Viên Vinh dìu Dương Ninh đứng lên. Dương Ninh vẫn cảm thấy hai chân nhũn ra, hầu như không đứng thẳng lên được, trong lòng hoảng sợ, thầm nghĩ đây không phải bị thương thân thể mà bởi vừa rồi tình thế cấp bách, dùng đến nội kình nên kinh mạch hai đùi mới bị hao tổn, không phải sẽ biến thành tàn phế chứ?

- Cách Lão Tử, xem tiểu tử này này, sắp tiểu ra quần đến nơi rồi.

Người cưỡi con ngựa suýt dẫm lên người khác kia giơ ngón tay chỉ về hai chân Dương Ninh đang run run, cười ha hả nói, dường như hoàn toàn không để ý tới việc vừa rồi suýt nữa mình đã giẫm chết người.

Dương Ninh nhìn chằm chằm vào người nọ, lúc này thấy rõ kẻ này chẳng qua chỉ chừng hai mươi bốn hai lăm tuổi, mặc cẩm y màu vàng nhạt, dáng vẻ anh tuấn, hông đeo đai ngọc, đầu cũng quấn thứ gì đó nhưng không trùm khăn trắng như những người khác mà đội khăn màu tím.

Hiển nhiên khăn trùm đầu này được chế tạo rất chú tâm, trên trán không ngờ còn có một viên bảo thạch màu đỏ, bên cạnh có tơ tằm màu vàng, nhìn đã biết giá trị xa xỉ rồi. Trước đây Dương Ninh cũng chưa thấy trang sức trên đầu như vậy bao giờ. Mà giọng nói của những người này rõ ràng không phải là quan thoại kinh thành, nghe rõ là khẩu âm của vùng Xuyên Tục.

Những người khác cũng không kiêng nể gì mà cười rộ lên.

Thanh niên mặc áo vàng kia cũng không nói nhiều, vung cương giựa ngựa định chạy. Nhưng Dương Ninh đã trầm giọng quát:

- Đứng lại!

Mấy người nọ đều ngẩn ra, ghìm cương ngựa. Thanh niên áo vàng kia đánh giá Dương Ninh vài lần từ trên xuống dưới, môi lộ nụ cười khinh miệt.

- Ngươi bảo chúng ta đứng lại sao?

Lúc này Dương Ninh cảm thấy hai chân nóng lên, dường như khí lực đã khôi phục một chút, không còn bủn rủn như trước. Hắn chậm rãi hít sâu một hơi, thản nhiên nói:

- Không sai. Ta bảo các ngươi đứng lại.

Hiển nhiên thanh niên mặc áo vàng hơi bất ngờ, hứng thú ngồi trên yên ngựa, xoay xoay roi ngựa trong tay nói:

- Vậy ngươi gọi chúng ta đứng lại làm gì?

Dương Ninh nhìn trang phục những người này, biết rất có thể làm đệ tử quan viên bên ngoài tiến vào kinh, cũng có khả năng là đệ tử của thân hào một phương. Đơn giản loại người này là quan nhị đại hoặc phú nhị đại một phương, quen thói kiêu ngạo ngang ngược tại địa phương rồi, giờ tới kinh thành cũng vẫn không kiêng nể gì như cũ.

Dương Ninh thầm nghĩ, hôm nay ngươi cũng thật sự xui xẻo. Lão tử là Cẩm Y hầu Thế tử, chớ nói thân phận của ta, dù là Viên Vinh này cũng là công tử phủ Thượng thư Lễ bộ, không phải ngồi không.

Viên Vinh thấy Dương Ninh đưa mắt nhìn, cũng cảm thấy mấy người trước mặt này chắc là đám nhà quê từ nông thôn tới, không biết quy củ là gì, lại thấy quanh đó có không ít người đang vây lại xem, cố tình muốn gây náo động, lấy quạt ra, tiêu sái rung mở quạt, phất nhẹ quạt, cười lạnh nói:

- Các ngươi có mắt hay không hả? Nơi này là nơi nào? Các ngươi có biết các ngươi không kiêng nể gì trong thành thị như vậy, nếu làm bị thương người thì sao?

Gã thu hồi quạt, chỉ vào đứa trẻ nọ nói:

- Nếu không phải huynh đệ ta ra tay kịp thời, đứa trẻ này đã bị các ngươi gây thương tích rồi. Các ngươi có biết hậu quả sẽ thế nào không?

Thanh niên mặc áo vàng liếc nhìn Dương Ninh một cái, hỏi ngược lại:

- Lão tử còn không biết quy định của kinh thành các ngươi. Ngươi nói cho ta biết, nếu dẫm chết đứa nhỏ kia thật thì phải đền bao nhiêu bạc?

Lời này vừa thốt lên, bốn phía liền vang lên rất nhiều tiếng xì xào. Không ít người bắt đầu chỉ trích.

Thanh niên mặc áo vàng và những người liên can tựa như không nghe thấy, hoàn toàn không thèm để ý.

Người phụ nữ nọ nói:

- Nếu làm bị thương người thì sẽ phải đền mạng. Trong mắt các ngươi không có vương pháp, đều phải bị bắt vào đại ngục.

- Giết người đền mạng sao? Bắt vào đại ngục?

Thanh niên mặc áo vàng cười rộ lên rất càn rỡ:

- Ta còn chưa bao giờ biết chuyện giết người đền mạng đấy. Nào tới bắt ta vào đại ngục đi. Lão tử bắt hằng hà sa số người vào đại ngục, giết người cũng hằng hà sa số, chưa bao giờ từng bước vào đại ngục một bước cả.

Viên Vinh thầm nghĩ sao thằng ranh này còn kiêu ngạo hơn cả mình, sầm mặt xuống nói:

- Hiện giờ ngươi mau lăn xuống ngựa cho bổn công tử, xin lỗi người này, nếu không...

Gã còn chưa nó xong thì thanh niên mặc áo vàng đã vung roi lên. Viên Vinh không kịp phản ứng, giơ tay đón đỡ theo tiềm thức. Chát một tiếng, roi ngựa liền quất lên cánh tay Viên Vinh. Gã kêu "ối chao" một tiếng, cả giận mắng:

- Chó chết, ngươi dám đánh người sao?

Thanh niên mặc áo vàng biến sắc nói:

- Ngươi mắng ta?

Lại một roi nữa quất xuống. Viên Vinh đang muốn tránh né, bỗng nhiên một bóng người nhoáng lên. Dương Ninh đã vọt tới trước người, đưa tay bắt roi ngựa, lạnh lùng nói:

- Nơi này là Kiến Nghiệp, dưới chân thiên tử, là nơi có vương pháp. Các ngươi bỏ thói hống hách kia ngay. Đám người các ngươi phóng ngựa trên phố, không kiêng nể gì, chẳng những kinh nhiễu dân chúng, suýt nữa còn gây tổn thương nhân mạng. Bắt các ngươi xuống ngựa xin lỗi là điều đương nhiên.

Thanh niên mặc áo vàng bị bắt roi ngựa, mắt lóe lên vẻ ngạc nhiên, sau đó lập tức lộ vẻ giận dữ, muốn kéo mạnh rơi về. Dương Ninh chỉ cảm thấy khí lực người này không nhỏ, hiển nhiên cũng có chút vốn liếng. Môi hắn hiện nụ cười lạnh, tay lại càng vận sức. Hiển nhiên tính tình thanh niên mặc áo vàng kia cũng hơi quật cường, tay càng kéo mạnh, rất nhanh mặt đã đỏ bừng.

Dương Ninh thấy tay gã nắm roi đã nổi gân xanh, biết thằng ranh này đã dùng hết sức bú mẹ rồi, trong mắt lóe lên vẻ giảo hoạt, buông ngay tay. Thanh niên mặc áo vàng kia không phản ứng kịp, nhất thời không giữ được thăng bằng, ngã lộn về phía sau, lăn từ trên lưng ngựa xuống. Mọi người vây xem thấy thế, ầm ầm cười to.

Mấy tên nam tử đội khăn trùm đầu màu trắng phía sau đều xuống ngựa, có người đỡ thanh niên mặc áo vàng kia, có người rút đao lao về hướng Dương Ninh.

Lại nghe có người lạnh lùng nói:

- Kẻ nào dám ra tay?

Bên cạnh có hai người nhảy ra, chính là thị vệ phủ Cẩm Y hầu mà Dương Ninh dẫn theo, cũng đã rút đao ra, bảo vệ trước người Dương Ninh.

Vào lúc này lại nghe thấy tiếng vó ngựa vang lên. Từ phía sau lại có hai con ngựa chạy tới, cưỡi con đi trước là một nam tử mặc áo đen, đầu cũng quấn khăn đen. Phía sau y là một tùy tùng đầu quấn vải bố, vừa nhìn đã biết là cùng đám người với thanh niên mặc áo vàng kia. Người mặc áo đen nhìn qua đã khoảng hơn bốn mươi tuổi, thân thể gầy gò, cưỡi ngựa đi tới, nhìn thấy đám hán tử quấn vải trắng đang rút đao nơi tay, mặt lạnh hẳn nói:

- Dừng tay lại, các ngươi đang làm gì thế?

Mọi người nghe thấy người mặc áo đen quát, quay đầu nhìn lại, hiển nhiên rất kính sợ người này, đứng nguyên ở đó, không dám nhúc nhích.

Người mặc áo đen xoay người xuống ngựa. Dương Ninh thấy tướng mạo y hiền hòa, cũng có vài phần trung hậu.

- Thế tử, xảy ra chuyện gì vậy?

Người mặc áo đen đỡ thanh niên mặc áo vàng dậy, ánh mắt nghiêm túc:

- Rốt cục nơi này đã xảy ra chuyện gì?

Thế tử, thế tử nhà nào?

Dương Ninh và Viên Vinh không khỏi nhìn nhau. Rất nhanh chỉ thấy thân thể Viên Vinh chấn động, đôi mắt lộ vẻ kinh hãi. Trong lòng Dương Ninh biết rất có thể thằng ranh này đã đoán được thân phận của đối phương rồi, chỉ là giờ phút này cũng không tiện hỏi hắn trước mặt mọi người. Nhưng nhìn phản ứng của Viên Vinh, hiển nhiên lai lịch của thanh niên mặc áo vàng này không nhỏ.

Nhưng hắn cũng lập tức yên tâm. Ông đây cũng là một trong tứ đại hầu tước thế tập của Đại Sở, Cẩm Y hầu, cho dù đối phương cũng là thế tử, chẳng lẽ địa vị còn tôn quý hơn mình?

Một gã tùy tùng đầu đội khăn trắng bên cạnh ghé tai người mặc áo đen nói nhỏ vài câu. Thần sắc người mặc áo đen càng nghiêm túc hơn.

Thanh niên mặc áo vàng nhìn thấy dân chúng bốn phía chỉ chỉ trỏ trỏ mình. Gã ngã ngựa trước mặt mọi người, mất hết mặt mũi, trong lòng căm tức không thôi, giật một thanh loan đao của một gã tùy tùng, giơ đao chỉ bốn phía, tức giận nói:

- Kẻ nào còn dám dông dài, Cách Lão Tử giơ đao bổ ngươi.

Sắc mặt gã dữ tợn, vẻ hung thần ác sát. Dân chúng bốn phía cũng biết gã không dễ chọc, đều lui lại phía sau.

- Ngăn miệng lưỡi người khác gì ngăn dòng nước.

Dương Ninh thấy lúc này thanh niên mặc áo vàng còn đang uy hiếp dân chúng, trào phúng nói:

- Ngươi định dùng một cây đao dọa hết mọi người trong kinh thành sao?

Thanh niên mặc áo vàng xoay người nhìn thẳng vào Dương Ninh, con mắt tràn ngập sát ý:

- Ngươi tự tìm đường chết. Lão tử muốn bầm thây ngươi thành vạn đoạn.

- Kinh thành Kiến Nghiệp, dưới chân thiên tử là nơi có vương pháp đấy.

Dương Ninh nói lạnh lùng:

- Hoàng đế Đại Sở ta chế định pháp quy là để bảo vệ trăm họ an cư lạc nghiệp. Ngươi làm càn trước mặt mọi người, không coi vương pháp vào đâu, đó là không coi hoàng đế Đại Sở ta vào đâu. Hôm nay lại còn muốn bầm thây ta vạn đoạn, chẳng lẽ càn khôn to lớn, ngươi dám không coi thiên tử vào đâu, dám giết người sao?

Viên Vinh đứng cạnh liếc Dương Ninh một cái, trong lòng thầm thán phục, nghĩ thầm hôm nay thằng ranh này quá khôn khéo rồi. Nói lăng nhăng cũng phải có điểm dừng, lại khiến thanh niên mặc áo vàng thành không coi Hoàng đế vào đâu. Nếu thật nói thành tội thì có chém cả nhà cũng không đủ.

Thanh niên mặc áo vàng muốn nói nữa nhưng người mặc áo đen đã trầm giọng bảo:

- Thế tử!

Dường như thanh niên mặc áo vàng cũng hơi kiêng kỵ người mặc áo đen, còn chút kiêu ngạo, yếu ớt nói:

- Tư Mã tiên sinh, bọn họ...

Người mặc áo đen không đợi thanh niên mặc áo vàng nói xong, đi ra phía trước, đánh giá Dương Ninh một phen rồi mới mỉm cười chắp tay nói:

- Thế tử nhà ta còn trẻ tuổi, nếu có chỗ mạo phạm xin thứ lỗi cho!

- Xem ra còn có một người biết điều.

Dương Ninh nói:

- Vị Thế tử nhà các ngươi lao thẳng trên đường, suýt nữa làm chết người vô tội. Ta khuyên các ngươi sau khi trở về nên giáo dục nhiều hơn.

Người mặc áo đen chỉ cười nhạt một tiếng, xoay người muốn đi. Dương Ninh cau mày nói:

- Đứng lại!

Người mặc áo đen dừng bước, xoay người lại cười nói:

- Không biết còn gì chỉ giáo?

- Ta còn tưởng rằng ngươi biết điều cơ đấy.

Dương Ninh cau mày nói.

- Chẳng lẽ các ngươi suýt đụng thương người khác, lại cứ thế yên tâm thoải mái rời đi sao?

Người mặc áo đen thấy trên trán Dương Ninh có vết máu, cười nói:

- Là ta không phải.

Y lấy trên người ra một thỏi bạc nói:

- Không biết thế này đã đủ đi gặp đại phu chưa?

Thỏi bạc của y không nhỏ, tất nhiên thừa đi gặp đại phu. Dương Ninh lắc đầu nói.

- Đương nhiên phí trị liệu, phí tổn thương tinh thần của ta và vị tiểu đệ đệ này không ít rồi. Nhưng Thế tử nhà các ngươi làm người khác bị thương, chẳng lẽ không định xin lỗi?

Nghĩ tới Viên Vinh, hắn lại chỉ tay tới:

- À, còn vị này bị thế tử nhà các ngươi dùng roi ngựa quất, hiển nhiên quần áo cũng phải bồi thường. Đương nhiên cũng không thiếu được phí trị liệu và tổn thương tinh thần.

Người mặc áo đen nhíu mày. Nhưng y hiển nhiên cũng khá kiên nhẫn, lấy ra một tấm ngân phiếu nói:

- Trên người ta cũng không có bao nhiêu bạc. Đây là ngân phiếu hai trăm lượng, có thể lấy bạc ở bất cứ tiền trang nào trong tứ đại tiền trang, không biết có đủ bồi thường không?

Dương Ninh cũng không khách sáo, nhận rồi chuyển cho người phụ nữ bên cạnh. Nàng sửng sốt một chút, Dương Ninh đã nhét tấm ngân phiếu vào tay nàng.

- Nói tới xin lỗi...

Người mặc áo đen chắp tay với mấy người.

- Ta ở đây thay mặt Thế tử nhà ta xin lỗi chư vị. Xuất môn ra ngoài, khó tránh khỏi có chút hiểu lầm, mong chư vị tha thứ.

Người mặc áo đen vốn tưởng rằng thế đã nể mặt đối phương lắm rồi, ai ngờ Dương Ninh lắc đầu nói:

- Người làm sai không phải là ngươi, ngươi không cần xin lỗi.

Hắn lại chỉ vào thanh niên mặc áo vàng:

- Người cần xin lỗi hẳn là hắn!

Liền vào lúc này, lại nghe thấy tiếng náo động, một tiếng kêu to vang lên:

- Ở nơi nào? Đúng là làm phản rồi. Còn có vương pháp hay không? Tiểu công tử ở nơi nào? Các huynh đệ, vây đám cuồng đồ kia lại, không bỏ qua cho bất cứ kẻ nào!

Ps: Sa Mạc xuất thư, mất ngay như chảo chớp. Chắc là em sẽ đưa vào bốc ẩn sớm đấy ạ. Mong các VIP chịu khó, hen!

 

0.07831 sec| 2442.664 kb