh Tiết Linh Phong mà mình đã gặp trong ngày đưa tang Tề Cảnh.

Thần sắc Tiết Linh Phong lạnh lùng, chậm rãi đi tới. Tây Môn Tiên sinh nhíu mày. Mà lúc này Thế tử mặc áo vàng đang đứng cạnh ngựa, còn chưa leo lên, đầu tiên kinh ngạc nhìn thanh đao nọ. Đợi tới khi Tiết Linh Phong đi tới trước thanh đao trên mặt đất, gã mới ngẩng đầu nhìn về đối phương.

Tiết Linh Phong giơ tay cầm chuôi đao, rút ra dễ dàng, thản nhiên nói:

- Không biết ta có ngăn cản được các ngươi không?

Lập tức Thế tử mặc áo vàng lộ vẻ giận dữ, chỉ Tiết Linh Phong, tức giận mắng:

- Ngươi là người phương nào?

Tiết Linh Phong thản nhiên nói:

- Kinh thành giới nghiêm, cấm tụ tập ẩu đả. Đây là ý chỉ của triều đình, dù là ai cũng đều phải tuân thủ pháp luật của triều đình.

Hai mắt gã nhướng lên, ánh mắt sắc bén:

- Tuân thủ pháp luật của triều đình là con dân của đế quốc. Nếu không... Đó là khiêu khích vương pháp. Trong mắt bổn tướng, tất cả những kẻ xúc phạm vương pháp đều là kẻ phi pháp.

Sắc mặt Tây Môn Tiên sinh lộ vẻ e dè, biết người đến không có ý tốt, chắp tay nói:

- Chúng ta tới từ Tây xuyên Thục địa, cũng không có ý cãi lại pháp độ của triều đình.

- Cố ý hay vô tình ta không cần biết.

Tiết Linh Phong nói lạnh như băng:

- Bổn tướng không có thời gian kéo tơ lột kén, từ trước tới nay vẫn luôn tin những gì mình thấy.

- Ồ?

Tây Môn Tiên sinh cười nhạt nói:

- Không biết các hạ thấy gì?

- Có người tụ tập ẩu đả trên đường.

Tiết Linh Phong nói.

- Không khi làm rõ ràng chuyện này, tất nhiên không ai được đi.

Tây Môn Tiên sinh nói:

- Chẳng lẽ ngươi quản được việc này sao?

Tiết Linh Phong đáp:

- Kinh thành giới nghiêm, Hổ Thần doanh hiệp trợ Kinh Đô phủ đồng thời duy trì trật tự Kinh thành, hiển nhiên là quản được.

- Xem ra ngươi là người Hổ Thần Doanh!

- Đây là Tiết thống lĩnh của Hổ Thần doanh chúng ta.

Một người phía sau Tiết Linh Phong nói:

- Tất nhiên trật tự của kinh thành là do Tiết thống lĩnh quản rồi.

Khóe mặt mắt Tây Môn Tiên sinh giật giật. Tiết Linh Phong nhìn thoáng qua Thế tử mặc áo vàng, thản nhiên nói:

- Theo ta thấy là ngươi lao đi trên đường, không để ý tới an nguy của người khác mới dẫn tới tình huống như bây giờ. Truy cứu nguyên nhân thì sai là ở ngươi. Không biết ta nói có đúng không?

Thế tử mặc áo vàng cười lạnh nói:

- Nếu thế thì sao?

- Ngươi đã thừa nhận thì dễ giải quyết rồi.

Tiết Linh Phong nhìn về phía Dương Ninh, vẫy vẫy tay. Dương Ninh thấy dù vẻ mặt Tiết Linh Phong lãnh đạm nhưng lời nói rõ là nghiêng về phía mình, đi ra phía trước, chắp tay nói:

- Tiết... Tiết thống lĩnh!

- Ngươi là người chứng kiến chuyện xảy ra sao?

Dương Ninh ưỡn ngực, gật đầu nói:

- Đúng, tiểu tử này phóng ngựa lao thẳng trên đường, suýt nữa đâm chết người. Chẳng những ta chứng kiến mà bốn phía còn có rất nhiều người nhìn thấy.

- Ngươi cảm thấy việc này nên giải quyết thế nào?

Tây Môn Tiên sinh nhíu mày, thản nhiên nói:

- Nếu các hạ là thống lĩnh Hổ Thần doanh, vốn không phải không thể nhúng tay vào việc này. Chỉ là nếu muốn xử lý việc này, chẳng lẽ còn phải hỏi người khác?

Hai hàng lông mày y nhíu chặt:

- Dưới chân thiên tử, tận trung làm tốt bổn phận mới đúng. Nếu xử lý có thiên vị thì sợ sẽ rước lấy cười chê đấy.

Dương Ninh biết Tây Môn Tiên sinh nói có ý ngầm, hiển nhiên rất phản đối việc Tiết Linh Phong hỏi ý kiến mình.

Chẳng qua biểu hiện của Tây Môn Tiên sinh lúc trước cũng hơi tỉnh táo, giờ lại có vẻ nhanh nhảu, sớm kết luận là Tiết Linh Phong có thiên vị. Điều này khiến trong lòng Dương Ninh thầm nghi hoặc, thầm nghĩ đám người này chẳng lẽ vì Tiết Linh Phong thuận miệng hỏi một câu là đã thiếu kiên nhẫn, lại cảnh cáo trắng trợn như thế với Tiết Linh Phong sao?

Vẻ mặt Tiết Linh Phong lãnh đạm nói:

- Có thiên vị hay không cũng không phải ngươi nói mà được. Mọi người đều thấy, nếu có dân chúng khác nói bổn tướng xử sự bất công thì bổn tướng có thể tháo ngay mũ giáp xuống.

Y cũng không để ý nhiều, hỏi Dương Ninh:

- Ngươi nói xem vốn ngươi định giải quyết thế nào?

- Vương pháp xử trí thế nào ta không biết.

Dương Ninh cất cao giọng nói:

- Nhưng người này kinh nhiễu dân chúng, hơn nữa còn làm bị thương người, dựa theo quy củ bình thường thì nên bồi thường và xin lỗi.

- Bồi thường xin lỗi?

Tiết Linh Phong khẽ vuốt cằm:

- Nếu như sai do gã thì đây là chuyện đương nhiên.

Ánh mắt y như đao, nhìn Thế tử mặc áo vàng:

- Vừa rồi ngươi thừa nhận là nguyên nhân gây nên náo loạn phải không? Cho nên hiển nhiên việc bồi thường và xin lỗi là do ngươi gánh chịu. Ngươi không còn gì để nói chứ?

Dân chúng bốn phía vốn đã không vừa mắt với Thế tử mặc áo vàng, lúc này nghe thống lĩnh Hổ Thần doanh nói vậy liền không ít người cất tiếng nói:

- Bồi thường xin lỗi, bồi thường xin lỗi!

Mặt mày Thế tử mặc áo vàng co quắp lại, tức giận nói:

- Ngươi.. Ngươi có biết ta là ai không?

Vạn lần gã không ngờ là một chuyện căn bản không đáng nhắc tới trong dĩ vãng, không ngờ hôm nay lại gây nên sóng gió thế này. Mắt thấy thanh thế dân chúng bốn phía lớn như vậy, cũng đang chỉ trích mình, lúc này gã luống cuống, muốn lấy thân phận bản thân ra chấn nhiếp đối phương.

Tiết Linh Phong lắc đầu nói:

- Ta không biết.

Tây Môn Tiên sinh đang muốn nói, Thế tử mặc áo vàng lại cười lạnh đáp:

- Ta là Thục Vương thế tử, Tây Xuyên Thục Vương là phụ thân của ta. Các ngươi có gan làm gì ta?

Tây Môn Tiên sinh vốn định ngăn cản nhưng đã không còn kịp, thấy Thế tử mặc áo vàng lộ thân phận liền nhíu mày.

- Vậy ngươi biết hắn là ai không?

Tiết Linh Phong chỉ vào Dương Ninh nói.

Thế tử mặc áo vàng ngẩn ra. Tiết Linh Phong thản nhiên nói:

- Vị này chính là Cẩm Y hầu Thế tử. Thục Vương có công lao lớn với Đại Sở, công huâ của Cẩm Y hầu hình như cũng không dưới Thục Vương đâu.

Y hừ lạnh một tiếng:

- Thế tử lôi Thục Vương ra lúc này, không biết là vì nguyên nhân gì?

Thục Vương Thế tử biết thân phận của Dương Ninh xong liền ngẩn ra. Trong mắt Tây Môn Tiên sinh cũng lộ vẻ kinh ngạc, lông mày càng nhíu chặt.

- Gã nói dối.

Tròng mắt Dương Ninh đảo quanh, giơ ngón tay chỉ vào Thục Vương Thế tử:

- Gã không phải là Thục Vương Thế tử.

Mọi người bốn phía liền ngẩn ra.

- Thục Vương có công huân hiển hách, gia giáo hẳn phải cực nghiêm, tuyệt đối không thể để con mình coi thường vương pháp, lại càng không thể cho con mình coi tính mạng nàng khác như cỏ rác.

Dương Ninh lớn tiếng nói:

- Người này hành hung trong kinh thành, vô cùng ngang ngược. Làm sao Thục Vương có thể có Thế tử như vậy được? Nhất định người này là giả mạo Thục Vương Thế tử, xin Tiết thống lĩnh minh xét.

Ánh mắt Tiết Linh Phong vốn lãnh đạm, nghe Dương Ninh nói vậy, đôi mắt lóe lên vẻ buồn cười nhưng chỉ thoáng qua, liếc nhìn Thục Vương Thế tử một cái nói:

- Cẩm Y Thế tử nói không phải không có lý. Ngươi thật là Thế tử điện hạ của Thục Vương sao?

Thục Vương Thế tử bị hoài nghi thân phận, cực kỳ sốt ruột, đang muốn giải thích thì Tây Môn Tiên sinh đã đi tới trước người Thục Vương Thế tử nói:

- Tiết thống lĩnh, cho dù người này có thân phận gì cũng không quan trọng. Vừa rồi ngươi nói kinh thành giới nghiêm, giờ phút này dân chúng tụ tập chắc cũng không phải chuyện tốt. Theo ta thấy, tốt nhất vẫn giải quyết chuyện này nhanh chóng mới là thỏa đáng.

Dương Ninh cười lạnh nói:

- Biện pháp giải quyết rất đơn giản. Ta đã nói từ trước rồi, bồi thường và xin lỗi, việc này coi như xong. Chúng ta cũng không phải người nhàn rỗi thích dây dưa.

Hắn chỉ vào Thục Vương Thế tử nói:

- Rốt cục ngươi có xin lỗi hay không?

- Vì sao Thế tử phải xin lỗi chứ?

Tây Môn Tiên sinh cau mày nói:

- Ta đã thay mặt Thế tử xin lỗi rồi.

Dương Ninh nói:

- Đạo lý rất đơn giản. Ngươi xin lỗi và gã xin lỗi có ý nghĩa hoàn toàn khác nhau. Ngươi chỉ là một thủ hạ của gã, nếu thay mắt gã xin lỗi thì sau này có phải những người hơi có chút thế lực có thể tùy ý làm việc, khi không ổn có thể cho thủ hạ tới chịu, chính mình bình yên vô sự hay không?

Hắn lại nâng cao giọng, lớn tiếng nói:

- Chỉ có tự gã xin lỗi mới cho những người khác biết, người nào phạm lỗi phải tự mình gánh chịu, tuyệt đối không phải vì thân phận của mình có tránh thoát dễ dàng được.

Hắn lại gằn từng chữ:

- Vương tử phạm pháp, tội như thứ dân!

Lời này vừa nói ra, tiếng hoan hô nổi lên bốn phía như sấm. Khắp nơi đều có cảnh vương công quý tộc cậy thế ép người. Dương Ninh thân là Cẩm Y hầu Thế tử lại có thể nói được câu này khiến mọi người đều ủng hộ, xung quanh hô vang khen hay. Có người còn hô:

- Cẩm Y Thế tử và Thục Vương Thế tử đều là Thế tử nhưng hành động khác nhau một trời một vực. Một người kiêu ngạo cuồng vọng, không để ý tới an nguy của người khác. Một người lại không kể an nguy của mình, xả thân cứu người. Đây là sự chênh lệch giữa Cẩm Y hầu và Thục Vương.

Dù Thục Vương có quyền cao chức trọng ở Tây Xuyên nhưng hiển nhiên mọi người ở kinh thành không cảm nhận được, cũng không e sợ mà hạ thấp Thục Vương. Ngược lại uy vọng của Cẩm Y hầu tại kinh thành cực cao, rất được lòng dân chúng. Lúc trước rất nhiều người tận mắt thấy Dương Ninh không để ý tới an nguy của mình, lao vào vó ngựa cứu người, vốn đã hết sức khâm phục hắn. Giờ phút này biết người thanh niên này chính là Cẩm Y Thế tử thì lại càng vui mừng khôn xiết. Nhất thời mọi người nơi này ủng hộ Dương Ninh không ngừng.

Hiển nhiên Tây Môn Tiên sinh hiểu dưới tình huống quần chúng kích động thì việc này rất khó có kết quả tốt rồi. Giờ phút này Tiết Linh Phong dáng người khôi ngô dẫn đầu cản đường, phía sau còn có đám Lôi Vĩnh Hổ mang theo một đám quan sai. Mà dân chúng vây xem tới ba lớp, nước cũng chẳng chảy lọt. Thục Vương Thế tử lúc này liền biến thành chuột chạy qua đường.

Tây Môn Tiên sinh hơi trầm ngâm, cuối cùng ghé sát vào tai Thục Vương Thế tử nói nhỏ hai câu. Con mắt Thục Vương Thế tử lộ vẻ tức giận nhưng thấy vô số ánh mắt đang nhìn mình chằm chằm, hai nắm đấm nắm chặt, cắn chặt răng, trong mắt tràn đầy vẻ oán độc nhìn trừng trừng Dương Ninh. Nếu ánh mắt có thể giết người thì lúc này Dương Ninh đã chết vô số lần rồi.

- Ta... Ta xin lỗi ngươi... Xin lỗi ngươi...!

Thục Vương Thế tử cúi đầu.

- Là lỗi của ta...

Tiếng nói của gã rất nhỏ, dân chúng bốn phía xung quanh huyên náo, dù Dương Ninh nghe rất rõ nhưng lại giơ cao hai tay, ý bảo mọi người yên tĩnh. Mọi người thấy thế đều ngừng lời. Chờ xung quanh yên tĩnh, Dương Ninh mới nói:

- Vừa rồi ngươi nói gì? Chúng ta không nghe rõ.

Mặt Thục Vương Thế tử như bị lửa đốt, xấu hổ và tức giận vô cùng, do dự một chút rồi cắn răng, cuối cùng nói:

- Là ta sai rồi, ta... Ta xin lỗi các ngươi.

Dương Ninh nhìn mọi nơi một chút, thấy phụ nhân kia vẫn ôm đứa bé liền vẫy vẫy tay. Khi phụ nhân ôm đứa bé lại, Dương Ninh mới nói.

- Đáng xin lỗi nhất phải là đứa nhỏ này. Suýt nữa nó đã chết dưới vó ngựa của ngươi rồi.

- Ngươi đừng có mà được voi đòi tiên.

Thục Vương Thế tử căm hận nói:

- Ta đã xin lỗi rồi.

- Ngươi nói cái gì?

Dương Ninh nghiêng tai:

- Chúng ta chưa nghe thấy.

Nắm tay Thục Vương Thế tử nổi gân xanh. Lúc này gã chỉ mong rời nơi này càng nhanh càng tốt, hướng về phía đứa nhỏ kia nói:

- Xin lỗi, ta không nên... không nên phóng như như bay như vậy...

Mọi người nghe rõ liền cười vang. Có người còn vỗ tay.

Thục Vương Thế tử không còn mặt mũi, xoay người lên ngựa, thấy Tiết Linh Phong chắn trước ngựa, cả giận nói:

- Mau tránh ra!

Hiển nhiên Tiết Linh Phong cũng không muốn bức người quá mức, lắc mình sang một bên. Thục Vương Thế tử ngồi trên lưng ngựa, nhìn thẳng vào Dương Ninh, cười lạnh nói:

- Cẩm Y thế tử... Tốt, hôm nay ta biết ngươi rồi. Ngươi yên tâm, ngày sau chúng ta còn có lúc quan hệ.

- Ngươi yên tâm. Dù là có liên quan thế nào, biết sai có thể sửa đều không phải chuyện xấu.

Dương Ninh cười nói.

Ánh mắt Thục Vương Thế tử như đao, vung cương thúc ngựa đi. Tây Môn Tiên sinh lại nhìn Dương Ninh một cái, cười nhạt nói:

- Nghe nói Cẩm Y hầu đã tạ thế. Sau này mong rằng Thế tử bảo trọng hơn.

Y cũng không nói nhiều, dẫn đám tùy tùng rời đi theo Thục Vương thế tử.

 

0.11206 sec| 2452.313 kb