Sau khi người liên can của Thế tử Thục Vương rời đi, mọi người cũng bắt đầu giải tán. Lúc này Tiết Linh Phong mới nói với Dương Ninh:
- Thế tử không biết Thế tử Thục Vương?
Dương Ninh tiêu sái đáp:
- Vì sao ta phải biết y? Đạo bất đồng bất vi tương mưu, cho dù có biết, cũng không có giao tình gì.
Tiết Linh Phong hơi cười cười:
- Tính tình Thế tử rất giống Tướng quân.
Ánh mắt Tiết Linh Phong chùng xuống, không chờ Dương Ninh lên tiếng đã nói tiếp:
- Gần đây trong thành giới nghiêm. Nếu không có việc gì quan trọng, Thế tử nên hạn chế ra ngoài.
Dương Ninh biết rõ Tiết Linh Phong muốn tốt cho mình, thầm nghĩ, Hổ Thần Doanh này coi như là tài sản Cẩm Y Hầu lưu lại, bèn gật đầu:
- Đa tạ Tiết thúc chiếu cố. Ta sẽ nhớ kỹ.
Tiết Linh Phong vui mừng ra mặt, cũng không nói gì nữa, dẫn mấy thủ hạ rời đi.
Y vừa đi, Lôi Vĩnh Hổ đã tiến vào, có thêm mấy phần kính ý so với lúc chiều, chắp tay nói:
- Thế…Thế tử, phu nhân không ở lại đây lâu, bà nhắn sau này sẽ tới nhà cảm tạ.
Dương Ninh cũng nhận ra phụ nhân kia đã đưa con đi rồi, bèn cười đáp:
- Tiện tay thôi, không cần để ý.
- Đây không phải tiện tay.
Lôi Vĩnh Hổ chân thành phân tích:
- Đó là Thế tử Thục Vương. Nếu quả thực động phải tiểu công tử nhà chúng ta, y… chưa chắc y đã có thể đền tội.
Y nói còn chưa dứt lời, tiếng của Viên Quang Vinh đã vang lên bên cạnh:
- Huynh đệ, lần này đã thực sự đắc tội với Thục Vương rồi.
- Sao nào? Viên huynh sợ sao?
Dương Ninh liếc Viên Quang Vinh, thầm nghĩ, vừa rồi tiểu tử ngươi co vòi lại rõ ràng là sợ hãi Thục Vương, đâm ra hơi giận:
- Vị Thế tử Thục Vương kia ra phố dùng roi ngựa quất người. Ta thấy huynh cũng không thèm để ý, xem ra lòng dạ Viên huynh thật sự rộng lớn.
Đương nhiên Viên Quang Vinh nhận ra Dương Ninh đang châm chọc mình, chỉ cười nhẹ một tiếng, không nói gì.
Lôi Vĩnh Hổ liên tục bái tạ Dương Ninh, sau đó dẫn người rời đi. Dương Ninh quay sang hỏi Viên Quang Vinh:
- Lôi Viễn Hổ này là người của phủ nào?
Viên Quang Vinh lắc đầu:
- Ta cũng chưa từng gặp y. Nhưng vừa rồi y dẫn sai nha Kinh đô phủ tới, không phải người của Phủ doãn Kinh đô, hẳn có quan hệ với Hình bộ.
- A?
Dương Ninh thầm nghĩ, dưới chân Thiên tử khắp nơi đềul à quan viên, cũng không muốn kết ân cừu với các quan viên khác.
Đột nhiên nghĩ tới điều gì đó, hắn nhìn quanh. Viên Quang Vinh thấy vậy ngạc nhiên hỏi:
- Huynh đệ đang tìm ai?
- Ta…hình như lúc trước ta có va phải một người, có lẽ là nữ nhân…!
Nhìn người đến người đi trên phố, Dương Ninh cau mày:
- Lúc ấy cũng không nhìn rõ, cũng nên xin lỗi người ta.
Viên Quang Vinh bật cười:
- Bây giờ nhìn lại thì thấy huynh đệ không giống người của phủ Cẩm Y Hầu, lại gióng như người của Lễ Bộ chúng ta, vừa ép Thế tử Thục Vương người ta xin lỗi trước mặt mọi người, lại vừa muốn tự mình xin lỗi. Nếu lão gia tử mà biết, chắc chắn sẽ thêm tán dương huynh đệ.
- Đúng rồi, rốt cuộc Thế tử Thuc Vương kia có lai lịch thế nào? Ở nơi trọng địa như Kinh thành cũng dám càn rỡ như vậy?
Dương Ninh cau mày hỏi:
- Tây Môn tiên sinh kia là người thế nào?
Lòng hiếu kỳ của hắn đối với vị Tây Môn tiên sinh kia còn lớn hơn cả Thế tử Thục Vương. Tây Môn tiên sinh nhẹ nhàng ném hắn ra mấy mét, võ công của y tuyệt đối không phải dạng hời hợt.
Viên Quang Vinh thấp giọng đáp:
- Thục Vương là Vương của Tây Xuyên. Gần trăm năm nay, Tây Xuyên đều là do Lý gia tọa trấn, cho tới Thục Vương đời này, Lý gia đã là đời Thục Vương thứ tư. Có điều…. đương kim Thục Vương Lý Hoằng Tín mới thực sự được triều đình tứ phong Vương tước, mấy đời trước đều là tự lập làm vua mà thôi.
Dương Ninh cau mày:
- Nói vậy thì Lý Hoằng Tín là Phiên vương Tây Xuyên sao?
- Đây là ta bí mật nói chuyện với huynh đệ thôi. Tuy nói Tây Xuyên hiện nay cũng là lãnh thổ quốc gia, nhưng Lý Hoằng Tín lại là Thổ Hoàng đế ở Tây Xuyên. Nếu so ra thì vị Lý Hoằng Tín này cũng có quan hệ sâu xa với Tề gia.
Dương Ninh hứng thú hỏi:
- Có quan hệ sâu xa với Tề gia chúng ta sao? Xin chỉ giáo?
Viên Quang Vinh cười cười:
- Xem ra huynh đệ không rõ lắm vinh quang của Tề gia khi xưa. Khi Đại Sở ta phân nam bắc cùng Bắc Hán, Ba Thục - Tây Xuyên chính là tâm bệnh của triều đình. Khi Cẩm Y lão Hầu gia còn tại thế, phụ thân của Lý Hoằng Tín vừa mới mất, thế cục Tây Xuyên bất ổn, triều đình lập tức điều động mười vạn đại quân, Cẩm Y lão Hầu gia làm soái, chuẩn bị tiến vào tiêu diệt Tây Xuyên.
- Tổ phụ thống binh, đương nhiên là đánh đâu thắng đó, không gì cản nổi!
Viên Quang Vinh cười đáp:
- Đương nhiên. Lão Hầu gia một đường quá quan trảm tướng, mặc dù không đến mức thế như chẻ tre, nhưng coi như cũng là vô cùng thuận lợi.
- Nếu vậy, vì sao Tây Xuyên Lý gia còn có thể tồn tại đến ngày nay?
Dương Ninh cau mày hỏi lại:
- Sao Lý gia còn có thể làm Thổ Hoàng đế ở Tây Xuyên.
- Trong lúc Lý Hoằng Tín vẫn túc trực bên linh cữu thì đại quân ta giết đến. Lý Hoằng Tín lập tức điều binh khiển tướng, Lý gia tại Tây Xuyên thâm căn cố đế, cũng kiếm ra được mấy vạn binh mã ngăn cản. Tây Xuyên núi non trùng điệp, phần lớn là địa phận hiểm yếu, khi ấy Lý Hoằng Tín còn trẻ, lại rất biết dùng binh, điều binh trấn giữ những nơi yếu địa, nghe nói còn lấy ra tất cả vàng bạc mấy đời Lý gia cất giấu cổ vũ quân Xuyên ngăn địch. Lão Hầu gia càng đánh vào sâu Tây Xuyên chiến sự lại càng gian nan hơn.
Thục đạo khó, khó như lên trời ấy, Thành đô Tây Xuyên chỉ có ở giữa là bình nguyên, bốn bề toàn là núi, lâm vào trong đó, muốn bình định tuy không dễ nhưng dựa vào yếu địa rãnh trời, nếu muốn vào sâu đương nhiên cực kỳ khó khăn.
- Trong trận chiến Tây Xuyên, song phương đều tổn binh hao tướng. Nhưng chỉ một góc nhỏ Tây Xuyên mà muốn chống đỡ với cả Đại Sở ta thì quả là si tâm vọng tưởng. Nếu cứ tiếp tục đánh, nhất định lão Hầu gia có thể bình định Tây Xuyên. Triều đình đã quyết tâm bình định Tây Xuyên, lão Hầu gia dụng binh hơn nửa năm, từng bước từng bước tới gần Thành đô, hiển nhiên sớm muộn gì Thành đô cũng sẽ bị phá, lúc này, người Bắc Hán đã giúp cho Lý gia Tây Xuyên một đại ân.
- Bắc Hán?
- Đúng vậy. Bắc Hán thấy triều đình dụng binh Tây Xuyên, tự cho đây là cơ hội tốt bèn xuất binh xuôi nam.
Viên Quang Vinh cười cười kể:
- Hỏa lực Đại Sở ta tập trung ở Hoài Thủy, theo ta được biết, lúc ấy triều đình cũng không muốn từ bỏ thắng lợi Tây Xuyên đã gần như nắm trong tay chỉ vì người Bắc Hán xâm lược, chuẩn bị trước tiên cứ tử thủ ở sông Hoài Thủy, hạ Thành đô sẽ bắc thượng.
Gã cười hắc hắc:
- Nhưng Lý Hoằng Tín đến bước sơn cùng thủy tận bỗng nhiên hành quân lặng lẽ xưng thần với triều đình, lại thêm chiến sự bên sông Hoài Thủy cũng căng thẳng, nên nhân dịp Lý Hoằng Tín xin hàng, triều đình bèn tứ phong lão làm Thục Vương, điều binh lên bắc.
Dương Ninh hiểu ra được ngọn nguồn:
- Thì ra là thế. Nhưng cuối cùng đất Thục này cũng không thể thanh trừ triệt để.
- Cho nên Lý gia Tây Xuyên vẫn không có ấn tượng tốt gì với Tề gia. Năm đó, trong trận chiến Tây Xuyên, quân Sở đã giết không ít tộc nhân thân thiết của Lý Hoằng Tín, mà quân Xuyên cũng đã giết không ít tướng sĩ của lão Hầu gia. Kể từ khi đó, Tề gia và Lý gia nhìn nhau không vừa mắt.
Gã nhìn trái nhìn phải một chút, hạ giọng kể tiếp:
- Hổ thần doanh Tiết Linh Phong là bộ hạ cũ của phụ thân ngươi. Năm đó phụ thân của y cũng đã theo Cẩm Y lão Hầu gia đánh Tây Xuyên, còn vì vậy mà bị thương mù một mắt. Ngươi nói xem, Tiết Linh Phong có thể khách khí với Lý gia Tây Xuyên chăng?
Tới lúc này Dương Ninh mới hiểu, bảo sao hôm nay Tiết Linh Phóng có phần thiên vị cho mình, mà Tây Môn tiên sinh lại cảnh giác với Tiết Linh Phong, thì ra hai bên đã có ân oán từ lâu.
Viên Quang Vinh còn định giải thích thêm một lúc nữa, chợt thấy Dương Ninh nhìn đi đâu đó chăm chú không rời, bèn nhìn theo. Thì ra hắn đang nhìn một nhà bán hoa bên góc đối diện. Gã biết đầy đường có bán hoa, đương nhiên hắn sẽ không bị cửa hàng hoa kia hấp dẫn, nhưng nhìn kỹ lại thì phát hiện bên ngoài cửa hàng có một nữ tử đang ngắm hoa. Nàng mặc một bộ áo xanh lục, rất bình thường, da nàng cũng không trắng lắm, nhưng vẫn toát ra khí chất bích ngọc thanh thân của tiểu gia.
Viên Quang Vinh lập tức cười rộ lên, ghé sát vào tai Dương Ninh, thấp giọng nói:
- Huynh đệ nhìn trúng cô nương kia sao? Ánh mắt cũng không tệ, tiểu thiếu nữ này cũng là tươi ngon mọng nước đấy.
Dương Ninh lườm gã trắng mắt rồi bước nhanh qua. Gã vội la lên:
- Sao lại phải gấp như thế. Ninh huynh, theo đuổi nữ nhân cũng không thể quá lộ liễu, để ta dạy ngươi trước. Không phải muốn đi phủ Vũ Hương Hầu sao? Chúng ta có đi nữa không?
Dương Ninh không thèm để ý, đi qua đường, tới trước phố hoa, mùi hương thơm ngát thấm cả vào ruột gan. Phố hoa này khác với phố hoa khác, trước cửa đặt lều hoa, bên trong hoa nở tươi roi rói, bán hoa là một lão han, mặt mày nhăn nhó như chậu hoa dính bùn dầy tang thương, thấy Dương Ninh tới lập tức tiến lên mời:
- Thế tử, có muốn mua hoa không? Ở đây cũng là danh hoa thượng đẳng, ngài tới xem một chút đi.
Lúc trước có rất nhiều người nhìn thấy Dương Ninh xung đột với Thế tử Thục Vương, hơn nữa, không ít người cũng biết thân phận của hắn. Chuyện xảy ra gần đây, lão hán bán hoa này lúc nãy cũng đứng xem, giờ thấy hắn tới khấp khởi mừng. Nhưng trong Kinh cao quan trọng thần nhiều như lông trâu, vương công công tử đi qua đi lại phố xá cũng không ít. Tuy Dương Ninh là Thế tử, nhưng ở Kinh thành, mọi người coi như cũng không hiếm lạ.
- Ta xem thử xem thôi.
Dương Ninh mỉm cười đi tới trước một chậu hoa. Hắn đứng đây chỉ cách nữ tử kia mấy bước chân, đánh giá vài lần, chỉ thấy nàng thanh tao nhàn nhã, dung mạo thanh tú, chỉ chừng mười lăm mười sáu tuổi, một thân quần áo thanh đạm, cực kỳ hợp với khuôn mặt không son phấn của nàng.
- Thế tử, nơi này có tử kim bàn, điệp thúy lâu, bạch ngọc băng, a, bên trong còn có một cây chu mãn đường hồng, là bảo bối giữ nhà của cửa hàng này đó.
Lão hán ân cần giới thiệu:
- Nếu Thế tử nhìn trúng, lão nhân sẽ phái người đưa đến tận phủ, bày trong phủ chắc chắn sẽ rất đẹp, Thế tử tùy tiện thưởng vài đồng tiền là được.
Dương Ninh “A” một tiếng, thầm nghĩ mấy cái tên người bán hoa này tự đặt cũng rất tao nhã, cũng có thể khiến cho người ta chú ý.
Lão hán vừa nói vừa giới thiệu, tử kim bàn màu nâu non viền vàng, điệp thúy lâu hoa xah mướt xếp chồng, bạch ngọc băng tên như nghĩa hoa thuần một màu trắng, một rừng hoa ganh đua sắc đẹp. Chỉ tiếc Dương Ninh hắn chẳng biết gì về hoa cỏ, lão hán kia nói một câu, hắn giả vờ giả vịt gật gật đầu, cũng chẳng biết là hoa gì, chỉ trộm liếc nhìn nàng kia, thấy nàng đang xem một chậu hoa lôi kim hoàng, nhưng cánh hoa lại màu trắng.
- Chưởng quỹ, bồn kim trản ngân thai này bao nhiêu bạc?
Bỗng nàng ngẩng đầu hỏi lão hán, tình cờ thấy Dương Ninh bên cạnh lão, đúng lúc hắn đang nhìn mình, hai người bốn mắt chạm nhau, nàng hơi bối rối vội cúi đầu.
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo