Dương Ninh mở to hai mắt nhìn lại. Hắn vốn tưởng rằng tiểu tử này chỉ thuận miệng nói một chút, thấy gã sắp cởi quần thực sự, cuối cùng trầm giọng nói:

- Tổ phụ của ngươi là Thượng thư Lễ bộ, nếu cởi quần ra thế này sẽ nhục tới văn nhã. Chuyện này mà truyền ra ngoài, sau đó mông ngươi sẽ không chỉ có mỗi vết thương không thôi đâu.

Viên Vinh nghe cuối cùng Dương Ninh đã nói chuyện, sửa sang lại quần áo, mặt lộ vẻ tươi cười, tiến tới gần nói:

- Ta biết nhất định huynh đệ sẽ không hiểu lầm ta mà.

- Ngươi là nghĩa huynh của ta sao?

Dương Ninh nhìn chằm chằm vào Viên Vinh.

Viên Vinh tưởng Dương Ninh đang châm chọc mình, trong lòng thầm nghĩ, cái tên xưa nay đầu óc hơi chậm chạp giờ lại biết châm chọc người sao? Mặt gã lộ vẻ cười khổ nói:

- Chẳng lẽ huynh đệ còn trách vi huynh sao? Ôi, trong lòng ngươi không hài lòng cũng khó mà trách được. Cẩm Y hầu qua đời, ta chưa từng lui tới hỗ trợ, quả thật là lỗi của ta.

Dương Ninh thầm nghĩ loại giao tình của đám ăn chơi trác táng cũng chẳng có khả năng tồn tại chân tình, đơn giản là bằng hữu rượu thịt, ngẫu nhiên lợi dụng chút tài nguyên của nhau mà thôi.

Cẩm Y hầu qua đời, trong tang kỳ có không ít vương công quý tộc xa lánh, quan cao trọng thần không có mặt, thật ra Dương Ninh cũng không tức giận lắm. Dù sao nhân tính là thế, cũng không cần trách cứ quá nhiều.

- Tìm ta có chuyện gì?

Dương Ninh lạnh nhạt hỏi.

Viên Vinh cười ha hả nói:

- Huynh đệ có biết gần đây sông Tần Hoài vừa có thêm mấy bức họa mới không?

- Có liên quan gì tới ta?

Dương Ninh nói vẻ đầy bình thản.

- Viên huynh thích chơi đùa gió trăng thì có thể tới ngắm nghía một hồi.

Viên Vinh ngẩn ra, chỉ cảm thấy hôm nay Dương Ninh quái lạ đủ đường, không giống Cẩm Y thế tử mình từng quen thuộc chút nào, hơi xấu hổ nói:

- Trước kia huynh đệ cũng thích đi thuyền du ngoạn, vốn ta định tới gọi, hóa ra...!

- Viên huynh, gia phụ vừa mới qua đời, hiện giờ huynh đã đề cập mấy thứ phong hoa tuyết nguyệt này với ta, không cảm thấy rất không đúng lúc sao?

Dương Ninh tức giận nói:

- Pháp sự an hồn trong phủ còn chưa làm xong, nếu giờ ta ra ngoài đi thuyền du ngoạn thì còn tính người sao?

Viên Vinh ngẩn ra, lập tức vỗ sau gáy, vẻ mặt ảo não nói:

- Tại ta, tại ta, là vi huynh không tốt, thật sự hồ đồ rồi. Huynh đệ đừng phiền lòng. Ta tuyệt đối không có ý xấu đâu, chỉ nghĩ là huynh đệ bị kinh hãi vì bị bắt cóc, lại mệt nhọc tang sự nên muốn mang huynh đệ đi thư giãn một chút.

- Sau này nói đi.

Dương Ninh đứng dậy nói:

- Nếu huynh không còn chuyện khác thì ta đi có việc trước.

Viên Vinh vội vàng đưa tay kéo lại nói:

- Huynh đệ đừng nóng vội.

- Còn có việc gì không?

- Có chút chuyện rất nhỏ nhặt thôi.

Viên Vinh cười nói:

- Trước tiên huynh đệ ngồi xuống nói chuyện đã.

Dương Ninh ngồi xuống rồi hỏi:

- Chuyện nhỏ nhặt sao? Chuyện gì nhỏ nhặt mà huynh phải tới tận nơi nói chứ?

- Cái này...

Viên Vinh móc ra một tấm ngân phiếu, tay trái rung nhẹ, mở quạt ra nói:

- Có phải huynh đệ gặp phải thích khách tại biệt viện Trung lăng không?

Nói xong gã phất phất quạt nhẹ nhàng, trông cũng khá phong nhã.

Dương Ninh thầm nghĩ, đã tháng mười rồi, thời tiết chuyển lạnh, ngươi còn cầm cây quạt giả bộ phong nhã, không sợ lạnh chết à.

- Hóa ra huynh cũng biết việc này?

Dương Ninh liếc Viên Vinh một cái:

- Huynh nói mặc dù biệt viện Trung lăng là biệt viện của hoàng gia nhưng lại thuộc trông nom của Lễ bộ. Viên đại nhân nhà các ngươi lại là Thượng thư Lễ bộ...

Ánh mắt hắn lạnh lẽo, trầm giọng nói:

- Ngươi nói chuyện ám sát trong biện việt có liên quan tới nhà các ngươi không?

Sắc mặt Viên Vinh đại biến, nhảy dựng lên khỏi ghế, kinh hãi nói:

- Lời này không thể nói lung tung. Huynh đệ, lão Viên gia nhà ta không chịu nổi lời này của ngươi đâu.

- Suýt nữa ta chết ở đó, ngươi có hiểu không?

Dương Ninh cười lạnh nói.

- Có chịu nổi hay không thì cũng phải chịu trách phạt trước. Trước khi chưa tìm được hung phạm, ta chỉ biết tìm nha môn phụ trách biệt viện, cũng chính là Lễ bộ. Nói đến cuối cùng thì cũng là Viên gia nhà các ngươi.

Viên Vinh nói như khóc:

- Huynh đệ, trong phủ các ngươi không phải đều nói như vậy chứ? Sẽ không nghĩ thích khách là do Viên gia chúng ta phái ra chứ?

- Tất cả đều đang điều tra. Trước khi tra rõ mọi chuyện thì người nào cũng có thể bị hiềm nghi.

Dương Ninh thản nhiên nói:

- Nói đi. Chuyện nhỏ nhặt mà ngươi nói rốt cục là chuyện gì?

Lúc này trán Viên Vinh đổ mồ hôi, phẩy quạt nhanh hơn:

- Huynh đệ, Viên Vinh ta lấy nhân phẩm của mình đảm bảo, Viên gia nhà chúng ta thật sự không biết gì cả. Hơn nữa ngươi cũng biết Viên gia nhà chúng ta giao hảo với Tề gia nhà các ngươi. Ngươi cũng đừng quên năm đó phụ thân ngươi cũng là do tổ phụ ta dạy thi văn. Hai nhà chúng ta là thế giao đó.

- Ồ?

Dương Ninh nghĩ thầm, hóa ra phủ Cẩm Y hầu và Viên gia lại có qua lại như vậy.

Thấy thần sắc Dương Ninh không tốt, Viên Vinh cười khổ nói:

- Ta nói thật đó. Ngô quản sự tại biệt viện Trung lăng là cháu ruột của dì hai của chú hai nhà ta. Lần này ngươi bị ám sát tại biệt viện, sau đó y hoảng hốt không thôi, cuối cùng tìm gia mẫu. Sau đó gia mẫu khẩn cẩu tổ phụ lão nhân gia ra mặt, cố gắng đem việc lớn này hóa nhỏ.

- Ồ?

Dương Ninh cuồi nhạt nói:

- Nói đến cuối cùng, hôm nay ngươi tới cũng là để biện hộ cho Ngô quản sự hả?

- Hôm nay ta tới đây đương nhiên là vì thăm ngươi.

Viên Vinh lập tức nói:

- Lên tiếng về việc này cũng là thuận tiện mà thôi.

Y lại tiến tới gần, nói nhỏ:

- Một năm nữa là Ngô quản sự kia có thể đang điều về làm chủ sự tại Lễ bộ rồi, cũng như cũng thành đạt. Nhưng không ngờ lúc này lại xảy ra chuyện xấu này.

Gã lắc đầu thở dài nói:

- Đương nhiên tổ phụ sẽ không vì việc này mà tìm người trong phủ các ngươi. Gia mẫu biết ta có giao tình sinh tử với ngươi, cho nên... Cho nên muốn ta lại nói giúp một chút.

Dương Ninh xoa trán nói:

- Thì ra là thế.

- Huynh đệ, ca ca rất ít khi nhờ ngươi làm việc.

Viên Vinh nghiêm nghị nói:

- Người lúc này gia mẫu nói rất nhiều, còn nói nếu thật sự ta và ngươi thân như huynh đệ ruột thịt thì sẽ không thể không làm được chuyện này. Ta ngẫm lại chúng ta cũng có giao tình sống chết, hẳn là không có vấn đề gì.

- Viên đại công tử, ngươi nói nhẹ nhàng nhỉ. Ngươi cũng biết bởi đám người đó sơ sẩy mà suýt nữa ta không còn mạng rồi.

Dương Ninh lạnh lùng nói:

- Hiện tại ngươi tới đây nói hai câu là muốn xong việc sao? Thế coi mạng ta là trò đùa à?

- Ngươi yên tâm.

Viên Vinh nghe giọng Dương Ninh có rung động liền nói nhỏ:

- Ngô quản sự đi tới ngày nay cũng không dễ dàng, vì vị trí chủ sự ở Lễ bộ mà hai năm trước đã chủ động xin tới biệt viện làm việc. Chỉ còn một năm là y có thể tiến vào Lễ bộ làm chủ sự rồi. Nếu lúc này bởi chuyện này mà hủy hết tiền đồ thì không phải là trả giá quá đắt sao? Cho nên...

Gã nhìn quanh rồi mới ghé sát tai Dương Ninh, hạ giọng nói:

- Chỉ cần phủ Cẩm Y hầu các ngươi không báo cáo lên trên, làm việc này hóa nhỏ thì Ngô quản sự và đám hộ vệ kia nguyện an ủi ngươi.

- An ủi sao?

Dương Ninh cau mày nói:

- Thế là có ý gì?

Viên Vinh cười hề hề gian xảo nói:

- Bọn họ nguyện cầm ít bạc ra bồi thường chấn kinh cho ngươi. Huynh đệ, ngươi nghĩ thế nào.

- Muốn hối lộ ta sao?

Dương Ninh liếc Viên Vinh đang gần trong gang tấc một cái:

- Chẳng lẽ ngươi không biết, từ đời tổ phụ ta, phủ Cẩm Y hầu đã có một quy định, không cho phép...

- Ta biết, ta biết.

Không đợi Dương Ninh nói xong, Viên Vinh liền cười nói:

- Không được lai vãng với quan viên có liên hệ tiền bạc.

- Ngươi nếu biết thì vì sao còn nghĩ tới ý kiến này?

Dương Ninh nói rất thản nhiên, trong lòng lại nghĩ tới đám người Ngô quản sự kia có thể bỏ ra bao nhiêu bạc.

Viên Vinh thì thầm:

- Huynh đệ hiểu lầm rồi. Bọn họ không phải là hối lộ ngươi mà là cảm tạ ơn cứu mạng của ngươi. Nghe nói võ công của thích khách kia rất cao, nếu không phải là ngươi thì đám hộ vệ biệt viện kia đã gặp nạn rồi. Mà thích khách kia nếu giết hộ vệ biệt việt, nhất định đã không làm thì thôi, nếu làm thì làm cho hết, nhất định phải giết cả Ngô quản sự. Cho nên ngươi chính là ân nhân cứu mạng của bọn họ. Quy định của Tề gia các ngươi là có nợ phải trả. Bọn họ nếu thiếu nợ huynh đệ ngươi thì hiển nhiên phải trả rồi.

Dương Ninh mở to hai mắt, Viên Vinh nói hươu nói vượn nghiêm trang như vậy, khiến người ta nhìn mà than thở.

Viên Vinh cười hắc hắc, lại hạ thấp giọng nói tiếp:

- Hơn nữa chỉ cần ngươi đồng ý, bạc sẽ do ta chuyển tới, thần không biết quỷ không hay, không ai biết được.

- Có nợ nhất định phải trả...

Dương Ninh khẽ gật đầu.

- Tề gia chúng ta đúng là có quy định như vậy thật.

Hắn nghiêng người nói:

- Đám người Ngô quản sự cũng hiểu rõ quy định này của Tề gia chúng ta sao?

Viên Vinh thầm nghĩ, Cẩm Y thế tử này mới mấy ngày không gặp, sao lại giống như biến thành người khác, chẳng hề chậm chạp nữa, hơn nữa lời nói, cử chỉ khôn khéo lão luyện, nói chuyện cũng đầy ẩn ý, trong lòng nghi hoặc nhưng cũng không tiện suy nghĩ nhiều, hiểu rõ ý Dương Ninh, đầu tiên dựng năm ngón tay lên, lập tức bỏ xuống hai ngón nói:

- Bọn họ nguyện bỏ ra thế này.

Lại bỏ thêm một câu:

- Ba trăm lượng.

- Phủ Cẩm Y hầu chúng ta đời đời thanh liêm.

Dương Ninh lạnh lùng nói:

- Nếu lão Hầu gia đã nói không cho chúng ta có liên hệ tiền bạc gì với quan viên thì tất nhiên ta phải giữ vững quy định này. Người đâu, tiễn khách...

- Năm trăm lượng!

Viên Vinh dựng thẳng năm ngón tay, thở dài nói:

- Bọn họ nguyện bỏ ra năm trăm lượng!

- Người đâu?

Dương Ninh nhìn ra ngoài.

- Viên đại công tử phải đi rồi. Tiễn khách.

Khóe miệng Viên Vinh co quắp, hai tay đưa ra cả bản:

- Năm trăm lượng là Ngô quản sự bỏ ra, các hộ vệ khác bỏ ra trăm lượng nữa...

Dương Ninh thản nhiên nói:

- Gia phụ chinh chiến sa trường nhưng có tặng phẩm đều ban cho tướng sĩ bộ hạ. Tề gia chúng ta chưa từng hứng thú với tiền bạc... Viên đại công tử, ngươi cũng biết, bạc nhiều bao nhiêu ta cũng không cần. Nhưng tôn nghiêm của phủ Cẩm Y hầu ta không thể không giữ.

- Một ngàn lượng!

Viên Vinh cắn răng nói:

- Tiểu tử thối. Cũng chỉ có đến vậy thôi. Ngươi ngẫm lại y chỉ là một quản sự biệt viện nho nhỏ, có được bao nhiêu chất béo đây? Đám người này đưa ra một ngàn lượng bạc đã là rất không dễ dàng rồi. Bao một con thuyền tranh tốt nhất, ôm nữ tử xinh đẹp nhất ngủ trên sông Tần Hoài một ngày cũng chỉ một trăm lượng bạc, bình thường còn giảm giá một nửa. Ba bốn trăm lạng bạc có thể mua một căn nhà không tồi trong kinh rồi. Ngươi cũng đừng được voi đòi tiền.

Dương Ninh đánh giá Viên Vinh từ trên xuống dưới, cười nói:

- Bọn họ thật sự chỉ có thể bỏ ra từng đó sao?

- Chỉ có từng đó.

Viên Vinh cũng lộ vẻ hổ thẹn:

- Cho dù là thế nào thì ngươi cũng phải chia cho ta một phần của một ngàn lượng bạc này, nếu không ta phí mồm mép nửa ngày lại không được chút lợi lộc gì là không được.

Gã nâng chén trà, uống ực một ngụm hơn nửa chén, giơ ngón tay nhìn Dương Ninh nói:

- Ta không nhận ra, tiểu tử ngươi đúng là gian xảo thật.

Trong lòng Dương Ninh hiểu rõ, một ngàn lượng bạc đã là không ít. Hơn nữa chuyện ám sát đã xảy ra, hung phạm phía sau màn đương nhiên không có khả năng là đám người Ngô quản sự. Kịp thời thượng tấu triều đình trừng phạt bọn họ cũng không có lợi lộc gì cho mình. Ngược lại chẳng những được bạc, hơn nữa còn trả cho Viên Vinh một món ân tình.

- Bạc không cần lấy vội. Ngươi đi với ta tới một nơi đã.

Dương Ninh dứng dậy nói:

- Chỉ cần phối hợp tốt, hôm nay ngươi bận rộn như vậy, ta cũng nể mặt ngươi.

...

 

0.07302 sec| 2449.711 kb