Tề Ngọc biểu lộ dữ tợn, cơ thịt trên mặt run rẩy, cười lạnh nói:

- Ngươi… ngươi đây là lấy việc công làm việc tư, ngươi… một khi ngươi đắc thế, sẽ muốn báo thù ta.

Dương Ninh vỗ tay cười nói:

- Nói hay lắm, ta nói ngươi rất thông minh, quả nhiên như thế. Ngươi nói không sai, lão tử là lấy việc công làm việc tư, lão tử chính là muốn trả thù ngươi.

Hắn bước về phía trước một bước, cười lạnh nói:

- Ta cứ thích nhìn thái độ không cam lòng lại không thể làm gì của ngươi, thế nào, ngươi có thể làm gì ta?

Hắn nhìn Tề Ngọc nắm chặt hai đấm, nói:

- Xem ra ngươi còn chuẩn bị động thủ, đến, cứ đến đây, lần này ta tuyệt đối không hoàn thủ, ngươi cho ta lý do trục xuất ngươi ra khỏi phủ, ta cầu còn không được.

Trong mắt Quỳnh di nương lộ vẻ oán độc, giọng nói lạnh lùng:

- Tề Ngọc, hắn là Thế tử, đã bảo con hành lễ, con cứ hành lễ hắn.

- Mẹ… !

Tề Ngọc quay đầu lại, chỉ thấy Quỳnh di nương sắc mặt âm trầm khẽ gật đầu. Tề Ngọc ngăn chặn oán khí đầy mình, do dự một chút, mới chắp tay với Dương Ninh.

- Rất tốt.

Dương Ninh lại cười nói:

- Bắt đầu hiểu quy củ, đây là dấu hiệu tốt. Tề Ngọc, làm huynh trưởng, ta có vài câu khuyên bảo, nghe hay không đều do chính ngươi.

Tề Ngọc chỉ hơi ngước cổ, mặt mũi đầy địch ý nhìn Dương Ninh, không nói chuyện.

Dương Ninh chậm rãi nói:

- Ta biết ngươi thích đùa nghịch, cũng có chút thông minh, cũng biết ngươi không tính là người ngu, nếu như ngươi dùng sự thông minh vào đường ngay, đương nhiên sẽ bình yên vô sự, cuộc sống ăn ngon mặc đẹp sẽ không lo. Chẳng qua ta khuyên ngươi, ngàn vạn lần đừng dùng chút thông minh đó ở địa phương khác, càng không nên khoa tay múa chân sau lưng ta, con người của ta sẽ không tức giận lung tung, nhưng nếu thực sự có một ngày ngươi chọc giận ta, cuộc sống của ngươi sẽ rất khó chịu.

Giọng hắn lạnh lẽo:

- Có nghe hay không?

Tề Ngọc rên nhẹ một tiếng, quay người rời đi, bước chân cực nhanh, đi qua bên người Quỳnh di nương, cũng không quay đầu lại.

Quỳnh di nương oán hận liếc Dương Ninh, cũng vội vàng bước đi theo sau Tề Ngọc.

Dương Ninh nhìn biểu hiện của hai mẹ con này trong mắt, khóe miệng xuất hiện nụ cười lạnh.

Một gia tộc cường đại, thường thì rất khó có cơ hội đánh bại từ bên ngoài, mà nguyên nhân suy sụp trực tiếp, thường là họa từ trong nhà, nội bộ tranh đấu làm cho sụp đổ.

Kỳ thật Dương Ninh cũng không quá để ý đối với việc phủ Cẩm Y Hầu thịnh suy lên xuống, nhưng đối với mẹ con Tề Ngọc, hắn lại chán ghét trong lòng.

Lời nguyền rủa ác độc của Tề Ngọc đối với Cố Thanh Hạm vừa rồi, Dương Ninh tin tưởng đây không phải thuận miệng nói ra, mà là lời nói chất chứa đã lâu trong lòng Tề Ngọc.

Cố Thanh Hạm muốn duy trì thể thống phủ Cẩm Y Hầu, bảo vệ tính chính thống của Tề Ninh, đương nhiên sẽ đắc tội người liên quan là Tề Ngọc, cũng là một trong những chướng ngại lớn nhất để Tề Ngọc kế thừa Hầu tước Cẩm Y. Nhân vật như vậy, Tề Ngọc đương nhiên coi là cái đinh trong mắt cái gai trong thịt, nếu như một ngày kia Tề Ngọc thực sự đắc thế, chắc chắn sẽ tiến hành trả thù Cố Thanh Hạm.

Dương Ninh hiểu đạo lý người không vì mình trời tru đất diệt, chẳng qua hai mẹ con này làm việc độc ác, thích tính toán sau lưng người khác, điều này hoàn toàn khác với phương pháp xử sự của Cố Thanh Hạm.

Sau này mình thực sự có một ngày phải rời đi, chắc chắn cũng nên loại trừ tai họa đối với Cố Thanh Hạm.

Chẳng qua Dương Ninh cũng hiểu được, loại tiểu nhân tính toán hại người sau lưng này, cũng không thể không đề phòng. Hiện giờ mục tiêu của hai mẹ con này ở trên người mình, mình vẫn phải cẩn thận đề phòng, nếu thực sự tìm được điểm sơ hở họ hại mình, mình chắc chắn sẽ không bỏ qua.

Vừa đi vừa nghĩ, chợt nghe giọng Đoạn Thương Hải truyền tới:

- Thế tử gia, đã tìm được ngài rồi.

- Ồ, Đoạn nhị thúc, tìm ta có chuyện gì?

Dương Ninh nhìn qua, thấy Đoạn Thương Hải bước nhanh tới, cười nói:

- Ta cũng đang có chuyện tìm ngài.

- Thế tử gia có dặn dò gì?

Đoạn Thương Hải tiến tới chắp tay nói.

Dương Ninh cười nói:

- Giữa chúng ta thì không cần khách khí như vậy.

Hắn khẽ nói:

- Đúng rồi, Đoạn nhị thúc, ngài có biết phủ Vũ Hương Hầu ở đầu không? Có phải cũng trên phố Tỳ Bà này?

Đoạn Thương Hải lắc đầu nói:

- Phủ Vũ Hương Hầu ở bên kia cầu Văn Đức, cách phủ chúng ta một đoạn, sao Thế tử gia lại hỏi đến phủ Vũ Hương Hầu?

- Ta muốn đi bái phỏng Vũ Hương Hầu.

Dương Ninh cười nói:

- Đến mà không trả lễ thì không hay, lần trước Vũ Hương Hầu đến nhà, chúng ta vẫn không có câu trả lời thuyết phục cho hắn, tang sự cũng gần như xong xuôi, chúng ta cũng nên cho người ta một câu trả lời.

- Ồ?

Đoạn Thương Hải vội đáp:

- Thái phu nhân đã có quyết định sao?

Dương Ninh thản nhiên nói:

- Đây là hôn sự của ta, quyết định thế nào, đương nhiên do ta quyết định.

Hắn dừng một chút, mới nói:

- Hơn nữa Vũ Hương Hầu đã nói tới nước kia, thúc cảm thấy chúng ta còn có đường lui sao?

Đoạn Thương Hải nghiêm túc nói:

- Tô Trinh bôi nhọ gia phong, chuyện lớn như vậy, chỉ sợ về sau hắn không có mặt mũi đi gặp Vũ Hương lão Hầu gia.

Y đột nhiên nghĩ tới điều gì, vỗ gáy một cái, nói:

- Thiếu chút nữa đã quên, Thế tử gia, ngài đừng vội tới phủ Vũ Hương Hầu, hiện giờ có người tìm ngài.

- Tìm ta?

Dương Ninh ngạc nhiên nói:

- Ai tìm ta?

Đoạn Thương Hải thấp giọng nói:

- Đúng là nghĩa huynh đệ của Thế tử gia Viên Vinh!

- Nghĩa huynh đệ?

Dương Ninh cảm thấy căng thẳng:

- Ta… ta có một vị nghĩa huynh đệ như vậy sao?

- Điều này… !

Đoạn Thương Hải suy nghĩ một chút, mới thận trọng nói:

- Thế tử gia, Viên công tử này với ngài coi như có chút giao tình, chỉ là… thứ cho ta nói thẳng, người như vậy vẫn không nên kết giao quá sâu, trước đây Thế tử gia đi lại một chỗ với những người này, kỳ thật… kỳ thật cũng không được ích lợi gì, trái lại mỗi lần đều chịu thiệt, kỳ thực Tam phu nhân cũng không thích Thế tử gia tiếp xúc nhiều với đám người này.

- Hả?

Dương Ninh đầu óc thông minh, nghe Đoạn Thương Hải nói, lập tức hiểu được, cười hỏi:

- Đoạn nhị thúc, vị nghĩa huynh này của ta, có phải là một vị thiếu gia ăn chơi chỉ biết phong hoa tuyết nguyệt hay không? Có phải chỉ là bạn rượu của ta hay không?

Đoạn Thương Hải nghe vậy, lông mày vốn hơi nhíu lập tức giãn ra, cười nói:

- Hóa ra trong lòng Thế tử gia sáng như gương, nếu vậy ta an tâm rồi. Viên Vinh là trưởng tôn của Viên đại nhân Lễ Bộ Thượng thư, Viên đại nhân đương nhiên thông kim bác cổ bụng đầy văn chương, Viên công tử này xuất thân từ dòng dõi như vậy, tài văn chương vẫn có, chẳng qua… !

Y lắc đầu cười nói:

- Tuổi trẻ khinh cuồng, đó cũng là chuyện thường tình của con người.

- Đây mới là lạ, ta trở lại nhiều ngày như vậy, tang sự của phụ thân cũng xử lý lâu như vậy, dường như vị nghĩa huynh này của ta chưa từng xuất hiện.

Dương Ninh tự cười nói:

- Như thế nào tang sự vừa qua, hắn liền chạy tới?

Đoạn Thương Hải nói khẽ:

- Nếu như ta đoán không sai, chỉ sợ có liên quan tới việc ám sát trong biệt viện Trung Lăng.

- Hả?

Hai hàng lông mày của Dương Ninh nhíu lại:

- Ý của Đoạn nhị thúc là?

Đoạn Thương Hải cho rằng Dương Ninh hiểu lầm, giải thích:

- Thế tử gia đừng nghĩ nhiều, chuyện ám sát không liên quan tới Viên Vinh. Tuy rằng Viên Vinh càn rỡ lỗ mãng, nhưng cũng không phải người xấu.

Y nhìn quanh một vòng, mới nói:

- Tổ phụ của hắn là Lễ Bộ Thượng thư, mà biệt viện Trung Lăng là một phần của Lễ Bộ, xảy ra chuyện lớn Thế tử Hầu tước bị ám sát, nếu như làm lớn lên, Viên đại nhân là Lễ Bộ Thượng thư, ít nhiều cũng có chút phiền toái.

- À?

Dương Ninh lập tức hiểu được:

- Viên đại nhân Lễ Bộ muốn chuyện này lớn thành nhỏ nhỏ thành không có, chẳng qua hắn không tiện tự mình ra mặt, muốn lợi dụng Viên Vinh tới đưa ra ngụ ý?

Đoạn Thương Hải giơ ngón cái lên:

- Thế tử gia nói trúng tim đen rồi, hẳn là như vậy.

Mặt mũi y tràn ngập vui vẻ, thầm nghĩ Thế tử gia hiện giờ ngày càng thông minh, đây là ông trời phù hộ, chính là chuyện may mắn nhất của phủ Cẩm Y Hầu.

Lúc Dương Ninh thấy Viên Vinh, Viên Vinh đang dùng trà ở thiên sảnh phủ Cẩm Y Hầu.

Dương Ninh cũng không lập tức bước vào, mà ở bên ngoài vụng trộm quan sát, thấy Viên Vinh tuổi chừng hai mươi, trên người mặc áo gấm màu trắng nhũ, đầu đội mũ gấm rất khác biệt, ngươi xứng quần áo ngựa xứng yên, bộ quần áo gấm ngọc này mặc lên người, Viên Vinh cũng có vài phần phong độ.

Thiên sảnh chỉ có một mình Viên Vinh, gã đương nhiên cũng không có hứng thú uống trà, dường như cũng không ngờ Dương Ninh lại trốn bên ngoài nhìn xem, lúc này đứng dậy, mặt mũi tươi cười, nhìn tới một chỗ cười tủm tỉm nói:

- Huynh đệ, ca ca nhớ ngươi muốn chết, hiện giờ rốt cuộc có thể nhìn thấy ngươi rồi… !

Hai tay gã đưa ra làm tư thế ôm.

Dương Ninh ban đầu cả kinh, cho rằng tên này có bổn sự, dĩ nhiên phát hiện mình ở ngoài cửa, nhưng khi nhìn thấy gã ôm không khí, lập tức tỉnh ngộ, tên này là đang luyện nói chuyện.

Quả nhiên Viên Vinh lắc đầu lẩm bẩm:

- Như vậy không được, cha hắn vừa mới mất, lúc này mình nên biểu hiện bi thương thì hơn… !

Gã ngẩng đầu, làm ra bộ thương tâm, động tác gạt lệ, giọng nói ảm đạm:

- Huynh đệ, Cẩm Y Hầu mất rồi, cả nước bi thống, ngươi nên bớt đau buồn, nếu có gì khó khăn, cứ mở miệng, lên núi đao xuống biển lửa ta nhất định đi làm cho ngươi, ai bảo chúng ta là nghĩa huynh đệ chứ?

Nói tên đây, gã đột nhiên dừng lại, lắc đầu nói:

- Như vậy càng không được, lỡ như tiểu tử kia thực sự có chuyện để mình xử lý, không phải mình tự ném vào hố rồi sao?

Gã biểu lộ phức tạp, chợt buồn chợt vui, tự mình nói chuyện, lẩm bẩm cằn nhằn, Dương Ninh cảm thấy buồn cười, đột nhiên hắng giọng một cái, chắp tay sau lưng tiến vào trong sảnh.

Viên Vinh nghe được tiếng hắng giọng, tay chân luống cuống khôi phục thái độ bình thường, quay đầu thấy Dương Ninh tiến vào, vốn là tươi cười, chẳng qua nhìn thấy thần sắc lãnh đạm của Dương Ninh, lập tức mặt mũi bi thương tiến tới:

- Huynh đệ, ngươi… !

Gã còn chưa nói xong, Dương Ninh cũng không thèm nhìn gã, đi qua bên cạnh. Viên Vinh ngây ra một chút, lại xấu hổ, thấy Dương Ninh đã ngồi xuống ghế, lúc này mới tiến tới gần, thấp giọng hỏi:

- Ninh huynh đệ, ngươi… ngươi không sao chứ?

Dương Ninh ngẩng đầu, nhìn chằm chằm Viên Vinh, không nói câu nào, mặt không biểu tình.

Viên Vinh bị Dương Ninh nhìn toàn thân sợ hãi, miễn cưỡng cười gượng nói:

- Cẩm Y Hầu… Cẩm Y Hầu mất, ngươi… ngươi bớt đau buồn đi, nếu có gì… có chỗ nào cần hỗ trợ… à, không phải, Ninh huynh đệ, ngươi nhìn ta… việc này… !

Gã lắp bắp một hồi, đột nhiên nghĩ tới cái gì, lấy lại tinh thần, cười khổ nói:

- Huynh đệ là đang trách cứ ta dạo này không đến hỗ trợ sao?

Dương Ninh hừ lạnh một tiếng, cũng không nói lời nào.

Viên Vinh đưa tay chỉ trời, thề son sắt:

- Ông trời làm chứng, ta thăm dò được tin ngươi bị người khác bắt cóc, ăn ngủ không yên, mấy lần muốn dẫn người rời kinh cứu ngươi. Nhưng là… nhưng là ông lão bảo thủ nhà ta nói cái gì ngay cả Thế tử Cẩm Y cũng dám bắt cóc, kinh thành này rất loạn, nhốt ta trong phòng, căn bản không thoát ra được.

Dương Ninh liếc nhìn gã, lại cười lạnh một tiếng.

- Đương nhiên, hắn muốn ngăn ta, không dễ như vậy.

Viên Vinh trầm giọng nói:

- Huynh đệ ngươi bị bắt cóc, ta làm ca ca sao có thể không có hành động? Viên mỗ ta làm việc, nghĩa khí đi đầu, đầu có thể rơi, máu có thể chảy, nghĩa khí này không thể mất, cho nên có một ngày ta thừa dịp ban đêm muốn chuồn khỏi phủ đệ, muốn đi tìm ngươi. Nhưng mà… !

Gã thở dài một tiếng:

- Nhưng mà ông lão bảo thù nhà ta quá mức giảo hoạt, bị tóm được, gia pháp hầu hạ, cái mông này của ta sắp bị đánh nát, nửa tháng nay cũng không thể động đậy.

Thấy Dương Ninh thần sắc lạnh nhạt, gã lo lắng nói:

- Huynh đệ ngươi có phải không tin không, được, hiện giờ ta cởi quần cho ngươi xem.

Viên Vinh thần sắc nghiêm nghị, hất vạt áo dưới lên, bắt đầu quay lưng về phía Dương Ninh, muốn cởi quần xuống nghiệm chứng.

 

0.06836 sec| 2448.57 kb