Kinh thành Kiến Nghiệp cũng chưa gỡ bỏ lệnh giới nghiêm. Vừa tới lúc hoàng hôn, đường lớn phố nhỏ trong kinh thành đều vắng hẳn. Nhưng hiện tại đang là giữa trưa, cho nên người trên đường vẫn đi lại không dứt, xe ngựa nườm nượp, cũng hơi náo nhiệt.
Lúc này Dương Ninh đang cưỡi ngựa đi dọc trên phố dài bên sông Tần Hoài. Cưỡi ngựa đi trong kinh thành đang được ưa chuộng. Chẳng những đệ tử vương hầu thích trang trí cho ngựa cưỡi của mình tinh xảo xuất chúng mà một số văn nhân mặc khách cũng thích cưỡi ngựa dạo phố. Đó là mốt của kinh thành Kiến Nghiệp.
Các công tử văn nhân cưỡi ngựa qua, mặt người nào cũng mỉm cười, không tự giác mà nhìn lên. Bọn họ không cần nhìn bên cạnh, không muốn nhìn phía dưới. Bởi nơi đó không có thứ bọn họ muốn nhìn.
Bọn họ chỉ nhìn các lầu các đầy hoa cỏ, phấn son.
Tài tử giai nhân vốn chỉ là giả. Bọn họ tự cho mình phong nhã, vừa du ngoạn sông Tần Hoài chẳng phải là cũng mong muốn trở thành một giai thoại sao?
Thuyền tranh trên sông Tần Hoài đi lại như mắc cửi, thường thấy công tử phong nhã, mặc y quan đẹp đẽ quý giá đi từ trong khoang thuyền ra, đứng ở đầu thuyền, bên người có vài người đứng, dáng vẻ khí phách như chỉ điểm giang sơn.
Đây là cảnh ngày nào cũng có thể thấy trên sông Tần Hoài.
Đây cũng là lần đầu tiên Dương Ninh nghiêm chỉnh đi dọc sông Tần Hoài. Trời còn sớm, hắn cũng không vội vã. Viên Vinh cưỡi ngựa đi theo cạnh Dương Ninh, tâm trạng đã hơi nghi hoặc, không biết Dương Ninh muốn mang mình tới nơi nào.
Dương Ninh xuất phủ, tất nhiên Đoạn Thương Hải không tiện ngăn cản. Nhưng gần đây Thế tử liên tục gặp nguy hiểm, vốn y định tự mình đi theo hộ vệ nhưng Dương Ninh cũng biết đám người Đoạn Thương Hải và Tề Phong đã hết sức khổ cực rồi nên để Đoạn Thương Hải ở lại trong phủ, tùy tiện tìm hai hộ vệ đi theo mình.
Đi qua miếu Phu Tử, Dương Ninh chuyển hướng tới một con đường dài. Con đường này không giống với cạnh sông Tần Hoài, phồn hoa làm bạn với gió trăng, vừa mới tiến vào liền thấy hương hoa bay tới. Đưa mắt nhìn lại, hoa hồng lá xanh, đủ màu đủ sắc. Hai bên lề đường không ngờ có rất nhiều phố hoa, trông giống như một thành phố hoa vậy.
Trong lòng Dương Ninh kinh ngạc. Hiện giờ đã tới tháng Mười, không ngờ còn có phố hoa buôn bán. Thật ra hắn cũng không hiểu chuyện hoa cỏ lắm, cưỡi ngựa đi qua, mùi hoa thơm nức mũi, nhìn thấy đủ loại kỳ hoa dị thảo, rất nhiều loại hoa chưa từng thấy bao giờ, trong lòng thầm nghĩ, tới tháng này còn có thể ra lá nở hoa, đám hoa cỏ này tất nhiên không rẻ.
Chẳng qua khí hậu phía Nam rất tốt, cho dù là mười thu tháng mười thì thời tiết vẫn ấm áp.
Đột nhiên Viên Vinh như hiểu ra, cười nói:
- Náo loạn hồi lâu, không phải huynh đệ dẫn ta đi tới phủ Vũ Hương hầu chứ? Ha ha, cũng nhiều ngày chưa thấy vị anh vợ của ngươi rồi. Hôm nay vừa lúc chúng ta đi hội ngộ với gã.
- Anh vợ?
Dương Ninh ngẩn ra, quay đầu nhìn Viên Vinh nhưng không hỏi.
Hắn biết hôm nay biểu hiện của mình và vị Thế tử kia không giống nhau lắm, có ít quan hệ có thể mình không rõ ràng lắm, không thể hỏi thường xuyên, nếu không khó tránh khỏi khiến người khác sinh nghi.
Chỉ là hắn vừa quay đầu lại, ánh mắt đột nhiên thoáng nhìn thấy một thân ảnh cách đó không xa. Người đi trong phố hoa này cũng không ít, chẳng qua đa số là nữ quyến. Thân ảnh nọ cao lớn, hết sức nổi bật trong đám người. Dương Ninh liếc một cái liền nhìn thấy, tâm trạng căng thẳng. Hắn liếc một cái liền lập tức nhận ra. Người nọ chính là trưởng giả mặc áo bào tro đóng giả thái giám lần trước.
Dương Ninh gặp mặt người này hai lần, lần đầu tiên nhìn qua như một vị trưởng giả nho nhã, lần thứ hai lại hóa trang thành một thái giám. Lúc này lão mặc trường bào màu xám, râu dài tung bay.
- Sao người này lại ở đây?
Dương Ninh cảnh giác cao độ, xoay người xuống ngựa. Hiển nhiên trưởng giả mặc áo xám cũng không chú ý tới phía Dương Ninh, vẫn đi xuyên qua đám người.
Lão già này không rõ thân phận, nhưng Dương Ninh xác định chòm râu trên miệng lão tất nhiên là dính tạm vào mà thôi. Nếu không mấy ngày trước mới thấy lão không một tấc râu, tuyệt đối không thể mọc ra dài như vậy trong vài ngày ngắn ngủi được.
Hắn không nhịn được mà đi tới gần, len lỏi trong đám người. Viên Vinh không hiểu nguyên nhân, kêu lên:
- Ninh huynh đệ, ngươi đang đi đâu thế?
Dương Ninh nhìn thấy trưởng giả áo xám đang đi trước mình không xa, bước nhanh hơn nữa. Chợt nghe "ôi chao" một tiếng. Hắn vừa đi ngang qua trước cửa một gian hàng hoa, không may va vào một người, giọng nói khá mềm mại, hình như là một nữ tử. Nhất thời Dương Ninh cũng không kịp xin lỗi, đuổi theo phía trước vào bước nhưng không ngờ trưởng giả áo xám đã biến mất trong đám người rồi.
Hắn dừng bước chân, mờ mịt nhìn quanh. Người đến người đi nhưng lại không còn thấy tung tích của trưởng giả áo xám kia.
Dương Ninh nhíu mày. Vào lúc này chợt nghe tiếng vó ngựa nổi lên từ một đầu phố dài truyền lại. Tiếng vó ngựa vang lên vô cùng dày đặc.
Dương Ninh nhíu mày, thầm nghĩ phố dài đông người, mình dù cưỡi ngựa nhưng cũng chỉ đi chậm rãi. Mà hiện tại tiếng vó ngựa này vang lên dày như mưa sa, chẳng lẽ muốn giẫm chết người?
Quả không bất ngờ, chỉ thấy người đi trên đường đều né tránh. Có người bất ngờ không kịp né tránh, nhảy sang một bên, hô to gọi nhỏ.
Đầu phố đối điện có ngựa đang lao nhanh tới, vó ngựa dồn dập, thấy phố đông người cũng không xuống ngựa, lại chẳng có vẻ gì muốn giảm tốc độ. Dương Ninh cau mày, đang muốn né tránh thì đột nhiên trái tim trầm xuống, lại phát hiện ra ở giữa đường đường có một đứa bé bảy tám tuổi đang ngồi chồm hỗm trên mặt đất chơi bùn, không có người lớn bên canh. Đứa trẻ kia đang nặn một người bùn, chơi vui vẻ vô cùng, hoàn toàn không nhận ra nguy hiểm được tới.
Mấy con tuấn mã kia phi như bay, hiển nhiên cũng không nhận ra có đứa nhỏ đang ngồi giữa đường. Người bên đường phát hiện ra cảnh tượng này, tiếng hét chói tai vang lên.
Lúc này Dương Ninh đã vọt tới như tên rời cung.
Tốc độ của hắn cực nhanh nhưng mấy con ngựa kia nói tới là tới, khoảng cách tới đứa trẻ kia chỉ vài trượng. Với tốc độ hiện tại của Dương Ninh, lao tới trước mặt đứa trẻ kia, nếu tuấn mã không dừng lại kịp thì rất có thể hắn và đứa trẻ đều bị đánh bay.
Nhưng hắn không do dự chút nào.
Hắn biết ngay lúc này, có khả năng cứu đứa trẻ đó chỉ có thể là hắn. Nếu hắn ra sức lao tới thì còn có hy vọng, nếu không nhất định đứa trẻ này sẽ bị tuấn mã giẫm đạp dưới chân, không còn mạng sống.
Trong tiếng kêu kinh hãi, không ít người đã quay đầu đi, không đành lòng nhìn cảnh tượng kinh tâm động phách này.
Đám ngựa đều là ngựa tốt, tốc độ như điện, chớp mắt đã thấy con ngựa đi đầu chỉ còn cách đứa trẻ chỉ gần một trượng. Khoảng cách giữa Dương Ninh và đứa trẻ kia cũng chỉ như vậy.
Cùng một khoảng cách nhưng tốc độ lại khác nhau.
Tuấn mã lao tới, đương nhiên tốc độ của Dương Ninh không thể sánh được. Hắn chỉ cảm thấy trái tim lạnh ngắt, chỉ trông mong khí lực toàn thân có thể tập trung lên hai chân. Thấy đã chậm hơn mấy bước, Dương Ninh gầm khẽ một tiếng, lại phát hiện ra kình lực giống như dòng chảy bị kích động, dũng mãnh tràn vào hai chân mình.
Trong tích tắc khi lực lượng tràn vào hai chân, Dương Ninh đạp một cái, toàn thân giống như một con báo săn, vọt tới trước đầu con tuấn mã, ôm đứa trẻ trong tay, kéo vào ngực rồi vọt qua bên cạnh.
Con ngựa kia hí dài một tiếng, móng trước vung lên, lập tức hạ xuống, đạp đúng vào vị trí đứa trẻ kia vừa ngồi. Nếu Dương Ninh chậm một chút thì giờ phút này đương nhiên đứa trẻ đã chết dưới vó ngựa rồi.
- Bịch!
Dương Ninh ngã nhào ra, không kịp né tránh, lao vào một đám hoa của một cửa hàng, toàn thân đau nhói, cũng may thế lao đã bớt đi, hai tay giơ lên, giơ đứa trẻ lên cao.
- Á...
Một tiếng thét chói tai vang lên. Một người phụ nữ lao tới, mang theo tiếng khóc nói:
- Định nhi, Định nhi, con sao rồi...?
Dương Ninh chỉ cảm thấy mồ hôi lạnh chảy toàn thân, lại nghe thấy người phụ nữ khóc lóc, quay đầu nhìn lại thấy một người phụ nữ chưa tới ba mươi, trông có vẻ là nữ quyến một đại hộ, biết đứa nhỏ này đương nhiên có liên quan tới nàng, miễn cưỡng nói:
- Nó... Nó hẳn là không sao, không cần lo lắng...
Phụ nhân nọ ôm đứa trẻ, kiểm tra từ trên xuống dưới một hồi, thấy nó bình yên vô sự, lúc này mới yên tâm, nhìn thấy Dương Ninh ngồi dậy liền vội nói:
- Ân công, đa tạ... Đa tạ người cứu Định nhi nhà ta... Ta nhất định sẽ báo đáp đại ân đại đức này...
Nàng lại vội nói:
- Ân công, người... Người chảy máu rồi.
Bất chấp chuyện khác, nàng vội đưa chiếc khăn tay cho Dương Ninh.
- Mau, ngươi mau lau đi đã. Ta mời đại phu...
Lúc này Dương Ninh mới cảm thấy cạnh trán có máu tươi chảy xuống, đau xót vô cùng, trong lòng biết chắc lúc lao vào đám hoa nên bị chút thương ngoài da, cũng không vội nhận khăn tay mà lắc đầu cười nói:
- Không sao...
Hắn đang muốn đứng dậy, lúc này mới phát hiện ra hai đùi vừa rồi còn tràn ngập lực lượng giờ đã bủn rủn vô lực, nhất thời khó có thể đứng dậy.
- Hảo huynh đệ...
Viên Vinh giờ đã lao tới đây, vẻ mặt kinh hãi.
- Ngươi... Ngươi không sao chứ?
Dương Ninh nâng ống tay áo lau máu tươi trên trán, lắc đầu, hai chân mềm nhũn khiến tâm trạng Dương Ninh hơi lo sợ.
Vừa rồi trong lúc ngàn cân treo sợi tóc, hắn có cảm giác hai chân đột nhiên đầy sức mạnh, giống như có nội khí trong đan điền bị mình điều xuống hai chân trong tình thế cấp bách vậy.
Nếu không phải có kình lực dũng mãnh tiến vào thì tuyệt đối mình không có sức lực lao tới trước tuấn mã cứu đứa trẻ kia.
Nhưng giờ phút này luồng sức mạnh đó đã biến mất không còn sót lại chút nào, mà hai đùi có cảm giác tê dại như rút gần. Trước đây Đoạn Thương Hải đã từng cảnh cáo hắn, tuyệt đối không được dễ dàng điều động kình lực. Tình thế lúc này là sự đã rồi, cũng không biết có tạo thành tổn thương gì cho thân thể mình không.
- Cách Lão Tử, cũng có chút bản lĩnh!
Một tiếng nói truyền tới, không phải giọng trong kinh thành, giọng điệu hơi ngạo mạn. Sắc mặt Dương Ninh trầm xuống, ngẩng đầu nhìn lại. Chỉ thấy phía trước mình không xa có một con tuấn mã uy phong lẫm liệt, phía trên có một người ngồi trên cao nhìn xuống, hết sức lạnh nhạt nhìn Dương Ninh, ánh mặt trời chiếu xiên vào người nọ, kéo thành một cái bóng thật dài chiếu lên người Dương Ninh.
Mấy con ngựa phía sau cũng đã chạy theo tới.
Mấy người này thân mặc áo màu xanh thẫm, trên đầu quấn đầy vải trắng, bên hông đeo loan đao, mặc dù thân hình nhìn có vẻ cũng không cao lớn mạnh mẽ nhưng mắt đều lộ tinh quang, người có nghề vừa nhìn là biết tu vi võ công quyết không thấp.
Hiển nhiên những người này đều được huấn luyện, lúc này một tay nắm dây cương, tay còn lại đặt tại chuôi loan đao, ánh mắt chăm chú nhìn vào Dương Ninh. Ánh mắt đám người nọ như đao, giống như Dương Ninh là người gây họa vậy.
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo