Sau khi cùng Tề Ninh ngồi xuống, Thái tử Đông Tề mới nhìn Lâm Truy Vương, hỏi:
-Lão tam, buổi tỉ thí hôm nay, đệ muốn thi như nào?
Lâm Truy Vương đắc ý nói:
-Thái tử ca ca, lúc đầu đệ tính để hai người bọn họ tỉ thí võ nghệ, nhưng bình thường xem người ta luận võ đầy ra rồi, chẳng có gì thú vị nữa. Nếu lần này Thái tử ca ca đi săn, chúng ta tỉ thí năng lực săn bắn, được không?
-Ồ?
Thái tử cười nói:
-Nói rõ ra nào?
Lâm Truy Vương huýt sáo một cái, hai binh sĩ dắt hai con ngựa tới, mỗi con một màu. Lâm Truy Vương nói:
-Mặc dù màu lông hai con ngựa này không giống nhau, nhưng sức chịu đựng và tốc độ gần như tương đương, Tề Phong, ngươi là khách, ngươi chọn trước một con đi, không tới lúc chẳng may thua lại bảo bản vương bất công.
Tề Phong không biết Lâm Truy Vương tính làm gì, nhưng nếu đã dặn dò vậy rồi, y cũng không nhiều lời, đi qua, nhìn nhìn một lát xem sao. Y xuất thân là binh lính, năm đó khi còn ở Hắc Lân doanh, cả ngày đều ở cùng một đám ngựa, đương nhiên hiểu rõ về chiến mã như lòng bàn tay. Y tùy ý liếc vài cái đã biết quả thật hai con tuấn mã này có khả năng tương đương, thuận tay dắt con tuấn mã đốm xanh lam ra.
Thạch Đường đi qua dắt con ngựa có đốm xanh lá, lúc này lại có hai binh sĩ tiến lên, cầm cung tiễn tới, trường cung cong như trăng lưỡi liềm, mà trong ống đựng tên cũng chỉ có ba mũi tên.
Lâm Truy Vương nói:
-Tề Phong, ngươi cũng chọn cung trước luôn đi.
Tề Phong thuận tay cầm lấy một bộ cung tiễn, đeo hộp tên lên lưng.
Thạch Đường cũng cầm một bộ, lúc này Lâm Truy Vương mới cười nói:
-Đợi lát nữa bản vương sẽ bảo người thả mồi ra, các ngươi nghe lệnh bản vương là được.
Tề Phong với Thạch Đường nhìn nhau rồi lần lượt lên ngựa. Lâm Truy Vương đứng cạnh dùng tay ra hiệu, đúng lúc này, hai đội kỵ binh xông tới, lớn tiếng hô hào.
Mọi người đang ngơ ngác chẳng hiểu gì thì thấy hai đội kỵ binh kia tách sang hai bên trái phải, vây quanh lùm cây xa ca, hô hào hò hét càng lớn hơn, sau đó mọi người nhìn thấy các loại thỏ rừng, gà rừng, thậm chí có cả hoẵng, hươu chạy vọt ra từ trong lùm cây.
Binh sĩ đã vây chặt bốn phía từ sớm, kỵ binh tản ra, đuổi mấy chục con mồi tới bãi săn rộng rãi.
Lâm Truy Vương cao giọng nói:
-Nghe kỹ đây, trong đám đó có một con hươu rừng, ai có thể giết chết hươu rừng trước thì người đó thắng, nếu ngộ thương con mồi khác sẽ bị loại ngay lập tức.
Mấy chục con thú rừng bị vây trong bãi săn, vô cùng hoảng sợ, chạy tán loạn khắp nơi, muốn tìm hươu rừng trong đám này không dễ dàng chút nào.
Thạch Đường đã cầm trường cung lên từ sớm, tinh thần phấn chấn.
Trận tỉ thí hôm nay diễn ra trước mặt Thái tử và Lâm Truy Vương, đương nhiên y phải dốc toàn lực thể hiện, vừa nghe Lâm Truy Vương ra lệnh một tiếng, y đã thúc ngựa xông lên trước tiên.
Mọi người nhìn thấy Thạch Đường thúc ngựa lên trước, Tề Phong lại đứng nguyên ở chỗ cũ, chưa có động tĩnh gì, cảm thấy kỳ lạ, thầm nghĩ cái người nước Sở này phản ứng chậm quá đi. Nhưng bọn họ chưa nghĩ ngợi được bao lâu đã thấy Tề Phong bỗng như mũi tên được bắn khỏi cung, phi nước đại lên trước. Thạch Đường ở phía trước phi nhanh hơn, kéo dài khoảng cách với Tề Phong, trong lòng y có hơi hơi hưng phấn, nhưng còn chưa kịp hưng phấn thì một âm thanh “hô” vang lên, một màu xanh lam đã vút qua bên cạnh y. Chỉ trong nháy mắt, Tề Phong đã vượt qua y.
Tề Ninh mỉm cười, đám người Sở Quốc như Ngô Đạt Lâm đương nhiên cũng vui vẻ, cho dù là tướng sĩ Đông Tề nhìn cảnh này cũng phải thầm tán thưởng trong lòng.
Mọi người đều xuất thân từ binh lính, trong lòng bọn họ đều rõ, đi sau nhưng lại vượt lên trước dưới tình huống hai con ngựa có chất lượng tương đương thì nhanh chậm phụ thuộc hoàn toàn vào kỹ thuật của người cưỡi ngựa, chỉ xét riêng phương diện này, kỹ thuật cưỡi ngựa của Tề Phong đã ăn đứt Thạch Đường rồi.
Tề Phong xuất thân từ Hắc Lân doanh, năm xưa binh sĩ Hắc Lân doanh quanh năm huấn luyện trong điều kiện gian khổ khắc nghiệt, không phải thứ người thường có thể tưởng tượng được, là một kỵ binh tinh nhuệ, việc đầu tiên một binh sĩ của Hắc Lân doanh phải khổ luyện chính là kỹ thuật cưỡi ngựa, phải đạt tới trình độ người – ngựa hợp nhất. Kỹ thuật cưỡi ngựa của Tề Phong cực cao, lại cố ý thể hiện kỹ thuật của mình trước mặt người Đông Tề, vượt lên dẫn trước rồi mặc ngựa rong ruổi. Lúc đầu, rõ là hai con ngựa này có tốc độ tương đương nhau, nhưng qua biểu hiện của Tề Phong, ai ai cũng cảm thấy hình như ngựa màu lam mạnh hơn ngựa xanh lá rất nhiều.
Thạch Đường cũng không cam chịu bị rớt lại phía sau, hai con ngựa phi nước đại, chỉ lát sau đã chạy xa hơn mười trượng, ánh mắt hai người đảo khắp đám thú rừng, muốn tìm ra hươu rừng trong đám thú. Đám thú rừng đương nhiên cảm nhận được nguy hiểm, chạy trốn tán loạn, bước chân vừa nhẹ nhàng linh hoạt, trốn tránh cũng rất mau, tốc độ còn nhanh hơn cả chiến mã.
Hai người gần như đồng thời phát hiện ra hươu rừng, đều giương cung tên lên, có điều con hươu rừng kia vô cùng nhanh nhẹn, mà đám thú rừng này cũng chạy theo bầy đàn, mặc dù chạy tán loạn nhưng đa số vẫn ở cùng nhau. Có mấy lần Thạch Đường nhắm chuẩn định bắn rồi, nhưng bên cạnh hươu rừng luôn xuất hiện thêm con mồi khác, nhất thời y cũng không dám chắc mình sẽ bắn trúng hươu rừng.
Đã nói từ trước, nếu giết nhầm con mồi khác thì lập tức bị loại, đối phương chẳng cần chiến đã thắng. Chỉ cần bắn sai một mũi tên thôi là không còn cơ hội bắn ra mũi tên thứ hai.
Vốn dĩ Tề Phong đứng ở phía trước, hơn thạch đường khoảng nửa thân ngựa, Thạch Đường vung hết cả vốn liếng ra, sợ Tề Phong chiếm lấy cơ hội ra tay trước. Rồi chẳng biết có phải là ảo giác của y không, hình như Tề Phong hơi chậm lại, Thạch Đường cũng không nghĩ nhiều, khẽ quát một tiếng, phi ngựa vượt lên trước Tề Phong. Lòng tin được củng cố, y nắm chắc hơn mấy phần, cưỡi ngựa, kéo cung nhắm thẳng về phía hươu rừng, không nói năng gì, thả dây cung, mũi tên phóng ra ngoài nhanh như chớp.
Mũi tên tựa như sao băng, cực kỳ chính xác, khả năng bắn trúng hươu rừng rất lớn. Thạch Đường đang thầm vui vẻ thì bỗng nhiên nhìn thấy một mũi tên phóng từ phía sau y lên, khi khoảng cách mũi tên của y và con hươu rừng chỉ còn chút xíu thì mũi tên phía sau đâm thẳng vào mũi tên của y.
Mũi tên kia đương nhiên không bắn trúng hươu rừng, nhưng đồng thời cũng làm thay đổi phương hướng mũi tên của y.
Thạch Đường vô cùng kinh ngạc, chỉ cho rằng đây chỉ là sự trùng hợp, y rút mũi tên thứ hai ra, mũi tên như sao băng, lại bắn ra lần nữa. Cảnh tượng lần này cũng y hệt như lần trước, vào lúc mũi tên kia sắp bắn trúng hươu rừng, mũi tên của Tề Phong lại xuất hiện, bắn thẳng vào thân mũi tên của Thạch Đường, làm nó rơi xuống đất.
Lúc này Thạch Đường mới thật sự kinh hãi.
Y không phải dạng vừa, lần thứ nhất y chỉ cho rằng đó là trùng hợp, lần thứ hai thì y đã biết Tề Phong thực sự là một đối thủ vô cùng lợi hại. Đối phương chẳng những có kỹ thuật cưỡi ngựa xuất sắc mà kỹ thuật bắn cung cũng vô cùng cao minh.
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo