Bữa sáng cũng không phải Cố Thanh Hạm tự mình đưa tới, mà là nha hoàn trong phủ đưa tới. Dương Ninh biết rõ vừa rồi mình bỗng nhiên thất thần, đích thị khiến cho Cố Thanh Hạm có suy nghĩ, nghĩ thầm thiếu phụ xinh đẹp này không phải người lỗ mãng, sau này mình nhất định phải cẩn thận một chút.
Nhân cách của Cố Thanh Hạm quả thực khiến Dương Ninh cảm thấy rất kính nể, thật lòng mà nói, lòng thích cái đẹp mọi người đều có, Cố Thanh Hạm tướng mạo xinh đẹp dáng người xuất chúng, phàm là đàn ông không ai có thể không chút động lòng, chỉ là Dương Ninh cũng biết, nếu mình có hành vi lỗ mãng, chỉ sợ sau này ít nhiều sẽ có chút ngăn cách với Cố Thanh Hạm.
Cố Thanh Hạm rất quan tâm hắn, giống như một người chị biết nóng biết lạnh vậy, kỳ thực sâu trong lòng Dương Ninh rất hưởng thụ sự ấm áp này, không hi vọng vì một số chuyện khiến cho sự ấm áp này bị phá hoại.
Ăn sáng xong, Dương Ninh liền đi dạo một phen xung quanh phủ.
Hắn đã đưa ra quyết định, Thế tử Cẩm Y này vẫn phải giả mạo một thời gian ngắn, đương nhiên cần phải hiểu rõ một phen bố cục phủ Cẩm Y Hầu này.
Chỉ là phủ Cẩm Y Hầu dường như còn lớn hơn tưởng tượng của hắn, tiền viện, phòng giữa, hai viện đông tây còn có hậu hoa viên, ngoài ra còn có chuồng ngựa cùng với diễn võ trường.
Hai đời Cẩm Y Hầu đều là võ tướng, trong phủ có một luyện võ trường rộng rãi, đương nhiên bình thường dùng để luyện võ. Phủ Cẩm Y Hầu tổng cộng có hơn ba mươi tên hộ vệ, gần như đều xuất thân binh nghiệp, bình thường những người này đều luyện võ so sánh võ nghệ trong luyện võ trường.
Thân mặc áo gấm đai ngọc mới đổi, hiện giờ Dương Ninh cũng ngọc thụ lâm phong.
Đi trên một con đường cây cao bóng mát gần Tây Uyển, hai bên cỏ cây xanh mượt, cảnh sắc xinh đẹp, thậm chí ven đường còn có một khe nước nhân tạo, nước trong suốt.
- Ta không chờ được!
Tâm tình của Dương Ninh đang tốt, chợt nghe gần đó truyền tới một tiếng gầm nhẹ, nhìn lại theo tiếng động, thấy cách đó không xa có một loạt vườn hoa, tuy rằng cuối mùa thu, nhưng mấy vườn hoa này không biết là hoa gì, vẫn xanh mướt, giọng kia Dương Ninh nghe một lần liền nhận ra, dường như là giọng của Tề Ngọc.
Mấy ngày nay tuy rằng thỉnh thoảng chạm mặt Tề Ngọc, nhưng từ đầu đến cuối hai người không nói với nhau một câu, mỗi ngày Tề Ngọc đều mặt mày lạnh tanh, dường như người trên thế gian đều đang nợ tiền gã vậy.
Dương Ninh nhíu mày, bước nhẹ tới gần, liền nghe được giọng Quỳnh di nương truyền tới:
- Tổ tông của ta, con nói nhỏ giọng một chút có được không, khắp nơi này đều là tai mắt, hiện giờ hắn rất đắc ý, người trong phủ đều muốn bám vào bắp đùi của hắn, bị người khác nghe thấy, nói không chừng sẽ rơi vào tai hắn.
- Rơi vào tai hắn thì thế nào?
Tề Ngọc cười lạnh nói:
- Mấy chục năm rồi, ta chịu đủ rồi, dựa vào cái gì hắn lại dẫm trên đầu ta? Chỉ vì tiện nhân sinh hắn là chính thất sao?
Giọng gã lạnh lùng:
- Nói cho cùng, cũng là người vô năng, vì sao mẹ phải làm thiếp thất của người kia? Vì sao mẹ lại sinh hạ ta? Nếu không ta cũng không cần phải chịu sỉ nhục như vậy, bị một kẻ ngu cưỡi trên đầu.
Dương Ninh cười lạnh trong lòng.
Hắn biết rõ Tề Ngọc vẫn không hề cam lòng với xuất thân con vợ kế, trong lòng Tề Ngọc, hiển nhiên cho rằng mình mới là người thừa kế Cẩm Y Hầu tốt nhất, nhưng bởi vì xuất thân, tước vị Cẩm Y Hầu chỉ có thể nhìn không thể sờ được.
Bốp!
Một tiếng thanh thúy vang lên, hiển nhiên có người trúng một cái tát, nghe được Quỳnh di nương cố gắng đè thấp giọng mắng:
- Tên súc sinh ngươi, ta đã nói bao nhiêu lần với con rồi, trên đầu chữ nhẫn có một cây đao, chỉ cần có thể nhẫn nại, sẽ có lúc mây tan sương tản. Hiện giờ con thiếu kiên nhẫn như vậy, còn có thể thành đại sự cái gì?
- Nhẫn nhẫn nhẫn, mẹ còn muốn ta nhẫn bao lâu?
Tề Ngọc cả giận nói:
- Vốn cho rằng hắn tuyệt đối không có khả năng sống sót trở về, nhưng mà… nếu như hắn chết bên ngoài, tước vị Cẩm Y Hầu ngoại trừ ta ra không còn ai khác, hiện giờ cho dù hắn là kẻ ngu đần cực độ, ta cũng chỉ có thể trơ mắt nhìn hắn kế thừa Hầu tước.
- Con gấp cái gì?
Quỳnh di nương cười lạnh nói:
- Triều đình còn chưa hạ chỉ, Thế tử còn chưa phải Hầu gia, trước khi hắn chính thức kế thừa Cẩm Y Hầu, ai cũng không dám cam đoan Hầu tước nhất định là của hắn. Càng là lúc này, con càng phải tỉnh táo, không có khả năng vì nhỏ mất lớn.
Ả hừ lạnh một tiếng nói:
- Chỉ có thắng lợi sau cùng, mới thực sự là người thắng cuộc, đạo lý này con cũng không hiểu sao?
Dương Ninh thần sắc lạnh lùng, hắn biết rõ đôi mẹ con này không phải loại người tốt gì, trước đó muốn tranh cướp làm hiếu tử, xem ra chính là vì thay thế mình, muốn thừa kế tước vị Cẩm Y Hầu.
Hiện giờ suy nghĩ một chút, nếu như không phải mình giả mạo Thế tử Cẩm Y trở lại Hầu phủ, giống như lời hai mẹ con này, chỉ sợ Hầu tước thực sự rơi vào tay Tề Ngọc.
Hầu tước Cẩm Y là thừa kế, giống như bát sắt, trưởng tử chết rồi, thứ tử vẫn là huyết mạch của Tề Cảnh, đương nhiên cũng có tư cách kế thừa tước vị.
Hắn đột nhiên nghĩ tới, bị thích khách tìm tới biệt viện trung lăng, có khả năng liên quan tới hai mẹ con này không?
Nếu như nói từ động cơ, mình thực sự bị đâm chết, đạt được lợi ích lớn nhất là Tề Ngọc, xem ra bọn họ vì kế thừa tước vị mà không từ thủ đoạn, thích khách chưa hẳn không liên quan tới họ.
Dương Ninh vốn đang suy nghĩ tìm ra thủ phạm thực sự phía sau màn, hơn nữa trong lòng hắn cũng rất rõ ràng, đối phương đã ra tay, mục đích chưa đạt tới, tuyệt đối sẽ không lặng yên biến mất, chỉ sợ tiếp theo sẽ còn động tác, mình không cần chủ động truy tìm, chỉ cần cẩn thận đề phong, chờ đối phương lộ ra manh mối.
Đám người Đoạn Thương Hải cũng coi như trung tâm với mình, dù là Đoạn Thương Hải hay Tề Phong cùng Triệu Vô Thương, cũng không phải kẻ đơn giản, mình có những người này làm trợ lực, chưa hẳn không thể tra ra thủ phạm sau màn.
Chỉ là hắn nghĩ trong lòng, trước tang sự, Tề Ngọc cũng không có cơ hội tiếp xúc biệt viện trung lăng, tuy nói hai mẹ con này hơi âm độc, nhưng Dương Ninh không tin tưởng họ có thể vách ra kế hoạch ám sát kín đáo như vậy, tuy nói rất có khả năng là Tề Ngọc, nhưng không có bất cứ chứng cớ nào, cũng không thể chứng minh chuyện ám sát liên quan tới gã.
- Chúng ta làm sao có thể thắng được?
Giọng Tề Ngọc cực kỳ nóng vội xao động:
- Nhiều nhất một tháng, triều đình chắc chắn ban ý chỉ, tước vị Cẩm Y Hầu sẽ rơi vào tay hắn, đến lúc đó hết thảy đều đã chậm rồi.
Quỳnh di nương cười lạnh nói:
- Con trai ngốc, cái gì gọi là trễ rồi? Không phải còn thời gian một tháng sao? Chúng ta đương nhiên sẽ không để cho hắn lấy được tước vị như thế. Cho dù nói lui vạn bước, nếu thực sự bị hắn lấy được tước vị, trước khi hắn chưa sinh con nối dõi, con vẫn là huyết mạch Hầu gia, nếu hắn xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, tước vị vẫn do con thừa kế.
Nội tâm Dương Ninh trầm xuống, thầm nghĩ người phụ nữ này thực sự ác độc.
- Mẹ, có phải mẹ nghĩ ra biện pháp gì hay không?
Tề Ngọc nghe vậy, vội vàng nói:
- Mẹ nói mau, chúng ta nên làm thế nào?
Gã lại nói:
- Mẹ phải biết, chỉ có con trở thành Cẩm Y Hầu, mẹ mới có cơ hội được phong làm Cáo Mệnh phu nhân, nếu không… mẹ vĩnh viễn chỉ là một tiểu thiếp di nương!
- Mẹ có thể trở thành Cáo Mệnh phu nhân hay không không quan trọng, hết thảy đều là vì con.
Quỳnh di nương lạnh lùng nói:
- Mẹ con chúng ta chịu hết ủy khuất nhiều năm như vậy, chờ có một ngày con có thể trở thành Cẩm Y Hầu, chúng ta sẽ phát tiết hết thảy ủy khuất ra ngoài.
- Cố Thanh Hạm!
Tề Ngọc nghiến răng nghiến lợi tràn ngập hận ý:
- Một ngày kia, ta nhất định muốn nữ nhân này sống không bằng chết, trên sông Tần Hoài rất nhiều thuyền hoa, lão tử nhất định phải đưa nàng lên thuyền hoa, khiến nàng rơi xuống làm một kỹ nữ ngàn người cưỡi vạn người sờ, như thế mới có thể giải được mối hận trong lòng ta.
Dương Ninh vốn còn kiên nhẫn, lúc này nghe Tề Ngọc làm nhục Cố Thanh Hạm, hơn nữa giọng điệu không chịu nổi, cảm thấy tức giận, giọng nói lạnh lùng:
- Là chó hoang nơi nào sủa bậy trong sân? Cút ra đây cho lão tử.
Một tiếng này đối với mẹ con Tề Ngọc mà nói quả thực là sấm sét giữa trời quang, Tề Ngọc nhảy qua vườn hoa, chui ra từ trong bụi cỏ, thân thủ quả thực không yếu, hiển nhiên có chút võ công, nhìn thấy Dương Ninh chắp hai tay sau lưng đứng cách đó không xa, sắc mặt lập tức trắng bệch, há to miệng, không nói ra lời.
Quỳnh di nương cũng đi ra từ sau vườn hoa, trang điểm nồng đậm, đeo vàng cài phỉ thúy, xem ra cũng có vài phần thùy mị, nhìn thấy Dương Ninh, sắc mặt cũng tái nhợt.
- Ngươi ở đây nghe lén sao?
Tề Ngọc nhanh chóng tỉnh táo lại, hai tay nắm chặt, đôi mắt tràn ngập oán độc nhìn chằm chằm Dương Ninh, nhìn bộ dạng kia giống như một con chó hoang bị chọc giận, lúc nào cũng có thể nhào tới.
- Hóa ra là các ngươi, ta còn tưởng rằng có chó hoang đang sủa.
Dương Ninh cười lạnh nói:
- Ngươi nói cái gì? Nghe lén? Nơi này là phủ Cẩm Y Hầu, lão tử là Thế tử Cẩm Y, một bông hoa một cọng cỏ một cành cây của Hầu phủ, đều là của lão tử, lão tử muốn tới chỗ nào thì tới, chỉ có người khác lén lút sau lưng tính kế lão tử, lão tử cần gì phải nghe lén người khác?
Hắn mở miệng một tiếng lão tử, Tề Ngọc nắm chặt hai tay, mu bàn tay nổi gân xanh, ánh mắt như đao nhìn chằm chằm Dương Ninh, nhưng không nói lời nào.
Lúc này Quỳnh di nương cũng khôi phục tinh thần, không nói nhiều, lạnh lùng nói:
- Ngọc Nhi, chúng ta đi thôi!
Ả quay người muốn đi, Tề Ngọc oán giận liếc Dương Ninh, quay người muốn đi gấp, Dương Ninh lạnh lùng nói:
- Chờ đã!
Quỳnh di nương quay người lại cười lạnh nói:
- Tề Ninh, ngươi còn chưa phải Cẩm Y Hầu, cho dù ngươi là Cẩm Y Hầu, ta cũng là thứ mẫu của ngươi, ngươi không có tư cách khoa tay múa chân ra lệnh cho ta.
- Ngươi, xoay người lại!
Dương Ninh cũng không để ý tới Quỳnh di nương, chỉ vào Tề Ngọc:
- Phụ thân đã qua đời, hiện giờ ta là chủ một nhà, phụ thân không còn, huynh trưởng là cha, ngươi thấy ta, vì sao không hành lễ?
Tề Ngọc bỗng nhiên quay người, cả giận nói:
- Ngươi… !
- Ngươi cái gì?
Dương Ninh cười lạnh nói:
- Ngươi không phục trong lòng? Tề Ngọc, chính ngươi không hiểu, không phải mẹ ngươi đã nói cho ngươi, không biết lớn nhỏ, không biết lễ phép, làm hỏng quy củ Hầu phủ, lão tử lúc nào cũng có thể đuổi ngươi ra khỏi Hầu phủ?
- Ngươi dám!
Tề Ngọc lạnh lùng nói:
- Tề Ninh, ngươi đừng có được một tấc lại muốn tiến một thước, ta sớm biết ngươi nhìn ta không vừa mắt, hiện giờ phụ thân mất rồi, bản thân mình có thể vô pháp vô thiên, hiện giờ ngươi đuổi ta, để cho Tề gia từ trên xuống dưới nhìn xem, ngươi có bản lĩnh này hay không, Tam lão thái gia… !
- Ta biết ngươi muốn mang Tam lão thái gia ra.
Dương Ninh cười nhạt một tiếng:
- Chẳng qua ngươi đã quên rồi, tuy rằng Tam lão thái gia cũng họ Tề, nhưng không phải người của Hầu phủ. Lão thái gia của Tam phòng, đại khái có thể đưa ngươi lên gia phả Tề gia, nhưng hắn không có quyền quản ta đuổi ngươi ra khỏi phủ.
Hắn hừ lạnh một tiếng, sắc mặt lạnh như băng:
- Ta chỉ đuổi ngươi ra khỏi phủ, không phải đuổi ngươi ra khỏi tộc, rời khỏi Hầu phủ, với thủ đoạn thông minh của ngươi, chắc có lẽ sẽ không chết đói bên ngoài.
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo