Dương Ninh nằm trên giường, mặc dù mệt mỏi nhưng lại không thể ngủ được.
Tuy nội kình rối loạn trong đan điền đã tạm thời được Đoạn Thương Hải giải quyết nhưng sự kiện hành thích tối nay lại khiến Dương Ninh lâm vào trầm tư.
Việc hành thích tối nay hiển nhiên đã được bố trí tỉ mỉ. Đối phương chẳng những nắm rõ hành trình của mình, hơn nữa thủ đoạn hành thích cũng được sắp xếp vô cùng tỉ mỉ.
Nếu không phải lúc đó mình nhận ra sơ hở của kẻ tôi tớ mặc áo xanh thì rất có thể mình sẽ uống chén trà kia rồi. Mà Triệu Vô Thương sau đó đã kiểm tra, chén trà kia đã bị bỏ kịch độc.
Ngay từ đầu, rõ ràng đối phương đã chuẩn bị dùng độc dược lấy tính mạng mình, chỉ không ngờ mình lại cảnh giác như vậy, khám phá ra thân phận của thích khách. Lập tức thích khách thi hành phương án ám sát thứ hai.
Bây giờ suy nghĩ một chút, nếu mình thật sự là vị Cẩm Y thế tử kia, dưới tình huống không cảnh giác chút nào, tất nhiên sẽ bị đối phương lấy đi tính mạng rất dễ dàng.
Thủ phạm đầu tiên hắn hoài nghi đứng phía sau màn chính là trưởng lão áo xám giả thành thái giám.
Triệu Vô Thương nói không sai chút nào. Thích khách hiểu rõ bố cục trong biệt việt của Trung lăng như lòng bàn tay, như vậy phải rất quen thuộc biệt viện. Trưởng lão áo xám kia có vẻ là người trong cung, mà biệt viện này do hoàng gia xây dựng. Đã có quan hệ với trong cung, vậy thì hiểu rõ biệt viện mười phần là chuyện có khả năng.
Nếu trưởng lão áo xám kia khám phá ra thân phận của mình, nhưng lại không tiện truyền tin tức Cẩm Y thế tử giả mạo ra ngoài, lén ám sát cũng là một lựa chọn tốt.
Dương Ninh hiểu rất rõ ràng, dù là người nào làm chuyện này đều phải có động cơ. Hành thích một thế tử kế thừa Hầu tước dĩ nhiên không phải là chuyện nhỏ, đương nhiên phía sau phải tồn tại động cơ cực lớn. Nói cách khác, nếu Cẩm Y thế tử bị hại, ai là người hưởng lợi nhất cũng là người bị hiềm nghi nhất.
Tối nay suýt mất mạng, điều này khiến trong lòng Dương Ninh có một luồng lửa giận.
Thật ra Dương Ninh cũng không phải là một người quá phức tạp. Điểm mấu chốt làm người của hắn đơn giản mười phần, có ân báo ân, có thù báo thù.
Người không phạm ta, ta không phạm người. Nếu người phạm ta, ta tất phải trả đũa!
Mặc dù mục tiêu hành thích của đối phương là Cẩm Y thế tử nhưng suýt nữa lại hại chết mình, đã tạo thành uy hiếp trực tiếp với mình. Trước đây Dương Ninh còn đang nghĩ có nên lén chạy trốn, bỏ lại vị trí Cẩm Y thế tử phỏng tay này hay không nhưng hiện tại hắn lại muốn tìm ra hung phạm chính thức muốn hại chết mình.
Suýt nữa mình đã mất mạng rồi, tất nhiên không thể để đối phương bình an vô sự.
Ngoài ra Đoạn Thương Hải cảnh cáo khiến tâm thần Dương Ninh bất an. Trước sau Lục Hợp thần công hấp thụ nội lực của không ít người. Dựa theo lời nói của Đoạn Thương Hải, kình khí trong cơ thể mình đã đạt tới giới hạn của cao thủ Tam phẩm. Dương Ninh không thể phán đoán cao thủ tam phẩm này cao tới đâu nhưng cũng có thể khẳng định, một ngày kình khí trong cơ thể không được giải quyết, mình lúc nào cũng có thể gặp nguy hiểm.
Đoạn Thương Hải đã nói muốn tìm biện pháp giúp mình giải quyết phiền toái này. Hiện nay thật sự phải trông cậy vào gã. Trước khi giải quyết phiền toái này, nếu không phải tình thế quá nghiêm trọng, hắn vẫn phải tiếp tục giải quyết thế tử gia.
Đêm đó Dương Ninh lật qua lật lại, mãi vẫn không thể ngủ được. Trời vừa tờ mờ sáng liền có người tới gọi cửa. Sáng sớm tang đội xuất phát, đi về hướng Trung lăng.
Tang sự của thế gia quý tộc rất rườm rà, có đủ thứ phải chú ý. Tuy Dương Ninh không cần phải làm gì tốn thể lực nhưng suốt ngày đủ loại lễ nghi, hắn cũng chỉ có thể cố hết sức phối hợp.
Ngoài ra ngoài việc chôn cất tại Trung lăng, bởi mộ địa của lão Hầu gia cũng ở nơi này cho nên còn phải tới tế bái lão Hầu gia, thuận tiện cũng cần làm một tràng pháp sự.
Chuyện thế hệ hai cha con đều có thể chôn cất tại Trung lăng trong Đại Sở quốc thật sự là chuyện hiếm có vô cùng, đủ để Cẩm Y thế tử thấy được vinh quang của ngày xưa.
Mãi tới nửa đêm, có thể xem đã hoàn thành rất nhiều công việc nhưng cảnh tang sự cũng không chấm dứt như vậy. Dựa theo phong tục, tang đội sau khi trở về phủ Cẩm Y hầu còn phải cúng bái hành lễ liên tiếp bảy ngày bảy đêm, được gọi là nghi thức an hồn. Đợi đến lúc cúng bái an hồn xong, tang sự mới được xem là kết thúc thực sự.
Đội ngũ cũng không trì hoãn tại Trung lăng. Ngày kế, tất cả mọi người đã hơi mệt mỏi, chỉ có thể nghỉ tạm nửa đêm tại ngoài Trung lăng. Đến ngày tiếp theo, khi trời vừa sáng, đoàn người liền xuất phát trở về kinh. Thời điểm trở lại Hầu phủ trong kinh thành, sắc trời đã tối. Mà Cố Thanh Hạm đã chuẩn bị kỹ càng trong phủ từ sớm, màn đêm buông xuống liền bắt đầu tiến hành cúng bái, hành lễ an hồn.
Già trẻ trong phủ đội mũ liền ba ngày. Dương Ninh với tư cách trưởng tử càng không thể dời đi nửa bước. Kiên trì liên tục ba ngày, thân thể này của hắn vốn non nớt, giờ đã mệt mỏi không chịu nổi.
Cũng may thoáng cái đã qua ba ngày, mọi người trong tộc đều có thể rời đi hết, chỉ để lại người được chuyên môn bố trí trong chính đường để tiếp tục hành lễ cúng bái.
Mấy ngày sau đó toàn thân Dương Ninh ngứa ngáy, tắm rửa một hồi sung sướng, ngã đầu lên chiếc giường mềm mại liền ngủ luôn, cũng cảm thấy ngủ tới quên cả trời trăng. Không biết bao lâu sau, hắn mới từ từ tỉnh lại, cảm thấy tinh lực dồi dào, nhảy xuống giường, chỉ mặc một cái quần đơn, ở trần đánh vài quyền, cảm thấy khí lực cũng mạnh hơn không ít.
Nhìn ra ngoài cửa sổ, chỉ thấy sắc trời lờ mờ, cũng không biết là sáng sớm hay hoàng hôn, lại cảm thấy bụng hơi đói khát, đang muốn tìm một người lấy thức ăn thì nghe thấy sau lưng truyền tới một giọng nói:
- Ninh nhi, ngươi đã tỉnh rồi?
Dương Ninh lắp bắp kinh hãi, quay đầu nhìn lại, thấy không biết Cố Thanh Hạm đã xuất hiện ở trong phòng từ bao giờ, lúc này một thân quần áo vừa vặn, cung trang màu tím, chất liệu thượng thừa đang dựa nghiêng trên một chiếc ghế lớn. Mái tóc rủ xuống một bên má, cung trang màu tím bao bọc thân thể mềm mại lồi lõm. Ánh sáng của ngọn đèn dầu trên bàn chiếu vào bộ quần áo như ẩn như hiện, giống như mỹ nhân ngư một đuôi đang nằm trên bờ biển vậy.
Dường như nàng cũng vừa bừng tỉnh, khuôn mặt xinh đẹp mang theo một tia lười biếng, đứng dậy duỗi lưng. Vòng eo của nàng rất nhỏ, động tác này lại càng lộ bộ ngực no đủ, căng phồng như muốn xé áo nhảy ra vậy.
Trong lòng Dương Ninh thầm giật mình, cảm thấy mặt hơi nóng. Lúc trước mặc tang phục, hắn cũng không chú ý dáng người thướt tha của Cố Thanh Hạm. Lúc này bỏ đồ tang đi, hóa ra người này còn thùy mị, uyển chuyển nóng bỏng, tràn đầy vẻ thành thục động lòng người hơn cả những gì mình nghĩ.
Dựa theo lễ pháp, ba ngày đầu cúng bái an hồn thoáng đã qua, có thể bỏ tang phục trở về thường phục, nếu không ngược lại sẽ thành điềm xấu.
- Tam nương, nương... Sao nương lại ở đây?
Hai tay Dương Ninh để trần, thuận tiện kéo một chiếc áo khoác lên người.
Cố Thanh Hạm nhìn thoáng qua sắc trời ngoài cửa sổ mới cười nói:
- Trời sáng mau quá. Ninh nhi, ta đi cho người chuẩn bị đồ ăn cho con.
Nàng lại giải thích:
- Hôm trước Thương Hải mới nói với ta, con gặp thích khách tại biệt viện ở Trung lăng. Trong lòng ta nhớ kỹ, đã mấy lần muốn hỏi thăm ngươi giờ ra sao. Con ngủ mãi, tối qua ta tới đây con còn đang ngủ say, thì thầm trong miệng gì đó. Ta lo con tỉnh lại sẽ đói nên ở đây chờ ngươi, không ngờ cũng ngủ mất...!
Dương Ninh quay người đi qua, thấy tuy rằng Cố Thanh Hạm xinh đẹp nhưng khí sắc cũng không tốt lắm, trong lòng biết cả tòa phủ đệ khổng lồ này, Hầu phủ mấy trăm người hầu như đều do thân hình nhu nhược này chống đỡ. Đặc biệt là sau khi Tề Cảnh qua đời, loạn trong giặc ngoài, phiền toái nặng nề, áp lực đối với Cố Thanh Hạm trước nay chưa từng có, có thể chống đỡ tới giờ thật sự không dễ dàng.
Một gia tộc lớn như vậy, một đám đại nam nhân, mỗi người không biết cái gì, ngược lại để một người con gái yếu ớt ra sức chèo chống, Dương Ninh cảm thấy cảm khái không thôi, dịu dàng nói:
- Tam nương, có phải nương cũng chưa nghỉ ngơi tốt hay không? Đừng để mệt mỏi quá.
- Ninh nhi cũng biết quan tâm tới người khác rồi.
Cố Thanh Hạm ôn hòa cười cười nói:
- Không cần lo lắng cho Tam nương. Con thấy đó, khí sắc tam nương rất tốt, mọi chuyện đều chịu được.
- Tang sự cũng sắp xong xuôi rồi. Kế tiếp nương phải nghỉ ngơi thật tốt. Có chuyện gì ta có thể làm thì nương cứ để con đi làm.
Dương Ninh nói:
- Con đã lớn như vậy rồi, không thể chỉ ngồi ăn cơm, không làm gì cả. Thế thì có gì khác bọn họ chứ?
Cố Thanh Hạm sững lại, trong mắt lộ một tia vui mừng, dịu dàng nói:
- Ninh nhi đúng là đã lớn rồi. Tướng quân dưới suối vàng có biết, nhất định sẽ nhắm mắt.
Nàng cầm chặt tay Dương Ninh, dò xét từ trên xuống dưới một phen, cau mày nói:
- Ninh nhi, con có bị thương không? Thân thể có chỗ nào không khỏe không?
Dương Ninh lại cảm nhận được bàn tay trắng như ngọc, mềm mại không xương của Cố Thanh Hạm, cười nói:
- Tam nương không cần lo lắng, thật sự không có chuyện gì. Bản lĩnh thích khách kia quá bình thường. Muốn giết ta cũng không dễ dàng như vậy đâu.
- Vẫn còn cợt nhả.
Cố Thanh Hạm vỗ nhẹ bộ ngực, sóng sánh nhộn nhạo một hồi, trừng mắt nhìn Dương Ninh, trách cứ:
- Đứa nhỏ này sao không biết nặng nhẹ như vậy? Về sau nhất định phải cẩn thận. Vừa bị người bắt cóc đã lại bị thích khách tìm tới. Ninh nhi, rất nhiều người có ý đồ xấu, về sau phải đề phòng nhiều hơn.
Mũi Dương Ninh ngửi được mùi hương nhàn nhạt tỏa ra từ cơ thể Cố Thanh Hạm, cảm thấy hơi ngây ngất. Chỉ thấy Cố Thanh Hạm nhíu mày nói:
- Những người trong biệt viện kia thật sự khó tránh được tội. Ngay cả bảo vệ an nguy cho ngươi cũng không được, phải chịu trừng phạt thôi. Chỉ là... Cuối cùng ai muốn ra tay độc ác với con như vậy chứ?
- Tam nương yên tâm, ta nhất định sẽ điều tra ra manh mối rốt cục ai chọc đao sao lưng ta.
Dương Ninh cười lạnh nói:
- Tất nhiên ta sẽ không thể để gã tiêu dao khoái hoạt được.
- Con điều tra sao?
Cố Thanh Hạm cười nói.
- Con có thể điều tra gì chứ?
Dương Ninh cố ý nói:
- Tam nương, nương lại không coi trọng Ninh nhi rồi à? Ninh nhi vô dụng như vậy sao?
Nói xong hắn còn cố ý ra vẻ buồn rầu.
Cố Thanh Hạm vội nói.
- Là tam nương không đúng. Tam nương nói sai. Ninh nhi là người thừa kế Cẩm Y hầu, đương nhiên sẽ không vô dụng, hơn nữa nhất định có thể lập lên sự nghiệp lừng lẫy.
Những ngày này Dương Ninh đã có biến hóa rõ ràng, hiển nhiên là khôn khéo hơn trước kia rất nhiều. Điều này khiến Cố Thanh Hạm cảm thấy rất vui mừng, trong nội tâm cũng suy nghĩ như Đoạn Thương Hải, cho rằng Dương Ninh bị việc bắt cóc kích thích nên mới hiểu được điểm then chốt, chỉ sợ mình nói chuyện lại đả kích lòng tự tin của Dương Ninh.
- Đúng rồi, bạc từ Giang Lăng đã đưa tới chưa?
Dương Ninh đột nhiên hỏi.
- Đã qua mấy ngày rồi, hiệu cầm đồ của chúng ta còn đang thế chấp trong tiền trang đấy.
Cố Thanh Hạm cau mày nói.
- Cùng không biết rốt cục xảy ra chuyện gì mà mãi không thấy tin tức. Chỉ mong không phải có chuyện bất ngờ trên đường đi. Tuy trước kia cũng có chậm trễ nhưng chưa bao giờ lâu như vậy cả. Ta đã phái người đi Giang Lăng nghe ngóng, mấy ngày nữa sẽ có tin tức.
Nàng cười kiều diễm nói:
- Hiện tại Ninh nhi đúng là có thể phân ưu với Tam nương rồi. Về sau tam nương sẽ thoải mái hơn nhiều rồi.
Dương Ninh thấy nàng cười lên tươi như hoa đào, kiều mỵ vô cùng, cặp môi đỏ mọng như anh đào chín muồi, hơi rung rung khiến hắn giật mình, nhịn không được mà ngơ ngác một chút. Cố Thanh Hạm thấy Dương Ninh nhìn một, đang muốn nói chuyện, đột nhiên cảm thấy cũng khác thường, giật mình, mặt hơi nóng, nhanh chóng thu tay lại nói:
- Ta... Ta đi chuẩn bị đồ ăn cho con.
Dương Ninh cũng thấy mình có chỗ hơi khác thường, xấu hổ cười cười, xoay người sang chỗ khác. Cố Thanh Hạm cũng quay người đi ra ngoài cửa, quay đầu liếc Dương Ninh, chỉ thấy mặt đang nóng bừng.
Cho tới giờ nàng đều coi Dương Ninh như trẻ con, chỉ vừa rồi trong nháy mắt lại phát hiện ánh mắt của hắn khác trước rất nhiều, hoàn toàn là của một nam nhân nhìn nữ nhân. Vốn nàng là người từng trải, mẫn cảm cực điểm, đi ra ngoài liền đưa tay che mặt, thầm nghĩ:
- Ninh nhi lớn rồi, một số thời khắc... Một số thời khắc phải cẩn thận một chút. Ánh mắt vừa rồi...!
Lại nghĩ:
- Ninh nhi đã lớn, bắt đầu nghĩ tới nữ nhân cũng không phải điều kỳ lạ, cũng nên thu xếp hôn sự rồi. Đáng hận nhất là Tô Trinh lật lọng, thực không phải đồ tốt...
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo