Lâm Truy Vương trúng độc ngã xuống, mất mạng chỉ trong nháy mắt. Cả đám người kinh hãi, không ai kịp lấy lại tinh thần, chợt “hộc” một tiếng, Thạch Đường cũng phun ra một ngụm máu màu đen, cả người ngã sấp xuống, giãy dụa hai cái rồi cũng mất mạng.
Trong khoảnh khắc, mất hai mạng người, một là Hoàng tử Đông Tề, một là thuộc cấp dưới trướng Thái tử. Tất cả mọi người đều trợn mắt há mồm.
Thái tử mở to mắt, mặt mũi run rẩy, bỗng xộc lên ôm lấy Lâm Truy Vương kêu gào:
- Lão tam, lão tam….
Y vẫn luôn khá bình tĩnh, nhưng lúc này huynh đệ ruột thịt mất mạng ngay trước mắt mình, thì kích động vạn phần, giọng nói khàn đi đau đớn.
Tề Ninh trợn mắt nhìn Lâm Truy Vương cùng Thạch Đường một trước một sau ngã xuống mất mạng, hơi giật mình, biết đại sự không ổn. Đúng lúc này, Thứ sử Từ Châu Phương Hưng Trai kịp lấy lại tinh thần, lớn tiếng hô lên:
- Có thích khách. Tất cả mọi người đứng nguyên tại chỗ, không được động đậy!
Phương Hưng Trai kêu lên một tiếng, một thuộc cấp khác dưới trướng Thái tử là Tô Luân cũng đã tỉnh táo lại, trầm giọng hạ lệnh:
- Vây nơi này lại, không có lệnh của Điện hạ, không ai được vọng động!
Gã rút bội dao ra. Ở gần đó, ngoại trừ thân binh Thái tử, cũng có các cận vệ khác Thái tử mang theo, nghe tiếng Tô Luân hô, lập tức xoang xoảng một hồi, thân binh tứ phía vòng thành một vòng, cầm đại đao trường thương trong tay vây kín không một kẽ hở.
Ngô Đạt Lâm cũng biết sự tình không ổn. Y mang theo hơn mười binh sĩ tới, cộng thêm thị vệ Hầu phủ bên cạnh Tề Ninh cũng chỉ hơn hai mươi người, lúc này bị vây vào giữa, tình thế gấp gáp.
Ngô Đạt Lâm đè tay lên chuôi đao, giữ vững tỉnh táo, trầm giọng hô:
- Tất cả không được vọng động, không cho phép rút đao!
Y biết rõ tình hình lúc này rất căng thẳng. Lâm Truy Vương và Thạch Đường đều uống rượu trúng độc, mà tất cả mọi người đều biết rượu kia là do sứ đoàn nước Sở hiến lên, tất nhiên đối phương sẽ chĩa mũi mâu vào sứ đoàn. Bên phía mình chỉ cần rút đao, đối phương sẽ tưởng lầm muốn kháng cự, rất có thể sẽ gây nên cảnh chém giết.
Quả nhiên, Tư Đồ Minh Nguyệt nhìn sang Tề Ninh, tức giận hỏi:
- Cẩm Y Hầu, chuyện gì vậy?
Sắc mặt Tề Ninh ngưng trọng đáp:
- Ta cũng muốn biết đang có chuyện gì xảy ra.
Phương Hưng Trai chỉ vào Tề Ninh:
- Các ngươi…. Nước Sở các ngươi tâm ngoan thủ lạt vậy mà dám độc hại Lâm Truy Vương. Tề Ninh, ngươi có biết tội của ngươi không?
- Nước Sở ta vì chuyện tốt giữa hai nước, đặc biệt phái sứ đoàn tới, không biết có tội gì?
- Còn nói mình vô tội? Ngươi cho rằng tất cả mọi người đều mù mắt sao?
Phương Hưng Trai nổi giận chỉ vào hũ rượu kia:
- Ta hỏi ngươi, vò rượu này là do sứ đoàn các ngươi hiến phải không?
- Không sai.
Tề Ninh gật gật đầu.
Phương Hưng Trai cười lạnh:
- Ngươi nhận là tốt, còn dám nói mình vô tội?
Tề Ninh thản nhiên ói:
- Vò rượu này đúng là ta hiến cho Thái tử, nhưng người đưa rượu chưa chắc đã là người hạ độc.
- Ngươi còn dám giảo biện?
Phương Hưng Trai nắm chặt tay:
- Tề Ninh, mặc dù ngươi là Cẩm Y Hầu nước Sở, nhưng đã hại chết Lâm Truy Vương của chúng ta, phải đền mạng!
Tô Luân trầm giọng quát:
- Tất cả xông lên!
Binh sĩ nước Tề như lang như hổ nhào tới, Ngô Đạt Lâm nghiêm nghị nói:
- Ai dám động thủ!
Y biết lúc này nếu không phản kháng thì chính là bó tay chịu trói.
Mặc dù đối phương người đông thế mạnh, đám người nước Sở lại không hề sợ hãi. Ngô Đạt Lâm rút đao đầu tiên, vọt tới bên cạnh Tề Ninh, những người khác cũng đồng loạt tiến lên bảo vệ hắn.
Thái tử Đông Tề đang ở bên cạnh ôm thi thể Lâm Truy Vương, cực kỳ đau đớn. Thật ra nếu lúc này Tề Ninh xuất thủ hoàn toàn có thể khống chế Thái tử Đông Tề trong tay. Chỉ cần có được Thái tử Đông Tề, đám quan binh cũng không dám hành động thiếu suy nghĩ, thậm chí còn có thể lợi dụng để thoát khỏi khốn cảnh.
Nhưng Tề Ninh hiểu, một khi mình ra tay, sẽ không thể quay đầu nữa.
Ngay khi Lâm Truy Vương ngã xuống hắn liền biết phiền phức lớn rồi. Lâm Truy Vương không phải nhân vật bình thường, mà đường đường là Hoàng tử Đông Tề, nếu việc này không thể giải thích rõ ràng, chỉ sợ toàn bộ sứ đoàn nước Tề sẽ không thể rời khỏi Đông Tề.
Nhưng một khi mình ra tay cưỡng ép Thái tử Đông Tề, sau này cho dù nói gì người Đông Tề cũng sẽ không tin nữa.
Binh sĩ Đông Tề vung đao muốn giết tới, lại nghe có tiếng quát lớn:
- Dừng tay!
Thái tử Đông Tề đứng dậy, quát chói tai.
Thái tử đã quát ngưng, đương nhiên không ai dám động, nhưng họ vẫn vây kín đám người Tề Ninh.
Thái tử xoay người lại, nhìn Tề Ninh:
- Cẩm Y Hầu, bản cung rất muốn nghe ngươi giải thích thế nào.
Tề Ninh thở dài:
- Điện hạ anh minh, giết người cần động cơ. Nếu là chúng ta hạ độc trong rượu, hại chết Lâm Truy Vương, vậy động cơ ở đâu?
- Ngươi không muốn hại chết Lâm Truy Vương.
Tư Đồ Minh Nguyệt trầm mặt, lạnh lùng phản bác:
- Hai vò rượu này là ngươi hiến cho Điện hạ. Điện hạ không biết trong rượu có độc, nên ban thưởng cho Thạch Đường. Trước đó không ai nghĩ tới Lâm Truy Vương sẽ uống rượu. Vậy mục đích của các ngươi không phải Lâm Try Vương, càng không phải Thạch Đường, mà là Điện hạ.
Tề Ninh lại gần Tư Đồ Minh Nguyệt:
- Tư Đồ Trưởng sử, ta vẫn muốn hỏi câu đó. Nếu chúng ta muốn hại Điện hạ, thì động cơ là gì? Bất luận kẻ nào làm việc gì đương nhiên đều có động cơ, huống chi là đại sự như mưu hại Điện hạ.
Hắn liếc sang Thái tử:
- Ta và Thái tử, một người ở nước Sở, một người ở nước Tề, trước đây chưa từng gặp mặt, cũng không có bất cứ quan hệ gì, thậm chí hai nước chúng ta cũng chưa từng giao thiệp gì nhiều, chứ đừng nói tới thù hận. Vì sao ta lại muốn hại Thái tử?
- Là rắp tâm gì, trong lòng các ngươi tự hiểu.
Phương Hưng Trai hùng hổ dọa người:
- Ngươi không cần giảo biện ở đay. Lâm Truy Vương bị các ngươi hại chết, cho dù giảo biện thế nào các ngươi cũng không giữ được mạng đâu.
Tề Ninh cười nhạt một tiếng, hỏi:
- Phương đại nhân, ngươi nói chúng ta rắp tâm cái gì? Có muốn trị tội chúng ta cũng phải nói rõ ràng. Ngươi nói xem, mục đích chúng ta hại Điện hạ là gì?
Phương Hưng Trai trầm giọng:
- Điện hạ chính là Thái tử Đại Tề ta. Gia hại Điện hạ, đương nhiên là muốn gây náo động Đại Tề, để cho người nước Sở các ngươi thừa lúc vắng nhà mà đi hôi của.
Tề Ninh cười lạnh, không hề khách khí:
- Phương đại nhân, là ngươi ngu xuẩn, hay bản hầu ngu xuẩn?
Muốn gây náo động nước Tề, chúng ta thừa lúc vắng nhà mà vào, đây là đạo lý gì? Chẳng lẽ ngươi nghĩ nước Sở chúng ta muốn dụng binh với nước Tề? Các ngươi không tự hỏi xem, nếu nước Sở ta đánh nước Tề, có chút chỗ tốt nào với Đại Sở chúng ta không? Mặc dù bản Hầu không thông minh, nhưng tuyệt đối không ngu ngốc, hạ độc trong rượu, dùng thủ đoạn thấp như vậy, chẳng phải tự tìm đường chết sao?
Sứ đoàn ta trên dưới gần ba trăm người, chẳng lẽ biết rõ sẽ phải chết còn tới đây đưa tang sao?
Thái tử nãy giờ không nói gì, giờ mới lên tiếng:
- Trong rượu có độc, giải thích thế nào?
- Việc này ta thực sự cũng không rõ nguyên nhân.
Tề Ninh cau mày:
- Điện hạ, thanh giả tự thanh. Ta không có động cơ gia hại Điện hạ, càng không có lòng muốn hại Điện hạ.
Thái tử trầm ngâm một lát mới nói:
- Cẩm Y Hầu, bản cung cũng tin tưởng ngươi không có lòng muốn hại. Nhưng… rượu độc ngươi dâng lên, trước đó đã kiểm tra chưa?
Tề Ninh khẽ giật mình, nghĩ thầm, nếu lão tử kiểm tra ra có độc còn có thể đưa cho ngươi sao? Đột nhiên hắn nghĩ, chẳng lẽ số ngự tửu này đã bị người ta động tay từ trước, mình thành hình nhân thế mạng? Hắn cau mày đáp:
- Điện hạ, rượu này quả thực chưa được kiểm tra. Đây là quà tặng của triều đình, rượu lâu năm rất ngon, nếu muốn kiểm tra sẽ phải mở niêm phong, đương nhiên là không thể.
- Bản cung có thể tin ngươi không có lòng muốn hại người, nhưng ngươi có từng nghĩ tới không?
Việc này không phải nhắm vào bản cung, mà là nhắm vào ngươi?
Dừng một lát, y lại nói tiếp:
- Phải chăng trong triều ngươi có địch thủ, trước khi ngươi lên đường, số rượu ngon này đã bị động tay động chân?
Tề Ninh thầm nghĩ, không phải không có khả năng này, nhưng nếu đúng vậy thì phiền phức lớn lắm, bất kể là ai hạ độc, rượu này vẫn là do mình dâng lên, bây giờ Lâm Truy Vương bị độc chết, đương nhiên người Đông Tề sẽ không bỏ qua, tám chín phần mười mình sẽ không thoát khỏi Đông Tề.
- Điện hạ, chân tướng có phải như vậy không, thật ra rất dễ nghiệm chứng. Đêm qua, ta dâng cho Điện hạ hai vò, vẫn còn một vò. Điện hạ có thể mở vò đó ra, xem có độc hay không. Ta cũng sẽ phái người lập tức mang tới vài hũ rượu nữa, kiểm nghiệm trước mặt mọi người. Nếu mấy hũ trong đội xe kia của ta cũng có độc, vậy chuyện này ta khó tránh khỏi tội lỗi, xin thỉnh tội với Điện hạ.
Phương Hưng Trai cười lạnh:
- Cho dù trong rượu kia của ngươi không có độc cũng không thể chứng minh không phải các ngươi hạ độc. Ngươi…
Y còn chưa dứt lời, Thái tử đã giơ tay ngăn lại, nói:
- Cứ làm theo lời Cẩm Y Hầu đi!
Tề Ninh lệnh cho Tề Phong quay về lấy rượu, Thái tử cũng phái Tư Đồ Minh Nguyệt đi lấy vò rượu còn lại ra, sau đó cho người sắp xếp thu dọn thi thể Lâm Truy Vương và Thạch Đường.
Sau khi thi thể Lâm Truy Vương và Thạch Đường được khiêng xuống, không bao lâu sau, Tư Đồ Minh Nguyệt đã đem một vò rượu khác tới, đặt lên bàn. Tư Đồ Minh Nguyệt sai người gỡ giấy dán. Tề Ninh ngăn lại:
- Kiểm tra trước đã.
Hắn bước lại gần, Thái tử cũng tiến lại. Hắn xem xét cân thận, đột nhiên chỉ vào một điểm:
- Điện hạ, mời nhìn chỗ này.
Thái tử hơi cúi đầu nhìn nhìn thử, bỗng phát hiện ra trên đỉnh chóp giấy dán có một cái lỗ cực kỳ nhỏ, cực kỳ khó phát hiện, nếu ánh mắt không tốt, hoặc không cẩn thận nhìn, sẽ không thể phát hiện ra. Tề Ninh nói:
- Điện hạ, nếu ta đoán không sai, vò rượu này cũng đã bị hạ độc.
Độc dược được đưa vào trong qua cái lỗ này.
Thái tử hạ lệnh:
- Người đâu, mở giấy nghiệm độc!
Lập tức có người tiến tới, gỡ giấy dán, cầm một cây kim bạc chấm vào trong một chút. Khi nhấc lên, để dưới ánh mặt trời, rất nhanh đã thấy kim bạc biến thành màu đen.
Phương Hưng Trai cười lạnh:
- Quả nhiên có độc.
Đúng lúc này, Tề Phong đã dẫn người lấy tám vò rượu còn lại trong sứ đoàn tới. Thái tử nói:
- Không cần kiểm tra hết, tùy tiện chọn ra ba hũ là được.
Tư Đồ Minh Nguyệt cho người chọn tùy ý ba hũ mang tới, nghiệm độc từng hũ. Lúc này lòng dạ Tề Ninh căng cứng. Nếu trong số rượu này có độc, mọi chuyện sẽ càng thêm phức tạp, mà tình cảnh của mình sẽ càng thêm hung hiểm.
Thế nào cũng không thoát khỏi tội độc hại Lâm Truy Vương.
Tất cả mọi người lại gần, tự mắt thấy kim bạc nhúng vào cả ba hũ rượu, mà không đổi màu. Người nghiệm độc bẩm với Thái tử:
- Khởi bẩm Điện hạ, trong ba hũ rượu này không có độc!
Bọn người Tề Ninh thở phào, nhưng trong lòng lập tức nghĩ đến một việc. Mình dâng cho Thái tử hai vò rượu, nhất định sau khi Thái tử nhận lấy mới có người hạ độc, hiển nhiên là do người bên cạnh Thái tử làm. Nhưng không biết là ai muốn đưa Thái tử vào chỗ chết. Nếu không phải hôm nay có Lâm Truy Vương và Thạch Đường chết thay, khả năng người chết chính là Thái tử Đông Tề.
ần đầu hắn tới thành Thượng Kinh là với thân phận Chỉ ua Công - một con tin hèn mọn. Thành Thượng Kinh, ta đã trở lại" Lần thứ hai hắn tới ành Thượng Kinh - là để bao - vây. uyền Bính - Tam Giới Đại Sư - From zero to hero.
ừ một tiểu Hoàng tử bị bỏ rơi, đưa tới nước địch làm con n, hắn đã trở thành Chiến Thần. Nhất tướng công thành ạn cốt khô - một Chiến Thần, đổi bằng bao nhiêu tướng ông thành, đổi lấy bao nhiêu núi cốt khô? Bởi, con đường uy nhất để chấm dứt bạo lực, máu tanh, chính là dùng ạo lực cao hơn, máu tanh nồng đậm hơn, để dập tắt. Tàn hẫn!
ua!
ạ Thiên Tử - Nguyệt Quan Full
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo