Sắc măt của gã người hầu áo xanh đột biến, hai mắt phát lạnh, một cánh tay xoay lại chụp lấy cổ tay Dương Ninh.

Dương Ninh cười lạnh một tiếng, hắn với gã người hầu áo xanh chế trụ cổ tay đối phương, tay kia đã nắm thành quả đấm, đánh tới trước mặt gã người hầu áo xanh.

Nào ngờ thân thủ của gã người hầu áo xanh thật cao minh, ngửa người ra sau tránh thoát cú đấm của Dương Ninh. Dương Ninh đang muốn thuận thế bắt mặt gã, lại có cảm giác lòng bàn tay tê rần như bị ong đốt, trong lòng biết không ổn. Chỉ trong tích tắc này, gã hầu áo xanh đã vòng ra sau lưng Dương Ninh.

Dương Ninh không đoán được võ công người này lại cao như thế, muốn lấy chân đá về sau một cái, lại cảm giác được có tia sáng lóe lên trước mặt, là do một sợi kẽm bé tí sắp quàng qua cổ mình.

Trong lúc ngàn cân treo sợi tóc, Dương Ninh chặn tay phải ngang trước cổ họng, tay kia thì lợi dụng khuỷu tay thúc thật mạnh về phía sau.

Mặc dù chuyện vừa mới xảy ra trong tích tắc, nhưng Dương Ninh đã biết gã hầu áo xanh đã phải trải qua huấn luyện rất nghiêm khắc, động tác gọn gàng linh hoạt, hơn nữa phản ứng nhanh nhẹn, ra tay toàn là chiêu số khiến người vong mạng, người trong nghề ra tay, là biết có hay không ngay. Dương Ninh xuất thân là cảnh sát vũ trang, sở học đều là thủ đoạn đơn giản thực dụng, cách đánh của gã hầu áo xanh này giống hệt như hắn.

Không cho Dương Ninh thời gian để suy nghĩ, người kia đã quàng một dây kẽm rất nhỏ lên cổ Dương Ninh rồi ra sức giữ chặt. Dương Ninh chặn một tay trước cổ họng, khiến dây kẽm không đến mức siết chặt cổ họng, nhưng chỉ trong nháy mắt mà bàn tay đã bị siết chảy ra một dường máu, hơn nữa dây kẽm càng lúc càng thu lại siết chặt hơn, yết hầu Dương Ninh bị bàn tay của chính hắn chặn lại, nhất thời hô hấp khó khăn.

Mặc dù khuỷu tay Dương Ninh liên tục thúc vào eo của người kia, nhưng ý chí người này hết sức cứng cỏi, chỉ rên nhẹ một tiếng, rồi lập tức đè đùi phải lên hông Duong Ninh, hai tay cùng kéo dây kẽm, thân trên ngửa ra sau, sức lực toàn thân đều tập trung trong hai tay, như muốn dùng dây lẽm siết chết Dương Ninh. Dương Ninh chỉ thấy hô hấp ngày càng khó khăn, ngực như bị nén lại, dây kẽm đã cắt sâu vào tay.

Mắt gã người hầu áo xanh bắn ra ánh sáng lạnh, trên mặt chợt đỏ bừng, vì ra sức mà trên cả hai mu bàn tay đều nổi gân xanh.

Gã biết chiêu số này hữu hiệu nhất, con mồi bị dây kẽm cuốn chẳng những không thể hô thành tiếng, mà hơn nữa không có bất cứ biện pháp nào tránh thoát cái chết đang đến gần.

Thật ra gã rất hưởng thụ cảnh con mồi vùng vẫy trước cái chết, giống như Dương Ninh bây giờ vậy, nhìn hoàn toàn bất lực.

Dương Ninh đương nhiên không bất lực, trong suy nghĩ của hắn, có thể giúp đỡ mình chỉ có bản thân mình, chỉ cần mình không chết, thì sẽ không bất lực.

Hắn quả thật có kinh hãi trong một thoáng, kinh hãi vì sự chuyên nghiệp của gã hầuá o xanh, người này hiển nhiên là một thích khách tinh thông giết người đến mười phần.

Thời khắc sinh tử, Dương Ninh không có thời gian suy nghĩ về lai lịch của thích khách. Bởi vì khó thở, mặt hắn cũng nghẹn đến đỏ bừng, thậm chí y thức cũng vì hít thở khó khăn mà dần trở nên mơ hồ, nhưng hắn vẫn chậm rãi giơ một chân lên.

Gã người hầu áo xanh thấy Dương Ninh giơ chân trái lên, trong mắt cười lạnh, dựa theo phán đoán của gã, Dương Ninh đang muốn vùng vẫy trước khi chết.

Chợt thấy Dương Ninh đưa tay tới, chụp vào chân trái mình, gã hầu áo xanh chưa kịp nhìn rõ, đã thấy Dương Ninh trở tay tới, ánh dao lóa lên, gã hầu áo xanh thấy tay phải mình đột ngột buông lỏng, dây kẽm vậy mà đứt đoạn ngay tại đó.

Vẻ mặt gã hầu áo xanh nhanh chóng thay đổi, gã tất nhiên không biết Dương Ninh giấu Băng Nhận bên bắp chân trái. Băng Nhận vô cùng sắc bén, chém dứt dây kẽm không mấy khó khăn.

Ngay trong chớp nhoáng này, Dương Ninh cảm giác cổ họng buông lỏng liền quay người đâm một dao về phía gã hầu áo xanh.

Gã hầuáo xanh cũng xem như nhanh nhạy, dưới sự kinh hãi, tốc độ không chậm lại, người chùn xuống, đấm một cái vào bụng Dương Ninh. Lực của một đấm này không nhẹ, Dương Ninh bị đánh chỉ thấy bụng cồn cào lộn xộn, khí tức tán loạn.

Gã hầu áo xanh đánh trúng một quyền, cảm thấy vui mừng. Đột nhiên cảm thấy bụng dưới Dương Ninh hõm vào, gã “ồ!” một tiếng ngạc nhiên, liền đó cảm thấy nắm đấm của mình bắt đầu bủn rủn lại tăng thêm một tí lực.

Dương Ninh sau khi bị đánh một quyền, cảm thấy kình khí trong bụng tán loạn một hồi, đặc biệt là quả đấm của gã hầuáo xanh đánh lên, tựa như từ nắm đấm của gã có một con chuột nhỏ chui vào bụng mình, hơi khó chịu.

Cảm giác này hắn đã trải qua một lần. Lần trước khi Mộc lão dùng kình khí áp bả vai hắn, hắn cũng có cảm giác kình khí tán loạn. Lúc này cảm giác so với khi đó thì yếu hơn rất nhiều, nhưng thật sự khiến người ta có cảm giác không thoải mái. Một cách tự nhiên, Dương Ninh nghĩ tới vận chuyển kinh mạch “Lục hợp thần công”.

May sao, “Lục hợp thần công” chạy qua tổng cộng mười một đường kinh mạch, gần như trải rộng toàn thân, tứ chi, mà một quyền của gã hầu áo xanh không biết vô ý hay cố tình mà lại đánh lên huyệt Khí hải trong bụng Dương Ninh, đây đúng là một trong mười một kinh mạch.

Lúc một quyền kia đánh tới, Dương Ninh đã cảm nhận ngay từ quả đấm của đối phương có một con chuột toát ra rồi chui vào huyệt Khí hải của mình, rất khó chịu.

Một quyền này nội lực thật ra không mạnh, nhưng Dương ninh lại nghĩ về hướng đi của Lục mạch thần công theo bản năng. Giống như lần trước vậy, đầu hắn chỉ nghĩ đến việc đem con chuột nhỏ này tới huyệt đạo thứ hai. Có vẻ như phần kình khí này rất biết nghe lời, chạy đi chạy lại theo suy nghĩ của Dương Ninh.

Gã hầu áo xanh tăng thêm một chút khí lực, nắm đấm liền có lực, nhưng cũng ngay lập tức quyền lại suy yếu, chỉ đành một mực thúc giục kình khí.

Gã lại không biết, nội lực mà mình thúc giục ra, sau khi vào huyệt Khí hãi ở bụng Dương Ninh, cuồn cuộn không dứt chạy về Đan điền Dương Ninh.

Đường kinh mạch này chưa được đả thông hoàn toàn, nội lực lưu thông rất chậm chạp, chứ không thì ngay từ lúc bắt đầu hấp thụ thì người hầu áo xanh đã chỉ có thế cảm nhận được nội lực của mình đổ ra ào ào như thác lũ, chứ không từ tốn như bây giờ.

Chỉ là người này có chút khôn khéo, mấy lần liên tục thúc giục kình lực mà mỗi lần kình lực đêều biến mất chỉ trong một thoáng đã nhận thấy có điều khác thường. Nhưng khi muốn thu quyền, mới phát hiện bụng dưới Dương Ninh như một vòng xoáy khổng lồ, trong một lúc không thể rút tay ra. càng như vậy gã hầuáo xanh càng muốn dùng sức rút tay của mình ra, nhưng càng cố thì gã càng cảm thấy tay mình như dính càng chặt hơn vào bụng Dương Ninh.

Gã không biết, nếu không dùng chút súc lực nào thì gã đã có thể thu được nắm đấm về. Ý nghĩa của “Lục hợp thần công” là “Tụ lục hợp, tích sa thành đôi”, chỉ khi ngoại lực vọt tới, lục hợp mới thu mà tụ được, nếu không có ngoại lực, “Lục hợp thần công” khó mà phát huy công dụng.

Dương Ninh nếu có thể điều vận công lực trôi chảy tất nhiên cũng có thể thu phát tùy ý, nhưng gã hầu áo xanh thấy tình huống hiện tại nguy cấp, mà càng vào loại tình huống này gã càng không thể dừng vận kình. Dương Ninh mặc dù biết làm thế nào để thu khí từ huyệt đạo theo kinh mạch nhập vào Đan điền của mình, nhưng không biết làm thế nào để không chế kình khí vận hành.

Lúc này trong lòng hai bên đều có lòng phòng bị, không ai nhường ai, biến thành ấm trà châm vào chén trà, ấm không dừng thì chén kia có muốn thu cũng không được.

Hai người giằng co một lát. Tuy thủ đoạn ám sát của gã hầu áo xanh tài giỏi, nhưng nội lực còn lâu mới sánh được với Mộc Thần quân lúc trước, theo kình khí dần trôi đi, trên mặt người này hiện vẻ kinh hãi, muốn lấy tay còn lại đẩy ra nhưng chỉ thấy tay kia cũng bủn rủn không có sức, không nhấc lên nổi.

Gã hầu áo xanh cảm thấy vô cùng sợ hãi, dốc sức liều mạng lui về sau, tay kia dinh chặt lấy Dương Ninh lôi hắn cùng tiến lên phía trước. Bỗng nghe “rầm!” một tiếng, trong lúc gã hầu áo xanh lui về sau, đâm vào ghế, ngã ngửa người ra đất, kéo theo Dương Ninh cũng sụp xuống theo.

Lập tức bên ngoài vang lên tiếng buốc chân, có người trầm giọng nói:

- Thế tử, Thế tử!

Lúc này Dương ninh cảm thấy kình lực trong người lưu động, trong đầu không nghe nên cũng không đáp, nghe “ầm!” một tiếng, cửa phòng bi đá mở toang, vài tên hộ vệ biệt viện chạy đến.

Biệt viện được triều đình đặc biệt tu kiến, chẳng những có gã hầu hầu hạ, mà còn có hộ vệ thay phiên làm việc. Những hộ vệ này cũng không phải thế hệ hời hợt, nghe tiếng động bên này, lập tức nhận ra, chạy tới ngay.

Năm sáu tên hộ vệ vọt vào phòng, chỉ thấy Dương Nình và gã hầu áo xanh quấn lấy nhau, nhìn nhau chằm chằm, liền hiểu ra ngay. Một người trầm giọng nói:

- Bảo vệ Thế tử!

Mấy người tiến lên, thấy một tay gã hầu áo xanh giữ chặt bụng Cẩm y Thế tử, sắc mặt Cẩm Y Thế tử đỏ lên, thân thể hai người đều run run, nhất thời không biết đã có chuyện gì xảy ra. Một người nói:

- Tách họ ra trước đã.

Liền có một người đi qua túm chặt hai vai gã hầu áo xanh muốn kéo ra.

Hai tay gã vừa để vào, hơi dùng sức liền thấy hai tay mỏi nhừ không có sức, tăng thêm lực vào cánh tay, vừa đỡ chút lại thấy bủn rủn tiếp.

Giờ phú này, ngược lại là không ai dám đơn giản đụng vào Dương Ninh, thầm nghĩ kéo tên gã hầu áo xanh ra trước đã.

- Nhanh… Có chuyện… Có chuyện lạ…! – Hộ vệ túm chặt gã hầuá o xanh nói không ra hơi:

- Giúp ta…!

Mấy hộ vệ khác thấy thế, đếu lấy làm kì lạ, thầm nghĩ ngươi lưng hùm vai gấu sức lực không nhỏ, sao cả một gã hầu áo xanh cũng kéo không ra? Chỉ là thấy sắc mặt đồng bạn trở nên tái nhợt, hơn nữa người run rẩy không ngừng, rõ ràng không đúng. Một trái một phải, hai gã hộ vệ nữa tiến lên, đều khoác lên cánh tay hộ vệ kia muốn kéo ra giúp.

Nhưng dùng sức kéo một phát, cánh tay hai người cũng đều bủn rủn, lập tức thúc giục sức lực, cánh tay cũng như đính chặt vào, kéo mãi không chịu buôn ra.

Dương Ninh cảm thấy khí lực tiến vào huyệt Khí hải càng lúc càng nhiều. Vốn khí lực của gã hầu áo xanh cũng chỉ miễn cưỡng vận hành trong kinh mạch, giống như rác rưởi tắc trong kinh mạch vậy, cũng không trôi chảy, giờ lại có thêm khí lực xông tới, Dương Ninh dẫn qua kinh mạch, lúc này rõ ràng thông thuận hơn nhiều.

Giờ lại có thêm hai gã hộ vệ lên kéo giúp, trong thoáng chốc hợp thành chuỗi dài. Sau khi thúc giục sức lực, cánh tay ai nấy đều ê ẩm, chỉ có thể tiếp tục tăng sức, không ai nghĩ đến việc thu lực lại cả.

Một chuỗi người co quắp, sắc mặt nguyên đám trắng bệch, nói chuyện cũng run lẩy bẩy:

- Không ổn, có… có quỷ…!

Một tên hộ vệ sau cùng nhìn ra mánh khóe, không dám tiến lên, nhất thời không biết nên làm thế nào cho phải.

Đúng lúc này, đã thấy một bóng người nhảy vào, vóc người khôi ngô, tay cầm đại dao, chính là Đoạn Thương Hải.

 

1.01718 sec| 2431.234 kb